Lời Hẹn Ước Mùa Giáng Sinh

Chương 15

Và chàng chợt nhận ra lần đầu tiên, một cách có ý thức, những gì đã xảy đến với chàng trong vài ngày gần đây và thậm chí là vài tuần trước. Chàng muốn thay đổi vài điều gì đó cho cuộc hôn nhân của họ, chàng đã quyết định, bởi vì dường như đó là điều hợp lý nhất đúng đắn cho sự thật là chàng đã lịch sự chấp nhận chung sống một năm với nàng. Bởi quyết định của mình, bây giờ sự nhún nhường đó càng ngày càng tăng như là theo lương tri phải vậy. Chàng đã muốn nàng, đã bắt đầu tìm thấy những nét hấp dẫn nơi nàng, và không phải chỉ hoàn toàn về thể xác. Chàng đã nhìn ra, đặc biệt là từ khi gia đình nàng tới đây, rằng nàng có khả năng cười nói, tự nhiên, không gò bó và...ấm áp nữa.

Thế đó, qúa nhiều những chiều hướng tốt đẹp cho sự nhún nhường. Nàng đã kết hôn với chàng bởi vì cha nàng muốn vậy và bởi vì người đàn ông nàng yêu từ chối lấy nàng. Nàng căm ghét tầng lớp quý tộc nói chung và đặc biệt là chàng.

Và sự ấm cúng cũng như những phép lạ của Giáng sinh, những điều mà chàng đã bắt đầu tin tưởng vào ngày hôm nay, đều chỉ là ảo giác. Nó chẳng phải là lễ Giáng sinh đang diễn ra trong ngôi nhà chàng nữa, mà chỉ đơn thuần là những cành cây sẽ dễ dàng được dỡ bỏ và những thứ trang trí được sắp đặt, bố trí trong một vài ngày mà thôi. Hơn nữa, tất cả những gì họ làm, tổ chức đón Giáng sinh sau cái chết của cha nàng chỉ chưa đầy hai tháng thôi ư? Họ chẳng nên tự chìm đắm trong u buồn chăng? Chàng, nàng và cả gia đình nàng nữa?

Họ lại đang hát trong phòng khách, chàng có thể nghe thấy rõ ràng. Hoặc chỉ có vài người bọn họ đang hát, bởi vì còn vang lên những tiếng cười và tiếng nói nữa. Mọi biểu hiện của sự vui vẻ và hưng phấn mà chàng đã nghĩ tới cho đến nửa giờ trước đây, rằng có lẽ mình cũng nên tham gia vào cuộc vui đó. Nhưng sự thực là họ đến từ một thế giới khác, những người của nàng. một thế giới hoàn toàn khép chặt trước chàng bởi nền tảng địa vị và sự giáo dục của chàng. Và bởi vì chàng đã kết hợp với một người trong số họ là vợ chàng và đã hủy diệt mọi cơ hội hạnh phúc của nàng. Hay là chính nàng mới là người đã hủy diệt niềm hạnh phúc của chàng? Chàng không thể phân biệt được rõ ràng. Có lẽ là cả hai.

Chàng mở cửa phòng khách và đứng sang bên cạnh để nhường đường cho nàng đi trước.

**********************************************************

Nàng sưởi ấm đôi tay mình trước lò sưởi và nhìn chăm chăm vào những ngọn lửa đang bập bùng, cảm thấy muốn khóc. Dĩ nhiên, bây giờ nàng có thể khóc. Nhưng nàng không thể làm thế, nàng đã không còn có thể khóc được từ khi Cha mất. Dầu sao chăng nữa, nàng cũng sẽ không khóc khi anh ta sắp sửa bước vào phòng nàng vào bất cứ lúc nào.

