Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Chương 118: Hy sinh

Tiêu Yến Thanh nhảy về phía trước, trực tiếp đạp qua đám trùng dưới đất, Lê Vi cũng theo sau, cô muốn giúp hắn một tay đối phó Qủy Ngải, liền tùy thời nhìn thấy đám trùng ký bên dưới vô căn cớ đã bị giết chết từ lúc nào. Những cái xác trùng không xương mềm nhũn co rút bất động, phơi thân trong một vùng có khói xám ảm đảm bay lên, thoang thoảng một mùi khét, ngạc nhiên bèn hỏi.

– Anh như thế nào trị đám trùng ký?.

Tại thời điểm Tiêu Yến Thanh đối phó trùng ký, Lê Vi đang mải mê lo lắng cho Trần Hiểu Vương vừa bị tập kích, hiển nhiên không dư linh trí để trên hắn, nghiễm nhiên cũng sẽ không biết hắn bằng cách nào diệt được đám trùng lúc nhúc đông đảo này. Lại nói hắn không chỉ động thủ trong thời gian ngắn, thậm chí vung tay một lần liền đại khai sát giới nguyên một đoàn trùng quái thai, như vậy để cho cô sửng sốt không thôi.

Vung quyền ném lên không trung mấy mảnh ám khí, Yến Thanh miễn cưỡng nói nhanh.

– Không có thời gian giải thích cho cô, cẩn thận Qủy Ngải kia!.

Lê Vi dẫu cho đang vô cùng hiếu kỳ, cũng thôi không phiền toái hắn nữa, nên tập trung đối phó Hồ Bảo Bình kia thì hơn. Mà nhắc đến quỷ nữ điên cuồng này, Tiêu Yến Thanh tự nhiên rõ ràng, tu vi của ả trúng một nhát Linh Hòe Mộc Kiếm xác thực không còn lại bao nhiêu. Thực lực hiện tại tám phần chính là đến từ việc lợi dụng giao kết xác nhập với Nhân Linh Thủy Ngải kia mà có, một bên mẫu thân bồi thuật, mới có thể lại đem mình đối đầu với hắn. Ngoại trừ níu kéo của hắn một đoạn thời gian cùng phiền toái, thì không phải là thứ gì khó nhai nuốt, bất quá chính là mẹ của ả, gừng càng già càng cay!.

Đổi lại Hồ Bảo Bình, tự nhiên cũng nắm rõ hoàn cảnh bản thân, ở thời điểm tu vi còn toàn thịnh, ả tuyệt đối có thể đa dạng phương thức mà đánh với tên tiểu đạo sĩ tới mức cam lòng. Nhưng hiện tại thì sao, quỷ khí cạn kiệt đồng dạng với năng lực giảm xuống, trong cái tiểu thành này của mẫu thân, ngoài Dạ Thể, còn có nơi nào để cho ả mò chỗ tốt?. Hiển nhiên chỉ có phương thức tập kích là khả quan. Từ nơi này ngẫm ra, liền thấy đại trận pháp chính là ngọn cỏ treo mạng cuối cùng của mẹ con họ Hồ, sống chết đều muốn níu lấy. Chỉ là cọng cỏ này đối với Tiêu Yến Thanh là không có khả năng lưu lại, “nhổ cỏ phải nhổ tận gốc”, không phải sao?.

Thiết nghĩ Hồ gia, cho dù đại trận pháp có giữ được hay không, thật mẹ con mụ sẽ có thể thắng lợi?. Hai pháp trấn tối hậu, một đã bị tiêu diệt, một chính là Qủy Ngải, làm sao cũng không thoát khỏi việc bị Tiêu Yến Thanh lùng sát. Tự nhiên Hồ Ân ở nội tâm có chút nặng nề. Mụ dùng hận thù ném tới Tiêu Yến Thanh một ánh nhìn thâm tàng, tay vỗ vỗ vào lưng Ám Dạ Hắc Mao Sát hai cái, con thú bèn khụy hàng chân trước, để mụ rời lưng nó. Hồ Ân từ trên lưng thú nuôi nhảy xuống, liền vuốt khoé mõm con vật, ra lệnh.

– Đi, giết tên cẩu đạo sĩ cho ta!.

