ông Bão như đóng băng. Nó tới quá sớm!
Những con mèo bị trục xuất chui vào núp trong các bức tường hang động, và mèo bộ lạc đã sẵn sàng để nhảy xuống kẻ thù. Lông Bão cùng bạn bè bị bỏ lại ở trung tâm của trảng trống, nhìn xung quanh hoảng loạn. Họ đã do dự quá lâu. Một tiếng thét hung dữ xé toạc thác nước. Một cái bóng rơi xuống từ lối vào, dưới ánh trăng. Sau đó Răng Sắc Nhọn xuất hiện trước măt họ.
Như bộ lạc đã nói, hắn trông giống một con sư tử mà những mèo lớn tuổi hay kể, nhưng con này không có bờm lửa xung quanh đầu. Cơ bắp gợn sóng dưới lớp da của hắn, và cái đầu màu vàng khổng lồ cúi xuống, đi theo vết máu của Gót Chân. Khi hắn ta nhìn thấy thỏ, bàn chân rộng lớn gạt qua một bên.
“Không!” chân Sóc gào.
Tiếng rít của cô đã làm Răng Sắc Nhọn chú ý, hắn quay cái đầu khổng lồ lắc lư nhìn xung quanh, đôi tai dày giật giật.
“Lùi lại!” Vuốt Mâm Xôi gầm gừ. “Tất cả, núp!” Anh nhảy về phía con sư-tử mèo, cào cào hai chân trước và lăn sang một bên trước khi Răng Sắc Nhọn có thể tóm được anh ấy. Lông Bão thấy chân Sóc tấn côn bên hông Răng Sắc Nhọn, cắm móng vuốt của cô vào đuôi hắn.
“Chân Sóc!” Vuốt Mâm Xôi gầm. “Nhân danh bộ tộc Sao, em đang làm gì vậy?”
Khi con mèo-sư tử cố gắng hất cô ra, Chân Lá nhảy xuống và chạy trốn vào bức tường hang động. Với một tiếng gầm gừ giận dữ, Răng Sắc Nhọn nhìn theo cô, nhưng cô ấy quá nhanh làm hắn tức giận cào điên cuồng vào tảng đá nơi cô ẩn nấp, bộ lông màu vàng xù lên.
Lông Bão bỏ chạy vào bức tường đối diện. Đuôi Phi Điểu trèo lên vết nứt của tảng đá cho đến khi họ tới trần hang. Cúi đầu trong không gian chật hẹp bên cạnh em gái, anh nhìn xuống nền hang. Tất cả mèo bộ lạc đang ẩn nấp trong bóng tối, quá sợ hãi để di chuyển. Vuốt Mâm Xôi cũng đã an toàn, trên mỏm đá khác ngay dưới chân Sóc. Anh gầm thét tên cô, gần như tức giận khi Răng Sắc Nhọn nhìn mình; Lông Bão không thể nghe được anh ấy nói gì, nhưng anh có thể đoán.
Trong chốc lát Lông Bão không thể thấy Da Hung; sau đó anh phát hiện ra đầu cô nhô ra trên một hốc tường gần lối ra vào. Chỉ còn lại mỗi chân Chim. Anh cảm nhận được sự căng thẳng của Đuôi Phi Điểu và nghe em gái thì thầm, “Ôi, không!”
Răng Sắc Nhọn cào điên loạn vào bức tường phía dưới. Lông Bão thoáng thấy một cặp mắt đen đáng sợ, liếc nhìn lên ánh trăng, và môi dưới nhe ra, để lộ những chiếc răng nanh rắc nhọn. Chân Chim đã bị mắc kẹt trong một kẻ hở trên sàn, quá hẹp để anh ấy có thể trú ấn, nhưng vẫn cố gắng ấn lưng vào đá để thoát khỏi mấy cái móng vuốt đang cào lung tung. Một tiếng hét kinh hoàng mong chạy thoát.
