Lời Nói Dối Cuối Cùng

Chương 1-1

Tằng Nữu học đại học nửa năm tại Mỹ, đúng lúc có kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, cũng không có việc gì làm, cậu liền mua vé máy bay trở về thành phố SC.

Mới xuống sân bay, quản gia Tằng gia đã đến đón. Khi mẹ sinh ra Tằng Nữu đã qua đời, ba là viện trưởng bệnh viện tổng hợp thành phố SC, công tác luôn bận rộn, Tằng Nữu đã sớm thành thói quen, lên xe xong ngay lập tức liên hệ hai thằng bạn tốt.

Trần Hàn cùng Phó Hiến là anh em nối khố chơi thân từ bé. Hai nhà Trần Phó tuy rằng có tiền, nhưng không có cách nào so sánh được với Tằng gia, vì lẽ đó Tằng Nữu trở thành đại ca của bọn họ.

“Đại ca, nước Mỹ có gì vui không, nói cho tụi em nghe chút đi, chúng em ở nơi này không có chuyện gì để hóng hết chán muốn chết hà.” Hẹn gặp bên trong PUB, nhìn qua cả ba người hoàn toàn là bộ dáng thiếu niên bất lương.

“Đúng rồi, đúng rồi, đại học quá nhàm chán đi, có phải nước Mỹ chơi rất vui không, nghe nói bọn con gái nơi đó đều rất phóng khoáng.” Phó Hiến mở miệng hỏi dò.

“Éc… Cũng tốt đó, nhưng cũng rất tẻ nhạt.” Tằng Nữu uống hớp rượu, dáng vẻ phóng đãng bất kham, diện mạo đáng yêu hình thành đối lập rõ ràng.

“Haizz, khó lắm đại ca mới trở về, chẳng lẽ chúng ta cứ uống rượu rồi kêu mấy cô em gái vượt qua giai đoạn này sao? Kiếm chuyện nào đó chơi đùa đi.” Nói chuyện chính là Trần Hàn.

“Cũng không phải là không có, chỉ sợ các cậu không có can đảm làm mà thôi.” Tằng Nữu đôi môi anh đào không tự nhiên vung lên, lộ ra nụ cười khẩy nhìn qua rất ngây thơ hồn nhiên.

“Ý? Có kích thích thú vị không? Nếu có tụi em đương nhiên muốn làm rồi!” Trần Hàn cùng Phó Hiến nở nụ cười hiểu ý. “Vậy khi nào bắt đầu?”

“Kiếm ngày không bằng xung đột, chọn ngày hôm nay đi.” Tằng Nữu uống một hơi cạn sạch ly rượu trên tay, con mắt lưu lượng dần dần hiện ra màu sắc quỷ dị.

Vào sáu giờ chiều siêu thị tiện lợi cũng không có nhiều người qua lại, Nghiêm Tư Cẩn thừa dịp này ngồi bên quầy hàng, tính toán số hàng ngày hôm qua mình bán được.

“Hoan nghênh quý khách.” Cửa siêu thị tự động mở ra, phát ra âm thanh nghênh đón khách hàng.

“Hoan nghênh…” Nghiêm Tư Cẩn đặt bút xuống ổn định kính mắt trên mũi, đứng lên dự định đón khách, nhưng lời còn chưa kịp nói hết đã bị tình huống trước mắt dọa ngây người.

“Không được kêu!” Hai người đeo mặt nạ ông già Noel cầm dao vọt tới quầy hàng bên cạnh, còn có một người đứng ở ngoài cửa, hướng phía ngoài nhìn ngó xung quanh.

“Mấy người, các người… Tính làm gì?” Nghiêm Tư Cẩn là người nhã nhặn dáng vẻ thư sinh, nhất thời không cách nào phản ứng được đây đến tột cùng là phát sinh chuyện gì.

“Phí nhiều lời như thế để làm gì, đây là cướp đoạt đó ông có biết không? Mẹ nó!” Một người cầm dao hung tợn cảnh cáo, tuy rằng giọng nói đã qua xử lý, nhưng Nghiêm Tư Cẩn suy đoán cái người nói chuyện này chính là giọng đàn ông.