Ám Dạ Hắc Mao Sát gầm lên, hung hiểm, cuồng dã. Bản tính trời sinh nó hiếu chiến, ở một bên nhìn tới đoàn người liên miên chém giết, lại hít vào mùi máu tanh từ xác của vô danh nam nhân, không khỏi khiến cho cuồng nộ sôi trào trong máu, lập tức phi thân ra tham chiến.

Oành, một súc lực tàn bạo bất ngờ đập tới, Tiêu Yến Thanh xém chút bị quất bay, rất may còn có linh cảm nhạy bén cứu một bàn, hắn tung mình nhảy đi.

– Ám Dạ Sát!.

Nghiến răng lại, Yến Thanh chống chân nhổm dậy, từ phía sau bắn tới những đường lục khí, lập tức lại gấp rút co mình lăn ra một nơi khác. Hồ Bảo Bình từ không trung bay xuống, đôi cánh thực vật vỗ phành phạch quấy động tầng không khí. Ả hung hăng rít lên.

– Ngươi lại lên giọng cho ta!. Hôm nay lão nương quyết đoạt cái mạng cẩu nhà ngươi, xem ngươi “trừ yêu diệt ma” cái cóc chó gì a!.

– Nói sai rồi, “tróc qủy hàng yêu”. Ta thích nhất là tróc quỷ!. Ngươi có thực lực, liền tới, đừng ở đó nói nhảm!.

Tiêu Yến Thanh trừng mắt quát, chống tay bật dậy, không ngần ngại thêm pha một ít bộ dáng bất lương vào như thói quen, châm chọc nữ quỷ. Quả thực đã chọc cho ả tại trên kia tức tới hai mắt đều trừng to, đỏ càng thêm đỏ, hận không thể bắn ra ngoài. Ả vung tay một cái, từ trên hai cánh tay mọc chi chít những mụn hoa hình dạng kì dị phun ra một đoàn bụi phấn màu tím. Tiêu Yến Thanh nghiêm nghị, phất tay áo che mặt mũi, vội chạy.

– Mẹ kiếp!. Phấn hoa độc!.

Lai lịch phấn hoa này hiện tại Tiêu Yến Thanh không có nhận thức, nhưng ở trên mình Quỷ Ngải thì không thể là thứ vô hại. Có thể đụng trúng da dẻ liền phát sinh ngứa ngáy, có thể hít trúng liền phá tổn kinh mạch, nội tạng, bất kể là cái nào đều vô cùng không nên dính. Hắn trước tránh địa phương bị phấn hoa kia rơi xuống rồi mới quản tiếp. Chỉ có điều, ở một bên vẫn còn có một con quái thú.

Roat, roạt, roạt. Ám Dạ Sát từ sau lưng hắn chồm tới, ba cú vả liên tiếp tung ra, lưng Yến Thanh không may liền trúng một cái, áo bị cào rách một mảng phía sau. Hắn vận lực chặn lại một ít lực đạo, da thịt xác thực có trầy một mảng.

– Đáng chết!. Cào con mẹ ngươi!.

Nghiến răng quát, Yến Thanh nhảy dựng lên, xoay người đối mặt với dã thú. Ngoại trừ ánh mắt hung quang đã lộ ra, mặt hắn chung thủy vẫn không biến sắc. Ám Dạ Sát thủ phục huớng đối diện nhe nanh giơ vuốt, cái đuôi dài hung hăng ngoe nguẩy. Tát trúng tên đạo sĩ này làm cho nó hứng thú lên đáng kể, lại tức thời vồ tới, vồ chết cái nhân loại này.

– Con mẹ ngươi, làm càn!.

Tiêu Yến Thanh trừng mắt, múa trường kiếm trên tay, nhắm thời điểm thân thể đồ sộ cuả hắc thú nhảy tới trên đầu, vung kiếm quét qua. Kiếm ảnh loé sáng giữa không trung vô cùng khí thế.

– Grào!.

Phốc, hạ thân mình xuống ở sau lưng Tiêu Yến Thanh một đoạn, Ám Dạ Hắc Mao Sát thè lưỡi đỏ lòm phì phò thở. Bên mạn sườn phải của nó lộ một vết da thịt bị thương tổn, máu me chút một bắt đầu chảy xuống, ẩn ẩn thoát ra một tầng hắc khí.

