Lôi Thần Lang Quân

Chương 15: Đàn sáo đưa người vào cõi mộng

Hai lão lại đồng thời nhảy đến! Sầm! Sầm! Hai chưởng chạm nhau. Hai lão khẽ rú lên một tiếng rồi lảo đảo lùi lại bảy, tám bước. Vẻ mặt hai lão cùng nghiêm trọng.

U-U Động Chúa tiếng nói lạnh như băng hỏi: - Sơn Chúa! Ta phóng "Thần sơn tuyệt mạch chưởng". Còn ngươi dùng chưởng lực gì để phản kích?

Cửu Hoa Sơn Chúa đáp: - Động Chúa! Ta phóng chưởng lực "Thái hư thần công". Tuy chưa làm cho ngươi bị thương được, nhưng ngươi cũng chẳng hơn ta chút nào.

U-U Động Chúa nói: - Nếu ta dùng đến "Nhất dương chỉ" thì sao?

Phan Tịnh giật mình nghĩ thầm những môn tuyệt kỹ nhờ đó mà gia gia mình nổi tiếng đều bị lão học được hết rồi.

Cửu Hoa Sơn Chúa cười lạt đáp: - Ta sẽ dùng đến "Vô tướng kim châm". Ta đã chế ra được ba mũi kim rất độc. Ngươi dùng "Nhất dương chỉ" chẳng biết có hại được ta không. Nhưng nếu ta dùng đến ba mũi "Vô tướng kim châm" thì ngươi đừng hòng sống!

U-U Động Chúa đảo mắt nhìn Cửu Hoa Sơn Chúa cười đáp: - Ngươi thử dùng coi?

Phan Tịnh căm hận không làm cho hai lão này chết ngay được. Tay trái chàng bị Cửu Hoa Sơn Chúa dùng "Vô tướng kim châm" đâm vào huyệt "Khúc trì" không nhúc nhích được. Nhưng tay phải chàng chưa bị thương. Chàng lẩm bẩm: “Ta cứ ở đây coi Quy bối đồ thử xem hai lão này có dám động đến nó không?” Chàng ngấm ngầm vận động nội lực vào một cánh tay. Cặp mắt loang loáng nhìn hai lão.

U-U Động Chúa cùng Cửu Hoa Sơn Chúa đồng thời bước lại gần Quy bối đồ. Cả hai người đều vì nó mà quyết sống mái, khi nào chịu để mất.

Thốt nhiên mé tả có tiếng bước chân, tiếp theo tiếng ho khàn khàn. Rồi có người lên tiếng: - Hai con hổ tranh nhau tất một con uổng mạng mà không thì chết cả đôi. Các ngươi đừng tranh đấu nữa!

Phan Tịnh quay đầu nhìn lại thấy một bà già gầy ốm, cặp mắt sâu hoắm. Người mụ đã thấp lùn lại nhỏ bé. Trong tay mụ cầm một cây trượng đầu rồng vừa dài vừa lớn.

U-U Động Chúa cùng Cửu Hoa Sơn Chúa đột nhiên nhìn bà già chằm chặp lùi lại hai bước, đồng thời la hoảng - Tây Ni Cổ lão bà!

Phan Tịnh vừa nghe thấy đã run bắn lên buột miệng nói: - Mụ Tây Ni Cổ ư? Phải chăng mụ này đã đánh bại cả "Vũ Nội Ngũ Tuyệt"?

Mụ Tây Ni Cổ lúc nhìn Phan Tịnh. Cặp mắt sâu hoắm của mụ đột nhiên chiếu ra hai tia hào quang dường như để trấn áp tâm thần người ta. Nét mặt khô queo của mụ nhăn tít lại tựa như người cười mà không phải cười. Mụ nói: - Tiểu quan nhân! Phải chăng quan nhân là Lôi Đình phò mã? Mụ già đây cam lỗi thất kính!

Phan Tịnh đã biết mụ Tây Ni Cổ giữ một địa vị khá cao trong phái Thất Tuyệt Giáo.

Chàng gượng cười đáp: - Tại hạ không dám!

Mụ Tây Ni Cổ lại cười nói: -Tĩnh Hoa công chúa năm trước cùng mụ hợp tính nhau lắm. Nàng đã kén được quan nhân làm đấng trượng phu đáng mặt anh hào. Tưởng nàng được hưởng phúc lớn nhưng đáng tiếc...

Nói đến đây mụ sa sầm nét mặt ngó Phan Tịnh rồi nói tiếp: - Xin tha thứ cho mụ có tính bộp chộp. Mụ coi tướng công tử, e rằng không còn được hưởng tuổi trời nữa!

