Lời Hẹn Ước Mùa Giáng Sinh

Chương 24

Bá tước Falloden bước vào phòng trang điểm của vợ để hộ tống nàng xuống phòng khiêu vũ.

“Chúng ta sẽ cùng chào đón mọi người khi họ đến.” chàng nói. Sự thực là chàng chưa bao giờ lại mong chờ buổi chiều ngày hôm nay đến thế này. Một điều như vậy chưa từng xảy ra ở Grenfell Park và chàng hoàn toàn không biết phải hành động tiếp tục như thế nào. Chàng có hơi hối tiếc một chút vì đã bốc đồng tổ chức buổi tiệc này.

“Ồ, vâng.” Nàng làm chàng lóa mắt với một nụ cười rực rỡ sáng ngời. “Họ sẽ rất hạnh phúc khi tới đây. Và bọn trẻ con sẽ bị khích động đến mức muốn bệnh cho mà xem. Em có thể nhớ rõ khi chúng em diễn vở kịch Giáng sinh hồi bọn em còn là nhứng đứa bé, các anh chị em họ và em. Bọn em luôn phát ốm vì chờ đợi trong niềm phấn khích và vì chiến thắng huy hoàng của một buổi biểu diễn thành công. Phát ốm vì sự háo hức những lời khen của người lớn nữa. Mọi người luôn luôn khen ngợi bọn em cho dù chúng em có quên cả lời thoại hay là ngã lăn đùng ra sàn vì vấp phải gấu áo của trang phục hay không.”

Nàng đang rạng ngời trong vui thích và chắc chắn sẽ niềm vui này sẽ còn đọng lại mãi sau Lễ Giáng sinh. Đôi má nàng ửng hồng và anh thấy nàng vô cùng xinh đẹp, trông không hề già hơn so với tuổi mười chín của mình đến một ngày. Chàng cảm thấy ghen tị với sự thật là nàng lại có thể mong đợi sự thử thách này với vẻ thoải mái và vui thích đến thế.

“Eleanor,” chàng nói, “đừng quá hi vọng là tất cả mọi người sẽ đều vui vẻ hết em à. Với hầu hết cha mẹ và ông bà của lũ trẻ thì đây đúng là một sự kiện đáng khiếp sợ khi tới nơi này và được chào đón bởi chúng ta. Hầu hết bọn họ sẽ không thích thú với buổi chiều hôm nay đâu, nhưng chắc chắn một điều là họ sẽ nói mãi về nó và nhớ đến nó trong suốt quãng đời còn lại cho mà xem.”

Nàng nhìn anh một cách hoài nghi.

“Thật là vô lý!” nàng nói và cười vang. “Anh có thể chọn đóng vai trò Ngài bá tước chán ngắt của mình, thưa ngài, nhưng em nhất quyết không chịu làm một nữ Bá tước buồn tẻ đâu.”

Nàng không cố gắng để tranh luận với chàng, chàng có thể nhận ra ngay. Nàng đang mỉm cười, và ánh mắt nàng nhảy múa vui tươi.

“Em chưa lường hết được mọi chuyện phải không?” chàng hỏi. “Đó không phải là vai diễn mà chúng ta có thể lựa chọn hay không. Họ đến đây. Chúng ta là Bá tước và Nữ bá tước Falloden. Đối với bọn họ thì chúng ta là những nhân vật rất quan trọng, có thể làm họ khiếp sợ đó.”

Nụ cười của nàng trở nên ngập ngừng. “Anh đang cố cảnh báo em ư?” nàng hỏi. “Có đúng vậy không? Anh đang gợi cho em nhớ lại vai trò mà em được mong đợi để làm, để em không phải làm anh hổ thẹn vì cách cư xử không đứng đắn của mình như hôm ở trường học chứ gì?”

Có lẽ sau cùng thì nàng cũng đã sẵn sàng để tranh cãi. Anh đưa tay ra và vuốt nhẹ khớp ngón tay dọc theo quai hàm nàng.

“Chú nhím nhiều gai.” chàng thì thầm nói. “Đi xuống lầu thôi, không thì em sẽ chẳng còn một vị khách nào để chào đón nữa đâu. Và anh thích em là chính bản thân mình, Eleanor à. Anh rất thích cách em xử sự ở trường học ngày hôm qua.”

“Anh thích thật không?” Nàng nhìn anh một cách bối rối và thận trọng. “Anh không cho là nó thô tục sao?”

“Bà nội của anh chắc chắn sẽ nói vậy. Nhưng anh không phải là bà nội anh”

“Ôi.” nàng thốt lên và quàng lấy cánh tay anh.