– Súc sinh!. Một cào trúng ta, ta liền trả ngươi một vạn!.

Hưu, tiếng ám vật xé gió lao tới. Yến Thanh nhấc chân chĩa kiếm về phía con quái thú hung hăng muốn trừng trị nó, liền đã phải thay đổi lộ trình, nhảy khỏi quỹ đạo của ám vật. Hồ Bảo Bình trên không, đôi cánh ngoài dùng để bay còn có thể giết chóc. Chính là từ những nhánh cây nhỏ phóng xuống những đầu gai vừa cứng vừa nhọn.

Phập, phập, phập. Âm thanh như ngàn vạn mũi tên cùng lúc cắm xuống mặt sàn dồn dập vang lên. Tiêu Yến Thanh lộn vài cái, địa phương lộn qua sát rạt liền ngập tràn gai nhọn đuổi theo. Trên không có Qủy Ngải, dưới đất có quái thú, song phương đồng thời đánh tới, mấy phần là ý nghĩa truy cùng giết tận.

– Tôi giúp anh!.

Bóng váy đỏ từ nơi nào đường đột bay tới, hạ xuống bên người Yến Thanh, dùng hàn khí đối chọi với hắc thú đang vần vũ chồm tới.

– Cô nhắm lại?.

Yến Thanh nhếch nửa khoé môi, giọng điệu chảy ra ý trào phúng, lại lập tức nghiêng đầu, tay ném ám khí đối lên nơi Quỷ Ngải vừa lộ ra.

Lê Vi nhíu mày chút đỉnh. Tên pháp sư này còn có tâm tình khinh thường cô, xem ra đối phương tận lực dồn ép hắn cũng thất bại trong việc gây áp lực lên tinh thần thép của tên này. Nghĩ như vậy, Lê Vi không khỏi thở dài thay cho đối phương.

– Lê Vi!!!.

Bảo Bình bay trên không, mắt thấy Lê Vi xuất hiện bên cạnh tên đạo sĩ, liền giống như loại kích động muốn giết người, sục sôi sát chiến ở bên trong. Ả vung hai sải cánh, một chuỗi gai nhọn thẳng tắp đối xuống, phất cánh tay, một đám phấn hoa li ti tản ra. Có trời biết tới tột cùng ả căm ghét phương thức tấn công này của hỗn thể tới mức nào, đơn giản bởi đây đều đơn phương dựa vào tiện nghi của Nhân Linh Thủy Ngải cùng cổ thuật của mẫu thân, ả căn bản không còn khả năng lấn át ai. Ở trên tự tôn của bản thân, này chính là một cái tát đau. Chẳng qua phương diện còn để cho ả điều khiển, chính là cái giao thức kia, vì quỷ hồn hợp nhất với cổ ngải mà tận dụng lấy năng lực của nó.

Ám Dạ Hắc Mao Sát nhảy qua, Lê Vi mím môi, đem tất thảy linh trí tập trung vào đôi mắt dẹp tản ra hoả diễm của ác thú. Xoạt, cô vung tay áo, bàn tay tựa hồ tạo hình Lan Hoa Chỉ Ấn phóng một đạo hàn khí nhắm thẳng tới mục tiêu. Mà mục tiêu của Lê Vi là đôi mắt đỏ lửa của con hắc thú.

Phụt. Tia hàn khí xanh lục bắn tới, như nhập thẳng vào con mắt trái của Ám Dạ Sát, hắc thú ngửa cổ gào rống, tiếp sau đó, Tiêu Yến Thanh liền vung kiếm chém tới, thuận đà chém vào bắp đùi ở chân sau cuả nó. Hắc thú lăn bịch xuống đất, điên cuồng đứng dậy, rất nhanh thủ phục xuống, mở một mắt nhắm một mắt, nhe nanh gầm gừ.

– Không tồi!.

Tiêu Yến Thanh nhìn Lê Vi, khoé miệng lộ nụ cười, Lê Vi ngược lại chỉ hừ lạnh, quản hắn cười cợt sao.

Grào!.

– A!!!!.