Phan Tịnh nghe mụ nói vậy bất giác cười ha hả đáp: - Tây Ni Cổ tiền bối! Tiền bối có điều chi xin cứ nói hết, hà tất phải úp mở quanh co? Phải rồi! Quí Thiếu giáo chủ Tề Ni Cáp Tư bị chết về chưởng lực của ta. Nhưng Thất Tuyệt Giáo coi thường các phái võ Kinh đô như không có ai. Phan Tịnh này là nam nhi có huyết tính há dung cho hắn ngông cuồng rồ dại?

Mụ Tây Ni Cổ khẽ cắm cây trượng đầu rồng xuống sâu chừng một thước ho khan một tiếng cười lạt: - Ủa! Thiệt là hậu sinh khả úy? Mụ không ngờ trong giới võ lâm ở Kinh đô lại sản xuất được một vị thiếu niên anh hùng như tướng công. Thật là đáng kính.

Phan Tịnh sa sầm nét mặt tức giận quát lên: - Câm miệng đi! Ngươi dám mở miệng nói giọng trào phúng. Ngươi có muốn ta đập tan cái miệng ngươi ra không?

Phan Tịnh và U-U Động Chúa cùng Cửu Hoa Sơn Chúa đã biết nội lực mụ Tây Ni Cổ cực kỳ cao thâm.

Nhất là U-U Động Chúa và Cửu Hoa Sơn Chúa không phải lần này mới biết mụ, nên trong lòng không khỏi kinh hãi.

Mụ Tây Ni Cổ không trả lời Phan Tịnh đã thóa mạ mụ. Mụ quay lại nhìn U-U Động Chúa và Cửu Hoa Sơn Chúa cười, rồi hỏi: - Lâu nay mụ không gặp. Bây giờ xưng hô hai vị cách nào đây?

Mụ không chờ U-U Động Chúa cùng Cửu Hoa Sơn chúa trả lời, đi thẳng lại chỗ Quy bối đồ.

U-U Động Chúa cùng Cửu Hoa Sơn Chúa hai người đưa mắt nhìn nhau.

Phan Tịnh nóng nảy không nhịn được nữa, đột nhiên quát lên: - Đứng lại!

Mụ Tây Ni Cổ không đếm xỉa gì đến chàng vẫn từ từ bước tới.

Tấm Quy bối đồ ở trước mắt Phan Tịnh chỉ cách không đầy năm bước. Chàng vận hết công lực để phóng ra.

Mụ Tây Ni Cổ nhìn chàng cười nói: - Tiểu quan nhân! Không làm gì được đâu! Nghệ thuật nhỏ mọn của tiểu quan nhân toàn là vô dụng!


Đột nhiên mụ chí cây gậy đầu rồng xuống đất đi nhanh hai bước đã đến chỗ, với tay ra lấy được Quy bối đồ...

Phan Tịnh không kịp suy nghĩ gì nữa, phóng mạnh chưởng lực "Lôi ấn vô tình" ra quát lên: - Ngươi muốn chết hử?

Mụ Tây Ni Cổ dường như đã biết chưởng lực chàng lợi hại, tuy mụ chưa lùi lại, nhưng vung cây gậy đầu rồng một cái để lộ ánh hàn quang. Đồng thời tay trái mụ phát chưởng ra để đón chưởng lực của Phan Tịnh.

Nhưng mụ vừa phóng chưởng ra, mụ đã la lên một tiếng. Tay trái run lên bần bật.

Cây gậy đầu rồng vọt ra ngoài hai trượng.

Phan Tịnh cũng rú lên một tiếng, trong bụng nôn nao. Khí huyết chạy ngược đường dường như muốn nôn ọe. Nhưng chàng có tính cương cường như cha là Thiên Hiệp, nuốt máu xuống chứ không chịu nhổ ra ngoài.

Tuy mặt chàng lợt lạt, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Hơn nữa trên môi vẫn thoáng điểm một nụ cười.

Mụ Tây Ni Cổ xám đen nửa cánh tay trái. Người mụ vẫn run bần bật, hai mắt phóng ra những tia hung dữ nhìn về Phan Tịnh. Mụ thấy chàng vẫn bình tĩnh không có vẻ gì khác lạ thì không khỏi kinh hãi nói: - Tiểu quan nhân. Mỹ hiệu Lôi Thần phò mã quả nhiên danh bất hư truyền. Phái Thất Tuyệt Giáo gặp phải một tay kình địch.

