Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Chương 20: Về nhà

Khi hai người về đến căn hộ của Vương ở toà chung cư cũng đã khá muộn. Tiết trời ra tết vẫn còn rất lạnh, càng về khuya lại càng giá hơn, có khi còn rải mưa lâm thâm. Trúc đẩy cửa xe bước xuống, đứng lùi vào một góc cột của tầng hầm. Vương đỗ xe xong tắt máy ra khỏi xe. Anh đóng cửa lại dịu dàng nhìn cô nhoẻn miệng cười:

– Đi thôi, anh đưa em lên nhà của chúng ta!.

Trúc ngây ra giây lát, câu nói ấy khiến cô cảm thấy e ngại, vì sớm biết rõ, cô và anh sẽ không thể nào ở cùng trong một kết thúc mà nơi đó tồn tại một mái nhà chung thật sự. Ý nghĩ ấy chỉ lướt qua trong đầu, cô cụp mắt xuống chậm rãi bước đi.

Hai bóng người sánh bước bên nhau trong dãy hành lang, một cao lớn và một mảnh mai, nhỏ nhắn. Khoảng cách rất gần nhưng kì thực là ở giữa chung quy tồn tại một bức tường vô hình, tổng hợp tất cả những loại suy nghĩ mâu thuẫn trong lòng bọn họ. Vương rất muốn vươn tay ra ôm lấy vai cô, nhưng liếc mắt thấy vẻ mặt cô có gì đó không vui, bèn nghĩ rằng Trúc chính là còn đang để bụng chuyện cũ, hai tay đút bâng quơ trong túi quần vì thế không có rút ra mà liền nắm chặt lại. Còn Trúc lại vẫn giữ vẻ mặt buồn buồn, bên trong dường như đang suy nghĩ điều gì đó, đôi mắt tròn to sâu thẳm không hề liếc nhìn anh lấy một cái, chỉ im lặng mà bước từng bước nhỏ.

Dừng trước cửa căn hộ, Vương bấm mật khẩu đẩy cửa rộng ra rồi nói:

– Em vào đi!.

Cô nhấc chân bước vào trong, anh theo vào sau rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trúc hơi ngập ngừng đứng tần ngần ở cửa, chưa biết làm gì, đưa mắt chậm rãi lướt nhìn cả căn hộ một lượt. Vương đứng kế sau lưng cô, khoảng cách cảm tưởng như không có. Anh đứng cao hơn Trúc một cái đầu, thấy tình cảnh ấy, trong mắt chợt lộ tia ngọt ngào, hít vào một hơi thật sâu, nhoẻn miệng cười rồi cúi lưng xuống chút chút khiến cằm mình chạm vào đỉnh đầu cô. Tiện thể, lại vòng hai tay mình ôm lấy eo cô. Trúc giật mình, hơi xoay người lại nhưng anh đã ghì chặt lấy, mắt lim dim nhỏ giọng lí nhí:

– Đừng cựa!. Để anh ôm một chút!.

Cô nghe xong thôi không động đậy nữa, ngoan ngoãn để im cho anh ôm vào lòng. Hai mắt lại cụp nhìn xuống dưới chân. Vương ôm Trúc như nựng một chú mèo con, cứ đứng như thế hồi lâu, chợt cảm thấy có nguồn lạnh giá từ đâu đó đang truyền qua lớp áo măng tô chầm chậm thẩm thấu vào da thịt. Hơi ấm cơ thể dần loãng ra, hoà tan cái lạnh giá tê tái. Anh mở mắt, có phần tỉnh táo trở lại từ cơn mơ màng ngọt ngào. Vương mặc ngoài áo khoác dày bên trong còn bận thêm áo len, đi ngoài đường gió rét không lọt vào, tai sao lúc này cơ thể lại thấy lạnh như vậy?. Phía trước ngực anh, cái đầu bé nhỏ vừa ngọ nguậy, Trúc ngước mặt lên nói nhỏ:

– Được chưa?. Em mỏi chân.