Giáng sinh đến đã giải cứu nàng năm nay, nàng nghĩ vậy. Ôi, dường như cả một ngày ngập tràn những niềm vui, điều kì diệu và cả những phép lạ cũng đã xảy đến nữa. Nhưng dường như không hoàn toàn như vậy. Những đồ trang hoàng Giang sinh không đủ để sưởi ấm trái tim nàng khi nàng quay trở lại phòng khách từ thư viện, và những khúc hát Giáng sinh cũng không đủ để gợi nhớ cho nàng hình ảnh về ngôi sao Lạ, về hang đá, máng cỏ và Thiên chúa Hài đồng (**) và tất cả những ý nghĩa xung quanh nó nữa. Đột ngột, nàng cảm thấy một nỗi đau nhói buốt như bị dao đâm - nỗi nhớ cha nàng- và ước ao rằng ông đã không yêu cầu nàng phải hứa sẽ tận hưởng Lễ Giáng sinh vì ông. Làm sao một người có thể ép buộc một người vui thích tận hưởng Lễ Giáng sinh kia chứ?

(**) Chúa Jesus được sinh ra trong một chuồng ngựa (stable) tại Bethlehem và được đặt trong máng cỏ (manger) vì lúc đó trong nhà trọ không còn một phòng trống nào. Sau đó, Chúa Jesus được Đức Mẹ Mary và chồng của bà là Joseph nuôi nấng tại Nazareth, một thành phố ở phía bắc Israel. Trong tất cả các tranh ảnh Chúa giáng sinh và trong những khúc hát, đều miêu tả trên bầu trời bao giờ cũng có một ngôi sao sáng rực rỡ, Kinh Thánh gọi đó là “ngôi sao Bethlehem”- Ngôi sao Lạ, ngôi sao sáng đã dẫn đường cho Ba Vua( thật ra là ba nhà chiêm tinh) tới hang đá nơi Chúa sinh ra để triều bái người.

Những sự chòng ghẹo, trêu đùa của gia đình nàng cũng thất bại trong việc làm cho nàng vui. Bác Sam đã rất muốn biết, hỏi với một giọng làm cho cả phòng phải chú ý, rằng họ đã ở đâu lúc nãy, và những lời nhận xét dí dỏm truyền từ Bác Sam đến Bác Ben rồi đến Dượng Harry, cô Eunice và cô Irene đã báo cho họ biết rằng họ đã không hề nói trước về sự vắng mặt của mình, và Cô Ruth, Muriel cũng như Susan thì liền đỏ mặt. Và sau đó Tôm cười, nói rằng đã để ý xem nàng đang ở đâu và đã chỉ cho chồng nàng biết.

Rồi anh ta bị buộc phải đứng cùng nàng dưới tán cây –Nụ hôn, đặt tay lên vai nàng, và hôn nàng vào môi, trong khi những lời trêu chọc và những câu đùa đầy yêu thương trìu mến lại tiếp tục bùng lên, và cô Ruth đã làm dấu cầu Chúa phù hộ cho nàng.

Eleanor run rẩy. Cuối cùng thì cũng chẳng có niềm hạnh phúc nào trong lễ Giáng sinh. Và bây giờ thì nàng vô cùng nhớ Cha.

Hoàn toàn chỉ tình cờ, nàng bắt gặp cặp mắt Wilfred ở bên kia phòng khi nụ hôn vừa chấm dứt. Anh ta thậm chí không cần che dấu niềm đau khổ mãnh liệt trên gương mặt.

Và bây giờ, chồng nàng sẽ đến với nàng, nàng nghĩ, run rẩy một lần nữa. Bởi vì niềm tự hào của anh ta đã bị tổn thương. Bởi vì anh ta đã nhận ra rằng nàng chưa bao giờ thèm muốn địa vị danh giá của anh ta và không hề quỳ gối dưới chân anh ta với một niềm biết ơn. Bởi anh ta cảm thấy cần phải chứng tỏ quyền sở hữu của mình và cần phải hủy diệt niềm tự hào của nàng.

Nhưng nàng không muốn sự việc xảy ra như thế. Nàng cảm thấy mình thật ngốc nghếch từ khi họ chuyển đến vùng quê này. Nàng không hề tưởng tượng rằng anh ta yêu nàng hay thậm chí có bất kì cảm xúc chân thực nào với nàng-Không, dứt khoát là không có một sự tưởng tượng nào như vậy. Nhưng nàng hi vọng rằng có lẽ cũng tồn tại sự yên bình, sự tôn trọng, hay thậm chí là mộttình bạn ôn hòa giữa họ. Nhưng bây giờ, những hi vọng đó hoàn toàn đã bị hủy diệt bởi vì anh ta đã khám phá ra tình cảm của nàng với Wilfred.