***

Những người khách sẽ đến vào bất cứ lúc nào, chàng nghĩ, và cảm thấy sợ hãi một cách ngốc nghếch một lần nữa. Những người khách mà chàng biết họ chỉ hoàn toàn thoải mái khi được làm việc trên cánh đồng hay trong túp nhà của họ và chàng cảm thấy hơi sợ hãi khi chuẩn bị đón tiếp họ một cách rộng rãi, công khai trong chính phòng vũ hội của mình. Chàng đã nghĩ tốt hơn hết sẽ đóng phong thái trịnh trọng, oai nghiêm nhất của mình, nhưng bây giờ chàng lại không muốn cư xử theo cách đó. Chàng muốn những tá điền và dân làng có thể vui thích tận hưởng buổi hòa nhạc do bọn trẻ của họ đóng.

Rồi chàng nhìn thấy Nhà Transomes. Sẽ thật là không phải nếu chỉ gọi riêng tên từng người, chàng nghĩ, quả thực là như vậy khi thấy cha con Gullis và Weekeses cũng như Jason, Charles, Tim và cả Bertie nữa. Bọn họ đều đang tụ tập gần cửa vào phòng vũ hội và đều đang rất vui vẻ trong một cuộc chuyện trò - điều có vẻ như đang trở nên hơi quá cởi mở và náo nhiệt so vói sự hài hước thường ngày của họ. Bác Sam đang chà hai bàn tay vào nhau.

“Thật là giống những ngày xưa làm sao!” ông nói, giọng ông có vẻ còn to át hơn cả ngày thường vì phấn khích. “Cháu có nhớ những buổi diễn Giáng sinh trước không Ellie? Cô Aunt Irene của cháu ngày xưa đã phải liên tục thúc vào xương sườn của ta để ta khỏi cười phá lên vì tụi cháu đứng sai bét vị trí hết cả và để ta khỏi gây thương tổn cho cảm xúc của lũ nhỏ tụi bây.”

“Đây là Giáng sinh.” Dượng Harry nói, cười rạng rỡ với tất cả mọi người xung quanh. “Lũ trẻ con, buổi hòa nhạc, diễn kịch và những bữa tiệc ngon. Giáng sinh còn là gì nữa đây? Truyền thống đang được tiếp nối bởi một thế hệ mới, ta đang nói vậy. Tôm đã hoàn thành vai trò của mình rất tốt. Bây giờ đến lượt cháu, Ellie. Và mọi người đều có nhiệm vụ lựa chọn bạn nhảy của riêng mình thật nhanh khi còn có thể đi.”

Chàng cười khúc khích khi nghe cả một dàn hợp xướng từ thế hệ trẻ vang lên. “Ôi, Dượng Harry!”

“Được thôi, ta còn cả một bài diễn văn dài sẽ công bố sau vào tối nay, có lẽ vào lúc nửa đêm.” Bác Sam nói và nháy mắt với cô Beryl.

Mabel đang đỏ bừng mặt, Bá tước nhìn thấy qua khóe mắt còn George thì đang nhìn cô, vẻ hài lòng thích thú hiện ra trên mặt anh.

“Buổi hòa nhạc,” Bác Ben la lên, “sẽ dẫn tới một tiệc trà và bữa tiệc. Đây là Giáng sinh mà, thời gian tuyệt vời để ních đầy bụng tất cả các món ăn ngon. Cháu bình luận thế nào hả Randy?”

Bá tước có thể cảm thấy vợ đang ngước nhìn mình. Cánh tay nàng trong tay chàng trở nên hơi căng thẳng, và đôi mắt nàng có vẻ lo lắng, chàng nhận thấy khi cúi xuống nhìn nàng. Vài ngày trước đấy chàng chắc sẽ bị sốc và vội vàng thối lui khi nghe những câu đùa như vậy, nhưng nay chàng chỉ cảm thấy đơn giản là rất thích thú.

“Về cháu thì, thưa Bác Ben,” chàng nói, “cháu lại đang có ý định ăn cho đến khi áo sơ mi của mình bật tung cả cúc cơ.”

Mọi người đều cười khúc khích, cả chàng cũng vậy. Nhưng chàng trấn tĩnh lại rất nhanh. Đã có vài người khách đang đi lên cầu thang và sắp sửa bước vào phòng vũ hội. Bọn họ trông có vẻ như sắp chết mê mệt. Chàng nhẩm thầm trong óc, điều chỉnh lại tư thế của mình và mỉm cười.

Và rồi nhà Transomes - bao gồm cả các bạn chàng những người có lẽ cũng phải mang cái tên này nếu nhìn vào cách cư xử của họ - đều đang chào đón nồng nhiệt các vị khách. Ồ, họ trông chẳng có vẻ gì đang phát ốm vì những nghi thức tiếp đón đáng ra phải thế cả, thay vì vậy họ đều ùa cả ra ngoài mà chẳng cho chàng một cơ hội nào để thể hiện vai trò cứng nhắc của mình. Chàng bắt tay từng người và nói lời chào mừng họ đến Grenfell Park. Vợ chàng đứng bên cạnh cũng đang làm như vậy, mặc dù nàng cũng phải trấn an những bà mẹ lo lắng rằng bọn trẻ đã đến từ trước đó và đang ngồi trên ghế sa lon với cô giáo chuẩn bị sẵn sàng cho buổi diễn.