Bụng Lông Bão lảo đảo. Mọi thứ đã sai hoàn toàn. Răng Sắc Nhọn đang bỏ qua con thỏ để bắt mèo. Trong một nhịp tim đập nữa, hắn ta sẽ có chân Chim, và nhiệm vụ của bộ tộc Sao sẽ bị thất bại. Làm thế nào mà bốn bộ tộc có thể thành một nếu mèo bộ tộc Gió đã bị giết? Lông Bão tự nguyền rủa trong hơi thở; không có gì mà anh có thể làm, vì anh không phải là mèo trong lời hứa của tổ tiên chiến binh bộ lạc. Anh thật ngu ngốc, niềm tự hào trong suy nghĩ của anh đã hoàn toàn sai lầm.
Bên cạnh, anh nghe Đuôi Phi Điểu thì thầm, “chân Chim.” Cô nhìn Lông Bão thật lâu, tràn ngập yêu thương và nỗi buồn, đôi mắt màu xanh phản chiếu dưới ánh trăng. “Bây giờ em đã nghe rất rõ,” cô thì thầm. “Đây là nhiệm vụ của em.”
Sau đó Lông Bão cảm nhận cơ bắp của mình căng cứng. Trước khi anh kịp nhận ra cô đang làm gì, cô đã nhảy – không phải xuống dưới, mà lên trần hang, móng vuốt của cô cắm sâu vào những rìa đá, gửi cái rùng mình chạy dọc sống lưng Lông Bão.
“Không!” anh gào.
Tảng đá dần dần lỏng ra và rơi xuống theo sức nặng của Đuôi Phi Điểu. Với một tiếng than khóc đáng sợ, cô rơi vào Răng Sắc Nhọn. Con mèo-sư tử nhìn lên. Tiếng gầm khàn khàn của hắn biến thành một tiếng hét khi đá rơi xuống, làm hắn ta quằn quại trên mặt đất. Đuôi Phi Điểu lăn ra bên cạnh.
Lông Bão ném mình xuống từ bức tường, trượt trên tảng đá và cảm nhận móng vuốt mình căng cứ, cho đến khi anh đến bên cạnh em gái. Đuôi Khi Điểu vẫn nằm im, mắt nhắm chặt. Răng Sắc Nhọn vẫn co giật, nhưng khi Lông Bão bò đến chỗ nó, con mèo-sư tử khổng lồ đã rùng mình và chết.
“Đuôi Phi Điểu?” Lông Bão thì thầm.
Anh biết chân Chim đã chui ra khỏi tảng đá, cúi xuống bên cạnh anh. “Đuôi Phi Điểu?” Gọng mèo bộ tộc Gió có vẻ tuyệt vọng. “Đuôi Phi Điểu, em không sao chứ?”
Đuôi Phi Điểu vẫn không nhúc nhích. Lông Bão ngẩng đầu lên và nhìn thấy bầy mèo bộ tộc đang tụ tập xung quanh mình, cùng với mèo của bộ lạc, đang sợ hãi chui ra từ nơi ẩn náu của họ. Anh quay lại nhìn em gái mình, và phát hiện ra lồng ngực cô đã phập phồng thở.
“Con bé không sao.” Giọng ông đứt đoạn. “Con bé đã nhận được. Một… một lời tiên tri đầy đủ.”
Chân Chim bước tới trước cho đến khi mũi chào vào lông Đuôi Phi Điểu. Anh thở trong mùi hương của cô, và sau đó bắt đầu liếm nhẹ nhàng. Máu từ vết thương trên vai của anh bắt đầu thấm vào lông cô. “Dậy đi, Đuôi Phi Điểu,” anh thì thầm.
Không có phản ứng. Một mùi hương quen thuộc đau đớn phảng phất xung quanh Lông Bão, và anh nhìn lên. “Suối Bạc?”
Gối lối ra vào hang động, nơi ánh trăng chiếu tới xuyên qua thác nước, anh đã nghĩ rằng anh có thể nhìn thấy một mèo bạc. Cô ấy không có gì hơn ngoài những ánh sáng bạc phát ra, nhưng giọng cô ấy vang lên rõ ràng trong đầu anh, đầy đau buồn. “Ôi, Đuôi Phi Điểu!”
Một hơi thở hổn hển từ chân Chim và Lông Bão nhìn thấy mắt em gái mình đã mở ra. Run rẩy, anh gọi tên cô. Cô ngẩng đầu lên, chớp mắt.
