ộ tộc đã dành cả đêm để cầu nguyện cho Đuôi Đốm Xám, và bây giờ, trong ánh bình mình, những mèo già mang thi thể của bà ra ngoài trại để chôn. Trảng trống đầy sương trong tán cây và nước nhỏ giọt từ những chiếc lá. Mèo già đã sống được rất lâu, như thể bà trải qua tất cả mọi khoảnh khắc trong quá khứ.
Khi mèo già đi qua đường hầm kim tước, những mèo khác tụ tập lại thành nhóm nhỏ, meo khẩn trương với ánh mắt nhìn nhau lo lắng. Chân Lá không thể nghe được những gì họ nói, nhưng cô không cần nghe. Cô biết họ đang bàn tán chuyện Đuôi Mây và Tim Sáng biến mất. Bốn mèo đã mất tích từ bộ tộc Sấm, nhưng chân Lá không thể tin rằng bộ tộc Sao đã triệu tập Đuôi Mây và Tim Sáng từ quá xa – trừ khi những mèo kia đã thất bại trong nhiệm vụ và sẽ không bao giờ trở về nữa. Nếu Ngài không thể giúp đỡ chúng con, bộ tộc Sao, cô nghĩ một cách tuyệt vọng, tại sao lại mang mèo của chúng con đi?
Da Xỉ Than phá vỡ suy nghĩ của cô, đẩy mũi vào lông chân Lá mà không nói lời nào, sau đó khập khiễng tới gặp Sao Lửa và Vằn Xám. Chân Lá phát hiện ra Lông Chuột đang băng qua trảng trống, cùng với Vuốt Gai và Lông Tần bì ở phía sau cô.
“Tôi sẽ đưa đội tuần tra bình minh đi,” Lông Chuột thông báo khi cô ra khỏi trại. “Ngài vẫn muốn chúng ta đi tìm Đuôi Mây và Tim Sáng đúng không?”
“Không có nhiều chỗ để họ đi đâu,” Lông Tần Bì nhấn mạnh.
Tim chân Lá chùng xuống khi nhớ về nỗ lực của bộ tộc trong những ngày trước để tìm hai mèo. Đội tuần tra đã bao phủ toàn bộ lãnh thổ, theo một mùi hương dẫn tới chỗ Hai Chân đá phá hủy khu rừng. Mùi biến mất ở gần chỗ thân cây lớn bị quái vật đạp đổ, và sau đó không còn gì nữa cả.
“Mở mắt to ra,” Sao Lửa trả lời. “Đó là tất cả những gì mà cô có thể làm.
“Tôi sẽ không đưa Đuôi Mây trở về từ Hai Chân,” Lông Chuột gầm gừ. “Với lượng mồi khan hiếm ở trong rừng, thức ăn của Hai Chân cũng thật hấp dẫn.”
“Và anh ấy đã ăn no đẫy khi còn là lính nhỏ,” Lông Tần Bì nhắc lại.
“”Đúng, đừng quên anh ấy đã trở về với chúng ta,” Lông Chuột meo. “Mèo đã bị đặt vào nguy hiểm, khi giải cứu anh ta khỏi Hai Chân.”
“Đủ rồi!” Vằn Xám rít lên.
“Không, cô ấy nói đúng đấy.” Chân Lá không thể tin được bố cô đã mệt mỏi đến thế nào. “Đuôi Mây luôn có một chân trong thế giới của Hai Chân. Nhưng tôi nghĩ bây giờ anh ấy trung thành với bộ tộc.”
“Tất nhên. Đừng bất công với cậu ấy.” Giọng Da Xỉ Than gãy gọn. “Đã quá lâu rồi kể từ khi Đuôi Mây ăn thức ăn mèo kiểng. Lúc đó cậu ấy còn trẻ và ngu ngốc.”
“Bên cạnh đó, Tim Sáng cũng sẽ không bao giờ làm vậy!” Vằn Xám bảo vệ những mèo đồng tộc mất tích với ánh mắt u tối. “Và Đuôi Mây sẽ không ra đi mà không có cô ấy. Chúng ta phải tìm hiểu xem lí do tại sao cả hai mất tích.”
“Và tại sao họ bỏ chân Trắng ở lại,” Vuốt Gai meo. “Cô ấy là đứa con duy nhất của họ.”
Lông Chuột càu nhàu. “Đúng. Tôi tự hỏi có khi nào họ đến bộ tộc Sông không?” cô đề nghị. “Để ăn cắp cá chẳng hạn?”