Nhưng chính là Nhà Transomes mới là những người đang bắt tay nồng nhiệt các vị khách và nổ ra hàng tràng chúc mừng rộn rã, họ cười vang và luôn miệng vui vẻ nhắc lại những mùa Giáng sinh đã qua. Họ bảo đảm với các vị khách rằng Giáng sinh là lễ hội nổi bật nhất trong năm và đưa từng người vào chỗ ngồi rồi cùng ngồi xuống để tiếp tục trò chuyện. Và như thường lệ làm cho các vị khách trở nên thoải mái, thư giãn ngay lập tức với sự vui vẻ của họ khiến cho phòng dạ vũ trở nên sôi động, huyên náo không thể tưởng được như thể là phải có đến cả trăm Transomes ở đây.

“Thế là,” Bá tước nói, nhìn xuống vợ chàng khi có vẻ như tất cả các vị khách đều đã tới và yên vị ở chỗ ngồi, “đã quá đủ cho vẻ trang nghiêm và nỗi khiếp sợ rồi.”

“Em xin lỗi.” nàng nói “Nếu như chuyện này gây khó xử cho anh. Nhưng em không xin lỗi giùm cho gia đình em đâu. Họ đã giúp tất cả mọi người cùng vui vẻ thoải mái.”

“Họ cũng giúp cả anh nữa.” Chàng nói và nàng ngước nhìn chàng đầy ngạc nhiên. “Anh phải nói là anh ghen tị với gia đình em, Eleanor ạ. Họ thật quá tràn đầy năng lượng để tận hưởng cuộc sống. Người ta sẽ mất rất nhiều thứ nếu cứ thường xuyên suy nghĩ và cố gắng cư xử như cách họ phải làm, hay giống như họ lúc nào cũng phải buộc mình tuân theo những chuẩn mực của dòng dõi quý tộc, mọi điều đó sẽ làm mất hết mọi niềm vui. Anh nghĩ vậy đó.”

Nàng mỉm cười với chàng thật nồng ấm, và nhìn sâu vào mắt chàng, trong một khoảnh khắc chàng quên hết cả căn phòng đầy người ồn ào vẫn đang đứng xung quanh họ mà chỉ mỉm cười với một mình nàng thôi.

“Em sẽ đi xem có thể giúp gì được cho Cô Brooks và bọn trẻ không.” nàng nói. “Em sẵn sàng đánh cuộc - dĩ nhiên nếu một quý bà như em được phép đánh cược - rằng ít nhất là cả tá phút sau, cơn khủng hoảng mới bùng phát.”

“Anh đã buột miệng định khuyên em nên vắng mặt rồi cơ.” Chàng nói. “Sự gánh vác trọng trách trong vị thế của một Nữ bá tước chỉ có làm cơn khủng hoảng bùng phát nhanh hơn thôi, và kéo theo cả tá chuyện như thế tiếp tục cho mà xem. Nhưng anh đã học được một điều rằng không nên tin ngay lời nói chực hiện ra ở đầu lưỡi mình là đúng. Vậy thì đi đi em.” chàng nói và hầu như sắp sửa nói tiếp tình yêu của anh, nhưng đã kìm lại được đúng lúc. Một tình bạn thân thiện đã nảy sinh giữa họ như họ đã đồng ý với nhau lần đầu tiên khi ở Luân Đôn và trong suốt cuộc hành trình đến Grenfell Park. Có lẽ mối quan hệ đó đã vượt xa cả tình bạn, nhưng chàng vẫn chưa nắm bắt được cảm xúc của nàng. Chàng không nên vượt quá địa hạt của mình.

Chàng nhìn theo nàng đang vội vã bước ra hành lang đến phòng khách nhỏ nơi đã biến thành phòng hóa trang cho tụi trẻ. Và chàng cảm thấy hoàn toàn thanh thản, sẵn sàng để tận hưởng một, hai giờ sắp tới đây. Mọi nỗi khiếp hãi vì lúng túng và bối rối của chàng đã biến mất tự bao giờ. Lạ thật, chàng nghĩ. Chàng đã học được cách xử sự thật tuyệt vời từ nàng Bá tước của chàng, học cách làm sao để trở thành một vị lãnh chúa, một vị Bá tước thực sự có ích. Một khi chàng muốn trở thành một giáo viên tốt trước hết chàng phải là một học sinh giỏi.