“Trước tiên đem cửa siêu thị đóng lại.” Một người khác cầm dao đứng ở quầy bên cạnh nam nhân ung dung thong thả lên tiếng, so với người kia trấn định hơn rất nhiều, “Nút công tắc ở ngay bên cạnh ông, không muốn chết nhanh chóng đóng cửa lại.”

Cái người vừa rồi khẩu khí khá là tương đối lập tức nhảy đến bên người Nghiêm Tư Cẩn, dùng dao kề vào cổ anh, “Nhanh lên, đóng cửa lại!”

Dao đặt trên cổ, Nghiêm Tư Cẩn thư sinh yếu đuối, không thể làm gì khác hơn là đưa tay bấm nút, đóng lại cửa siêu thị tự động.

“Để em lại đó xem một chút coi có gì đáng giá để cướp.” Người nam nhân đứng cạnh cửa yên lòng hướng đến kệ tủ ngay trước mặt, “Cái siêu thị nhỏ xíu này, không biết có gì để lấy không nhỉ?”

“Mẹ nó, nhanh chóng đi làm.” Cái người cầm dao kề vào cổ Nghiêm Tư Cẩn tiếp tục nhiếc mắng ồn ào, còn cái người mệnh lệnh Nghiêm Tư Cẩn đóng cửa vẫn không lên tiếng, đứng ở một bên.

Thế là, Nghiêm Tư Cẩn lặng lẽ đưa tay móc vào trong túi áo ── di động của anh đang đặt ở nơi đó. Phải nhanh chóng báo cảnh sát, tất cả sẽ không sao rồi!

“Ông muốn làm gì?” Tay Nghiêm Tư Cẩn mới đụng tới thân máy, liền bị sức mạnh to lớn đẩy ra ngoài, dùng sức mà xoay ngược lại, hầu như muốn vặn gãy tay anh.

“Hể?” Nam nhân dùng dao kề cận cổ Nghiêm Tư Cẩn phản ứng lại, một quyền hướng về bụng Nghiêm Tư Cẩn đánh tới, Nghiêm Tư Cẩn kêu “A” thảm thiết một tiếng, thiếu chút nữa đã ngã xuống.

“Nghĩ muốn báo cảnh sát sao? Hở?” Nam nhân bắt lấy tay Nghiêm Tư Cẩn tựa hồ đã bị chọc giận, “Đem quần áo cởi hết ra, đỡ phải làm hư mọi chuyện! Nhìn ông bộ dạng ngu ngốc này, có lột sạch sẽ chạy ra bên ngoài kêu cứu cũng không dám!”

“Anh……” Nghiêm Tư Cẩn giật mình, thế nhưng số mệnh của anh nằm trên tay ba người đang đeo mặt nạ, căn bản anh không có cơ hội phản kháng.

“Có nghe không, mau cởi ra!” Nam nhân đánh lên bụng anh không khách khí xé rách quần áo Nghiêm Tư Cẩn.

“Đừng chạm vào tôi!” Nghiêm Tư Cẩn la lên, “Tôi tự cởi.”

Cho dù có chút xấu hổ ngại ngùng, Nghiêm Tư Cẩn vẫn từ từ cởi quần áo của mình, cuối cùng chỉ còn lại cái quần lót.


“Được rồi, không cần cởi.” Nam nhân mệnh lệnh anh cởi quần áo ngăn cản nói, “Nhìn ông như vậy còn có thể làm gì, tôi không muốn nhìn thấy ông trần truồng ngay trước mặt.”

Cứ như vậy, Nghiêm Tư Cẩn ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, sinh mệnh cùng tôn nghiêm đều bị ba người nắm trong tay, “Các người muốn tiền đúng không? Tất cả nằm trong ngăn kéo, các người muốn bao nhiêu thì cứ lấy.”

“Ha? Cái lão quê mùa này nghĩ chúng ta cần tiền?” Nam nhân đánh qua Nghiêm Tư Cẩn khoa trương cười to, “Ê, có tìm được đồ gì thú vị không?”

Nam nhân mệnh lệnh Nghiêm Tư Cẩn cởi quần áo ngồi ở chỗ Nghiêm Tư Cẩn mới ngồi qua, giống như đại ca giám sát Nghiêm Tư Cẩn cùng hai nam nhân khác.