Wilfred! Nhưng bây giờ, nàng không thể để tâm suy nghĩ về anh được nữa. Nàng sẽ không. Nàng đã kết hôn với người khác và bây giờ chỉ còn tồn tại duy nhất cuộc hôn nhân của nàng mà thôi. Không có lý do nào để mong chờ, mòn mỏi cho một tình yêu không bao giờ còn tiếp tục được nữa.

Và rồi anh ta xuất hiện ở phòng nàng, thậm chí không thèm lịch sự gõ cửa. Nàng quay khỏi lò sưởi để nhìn anh ta. Anh ta chỉ mặc duy nhất một chiếc áo ngủ buổi đêm. Anh ta trông dữ dội và không gì lay chuyển được. Không giống như là anh ta đang tới phòng vợ mình để làm tình với vợ.

Nàng nên đấu tranh với anh ta lần nữa, nàng nghĩ khi anh ta băng qua căn phòng để đến với nàng. Nhưng nàng lại không hề cảm thấy muốn tranh đấu. Nàng đã làm như vậy trong đêm tân hôn của mình chỉ bởi vì nàng đã quá khiếp sợ. Bây giờ nàng không khiếp sợ. Chỉ còn lại nỗi chán nản vô cùng vì nàng không hề muốn sự việc sẽ xảy ra như vậy. Không phải trong nỗi tức giận và sự lạnh lẽo. Nàng hất những lọn tóc mảnh mai ra sau vai.

Hãy nói gì đi, nàng nài nỉ anh ta khi anh ta với tay để cởi những chiếc cúc trên áo dài của nàng. Nhưng sự cầu xin của nàng xuất phát từ tận sâu thẳm trong tâm hồn đến mứu thậm chí không hề biểu lộ ra trong đôi mắt, nơi mà anh ta đang chăm chú nhìn vào. Hãy hôn em đi. Hay ít nhất xin hãy giả vờ như có sự yêu thương, dịu dàng giữa chúng ta. Nhưng anh ta vẫn không nói gì và nàng vẫn đứng đó trầm tĩnh khi anh ta cởi chiếc áo dài ra khỏi đôi vai nàng và thả rơi nó xuống sàn nhà.

Anh ta đứng và ngắm nhìn nàng, chờ đợi, có lẽ là chờ đợi nàng hành động như trong đêm tân hôn của họ. Có lẽ anh ta mong đợi nàng sẽ cởi quần áo của anh ta. Nàng vẫn đứng, không buồn cố gắng một chút nào để che đậy cơ thể mình với đôi bàn tay hay là tiến lại gần anh ta để anh ta không thể nhìn thấy thân thể nàng trọn vẹn.

“Nằm xuống” anh ta nói, và nàng quay lại giường làm như nàng được bảo.

Nàng nhìn anh ta chằm chằm khi anh ta kéo chiếc áo ngủ qua đầu và thả rơi nó xuống sàn. Làm ơn, nàng van nài anh ta, Ôi, xin hãy làm ơn, đừng như vậy. Nhưng nàng đang muốn gì? Những lời ấm áp ư? Từ anh ta? Sự yêu thương ư? Tại sao phải có sự yêu thương, tế nhị giữa họ cơ chứ? Nhưng xin hãy làm ơn, tuy thế nàng vẫn thầm nài nỉ trong khi nàng nhìn lên một cách dửng dưng.

Anh ta hạ người xuống trực tiếp lên nàng và kéo hai bắp đùi nàng rộng ra bằng đầu gối của mình rồi đâm sâu, chìm ngập vào trong nàng. Nàng hít vào căng thẳng, nhưng không có bất kì mộtcơn đau nào cả. Nàng nhìn qua đầu anh ta lên bức màn treo trên giường ngủ của nàng. Lụa vàng buồn tẻ, những đường xếp nếp nặng nề, một bông hồng lớn đính ở giữa. Ngọn nến chiếu ánh sáng mờ mờ lên những đường xếp nếp. Nàng chờ đợi anh ta bắt đầu chuyển động bên trong nàng.

Và rồi, gương mặt anh ta xuất hiện trong tầm mắt của nàng và bức màn lụa. Anh ta tựa người mình trên hai khuỷu tay. Nàng bình tĩnh nhìn vào đôi mắt anh ta và thầm cầu xin anh ta trong im lặng.