Phan Tịnh vẫn ngậm miệng không trả lời. Chàng biết rằng nếu mình lên tiếng tất bị mụ khám phá là mình cố trấn tĩnh bề ngoài.

Mụ Tây Ni Cổ chưa thấy Phan Tịnh đáp thì bao nhiêu nộ khí đột nhiên đem trút lên mình U-U Động Chúa và Cửu Hoa Sơn Chúa. Mụ rít lên: - Hai thằng cha mặt dày này! Còn đứng đây làm chi? Cút mau đi!

U-U Động Chúa cùng Cửu Hoa Sơn Chúa hỏi lại: - Tây Ni Cổ! Sao mụ lại nói thế?

Mụ Tây Ni Cổ quắc mắt quát to: - Cút ngay! Ta đã bảo cút là các ngươi phải cút ngay cho khuất mắt ta!

U-U Động Chúa cả cười nói: - Tây Ni Cổ! Mụ là một kẻ ăn xin người dị tộc, đã vào đến Kinh đô còn dở điệu ngạo ngược bá đạo. Ha ha! Đêm nay ta thử xem mụ còn làm phách được nữa không?

U-U Động Chúa và Cửu Hoa Sơn Chúa đã nếm đòn của mụ Tây Ni Cổ và biết bản lãnh mụ ghê người. Nhưng hiện giờ thấy mụ bị thương cánh tay trái vì chưởng lực "Lôi ấn vô tình" của Phan Tịnh. Đây chính là dịp hai lão muốn trả cái thù bại nhục năm trước. Huống chi hai người cùng chung một kẻ thù và cùng gặp nhau đây là một cơ hội hiếm có.

Mụ Tây Ni Cổ về sức mạnh thì có thừa, song về tinh thần thì u mê ngớ ngẩn thật đáng buồn cười. Mụ cũng chẳng nhớ được những ai đã bị mình đánh bại năm trước, nên mụ chẳng nể nang gì.

Nghe hai lão Sơn Chúa và Động Chúa nói vậy mụ Tây Ni Cổ tức điên lên như con thú dữ. Mụ vung cây gậy đầu rồng lên, một luồng hàn quang chụp xuống U-U Động Chúa.

U-U Động Chúa cũng tỏ ra mình không kém cỏi. Lão gầm lên: - Tây Ni Cổ! Nơi đây là chỗ chôn vùi xác mụ đêm nay.

Lão nói xong phóng "Nhất dương chỉ" ra véo véo.

Mụ Tây Ni Cổ tay cầm cây trượng đầu rồng đúc bằng thứ thép tốt nguyên chất đã hàng nghìn năm. Dù mụ chỉ vận dụng nó bằng một tay mà thế mạnh như bão táp, không sơ hở một chút nào. Chỉ nghe thấy những tiếng "Nhất dương chỉ" phóng ra veo véo không đánh lọt vào đối phương được.

U-U Động Chúa cả kinh lùi lại một bước la lên: - Sơn Chúa! Không trừ được mụ ăn xin này thì còn chi là thể diện chúng ta?

Cửu Hoa Sơn Chúa nhảy vọt lại cùng U-U Động Chúa thi triển hết công lực rèn luyện mấy chục năm trường.

Sơn Chúa và Động Chúa giáp công mụ Tây Ni Cổ, bỏ Phan Tịnh ra ngoài cuộc.

Cuộc chiến mỗi lúc một ác liệt thêm. Tiếng khí giới cùng tiếng reo hò vọng ra đến ngoài một dặm. Chiến trường mỗi lúc một lùi xa ra đến ngoài mười trượng.

Phan Tịnh gặp được cơ hội này, chàng lẩm bẩm: “Bây giờ không chạy thì còn đợi đến bao giờ?” Chàng nhặt Quy bối đồ lên, cố nhịn đau vì thương thế gây nên, rồi loạng choạng bước đi. Chàng tự biết mình đêm nay không thể vào mộ Lan Phi được nữa. Như vậy việc cần kíp đầu tiên là tìm một nơi yên tĩnh để trị thương xong rồi sẽ tính sau.

Phan Tịnh loạng choạng bước đi chừng được trăm bước. Đột nhiên chàng nghe thấy trên không có tiếng vù vù. Lúc chàng phát giác kinh hãi ngẩng đầu lên trông thì có một vật đã chụp xuống đầu chàng. Chỉ vì chàng trọng thương, nếu không thì vật đó đã dễ gì quấn mình được.

Phan Tịnh vừa la lên một tiếng "úi chao" thì cái vật rớt xuống lòng thòng như con rắn quấn chặt lấy chàng hơn nữa.