“Má ơi, sao nơi này bán nhiều bao thế?” Nam nhân đi dạo ở các gian hàng cao giọng lên tiếng.

“Mày không biết mất mặt à, nhìn thấy áo mưa còn la hét ấm ĩ như vậy!”

“Đệt, cái siêu thị này không có đồ nào tốt cả, chỉ có mấy mặt hàng này là hữu dụng nhất.”

“Mày ngu à, nếu không có bao, thì làm sao tụi con gái mua về, ý tứ quá rõ ràng rồi còn gì.”

“Cũng đúng… Có điều sao cái siêu thị này ngay cả nhân viên tiếp thị cũng không có, chỉ có lão quê mùa này? Vốn cứ tưởng sẽ có em gái xinh đẹp tươi rói mơn mởn, còn tính làm mấy hiệp trong này.”

Nghiêm Tư Cẩn nghe thấy bọn họ nói chuyện thô lỗ vô lễ, khó có thể chịu đựng, nhưng cũng bó tay hết cách.

“Đúng rồi, đại ca, em nghe nói, nam nhân cùng nam nhân có thể làm đó, anh ở bên kia nửa năm, có chơi đùa qua với ai chưa?”

Nam nhân đang ngồi đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh, “Ha? Cậu có hứng thú sao? Sao không lại đây tự mình thử nghiệm?”

“Í ẹ, em đây không thích đâu, nam nhân cùng nam nhân, tởm muốn chết, hơn nữa em nghe nói làm chỗ đó nếu không sạch sẽ rất dễ nhiễm bệnh!”

“Nhưng tôi cũng nghe người khác nói cái mông của nam nhân vừa khít lại chặt, so với nữ nhân làm còn thích hơn nhiều!”

“Nghe nói, nghe nói, cứ nghe nói thì làm ăn được gì? Phải thử mới biết chứ!”

“Nếu có khí phách, cậu tự đi tìm nam nhân khác mà làm!”

“Em không muốn đâu, nghĩ đến thôi đã thấy tởm muốn chết, hơn nữa em cũng không biết phải làm sao. Đại ca, anh lợi hại như thế, cái gì cũng biết, nhất định đã hưởng qua mùi vị mông nam nhân rồi chứ?”

Cái người đeo mặt nạ được xưng là “Đại ca” biểu tình có hơi động đậy một chút ── đúng là có thật, những ngày ở nước Mỹ cậu chỉ tầm hoan mua vui, tiêu xài nhân sinh cùng tiền tài, hàng đêm có những cuộc đêm xuân cũng không phải là không có, chỉ duy nhất có điều chưa từng chân chính chạm qua nam nhân.

Cậu không phải đồng tính, đối với thân thể nam nhân cũng không có hứng thú, ngược lại chỉ muốn thỏa mãn nhu cầu sinh lý, tìm một nam nhân cơ bắp rắn chắc còn không bằng tìm nữ nhân mềm mại như bông sẽ càng thoải mái hơn. Đương nhiên, về điểm này cậu vẫn chưa nói cho mấy người bằng hữu kia nghe lúc mình ở bên nước Mỹ sinh hoạt ra sao.

Nhưng mà, hiện tại cậu lại được hai người bằng hữu ngay từ nhỏ đã sùng bái kích thích chính mình. Hai người đó còn hồ ngôn loạn ngữ nói chuyện cùng nhau, người đeo mặt nạ che lại vẻ mặt càng khó coi.

“Đại ca, anh sao vậy? Có phải trong phương diện này vẫn chưa có kinh nghiệm? Haizz… Em còn tưởng rằng đại ca rành rẽ hiểu biết ba cái này lắm chứ.”

Tuy rằng hai nam nhân đeo mặt nạ tôn xưng cái người đang ngồi là đại ca kia, nhưng người thành thật như Nghiêm Tư Cẩn, cũng nghe ra được bên trong câu nói này khiêu khích nồng đậm cùng ý vị cười nhạo.

“Bớt nói nhảm! Muốn lấy cái gì thì mau chóng lấy nhanh!”