– Ừ!. Em vào ngồi nghỉ đi.

Anh buông cô ra, kéo quần ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nâng chân cô lên, miệng lẩm bẩm:

– Để anh!.

– A!.

Cô hơi ngỡ ngàng, anh định cởi giày cho cô, cơ thể loạng choạng bèn chống một tay vào tường cúi đầu nói vội.

– Đừng!. Để em tự làm được rồi!.

– Xem như anh đang tỏ ra hối lỗi một chút đi!.

Anh ngước mắt lên cười nhẹ, dáng vẻ chân thành. Cô đành trùng lòng xuống, mím môi nhẫn nại để anh cởi giày ra.

Xong xuôi, Trúc thay dép lê bước vào căm phòng, nhìn quanh quất lần nữa rồi đi tới mép giường ngồi xuống, hạ túi vải đeo trên vai. Vương bước tới gian bếp, lấy cho cô một cốc nước ấm.

– Em uống đi cho ấm bụng. Muốn ngồi nghỉ một lát rồi mới tắm hay là muốn tắm luôn, anh đi chuẩn bị nước cho em.

– Ưm… Em nghỉ chút rồi tắm sau. Anh tắm trước đi.

Cô lắp bắp, cảm thấy không được tự nhiên. Còn anh thì vẫn cúi đầu, hai tay chống lên giường bao quanh người cô, cúi đầu sát xuống, hai mắt dính chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn như muốn ngấu nghiến nó. Khoảng cách gần đến nỗi, cô mơ hồ cảm thấy cả nhịp thở ấm nóng của anh đang phả vào má mình, bèn xoay mặt tránh ánh nhìn gắt gao ấy.

– Ừm!. Vậy để anh tắm trước. Em ngồi nghỉ đi. Có quần áo gì cứ tự nhiên sắp xếp tuỳ ý trong tủ.

– Vâng.

– Được!.

Anh cười mỉm rồi nhổm dậy đứng lên đi vào nhà tắm. Cô ngơ ngác nhìn theo bóng lưng rộng, trong ngực tim còn đập thình thịch.

Lát sau, Vương từ nhà tắm đi ra, thấy Trúc đang xếp ít quần áo vào ngăn tủ từ chiếc túi vải. Anh nhìn lướt qua, lên tiếng:

– Em mang ít quần áo thế?. Mai anh dẫn đi mua thêm nhé!. Ngoài này còn lạnh lắm.

– Ưm, do em lười mang nhiều, vả, trước nay em chỉ mặc vài bộ đồ thay qua thay lại là được rồi.

Anh nhíu mày, bước tới gần Trúc, tay cô đang mân mê chiếc váy trắng vừa lôi từ trong túi ra, khuôn miệng còn có ý cười.

– Có vẻ, em là rất thích chiếc váy này?.

Anh vuốt tóc cô hỏi.

– Vâng, đây là chiếc váy sư cô tặng em nhân dịp sinh nhật năm ngoái.

– Vậy à. Năm ngoái, anh tặng em sợi dây chuyền, nó đâu?.

Anh vòng tay qua gáy cô vuốt ve khuôn cổ nhỏ.

– A, em, em bỏ quên trong chiếc rương ở viện mất rồi!.

Cô ngước mắt lên hoảng hốt. Bàn tay đang mơn trớn cổ cô dừng lại một giây, anh thở vào, đứng thẳng dậy rồi mỉm cười đáp.

– Không sao!. Em không vứt nó là được. Năm nay anh sẽ tặng em một thứ ý nghĩa hơn.

– …

Cô cụp mắt, khẽ gật đầu. Anh kéo cô lại ôm vào lòng vỗ về, má cô áp vào lồng ngực anh lúc này đang khoác áo tắm bằng bông dài màu trắng. Thân thể anh phảng phất mùi hương sữa tắm bay ra thoang thoảng. Cô cọ cọ má vào lớp áo bằng bông hơi xù ấy nhắm mắt lại như chú mèo con. Anh xoa xoa lưng cô, âu yếm nói:

– Em đi tắm đi. Nước ấm đã chuẩn bị sẵn. Mau vào tắm đi kẻo lạnh.