“Bây giờ tôi cũng không nghĩ ra chỗ nào khác nữa,” Da Xỉ Than đồng ý, nhưng không có thái độ thù địch trong giọng nói của bà.
Vằn Xám suy nghĩ trong chốc lát; sau đó lắc đầu. “Không. Nếu bộ tộc Sông bắt gặp chúng, họ sẽ đuổi chúng đi ngay. Rắc rối sẽ đến trong cuộc Tụ Họp tiếp theo, nhưng những mèo của chúng ta không chỉ biết mất.”
Nếu họ không ngã xuống dòng sông, chân lá nghĩ, không dám phát biểu ý kiến. Cô không thể quên được dòng nước lũ đã nhấn chìm hòn đá kê chân, trên đường cô đến giúp chân Lau Sậy.
“Mùi của họ không dẫn tới bộ tộc Sông,” Sao Lửa chỉ ra. “Tôi không thể nghĩ được là nó biến mất ở gần quái vật Hai Chân như vậy. Tôi đoán…”
Ông để cho giọng nói nhỏ dần, nhưng chân Lá nhìn thấy sự lo lắng trong mắt ông, và cô có thể đoán được ông nghĩ gì. Cô đã thấy con quái vật Hai Chân đầu tiên rời khỏi đường hầm và bắt đầu cào xé khu rừng. Nếu có một con mèo ở đó, quái vật có thể nuốt sống mà không hề nhận ra. Cô rùng mình, và gặp ánh mắt của bô. Cả hai đều thích sự bướng bỉnh của họ hàng Đuôi Mây, và chân Lá yêu sự quyết liệt của Tim Sáng khi cô ấy đối mặt với vết thương từ bầy chó dữ. Hai mèo là tổn thất lớn cho bộ tộc của họ.
“Chỉ tuần tra như thường lệ, Lông Chuột,” Sao Lửa quyết định. “Và báo cáo tất cả những gì cô thấy lạ.”
“Tôi luôn luôn làm thế.” Lông Chuột vội vã mang hai chiến binh trẻ đi theo phía sau.
Sao Lửa lắc mình như thể đẩy những suy nghĩ vô dụng đi. “Da Xỉ Than, bộ tộc Sao có cho cô thấy bất cứ điều gì về Đuôi Mây và Tim Sáng không?”
“Không,” Da Xỉ Than trả lời. “Không có gì cả.”
“Hoặc dấu hiệu về những chiến binh đã mất tích trong rừng? Đã… đã quá lâu rồi kể từ khi Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc biến mất.” Ông nghẹn ngào như đang nuốt phải xương lúc đang ăn.
Da Xỉ Than lại lắc đầu. “Bộ tộc Sao im lặng. Tôi xin lỗi.”
Một lần nữa, chân Lá lại đấu tranh với những suy nghĩ rằng nói với bố và mèo bảo trợ những gì mà cô biết, rằng Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc đã được bộ tộc Sao triệu tập để đi khám phá một điều gì đó nhằm giúp đỡ cho khu rừng. Nhưng cô gần như không biết phải nói gì nữa. Bất cứ khi nào cô cố liên lạc với chân Sóc cô cũng không thấy gì ngoại trừ sự bối rối, những ấn tượng đáng sợ về thác đổ, bóng tối và móng vuốt sắc cào xé – máu, đá và nước hòa chung làm một. Cô không thể trấn an Sao Lửa về chân Sóc bằng tất cả những hình ảnh đó, không thể cho Vằn Xám những tin tức đầy hy vọng về hai đứa con mất tích từ bộ tộc Sông.
“Có lẽ tôi phải thực hiện một chuyến đi đến Dãy Núi,” Sao Lửa meo. “Bộ tộc Sao có thể sẽ nói chuyện với tôi, nếu – ”
Ông im lặng khi Lông Diều Hâu bước vào, với lính nhỏ của ông ấy, chân Trắng, ở ngay phía sau. Tim chân Lá như muốn nhảy ra ngoài. Con mèo trẻ cúi đầu, và đuôi kéo lết trên nền đất. Rõ ràng con bé đang đau buồn về sự mất tích của bố mẹ mình.
“Sao Lửa, tôi nghĩ ngài nên có vài lời với chân Trắng,” Lông Diều Hâu meo lo lắng.
Tai Sao Lửa búng lên. “Sao, có chuyện gì vậy?”
Chân Trắng ngước nhìn ông. “Con muốn được miễn huấn luyện,” cô cầu xin, đôi mắt rực cháy. “Con muốn đi tìm Đuôi Mây và Tim Sáng.”