Phan Tịnh còn đang kinh hãi, giơ tay lên sờ thì đó chỉ là một sợi dây to bằng đầu ngón tay thì chàng lại cảm thấy yên tâm, tự nghĩ: “Nội công mình thâm hậu vô cùng. Sợi dây này làm gì được mình.”

Chàng ngấm ngầm vận động chân lực cựa mạnh một cái. Chàng có ngờ đâu không cựa còn khá, càng cựa sợi dây càng xiết vào da thịt làm cho đau đớn vô cùng khiến chàng phải nghiến răng chịu đựng. Bây giờ mới biết sợi dây này bền dai dị thường, không thể nào cựa cho đứt được. Ngừng một lát chàng tức giận quát hỏi: - Ai ám toán ta?

Chàng vừa dứt lời thì sợi dây kéo mạnh một cái lôi chàng đi một trượng. Hai tay chàng bị sướt da vì sợi dây xiết vào. Chàng biết rằng mình đã bị cầm tù rồi.

Phan Tịnh không biết sợi dây này dài bao nhiêu mà nhìn không thấy người cầm đầu dây đằng kia. Sợi dây rút thêm một lần nữa kéo chàng đi thêm mấy bước. May mà hai chân chàng còn cử động được nên đứng vững lại ngay.

Bây giờ chàng mới nghe thấy thanh âm một cô gái nói: - Lôi Thần phò mã! Trưởng lão Tây Ni Cổ trong bản giáo đã bảo ngươi không được hưởng tuổi trời nữa. Lời lão quả đã không sai. Ngươi nghe lời ta lại đây thôi! Nếu còn bướng bỉnh thì chỉ tổ rước lấy cái đau đớn vào mình.

Phan Tịnh đằng hắng chưa trả lời thì sợi dây kéo mạnh một cái. Chàng đành bước đi theo. Nhưng người chàng cực kỳ đau đớn. Chàng căm hận vô cùng, nghĩ thầm trong bụng: “Sư phụ ta là Huỳnh Long Tử mà biết đồ đệ bị nhục nhã thế này, tất đưa ta vào chỗ chết vì đã làm cho lão phải mất mặt.”

Chàng lại lẩm bẩm: “Ta muốn biết rõ mặt kẻ đã tung sợi dây này là ai? Nếu ta không phân thây hắn làm muôn đoạn thì thề chẳng làm người nữa!” Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì đầu dây đằng kia càng rút mạnh và chàng càng phải chạy mau hơn.

Phan Tịnh tức giận quát, thóa mạ không liếc lời. Trái lại cô gái cầm đầu dây kia cười như nắc nẻ.

Phan Tịnh đâm khùng quát lên: - Mi là ai?

Tiếng cô gái đáp lại: - Không phải là bạn ngươi đâu! Ngươi chịu nhẫn nại một chút, lát nữa sẽ đến nơi!

Phan Tịnh điên tiết lên nói bướng: - Ta không đi nữa!

Cô gái kia nói: - Đi hay không đi, không phải là quyền của ngươi.

Đầu dây lại giựt mạnh, Phan Tịnh lại bị lôi đi mấy bước.

Bỗng chàng thấy phía trước cách chừng hai trượng có một gốc cây lớn hai người ôm không xuể. Sợi dây quấn quanh gốc cây chuyển mạnh mấy cái. Cô gái trước mặt xem chừng công lực cũng ghê gớm, nếu ả kéo chàng buộc vào đó thì không còn nhúc nhích được.

Chàng lại la lên: - Ta đã biểu không đi là không đi nữa!

Nhưng chàng vừa dứt lời thì một bóng trắng thấp thoáng. Hai má chàng bị hai cái tát "bốp bốp".

Phan Tịnh căm tức đến cực điểm. Lửa giận bốc lên dường như cháy cả gan ruột.

Chàng ngoảnh đầu trông ra thì thấy một nữ lang áo trắng đứng sững ngay trước mặt. Mặt nữ lang bịt mặt bằng một tấm sa trắng.

Phan Tịnh định thần nhìn lại thì nàng chính là Phụng Điện chúa động U-U. Chàng tức giận như điên lên hỏi: - Té ra lại là mi ư?

Phụng Điện chúa đáp: - Đúng rồi. Phan Tịnh! Ngươi là quân vô sỉ không ngờ nay lại lọt vào tay ta?

Phan Tịnh hỏi: - Ngươi định làm gì ta?