“Anh không thể về nhà mà không có em đâu, anh trai à,” cô thì thầm. “Để cứu lấy bộ tộc!”
Mắt cô tập trung vào chân Chim, và Lông Bão nhìn thấy tình yêu vĩnh cửu nhưng đầy khó khăn trong mắt lính nhỏ trẻ tuổi, đủ để quét sạch ranh giới giữa các bộ tộc mãi mãi. “Anh nghĩ mình có chín mạng sống, đúng không?” cô thì thầm. “Em đã cứu anh một lần… Đừng để em cứu anh lần nào nữa.”
“Đuôi Phi Điểu… Đuôi Phi Điểu, không!” Chân Chim khó có thể thốt nên lời. “Đừng bỏ anh.”
“Em sẽ không bỏ anh.” Bây giờ lời thì thầm của cô gần như không nghe được. “Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, hứa đấy.”
Sau đó cô nhắm mặt lại, và không nói gì nữa. Chân Chim ngẩng đầu hét lên tiếng than khóc. Lông Bão cúi xuống cạnh em gái, bốn chân đông cứng lại vì đau xót. Xung quanh, anh nghe tiếng bạn bè mình vang vọng trong nỗi buồn. Chân Sóc lại gần Vuốt Mâm Xôi, thì thầm. “Cô ấy không thể chết được – cô ấy không thể!” Vuốt Mâm Xôi cúi đầu liếm vào tai cô. Bên canh, Da Hung nhìn chằm chằm vào Đuôi Phi Điểu với sự đau thương trong ánh mắt màu hổ phách.
Bầy mèo bộ lạc bắt đầu thì thầm với nhau. Một nơi nào đó ở phía sâu trong hang động, tiếng hét hân hoan nổ ra. “Răng Sắc Nhọn đã chết! Chúng ta được tự do!”
Lông Bão nao núng. Cái giá là quá đắt. Anh quay đâu về phía cửa hang, nơi con mèo bạc vẫn còn đứng đó trong ánh trăng. Giọng Suối Bạc đến với anh thông quá tiếng ầm ầm của thác nước. “Con trai, đừng đau buồn quá lâu. Bây giờ Đuôi Phi Điểu sẽ đi săn cùng bộ tộc Sao. Mẹ sẽ chăm sóc con bé.”
“Bọn con đã chăm sóc con bé,” Lông Bão trả lời cay đắng, và sau đó anh nhận ra mình đang nói dối. Nếu họ chăm sóc, con bé đã không phải nằm đây mà chết, bộ lông màu bạc tỏa sáng dưới ánh trăng.
“Cô ấy đã đến,” Khe Suối thì thầm. “Mèo bạc đã đến.”
“Không,” Lông Bão gầm gừ. “Tôi sẽ mang nó đi.”
Chân Chim quay đầu lại, ánh mắt rỗng không khủng khiếp. “Đó là lỗi của tôi.” Giọng anh thì thầm khàn khàn. “Nếu tôi từ chối quay lại hang động, cô ấy sẽ ở lại với tôi.”
“Không…” Lông Bão thì thầm, đặt một chân tới, nhưng chân Chim cúi đầu.
Một giọng nói nhẹ nhàng gọi tên anh. Khe Suối đã đến gẫn chỗ anh, với Đá Nứt ở phía sau. Bẽn lẽn cô ấn mũi vào lông anh. “Tôi xin lỗi,” cô thì thầm. “Tôi rất xin lỗi.”
“Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng đã nói đúng,” Đá Nứt meo. “Một mèo bạc đã đến cứu chúng tôi.”
Nhưng đó không phải là tôi, Lông Bão nghĩ. Tôi ước gì mèo đó chính là mình.
Anh quay đi từ nơi chân Chim nằm bên cạnh Đuôi Phi Điểu, mũi anh đẩy vào lông cô, và nhìn những giọt nước rơi xuống. Chỉ trong một nhịp tim đập, anh nghĩ rằng mình đã nhìn thấy hai mèo bạc tỏa ánh sáng lung linh chập chờn, bên cạnh, còn có nhiều mèo bộ tộc khác đang nhìn ngó tàn tích ở xung quanh.
Anh chớp mắt, và họ đã biến mất.