Bóng đuôi dài chắc nịch quất xuống, Lê Vi giật mình mới vội biến thân nhưng căn bản đã chậm một bước, đuôi Ám Dạ Sát ngoài nộ lực căn bản còn có sát khí tích tụ từ việc săn mồi cùng ròng rã ăn xác chết, cú tấn công này dẫu là người hay ma trúng, đều sẽ phải thương tổn. Vừa vặn lần này nó đánh trúng lưng Lê Vi, cô không khỏi rơi vào đau đớn cả hồn lẫn phách.

– Lùi lại!. Để tôi!.

Yến Thanh khoát tay ra hiệu, Lê Vi nhăn nhó, trong ánh mắt còn lộ ra chần chừ.

– Đi!.

Hắn liền quát, ở trong mắt nhác thấy bóng ảnh Bảo Bình bay tới.

– Tiện nhân, chạy đi đâu!.

Ả rất nhanh xà xuống, nanh ác chằm chằm nhìn Lê Vi không buông. Lê Vi trân mắt hoa dung thất sắc nhìn quỷ nữ trong hình dạng cổ ngải phức tạp đương lao về phía mình.

– Để lão tử ở nơi nào?.

Tiêu Yến Thanh tốc độ làm sao lại thua Quỷ Ngải, hắn nhảy tới lãnh đạm đứng chắn trước Lê Vi, Uyển Kiến tiện thể giương ra. Hồ Bảo Bình đương bay xuống, hai cánh tay mọc đầy những sợi rễ dài ngoằng liên miên phóng tới Lê Vi, đổi lại là hai cánh tay chân chính của ả, tưởng tượng sẽ một trảo nắm lấy cần cổ đối phương bóp cho đến hồn phách tan rã. Nhưng hiện thực trước mặt ả không có cái cổ nào, ngược lại là một lưỡi kiếm. Thoáng nhìn thấy bóng kiếm sáng loáng chặn đường, Bảo Bình không khỏi rít lên căm tức, phất đôi cánh bay ngược lên cao, chỉ là, lần sau ả không nên bỏ qua Tiêu Yến Thanh, miễn cho uất ức mất đi một cái chân. Bởi vì…

– Á…á…á!.

Bỗng nhiên Quỷ Ngải đột ngột dừng đường bay, thân mình lảo đảo, há miệng thét lớn. Bên dưới cẳng chân hoá thành rễ cây ngoằn ngoèo có một sợi dây phát sáng cuốn chặt lấy. Bảo Bình ngoái đầu nhìn, nghiến hàm răng lởm chởm thô kệch, điên cuồng phất cánh, gai nhọn bắn xuống phía dưới. Tiêu Yến Thanh trong phút chốc dùng Bạch Tuyến tóm được chân Quỷ Ngải, nhất thời giằng co, tay kia thủ kiếm chém lên.

– Á!!!.

Bảo Bình đau đớn gào thét.

Phập, phập, phập. Cùng lúc mưa gai bắn xuống, cẳng chân rễ của Quỷ Ngải bị chém đứt, liền Tiêu Yến Thanh khẩn trương cũng nhảy đi. Đuôi mắt trái ngay lập tức thu thấy một bóng đen đồ sộ lao vào tiếp ứng, theo nhịp điệu sung kích hãy còn dâng trào, hắn xoay chuôi kiếm linh lị, hung quang loé lên, kiếm thế tột đỉnh đáng sợ.

Grào!!!.

Ám Dạ Sát ngơi nghỉ sau thương tổn lại lao vào cắn xé. Toàn thân nó bấy giờ không chỉ có đuôi mới tản ra sát khí, dưới tình thế co ép, đã cực lực bạo lộ sát chiến, hắc khí vần vũ lan ra toàn bộ thân thể con vật. Bên kia Quỷ Ngải vừa ủy khuất bay lên cao, bên này dã thú nhảy tới, để cho Tiêu Yến Thanh không dư một giây nào ngừng tay, lại cùng con vật quần thảo một trận.