Phụng Điện chúa nói: - Hừ! Ngươi lấy Quy bối đồ, bỏ chúng ta trọng thương nằm đó. Bây giờ mi nghĩ sao? Cô nương phải làm cho ngươi sống dở chết dở.

Nói xong nàng lại giơ bàn tay trắng mịn lên tát luôn chàng hai cái nữa. Mặt Phan Tịnh sưng húp lên.

Nguyên Phan Tịnh đã bị nội thương, miễn cưỡng nuốt ngụm máu xuống không thổ ra. Bây giờ chàng bị Phụng Điện chúa Đổng Uyển Uyển tát cho hả tức, khí huyết công tâm, chàng "ọe" một cái rồi phun máu tươi, gầm lên: - Thế này thì tức chết đi được!

Phụng Điện chúa thấy vậy ngấm ngầm kinh hãi trong lòng, nhưng vẫn hằn hộc hỏi: - Phan Tịnh! Ngươi tưởng hộc máu ra mà ta sợ ư? Đi! Ngươi thổ gì ra ta cũng không cần. Bữa nay bản cô nương quyết không tha ngươi! Nàng tiến lại hai bước đập bàn tay vào sau lưng chàng ba cái. Chàng lại "oẹ" lên rồi thổ những máu đọng ở trong ngực ra lần nữa, rồi cảm thấy thư thái hơn nhiều.

Phan Tịnh giương mắt ra nhìn Phụng Điện chúa. Nàng tỏ thái độ kiêu ngạo không thèm nhìn đến, xoay lưng lại phía chàng lạnh lùng nói: - Ngươi đừng tưởng ra đã trợ lực để ngươi thổ hết huyết ứ ra cho dễ chịu đâu. Ta chỉ cần ngươi đi được thôi?

Phan Tịnh thấy thái độ lạnh lùng ngạo mạng của Phụng Điện chúa, chàng chợt nhớ đến Thần Nhạc Song Kỳ và Tây Nam Vương bị thảm hình thì không khỏi lạnh gáy.

Chàng lẩm bẩm: - Con mụ này là một đứa tàn ác vô cùng! Nay mình đã lọt vào tay mụ, e rằng khó lòng thoát được.

Nghĩ vậy chàng lạnh lùng nói: - Đi thì đi! Ta biết ngươi là một nữ ma đầu giết người không gớm tay rồi!

Phụng Điện chúa vừa cởi khúc dây quấn vào gốc cây ra vừa nói: - Ta đã cột ngươi bằng thứ dây Thiên Tằm này thì không sợ gì ngươi trốn thoát được nữa. Đi đi!

Bây giờ Phan Tịnh mới biết thứ dây này se bằng một loại tơ tằm đặc biệt, không phải hạng dây thường.

Phụng Điện chúa cởi dây Thiên Tằm ở gốc cây ra rồi cầm dây dắt Phan Tịnh đi, khác nào dắt một giống súc vật, rảo bước đi ngay.

Phan Tịnh trong lòng cực kỳ khó chịu lớn tiếng hỏi: - Ngươi định dắt ta đi đâu thế này?

Phụng Điện chúa lạnh lùng đáp: - Hừ! Ta muốn dắt ngươi xuống âm ty địa phủ thì đã sao? Thôi im lặng mà đi đừng la lối nữa!

Nàng dùng sức mạnh lôi Phan Tịnh đi mấy bước, rồi lắng tai nghe. Phụng Điện chúa đột nhiên dừng bước. Dĩ nhiên Phan Tịnh cũng đứng lại theo.

Hai người lắng tai nghe thấy những tiếng đàn sáo du dương rất êm tai khiến cho lòng người không khỏi mơ màng.

Tiếng âm nhạc này theo luồng gió đưa lại. Luồng gió này lại chẳng khác chi gió xuân mơn trớn khiến người phải say mê.

Phan Tịnh cùng Phụng Điện chúa khác nào như người uống phải thứ rượu ngon ngọt mà rất nặng, say túy lúy lúc nào không biết. Hai người quay về phía phát ra tiếng âm nhạc, thủng thẳng tiến bước. Hai người đi được chừng hơn trăm bước, bỗng thấy hai bên đường thấp thoáng mấy chục gã hán tử trang phục kỳ dị. Gã nào cũng tay cầm trường kiếm sáng loáng, nhìn Phan Tịnh cùng Phụng Điện chúa.

Phan Tịnh cùng Phụng Điện chúa dáng như chưa trông thấy bọn này vẫn ngơ ngẩn trông phía có tiếng đàn sáo réo rắt vọng lại mà đi.