– Vâng.

Anh thả cô ra, như nhớ tới điều gì, anh liếc mắt vào ngăn tủ khàn giọng hỏi nhỏ:

– Đồ lót của em đâu?.

– A, thứ ấy, em… em để trong túi xách cũng được.

Trúc trố mắt lên lắp bắp, hai má bắt đầu biểu lộ phản ứng, phút chốc lại ửng hồng. Anh nhếch môi, ánh mắt lộ lên tia nguy hiểm.

– Yêu nhau lâu như vậy mà em vẫn cứ ngại ngùng chuyện đó là sao nhỉ?. Đưa túi đây anh giúp em xếp chúng lên. Mau vào đi tắm.

– Ơ, không cần!. Để em tự làm. Anh lui ra!.

Cô hốt hoảng, nhíu mày đẩy tay anh ra. Hấp tấp mở miệng túi, rụt rè nửa ngày mới lôi ra một thứ nắm chặt trong tay cất nhanh vào tủ. Anh tròn mắt nhìn hành động ấy, xem chừng khó hiểu.

– Em thật là…. Trước sau gì anh cũng thấy thôi. Không chỉ thấy chúng đơn độc mà còn là lúc em mặc chúng trên người. Đừng có ngại ngùng không đúng chỗ, mau sửa đi.

Anh nhớn mày, giọng cao hơn một chút. Cô xấu hổ không biết nói gì, đôi môi cứ vặn vẹo, lấy nhanh một chiếc váy dài và đồ lót lướt qua anh cắm cúi đi vào nhà tắm, trán còn hơi chau lại. Vương đứng dựa một vai vào cánh tủ, khoanh tay nhìn bóng cô bước vào nhà tắm, bất giác môi lại cong lên lém lỉnh. Nhìn xuống thân áo tắm mình đang mặc, anh giật mình.

– Không phải là không có đồ mùa đông đấy chứ?.

Trúc đứng trong phòng tắm, đối lưng với cánh cửa lúc ấy đã đóng kín. Cô nhìn chằm chằm vào cái bồn đã được anh xả đầy nước ấm. Trong bồn, mặt nước đang thi nhau bốc lên làn khói trắng mờ mờ như sương. Trúc vẫn đứng trơ cạnh cánh cửa, nhìn hồi lâu, cô chầm chậm treo quần áo lên móc rồi tiến tới cạnh cái bồn, từ từ giơ bàn tay ra chạm vào làn nước phẳng lặng.

– Xèo, xèo…!

– A!.

Trúc kêu lên nơi cuống họng, vội rụt tay lại, nâng bàn tay vừa thu về giơ lên trước mặt nhìn trân trân. Nơi những đầu ngón tay gầy guộc vừa chạm vào nước, lớp da từ trắng tái đang chậm rãi chuyển sang khô đét, xám đen, sần sùi như xi măng. Cô xoay bàn tay qua lại ngắm nghía, hai mắt đen láy phảng phất tia bối rối. Bên dưới cô, làn nước ấm áp vẫn phả lên những làn khói mỏng, che phủ mờ mờ gương mặt nhỏ nhắn.

Một bàn tay gầy rộc với lớp da xanh như nước biển từ bao giờ im lặng đã đặt lên bả vai của Huyền Trúc từ đằng sau. Cô hơi giật mình ngẩn ra, đôi mắt mở to, lòng mắt đen láy thoáng co lại. Sau màn khói nước nóng, lớp da mặt cô cảm tưởng lại càng như trắng hơn và có phần căng ra. Vẻ mặt thất sắc, thẫn thờ, Trúc đột nhiên thì thầm nơi cửa miệng:

– Tắm nào….!.