“Đây mới thực sự có nghĩa là làm vợ tôi, phu nhân của tôi – Eleanor.” anh ta nói, kêu tên nàng qua hàm răng. “Nó không đơn thuần là chỉ để tôi đi bên lề cuộc sống của em, trong khi em vẫn giữ nguyên cách sống của mình. Nó có nghĩa là như thế này. Chung chăn gối và gần gũi. Ăn nằm với tôi hàng đêm liên tiếp. Và có lẽ cả ban ngày cũng vậy, khi mà chúng ta không còn phải tiếp đãi những vị khách nữa.” Và để mua vui cho khoái lạc và ham muốn của tôi. Anh ta hẳn phải định nói tiếp những lời này, mặc dầu anh ta đã không nói ra. “Em có hiểu được điều đó không?” Anh ta bắt đầu đâm vào trong nàng, chuyển động vô cùng chậm rãi.

“Vâng.” nàng nói. “Em sẽ luôn luôn ở đây, thưa ngài. Mọi đêm. Và mọi ngày. Và tất cả các ngày sau. Em sẽ không bao giờ từ chối ngài.”

“Bây giờ em đang từ chối tôi rồi.” anh ta nói. “Bức tượng cẩm thạch trắng, như là em mới vừa rồi ở trong thư viện vậy. Nhưng nó không đủ để giữ không cho tôi lại gần đâu, Eleanor. Từ bây giờ, cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ thực sự có ý nghĩa, cho dù em có thích hay không.”

“Em thích chứ.” nàng nói, và nàng cảm thấy một cơn giận dữ dâng trào để giải thoát mình khỏi sự khiếp sợ đang làm nàng trở nên mụ mị. Nàng trượt đôi chân trên giường áp sát vào chân anh ta để cho đầu gối mình thắt chặt lại, để nàng có thể cảm nhận anh ta vào sâu hơn trong nàng. Nàng nâng đôi tay mình khỏi giường và ôm ghì lấy thắt lưng anh ta. “Làm sao ngài có thể nghĩ em mong muốn một cuộc hôn nhân mà không có chuyện này xảy ra? Thế thì làm sao em có thể có con đây?”

Anh ta vẫn giữ mình ngập sâu trong nàng. “Em muốn có những đứa trẻ ư?” Anh ta hỏi nàng, và trong một khoảnh khắc cái nhìn trong đôi mắt anh ta làm trái tim nàng dội lên.

“Dĩ nhiên là em muốn có những đứa trẻ.” Nàng nói một cách khinh bỉ. “Nếu không thì em sẽ yêu ai bây giờ đây?”

Cái nhìn đó hầu như đã biến mất khỏi đôi mắt anh ta như thể là nàng đã vả vào mặt anh ta vậy. “Vậy ư, ai đây?”, anh ta nói. “Vậy thì quá tốt, có vẻ như tôi không cần phải xin lỗi cho việc đòi hỏi những quyền lợi của mình. Chúng ta đều tìm thấy sự thỏa mãn của bản thân trong cuộc chạm trán này phải không?”

“Vâng, đúng vậy.” nàng nói.

Anh ta hạ thấp mình trên nàng và để đầu mình sát bên đầu nàng, ngoảnh mặt khỏi nàng, chôn vùi gương mặt mình trong mái tóc nàng. Anh ta không nói gì nữa và cũng không hôn nàng. Nàng nhắm mắt lại, siết chặt tay quanh anh ta và tập trung vào những gì đang diễn ra giữa họ. Nàng không cảm thấy sợ hãi cũng như đau đớn hay sự điên cuồng mê loạn như nàng đã cảm thấy ở lần đầu tiên.

Nàng cảm thấy dễ chịu, nàng ngạc nhiên nghĩ, sau một lúc khi sự khô hạn biến mất, nhường chỗ cho sự ẩm ướt và cơn nóng đang lan tỏa. Nó không hề đau đớn chút nào và thật ngạc nhiên là nàng cũng không hề cảm thấy bị nhục nhã. Nó chỉ mang đến một sự nhức nhối dễ chịu và đầy êm ái đang dâng lên cuồn cuộn ở đôi bầu ngực nàng, siết chặt lấy chúng, và làm cho nàng ước mong chuyện này sẽ tiếp diễn mãi.