“Đệt, sợ cái gì, cho dù cảnh sát có thật sự đến đây, cũng không có gì đáng sợ. Đại ca, sao anh lại sợ phiền phức đến như vậy?”

“Câm miệng.” Người nam nhân đang ngồi tại chỗ vụt đứng lên, tư thái ngẩng cao đầu, nhưng khẩu khí có chút trầm, “Nếu cậu thật sự muốn chơi nam nhân, lần sau tôi sẽ dẫn cậu đến gay bar chơi.”

“Vậy thì có nghĩa lý gì, tất cả đều có thể dùng tiền mua được. Loại nam nhân chân thật như thế này đặt ở dưới thân chà đạp mới sung sướng, mới có thành tựu thỏa mãn chứ!”

“Hừ, thành tựu thỏa mãn? Vậy có muốn tôi bắt mấy nam nhân thuần khiết đến để cậu cưỡng hiếp không?”

Nghiêm Tư Cẩn nghe ba người đối thoại dơ bẩn, hận không thể bịt chặt lỗ tai mình, chỉ cảm thấy ba người này phẩm chất quá thấp hèn quá ác độc.

“Chuyện này không cần thiết, nơi này không phải có sẵn mặt hàng tươi sao?” Trong tiếng cười không có ý tốt, Nghiêm Tư Cẩn chợt phát hiện tất cả các con mắt đều tề tựu trên người mình, có chuyện gì vậy?


“Hắn?” Được gọi là “Đại ca” khẩu khí bất chợt lạnh xuống, “Quên đi, đừng gây chuyện nữa.”

“Em rất muốn!” Trong phút chốc, một bóng người đột nhiên nhào lên người Nghiêm Tư Cẩn, Nghiêm Tư Cẩn còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị ấn xuống trên mặt bàn, quần lót từ phía sau đột nhiên kéo xuống tận đầu gối.

“Anh, anh làm gì vậy! Dừng tay!” Nghiêm Tư Cẩn liều mạng giãy dụa, thân thể vặn vẹo muốn tránh thoát đối phương áp bức.

“Câm miệng!” Tóm lấy đồ vật nào đó nhét vào trong miệng Nghiêm Tư Cẩn, Nghiêm Tư Cẩn càng hoảng hốt, liều mạng vặn vẹo, anh gấp đến độ nhấc chân lên, hướng về hai chân người đứng phía sau đá một cú.

“Á!” Một tiếng hét thảm, Nghiêm Tư Cẩn được buông lỏng, anh biết chính mình đá trúng họa mi của nam nhân kia.

“Con mẹ nó, lão quê mùa này dám đá tao! Muốn hại tao đoạn tử tuyệt tôn đúng không?” Khẩu khí hung ác, đầu Nghiêm Tư Cẩn bị đập xuống mạnh mẽ về hướng mặt bàn, anh đau đến nỗi phát sinh tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

“Ông cho rằng đá như vậy thì tôi đây không dám chơi ông, có đúng không? Quả là quá ngây thơ!” Giọng nói đầy hung dữ, Nghiêm Tư Cẩn cảm giác phía sau thân thể mình có một vật gì đó rất to lớn lạnh lẽo đang được tuốt liên hồi.

Anh đột nhiên ngẩng đầu hướng về phía sau nhìn lại, đó là họa mi của nam nhân không khác biệt gì so với một bình chocolate nhỏ đặt trong kệ hàng! Nghiêm Tư Cẩn mở to mắt, điên cuồng giãy giụa.

“Trần… Cái này không đùa giỡn được đâu.”

“Đại ca, em đây rất nghiêm túc. Tên nhà quê này có cái mông không tệ, rất co dãn, em khẳng định chưa từng bị thằng đàn ông nào chơi qua. Em vốn chỉ muốn dọa lão thôi, nhưng không ngờ lão dám đá em bị thương, em lại càng muốn lão nếm trải tư vị mông mình khi bị đâm sẽ như thế nào!”

“Đủ rồi!” Thanh âm tăng cao lên tám độ.

“Không được! Em nuốt không trôi cơn tức giận này! Anh là đại ca em, phải thay em giáo huấn lão, tàn nhẫn làm lão đi!”