“Tôi đã nói là con bé không thể tự đi,” Lông Diều Hâu tiếp tục. “Nhưng nó – ”
“Làm ơn,” chân Trắng chen ngang. “Con chỉ là một lính nhỏ. Bộ tộc có thể không có con. Con phải đi tìm họ.”
Sao Lửa lắc đầu. “Ta xin lỗi, chân Trắng,” ông meo nhẹ nhàng. “Những lính nhỏ cũng quan trọng với bộ tộc, như bất kỳ mèo nào khác. Vả lại, Lông Diều Hâu nói đúng đấy. Con không thể đi lang thang một mình, đặc biệt là vào lúc này, khi chúng ta không biết nguy hiểm thực sự là gì. Thực sự, không mèo nào nên ra ngoài một mình.”
“Chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm,” Vằn Xám thêm. “Chúng ta sẽ làm mọi thứ có thể.”
“Nhưng chừng đó là không đủ!” Chân Trắng rên rỉ. Chân Lá biết chân Trắng sẽ không bao giờ nói chuyện với thủ lĩnh trợ tá nếu cô ấy không lo lắng quá mức.
“Bộ tộc Sao sẽ ở cũng với họ cho dù họ ở bất cứ nơi đâu,” Da Xỉ Than thì thầm nhẹ nhàng, ấn mũi vào lông chân Trắng.
“Lông Diều Hâu, đưa đội tuần tra đi đi,” Sao Lửa meo.
“Bộ tộc Sao biết, chúng ta có thể sử dụng mồi tươi. Chân Trắng, đi với ông ấy; luôn mở to mắt để tìm Đuôi Mây và Tim Sáng. Nhưng con không được rời khỏi bảo trợ của mình, rõ chưa?”
Chân Trắng gật đầu; con bé trông có vẻ có chút hy vọng hơn.
“Tôi cũng sẽ đi cùng,” Vằn Xám đề nghị, “và tôi sẽ đưa Bão Cát đi nữa. Nếu tất cả mèo đi tìm chúng, cô ấy sẽ làm tốt nhất.” Ông vội vã chạy đến hang chiến binh.
“Cảm ơn, Sao Lửa,” chân Trắng meo, cúi đầu trân trọng trước khi theo mèo bảo trợ ra khỏi trại.
Chân Lá nhìn cho đến khi Vằn Xám và Bão Cát đi theo họ, cả bốn mèo biến mất vào đường hầm kim tước.
“Chúng ta không còn được an toàn trên lãnh thổ của mình nữa,” Sao Lửa thì thầm. “Nhưng chắc chắn bốn mèo không thể mất tích mà không – ”
Ông dừng lại khi có tiếng than khóc cất lên từ nhà trẻ. Chân Lá quay sang xung quanh và nhìn thấy Da Bụi xuất hiện. Ông lảo đảo về phía trước với cái đuôi dài lết trên mặt đất như thể ông không đủ sức để nhấc nó lên.
Liếc nhìn bố, chân Lá lao về phía ông, thảm cảnh chợt hiện ra trong đầu cô. Sao Lửa và Da Bụi theo phía sau, dừng lại trước mặt Da Bụi.
“Anh bị thương à?” Sao Lửa hỏi.
Chiến binh màu nâu nhìn chằm chằm vào tộc trưởng của mình bằng ánh mắt đần độn mơ màng. “Đó không phải là lỗi của cô ấy.” ông thì thầm. “Mây Dương Xỉ đã làm hết sức có thể rồi. Nhưng cô ấy ăn không đủ no để giữ được cả ba đứa trẻ.”
Khi ông nói xong, chân Lá lại nghe thấy tiếng than khóc, đau buồn với cái chết nữa của bộ tộc.
“Rốt cuộc là chuyện gì chứ?” cô khóc thét lên.
Da Bụi nhìn cô bằng ánh mắt vô vọng. “Bé Đường Tùng chết rồi.”
Ngay lập tức, Da Xỉ Than gạt Da Bụi sang một bên, chui vào nhà trẻ. Sao Lửa đặt đuôi lên vai ông chiến binh màu nâu, nỗ lực trong vô vọng để an ủi ông ấy. Da Bụi đẩy mõm vào bộ lông màu cam của tộc trưởng. Chân Lá cảm thấy cổ họng thắt lại khi nhìn hai mèo, họ chưa bao giờ lại bạn, gần gũi để chia sẻ nỗi đau cùng nhau như thế.
“Sẽ có chuyện gì tiếp theo?” Sao Lửa meo, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời buổi sáng màu xám. “Bộ tộc Sao, bây giờ ngài sẽ gửi cho bộ tộc Sấm rắc rối gì?”