Ở tại địa phương ẩn mình trong bóng tối, Trần Hiểu Vương, Lâm Huyền Trúc, còn có Linh Đẩu Lão đang trú ẩn lúc này cũng vô cùng căng thẳng dõi mắt tới tràng diện cao độ giữa căn phòng. Vết thương trên ngực Hiểu Vương đã ngừng chảy máu, nói rõ tác dụng của hỗn hợp mà Yến Thanh đắp lên là vô cùng hiệu quả. Ở bản thân anh căn bản cũng không cảm giác thấy đau đớn quá lớn. Nhìn một người một thú ngoài kia vật lộn, ánh mắt kiên định của Hiểu Vương thẳng tắp, đột nhiên chống tay đứng dậy, làm cho Huyền Trúc bên cạnh đang theo dõi Yến Thanh liền giật mình.

– Anh làm gì?.

– Em ở đây cùng Lê Vi và Linh Lão, anh tới giúp Yến Thanh…

– Không nên, vết thương của anh…

– Không có vấn đề gì, yên tâm, tin anh!.

Hiểu Vương khom người, nắm lấy bả vai Trúc, ánh mắt sâu thẳm thẳng tắp đem kiên định truyền sang ánh mắt trong suốt đang ngỡ ngàng của cô. Trúc bất động hai giây, sau đó mím môi gật đầu. Lê Vi lúc này đã trở lại, sự tình nơi này cũng kịp thời thu nhận, bèn nói.

– Nơi này đã có tôi cùng Linh Lão.

– Ừ. Thay tôi bảo vệ cô ấy.

Hiểu Vương dùng ánh mắt cảm kích nhìn hai kẻ âm giới, anh cúi người hôn nhẹ lên vầng trán của Trúc, sau đó dứt khoát xoay người rời đi. Trúc nhìn theo bóng áo sơ mi của anh, thần tình vẫn chưa thoát khỏi giằng co, đôi mắt trong suốt mơ hồ tản ra sự bi thương không cách nào che giấu. Lê Vi ở bên cạnh có thể nhìn ra, Huyền Trúc là đang lo cho Hiểu Vương, hơn nữa cô ấy còn sợ hãi. Lê Vi đã không còn là con người để cho hỉ, nộ, ái, ố được phong phú, nhưng đến tột cùng thì, cô cũng đã từng xuất phát là con người, loại xúc cảm mãnh liệt này trong trí nhớ không khó để nhận ra.

– Tin anh ấy…

Lê Vi nhu hoà đứng bên cạnh nhìn Huyền Trúc mỉm cười. Trúc ngẩn ngơ nhìn lên, một giây sau, cũng cúi đầu cười tự trấn an chính mình. Ở trong nguy khốn trập trùng, suy nghĩ đúng đắn nhất là chọn vào tin tưởng.

– Đưa Uyển Kiếm cho tôi!.

Tiêu Yến Thanh nghiến răng dùng tay nhổ gai nhọn găm trên bắp đùi, bỗng nhiên nghe có người nói.

– Ồ!.

Hắn hơi dừng lại khi nhìn thấy Trần Hiểu Vương khẩn trương đi tới. Ánh mắt dừng trên vết thương dính máu khô.

– Chưa chết được!.

Hiểu Vương bất động thanh sắc vừa nói, tay đồng thời chĩa ra biểu ý muốn đón nhận Uyển Kiếm, phía trước đã vang tới âm thanh bình bịch của hắc thú lao đến. Tiêu Yến Thanh ánh mắt loé lên minh quang, không nói hai lời liền ném kiếm vào tay Hiểu Vương. Hai người khẩn trương tách ra, hắn vội nói.

– Hắc thú chỉ còn bốn thành công lực, có điều cũng đừng khô máu!.

Xoạt, lời nói của Tiêu Yến Thanh còn chưa dứt, móng vuốt to tướng của Ám Dạ Sát đã bổ tới, Hiểu Vương vốn kiệm lời, lúc này toàn tâm toàn ý đối đầu với dã thú, kinh nghiệm dùng qua trường kiếm hãy còn đó, rất nhanh đã vung kiếm chém lại con vật.

Keng, móng vuốt đen tuyền của Ám Dạ Hắc Mao Sát xượt qua lợi kiếm, tia lửa bắn ra chút đỉnh. Hiểu Vương bị nộ lực của con thú đẩy lùi ra sau mấy bước. Ánh mắt anh không vì thế mà dao động. Một bên, Tiêu Yến Thanh mắt trái chú ý Hiểu Vương, mắt phải đề phòng Quỷ Ngải. Cũng không cần chờ đợi lâu, trên cao đã có bóng ảnh kì dị lướt xuống.