Con gái một người thường dân, con gái của một nhà buôn than. Eleanor. Vợ của chàng. Tình yêu của chàng. Chàng mỉm cười một mình khi nàng đã khuất bóng và quay trở lại phòng vũ hội.

Âm thanh những cuộc chuyện trò lắng xuống ngay khi chàng bước vào, một vài tá điền của chàng nhìn như thể họ sắp sửa quỳ trên đôi chân mình vậy. Nhưng chàng chỉ mỉm cười và chọn một chỗ ngồi cho mình ở đằng sau và nhớ lại những lời Dượng Harry nói.

Thật vậy, đây là Lễ Giáng sinh. Bọn trẻ con, sự vui thích và niềm hi vọng. Lòng nhiệt tình, tình bẵng hữu và sự yêu thương nữa chứ. May mắn là Giáng sinh cũng đã tìm đến chàng vào phút cuối. Thật may mắn là Ngài Joseph Transome đã sắp đặt mọi chuyện hết sức vội vàng ngay trước khi ông mất và ông đã để ý đến chàng, lựa chọn chàng làm chồng cho con gái của ông.

Chàng chợt ước gì Ngài Transome vẫn còn sống để có thể chân thành cảm ơn ông vì mọi chuyện.

***

Mọi người đều đã tới, Eleanor trấn an bọn trẻ. Tất cả đều đang háo hức mong đợi buổi biểu diễn. Ôi không, tất nhiên bọn chúng cũng sẽ quên lời thoại và bước chân khi nhảy, như người ta thường mắc khi thời khắc trọng đại diễn ra. Và nếu như may rủi – một vài sự ngẫu nhiên rất hay đến – bọn chúng có quên lời thoại thì Cô Brook ở đằng sau đã sẵn sàng nhắc chúng và dù sao chăng nữa cha mẹ của chúng vẫn cảm thấy hết sức tự hào. Và nàng cũng rất tin tưởng vào buổi biểu diễn của chúng, nàng trấn an bọn trẻ như vậy. Còn bản thân nàng sẽ không bị khích động, hồi hộp nếu như nàng cố gắng.

Bọn trẻ vẫn hết sức bồn chồn và lo lắng khi nàng rời khỏi phòng. Cô Brooks thậm chí trông còn có vẻ căng thẳng đến mức sắp vỡ làm hai mảnh. Nhưng ít nhất khi nàng rời đi nàng đã an tâm rằng sự bồn chồn của lũ trẻ đến từ niềm phấn khích hơn là do nỗi sợ hãi. Nàng mỉm cười với tất cả và vội vã tiến về phòng dạ hội, chợt nhớ lại những gì Dượng Harry đã nói. Đã đến lượt nàng để tạo ra một thế hệ trẻ con mới có thể trình diễn những vở kịch Giáng sinh tiếp nối truyền thống gia đình.

Nàng hi vọng - Ôi nàng hi vọng chuyện này sẽ xảy ra sớm. Chỉ cần hai đêm yêu đương nữa thôi là đến ngày giữa tháng của nàng. Có lẽ một đứa trẻ đã bắt đầu hình thành... Nhưng nàng không nên mong chờ bất kì điều gì quá sớm. Nếu càng ao ước, nàng sẽ phải chịu nỗi thất vọng càng lớn nếu như không có gì xảy ra. Nàng cần phải kiên nhẫn và phải hi vọng vào những điều chồng nàng đã nói -nàng phải chờ đợi anh hàng đêm kể từ nay về sau. Nếu nó không xảy ra trong tháng này, thì có lẽ sẽ là tháng sau hoặc sau nữa. Nàng quá khao khát có được một đứa con, con của anh.

Nàng mỉm cười rạng rỡ với tất cả mọi người khi bước vào phòng vũ hội, gật đầu chào đáp lại khi tiếng ồn đã lắng xuống.

“Bọn trẻ đã sẵn sàng” nàng nói “Nếu như bây giờ chúng ra lệnh được cho đôi chân mình biết vâng lời, chúng sẽ xuất hiện chỉ trong vài phút nữa.”

Tiếng cười hưởng ứng đáp lại vang lên khắp nơi khi nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chồng, mỉm cười với anh, và đặt bàn tay mình vào tay anh.

Đã quá trễ khi nàng chợt nhận ra cử chỉ đó của mình thật không thích hợp, nhưng nàng lại không thể rút tay mình ra khỏi tay anh mà không gây ra một sự chú ý nào. Bàn tay anh vẫn điềm tĩnh nắm lấy tay nàng thật ấm áp và đặt lên đùi mình.

“Ôi thưa Ngài.” nàng nói “Em rất vui mừng vì anh đã đồng ý tổ chức buổi hòa nhạc ở đây”

“Em vui ư?” anh nói. “Anh cũng vậy.”