Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Chương 110: Thượng Thiểm Thần Hoả

Bằng một chốc lát thời khắc, Tiêu Yến Thanh rốt cuộc cũng có thể gọi ra Hoả Thần từ một lá linh phù hết sức mới mẻ. Cảm giác mới mẻ này xuất phát từ Trần Hiểu Vương. Thời gian hai người đi cùng nhau không ít cũng không nhiều, vừa đủ giúp anh một vài lần thấy được Tiêu Yến Thanh thi triển phù lục. May mắn được thị mục từ hoàng, hồng tới tử sắc phù tuy nhiên hắc phù lần này đây là lần đầu tiên Trần Hiểu Vương trông thấy.

Lá phù này nói lạ bởi vì toàn bộ đều một màu đen tuyền, chú hoạ phiêu ra đối ngược lại là bạch sắc, suy luận một chút, nghiễm nhiên không thể từ chu sa mực khởi sinh. Tự nhiên trong lòng Trần Hiểu Vương thắc mắc cùng hiếu kỳ phát sinh một ít, không biết loại chất liệu cấu thành nên hắc phù này là cái gì. Mà bởi tình hình cấp bách cũng không tiện hỏi qua.

Lại nói Tiêu Yến Thanh sau khi từ trong hắc phù kia triệu ra đỉnh phong Hoả Thần, Hoả Thiểm Thượng Thần, bèn một mực nặn ấn, vô cùng thần bí bắt một pháp quyết, giương hai mũi tay hướng Thần Hoả đã sinh ra tại trên không kia xuất pháp tới. Đỉnh phong Hoả Thần hữu hiện vô cùng đẹp mắt, có phần diễm lệ kinh người. Hình dáng nguyên thể là một hoả cầu đỏ chói tựa hồ một viên minh châu lớn, trong tâm quần tụ một dòng năng lượng hỗn mang khí thế, không ngừng xoay đảo, phát sinh ra hoả thiểm tai mang ẩn hiện tầng tầng, lại đem lan toả ra bên ngoài. Sự vận động này hình thành một quầng nguyên lượng vô hình dày dặn bao bọc hoả tâm, không ngừng cắn nuốt, xáo trộn vùng không khí gần nó. Vùng không khí này bị nguồn năng lượng nguyên thể kia mãnh liệt bòn rút, thu hút, toàn bộ đều giãn nở co rút khác thường, hồ như bị một bàn tay vô hình lực bóp méo đến nỗi vặn vẹo.

Trần Hiểu Vương giương mắt nhìn hoả cầu rực sáng đến nỗi si ngốc, thiếu chút nữa miệng không cần quản cũng há ra. Nhất thời toàn bộ chú ý về bầy Khỗi Lỗi Chỉ cùng các qủy hồn đều thu về chuyển rời sang cái khối cầu lửa phi thường kì lạ. Giữa vòng vây đường đột xuất hiện một vật thể lạ, bầy Khổi Lỗi tự nhiên có biểu hiện bài xích, đều giãn lùi ra xa, một vài con Hắc Chỉ không cam tâm miễn cưỡng phóng tà khí tới. Tia khí tối tăm chạm vào tầng nguyên khí lãnh đạm, tức thì tan ra như thể chính nó bị thanh thế cường đại kia làm cho phân rã. Đám Xích Chỉ có linh trí hơn, nhìn thấy bọn Hắc Chỉ tấn công vô ích, liền lui ra xa dò xét, vạn nhất còn có thể để bọn chúng thí mạng thay mình. Những đám Khổi Lỗi Sắc Chỉ không có năng lực tấn công khác không cần nhắc tới, đã tự động mất sự kết hợp, nháo nhác bay loạn trên không, làm cho đội hình Khổi Lỗi nhất thời bị phá vỡ. Đây là thời cơ tốt để hủy diệt, Tiêu Yến Thanh không đợi thêm, để Hoả Thiểm Thượng Thần ra tay sát giới.

Hoả cầu chao đảo chút đỉnh, ngay sau đó từ tâm bay ra vô số đạo hoả cầu nhỏ hơn, trông chẳng khác nào sinh ra một bầy con. Những đạo hoả cầu này sau khi mới sinh ra đã tự nhiên đều nhằm hướng có Khổi Lỗi chỉ phóng vụt tới như hoa tiêu, không cách nào thoát khỏi bị truy cùng diệt tận. Bầy Khổi Lỗi Chỉ bất lực rùng cái thân giấy nhỏ, lao vút đi chạy trốn, nhưng là thoát không nổi. Chúng từng đám, từng đám nhỏ dưới oanh liệt hoả năng bị thiêu cháy tới một mảnh tro cũng không còn. Hắc khí từ trong thân thể trực tiếp bị đánh cho tan rã. Hai phần ba số lượng Khổi Lỗi Chỉ chỉ trong một khoảnh khắc thời gian đã tận diệt, tàn dư của đội quân này đa số là lũ Xích Chỉ khôn ngoan hơn chút đỉnh, rất nhanh đã thiểm vào bóng tối.