– Hiểu Vương!!!.

Bóng áo trắng của người nam nhân đột nhiên hiện ra trong vòng chiến là một cái kích động lớn đối với Hồ Bảo Bình. Ta chưa đi tìm anh, anh lại tự mình dẫn xác ra, làm sao có thể không kích động?. Ở trong ý chí của ả, khi nhớ tới Trần Hiểu Vương, hồn phách vừa có đau đớn, vừa có điên cuồng, vừa có căm hận cùng chiếm đoạt. Người đàn ông này, đến tột cùng ả vẫn bảo lưu ý chí muốn thu thập. Nghĩ như vậy, nội tâm cũng liền nảy sinh một ý nghĩ thâm tàng.

“Nếu không có được trái tim cùng thân xác ngươi, đổi lại là linh hồn, cũng có thể tốt!.”

Đôi mắt Qủy Ngải vẫn đỏ ngầu, nhưng khoé miệng kì dị âm hiểm nhếch lên, Bảo Bình đương xà xuống tại nơi Tiêu Yến Thanh, đột nhiên lại phẩy cánh rẽ đường bay. Tiêu Yến Thanh trầm hồ suy nghĩ, liền trừng mắt vội vã đuổi theo. Còn không phải quỷ nữ này nhắm vào Trần Hiểu Vương?.

Oành, thân mình Hiểu Vương sau khi đâm hắc thú một nhát kiếm liền bị nó đánh bay, đập xuống sàn nhà cứng ngắc, phun ra một ngụm máu. Anh ôm ngực chống tay ngồi dậy, hai mắt đã mơ hồ nhìn không rõ sự vật. Thoáng thấy một bóng đen cực lớn bay tới, cắn răng dùng mũi kiếm làm lực chống thân mình đứng dậy.

Ầm, Ám Dạ Sát điên cuồng chồm tới, hai chân trước đè người nam tử xuống, Uyển Kiếm văng ra một bên. Bả vai Hiểu Vương bị chân quái vật chế trụ, móng vuốt đâm vào da thịt, áo sơ mi lại nhuốm một mảng đỏ tươi. Anh nghiến răng vùng dậy, dồn sức vào hai chân tận lực giáng vào bụng nó. Hắc thú vừa chịu một nhát đâm, lúc này xác thực nộ khí đã lên đến cực điểm, gầm một tiếng, tát bay thân thể Trần Hiểu Vương dạt đi mấy thước.

– Hiểu Vương!.

Tiếng kêu thất thanh của Huyền Trúc từ trong bóng tối đau khổ vọng ra, cô vùng dậy, hai mắt ngấn nước, bóng áo trắng loang lổ máu nhanh chóng nhạt nhoà.

Hiểu Vương ôm bả vai, khoé miệng rỉ máu, nhẫn nhịn ngồi dậy, bên kia đã thấy Tiêu Yến Thanh chạy tới, cản lại hắc thú. Không rõ có bị gãy cái xương nào không, nhưng cảm giác của Hiểu Vương lúc này là vô cùng đau đớn.

Vút!.

Bên tai anh mơ hồ nghe thấy thanh âm căng cứng xé gió tiếp cận, nhưng trải qua vật lộn với dã thú, tất thảy cảm quan đều bị oanh liệt tới mức mù mịt, nếu thật có cái gì đánh tới, chính là giây phút này bỏ mạng.

Hưu, thanh âm ám vật đường đột bắn tới. Hiểu Vương hít vào một ngụm lãnh khí, nội tâm bất giác trống trải. Anh ngồi xụi trên sàn nhà, thở hồng hộc, hai bả vai đều có máu tươi chảy xuống. Đôi mắt đen tuyền sâu thẳm nhìn chằm chằm xuống đất, phút chốc cảm giác ảm đạm toả ra từ trong tia mắt.

– Không!!!.

Cùng lúc thanh âm căng cứng từ trên không dội xuống bóng lưng lãnh đạm của Hiểu Vương, một tiếng thét kinh hoàng tới kinh tâm xé rách không gian vang lên. Tất cả như đông cứng trong một khoảnh khắc, kinh động tới tận linh hồn. Cảm giác tử vong cận kề, bóp nghẹt tất thảy.