Mười mấy gã hán tử trang phục kỳ dị phần nhiều đang líu lo nói chuyện bằng tiếng Hồi.

Bọn chúng nói gì Phan Tịnh và Phụng Điện chúa vẫn tựa hồ như không nghe tiếng.

Mười mấy gã hán tử theo sau hai người.

Đi chưa được bao xa, bỗng phía trước mặt xuất hiện hai đoàn thiếu nữ. Một đoàn trang phục lòe loẹt trông rất xinh tươi, còn một đoàn cô nào cũng quốc sắc thiên hương, cặp mắt tình tứ. Thiệt là những cô gái dung nhan tuyệt thế.

Phan Tịnh và Phụng Điện chúa bị tiếng âm nhạc làm cho say mê, nên bất luận đối với cảnh vật gì bên ngoài hai người cũng chẳng còn thấy chi nữa. Dù là đao phủ đứng trước mặt hai người cũng chẳng biết gì là nguy hiểm nữa.

Thực ra hai người đã bị Tuyệt Nhạc trong phái Thất Tuyệt Giáo làm cho mê mẩn tâm thần không tự chủ được nữa. Ba bọn người vừa xuất hiện đó là Tuyệt Kiếm, Tuyệt Thái, Tuyệt Sắc.

Thất Tuyệt Giáo Chủ dưới trướng có bảy cung thì ba cung Chưởng, Kiếm, Chỉ toàn trai tráng. Ba cung Thái, Nhạc, Sắc toàn thục nữ. Riêng cung Tuyệt Chưởng thì nửa nam nửa nữ. Phái Thất Tuyệt Giáo thu hết những tinh anh đất Hồi Cương. Trong giáo phái có đến mấy trăm nam nữ. Ngoài các môn võ học, lại còn chuyên về nhiều kỳ công khác nữa. Nếu không phải là tay nhân tài đặc biệt ở Kinh đô thì không tài nào địch nổi.

Lúc nãy giáo đồ cung Tuyệt Thái vừa bị Phan Tịnh dùng "Lôi đình chưởng lực" đánh cho bị chết mấy người. Chúng đang căm hận, nên thấy Phan Tịnh bị Tuyệt Nhạc áp chế liền muốn ra tay báo thù.

Bỗng một hán tử thuộc cung Tuyệt Kiếm kêu lên: - Sư muội không làm thế được. Y là Lôi Thần phò mã, chính hung phạm đã đánh chết Thiếu giáo chủ. Giờ giáo chủ chưa tới nơi, ít ra cũng phải giải y đến chỗ Tư ấn trưởng lão để chờ phát lạc.

Bọn thiếu nữ cung Tuyệt Thái nghe nói có lý, không xê lại nữa, nhưng vẫn hằn hộc nói: - Nếu không dùng hình "ngũ mã phân thi" của bản giáo để xử trị y thì không hả được mối căm hờn này.

Lúc ấy một cô gái cung Tuyệt Sắc nói: - Giả tỉ Tư ấn trưởng lão giao cho bản cung xử trị thì sẽ làm cho y dở sống dở chết.

Một cô trong cung Tuyệt Thái cười nói: - Các bạn muốn cho y làm "con quỉ phong lưu" phải không? Đâu có chuyện dễ thế được. Trên đời bất luận là thứ quỉ gì thì người thế gian đều lẩn tránh, duy có hạng "quỉ phong lưu" là họ cầu không được. Huống chi các chị em cô nào cũng nhan sắc khuynh thành thì y lại càng say mê và ngậm cười nơi chín suối.

Cô gái cung Tuyệt Sắc nói: - Theo ý các chị bên đó thì e rằng tổn đến âm đức.

Bọn người theo sau Phan Tịnh cùng Phụng Điện chúa cười cười nói nói dưới ánh trăng sao, rầm rộ kéo đi. Tiếng âm nhạc dường như vĩnh viễn ở trước mặt không sao tới gần được.

Phan Tịnh cùng Phụng Điện chúa vẫn thần trí hôn mê không sao tỉnh táo lại được.

Giữa lúc ấy có tiếng gầm như sấm ở ngoài xa chừng trăm trượng vọng lại.

Phan Tịnh cùng Phụng Điện chúa tựa hồ như bị cây gậy đập vào đầu, khẽ bật lên một tiếng kinh dị rồi tỉnh táo lại. Những tiếng đàn tiếng sáo từ xa vọng lại thốt nhiên im bặt.