Từ trong bóng tối lẩn khuất, lệ quỷ ủy khuất nhìn đoàn Khổi Lỗi Chỉ đông đảo kia bị tiêu diệt đến đáng thương, không dám đường đột ló mặt ra. Ả tu vi lệ quỷ, tuy nhiên tự mình xác định nếu trực diện giao chiến lúc này, chỉ có chết không toàn thây. Linh trí khiếp sợ đã có ý định bước ra cầu xin vị đạo sĩ tha cho một con đường sống, ả tự nhiên dâng mình làm quỷ phó cho hắn cũng cam lòng. Nhưng mà cái giá phải trả cho việc làm ngược lại thiên địa pháp tắc, chống đối quy củ của âm giới từ ả như thường vẫn giáng xuống. Thân ảnh dật dờ của lệ quỷ nấp một phía trên trần nhà, biểu lộ chưa thoát kinh sợ, hai bên trái phải từ lúc nào đã phóng tới hai quả cầu lửa, song phương nhằm thân ảnh trắng toát công kích. Ả lệ quỷ há cái miệng trống rỗng thật lớn đem tất thảy mọi sự kinh sợ hội lại thành một tiếng hét thảm thiết, không biết sự kích động đã lớn tới mức nào, chỉ thấy hai con mắt ả đang trợn trừng tức khắc lồi to, vằn lên từng tia máu lộm cộm như sợi chỉ. Một tiếng bụp mục dã vang lên, tròng mắt đã bắn ra bên ngoài, trơ lại hai hốc mắt tròn sâu hoắm tối tăm, không ngừng ồng ộc tuôn ra hai hàng máu đen. Khoảnh khắc cuối cùng của nữ lệ quỷ thập phần đáng sợ, trong một sát na, hai Hoả Thiểm Cầu đã đem lệ qủy tán thành hư không, xem chừng đối với việc tụ hồn hội phách của mấy trăm năm sau, cũng không cần nói đến nữa.

Những đạo hoả cầu hoàn thành đồ sát mục tiêu, tự động nhằm hướng cầu mẹ hội tụ về. Hoả liễm quang mang đỏ rực như vô số mặt trời vần vũ thinh không, tuyệt đối tráng lệ, chói mắt, đương nhiên vài phần tăm tối của Dạ Thể đều bị chúng đẩy lùi. Bóng tối phải nhường chỗ cho ánh sáng. Ở một chỗ, các hình nhân giấy trên thông linh quan cuối cùng đều bất lực tự hủy, làn khói xanh âm ỉ dị thường bốc lên trên các cơ thể cứng nhắc bằng giấy. Ầm một tiếng, cỗ quan tài cũ sơn đỏ cũng tùy tiện sụp xuống, các ván gỗ mục nát trơ ra đâm vào bóng tối lãnh đạm.

Trần Hiểu Vương nhìn một màn bạo khởi vừa qua, trong mắt không biết là choáng ngợp hay bội phục, hoàn toàn bất động nheo mắt nhìn Hoả Thiểm Thượng Thần trên đỉnh đầu đến mấy giây. Tiêu Yến Thanh hãy còn giữ tư thế xuất pháp, trong đầu vẫn lưu ý một kẻ khuất mặt tình nghi cương thi trong căn phòng này, nhưng là nó chưa từng đường hoàng xuất hiện qua, nếu còn chần chừ, hắn cũng không thể duy trì Hoả Thần lâu hơn, xác thực rất tiêu hao pháp lực. Tiêu Yến Thanh có chút khó nghĩ, tư thế này chưa thu hồi ngầm ý còn muốn đợi danh tính kẻ bí ẩn kia minh bạch, bởi vì lực lượng chủ chốt trấn Sinh Môn này hắn đã tiêu diệt qua, vậy thì kẻ kia còn có lý do gì mà chưa tới?. Cơ hồ suy nghĩ rất lung, đột nhiên ở một bên tiếng Trần Hiểu Vương vang lên.

– Tiêu huynh đệ, cửa đã hiện ra rồi!.