“Đúng, anh là đại ca của chúng em, anh tới đi!” Một giọng nam khác cũng ồn ào hô lên.

Nghiêm Tư Cẩn liều mạng chảy nước mắt, đầu trái phải lay động, gắt gao nhìn thẳng cái người kêu là “Đại ca” kia, biết ngoại trừ cậu ra không ai có thể cứu mình.

“Đại ca, đến giờ phút này mà anh còn do dự cái gì nữa! Có cái gì phải sợ, tên quê mùa này không quen biết chúng ta! Chỉ trách lão vận khí không tốt!”

“Đúng đó, đại ca, mau nhanh lên một chút, chúng em ủng hộ anh!”

“Đại ca, tiến lên chịch lão đi.”

“Làm hắn làm hắn.”

Trong tiếng ồn ào không gián đoạn, Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy thế giới bắt đầu vỡ nát, tất cả đều điên rồi, ánh mắt anh khẩn cầu nam nhân kia, chỉ hy vọng cậu buông tha chính mình.

Nhưng mà, người kia chỉ đưa tay che đi con mắt của anh, vòng tới phía sau anh. Sau đó, bên tai Nghiêm Tư Cẩn truyền đến âm thanh khóa kéo quần.

Mông bị người dùng lực vặn bung ra, họa mi nóng bỏng đặt bên ngoài hậu phương.

Nghiêm Tư Cẩn càng dùng sức lực lớn hơn vặn vẹo giãy dụa, nhưng phần eo đã bị đè lại, sau đó, họa mi hừng hực đâm vào bên trong anh!

Không được! Nghiêm Tư Cẩn như điên rồi lắc đầu nguầy nguậy, phía sau đau muốn chết đi, thân thể bị xé thành hai nửa, người phía sau cũng đồng dạng không dễ chịu gì, nhưng vẫn mạnh mẽ cắm vào chỗ sâu nhất.

Giữa hai chân chảy xuống chất lỏng ấm áp, đầu óc Nghiêm Tư Cẩn trong nháy mắt trống rỗng, thân thể đã không còn là của chính mình…… Động tác thọc vào rồi lại rút ra cướp đi toàn bộ sức lực của anh, thân thể hoàn toàn bị xé rách……

Tuy rằng làm qua loa, nhưng nhìn hạ thân nam nhân chảy máu dáng vẻ ngã vào bên trong quầy, ba nam nhân đeo mặt nạ chợt phát hiện mình làm có chút quá đáng.

“Đại ca, anh, không biết thương hoa tiếc ngọc nha……”

“Không phải do các cậu yêu cầu sao? Đủ rồi, đừng nói nhảm! Đi mau, đỡ bị người khác phát hiện.”

“Dạ.”

Ba nam nhân đeo mặt nạ vào siêu thị tiện lợi cướp đoạt, nhưng không lấy vật nào hết liền nhanh chóng rời đi. Rất nhanh, bóng dáng của ba người biến mất trong bóng đêm mờ mịt……

Hết chương 1.1

===

Tác giả có lời muốn nói

Phi thường phi thường áy náy mới chịu đổi mới, đối với chính mình cũng không ôm mong chờ gì.

“Đông Dương” là truyện do chính tôi lên ý tưởng liền viết, nhưng tốc độ thật ngại quá vẫn còn rất chậm chậm lắm.

Thế là, trước cứ sửa lại truyện này cái đã, nếu cảm thấy truyện này có ấn tượng, là do hai năm trước tôi đã bắt đầu viết nó, cái kết thúc tôi vẫn chưa công khai và vẫn luôn sửa chữa lại nó, lần này đã là lần thứ ba sửa lại.

Cá nhân tôi rất thích câu truyện này, nhưng là (vẫn quyết định tỉnh lược N chữ).

Truyện này đã có trên thân V, cơ bản quyết định giá là 11.20.

Như vậy xem ra, cuối năm nay tôi có thể từ “Sửa chữa văn cũ” chuyển thành “Đổi mới tân văn” khả năng vẫn tính là rất nhỏ.

Thượng đế phù hộ! Xin ban cho con thời gian!.