Bọn Tuyệt Kiếm, Tuyệt Thái, Tuyệt Sắc, giáo đồ Thất Tuyệt Giáo đi sau hai người cũng giật mình kinh hãi. Chúng nhân lúc Phan Tịnh cùng Phụng Điện chúa chưa hoàn toàn tỉnh hẳn, gầm lên một tiếng.

Kiếm phóng ra như gió. Mỗi người bị ba hán tử cầm kiếm dí mũi kiếm vào cổ họng và trước ngực hai người, líu lo quát tháo. Chắc là chúng bảo hai người bó tay chịu trói.

Phan Tịnh đã bị Phụng Điện chúa trói chặt không cựa quậy được. Trước tình hình này, chàng biết đã lọt vào tay Thất Tuyệt Giáo, liền quay lại nhìn chằm chặp vào Phụng Điện chúa.

Phụng Điện chúa cũng bị gươm kề cổ, cúi đầu không nói gì.

Phan Tịnh đảo mắt nhìn ra bỗng thấy sư phụ Huỳnh Long Tử thân hình cao lớn đang từ mé bên rảo bước đi tới. Chòm râu vàng lão phất phơ, cặp mắt rất oai nghiêm sáng như đuốc nhìn ra. Người lão chưa đến, miệng đã quát to: - Đồ nhi! Ngươi làm mất mặt ta rồi! "Vô địch lệnh" ngươi để đâu?

Phan Tịnh vừa nghe thấy Huỳnh Long Tử kêu mình bằng "đồ nhi", bất giác trong bụng mừng thầm, chàng lẩm bẩm: “Mình cứ tưởng sư phụ không nhận mình làm đồ đệ nữa. Té ra người chỉ cảnh cáo mình mà thôi!” Chàng lớn tiếng gọi: - Sư phụ! Sư phụ! Nhạc điệu này rất là cổ quái! Đồ nhi không sao chống lại được!

Huỳnh Long Tử gắt lên: - Im mồm! Đó là tại ngươi trong lòng còn tà niệm nên bị mắc vào cạm bẫy bọn bàng môn tà đạo?

Phan Tịnh vẫn gọi: - Nhờ đại lực của sư phụ cứu cho đồ đệ!

Huỳnh Long Tử vừa "hứ" lên một tiếng thì năm gã cầm trường kiếm nhảy xổ lại. Chúng chẳng nói gì, cầm kiếm đâm luôn.


Huỳnh Long Tử vung tay một cái, cả năm tay kiếm thủ đều lảo đảo lui lại. Lão tức giận quát lên: - Các ngươi là bọn tà đồ tại Tuyệt Kiếm cung. Kêu chủ các ngươi đến đây!

Năm gã giáo đồ cung Tuyệt Kiếm chẳng nói năng gì, vung kiếm lên vù vù. Ánh kiếm thành hình cánh cung đồng thời chém tới.

Phan Tịnh thấy vậy kinh hãi la thầm: - Kiếm pháp tuyệt diệu! Đường kiếm đi thành hình cung ở trên không rít lên veo véo nhanh như điện chớp! Kiếm pháp kỳ dị này đáng gọi là Tuyệt Kiếm.

Huỳnh Long Tử nghiêm sắc mặt quát lên: - Bọn tà đồ dị tộc kia! Đừng diễu võ dương oai nữa!

Lão vung tay áo một cái phát ra một tiếng trời long đất lở, hỏa quang bốc lên rần rần. Đồng thời mấy tiếng rú nghe chói tai.

Huỳnh Long Tử vẫn đứng nguyên một chỗ chưa xê xích đi chút nào. Còn năm tay kiếm thủ đã không thấy tông tích đâu nữa. Trên mặt đất chỉ còn mấy đống cháy đen.

Phan Tịnh nghĩ thầm: “Lôi đình chưởng lực của sư phụ mình thật là quỷ khốc thần sầu. Người mới ra oai một chưởng mà bọn Thất Tuyệt giáo đã không ai chống nổi!” Chàng còn đang ngẫm nghĩ, bỗng một tiếng "hú" xé gió bay tới.

Huỳnh Long Tử thốt nhiên lớn tiếng nói: - Đồ nhi! Tà thuật của Thất Tuyệt Giáo chẳng có gì đáng sợ đâu. Ngươi giữ mình cẩn thận, nghe!

Vừa dứt lời, tiếng "hú" đã đến nơi. Một lão già mình mặc áo bào đen, đầu đội mũ nga quan từ trên không hạ xuống.

Phan Tịnh vừa trông thấy giựt giọng la lên: - Sư phụ ơi! Y là Tư ấn trưởng lão Thất Tuyệt Giáo.

Chàng chưa dứt lời Tư ấn trưởng lão Thất Tuyệt Giáo phất áo bào đen một cái nói: - Các ngươi đem gã đến trước Lăng tẩm Lan Na, chờ ta đến phát lạc!

Giáo đồ ba cung Thất Tuyệt Giáo vâng lời bức bách Phan Tịnh cùng Phụng Điện chúa đi ngay.

Nhưng Phan Tịnh vẫn nhìn chằm chặp vào Tư ấn trưởng lão thì thấy y hướng về phía Huỳnh Long Tử chấp tay nói: - Huỳnh Long Tử đấy ư? Thật là một bậc tôn sư cao cả ở kinh đô. Tại hạ cam bề thất kính!

Huỳnh Long Tử quắc mắt nhìn lão, tức giận nói: - Ngươi có tà thuật gì trổ hết ra đi! Đừng nói lôi thôi nữa!

Tư ấn trưởng lão nở một nụ cười thâm hiểm. Áo bào đen không gió mà đột nhiên bay lất phất.

Huỳnh Long Tử đột nhiên vung tay lên.

"Đùng" một tiếng.

"Lôi đình chưởng" nổ vang đến tận mây xanh. Đồng thời một tiếng "hú" phát ra.

Tiếp theo là mọt tiếng "sầm" kinh thiên động địa! Đá chạy cát bay! Khói bụi mịt mờ! Huỳnh Long Tử bỗng nổi lên một trận cười rộ nói: - Giỏi thiệt! Ngươi là tay kình địch thứ nhất trong đời lão phu. Coi đây.

"Đùng, đùng" hai tiếng ghê rợn! Những tiếng "hú" khủng khiếp lại liên tiếp phát ra! Phan Tịnh cùng bọn giáo đồ Thất Tuyệt Giáo đều hồn lạc phách bay. Thiệt là một cuộc ác đấu chưa từng thấy trên thế gian.

Phan Tịnh không tự chủ được la lên: - Sư phụ! Đừng buông tha y!

Huỳnh Long Tử cười rộ nói: - Sư phụ không thua được đâu. Ngươi cứ yên lòng. Giả tỉ ta mà thua hắn thì ngươi không còn thấy được ta nữa!

Phan Tịnh vừa nghe Huỳnh Long Tử nói biết ngay sư phụ mình không thể thua được. Và nếu người thất bại thì bản tính cương cường, sẽ tự tử ngay đương trường.

Nghĩ vậy chàng không khỏi băn khoăn cho Huỳnh Long Tử.

Huỳnh Long Tử cùng Tư ấn trưởng lão ra mặt chiến đấu thẳng tay, đối chưởng thật sự khiến người coi phải hồi hộp. Hai người đánh nhau xa dần.

Phan Tịnh bị đối phương uy hiếp dẫn đi phía khác, mỗi lúc một xa, không nhìn thấy gì nữa.

Phan Tịnh không sao thấy được, bị bọn giáo đồ đẩy đi. Chẳng bao lâu đã nhìn thấy khu Minh Lăng trên sườn non thoai thoải.

Khu này bây giờ canh gác rất nghiêm ngặt. Phái Thất Tuyệt Giáo năm bước đặt một trạm canh, mười bước đặt trạm thông tin.

Trước mười một tòa hoàng lăng, toàn là nhân vật các cung trong phái Thất Tuyệt Giáo đứng sắp hàng. Người nào cũng vẻ mặt bi phẫn nghiêm trang.

Lúc này Phan Tịnh lại liếc mắt ngó Phụng Điện chúa nói: - Bây giờ ngươi nên cởi dây Thiên Tằm cho ta!

Phụng Điện chúa nói: - Hãy đi đến trên kia đã, vội gì? Ngươi là thủ phạm của bọn Thất Tuyệt Giáo. Ta bắt được ngươi thì là người có công. Có khi vì thế mà bọn chúng tha ta cũng không biết chừng.

Phan Tịnh tức mình nói: - Ngươi thật là một đứa vô liêm sỉ!

Hai người bị giải tới khu Minh Lăng, Phan Tịnh thấy thi hài Thiếu giáo chủ Thất Tuyệt Giáo đã đặt vào trong chiếc quan tài chạm vàng dát ngọc, đặt trước Lăng miếu Lan Phi. Người đứng bên quan tài chính là mụ Tây Ni Cổ.

Phan Tịnh vừa bị giải đến nơi. Mắt mụ Tây Ni Cổ đã chiếu ra những tia sáng hung dữ. Mụ nhe nanh trợn mắt nhìn chàng, ra chiều căm hận vô cùng!