Nàng siết chặt mình bao quanh anh ta và nâng đầu gối mình cho đến khi chúng kẹp chặt lấy hông anh. Và nàng ước gì ở đây có tồn tại tình yêu hay ít nhất cũng là một xúc cảm nào khác. Điều này thật quá sức gần gũi, riêng tư làm sao, sự thâm nhập giữa hai cơ thể, và vô cùng dễ chịu. Nhưng ở đây cần phải có nhiều hơn thế nữa. Cần cả những lời thì thầm, những nụ hôn, vòng tay và những ve vuốt dịu dàng. Ở đây cũng cần phải có sự hòa nhập hoàn toàn của cả hai không chỉ là về thể xác.

Nàng ôm chặt lấy anh ta và cảm nhận được anh ta sâu sắc cũng như ngửi thấy mùi nước hoa mà anh ta xức trên người vào buổi tối ngày hôm nay. Nhưng ngay cả trong lúc ăn nằm thân mật nhất với chồng nàng, nàng vẫn cảm thấy thật cô đơn. Và gần như muốn khóc một lần nữa.

“Làm ơn.” nàng quay đầu lại để má mình chạm vào tóc anh ta.

Anh ta ngẩng đầu lên ngay lập tức và nhìn xuống gương mặt nàng. “Chuyện gì vậy?”

Nàng lắc đầu. Nàng đã thốt ra điều đó chăng? Hay nàng đã khóc?

“Không có gì.”

“Anh làm em đau ư?”, anh ta nói.

“Không.”

Anh ta nhìn vào đôi mắt nàng trong khi tiếp tục thỏa mãn cơ thể nàng, cùng lúc với nỗi đau vẫn tiếp diễn trong tâm hồn nàng.

“Eleanor,” anh ta thì thầm, “Em là vợ tôi.”

“Vâng” Nàng không hiểu anh ta muốn nói gì. Có lẽ là một lời xin lỗi chăng? Nàng không hề nghĩ đó là một lời khiển trách. Nàng thích được gọi là Eleanor. Không ai gọi tên đầy đủ của nàng trước đây cả. Hôn em đi, nàng nài xin anh ta trong im lặng. Xin hãy hôn em. Xin hãy làm ơn, em cần được yêu thương.

Và rồi, khi anh ta vẫn đang ở trong nàng, nàng cảm thấy một luồng hạt giống nóng hổi bắn sâu vào nàng và anh ta gục đầu xuống bên mặt nàng với một tiếng thở dài khao khát.

Nàng sẽ có con sớm, nàng tự nói với bản thân mình như vậy, nàng trượt đôi chân mình trở xuống giường và nới lỏng bản thân bên dưới sức nặng cơ thể anh ta. Rồi chín tháng sau đó nàng sẽ có được một người để ôm ấp, để hôn và để yêu thương. Giáng sinh tới, có lẽ là như vậy. Nhưng dường như sẽ là cả một thời gian bất tận. Mặc dù, dĩ nhiên, đó sẽ phải là những tháng mong đợi để cảm thấy một cuộc sống đang lớn dần và phát triển bên trong nàng. Cuộc sống mà anh ta là người gieo hạt và nàng thì nuôi dưỡng nó.

Anh ta lăn xuống khỏi người nàng và kéo tấm chăn phủ kín lên đôi vai nàng. Và anh ta vươn qua người nàng để thổi tắt ngọn nến đang cháy trên chiếc bàn bên cạnh giường ngủ. Trong bóng tối đột ngột nàng có thể cảm thấy anh ta đang nằm xuống bên nàng và chợt nhận ra với một sự sửng sốt - anh ta không định trở về phòng mình ngay lập tức.

Má của nàng hầu như chạm nhẹ lên cánh tay anh ta. Nàng có thể cảm thấy sức nóng tỏa ra từ đó, và cả từ những phần khác trên cơ thể anh ta. Nàng cảm thấy ấm áp, rất dễ chịu và thoải mái từ đầu đến chân. Nàng từ chối không nghĩ gì xa hơn nữa. Ngày mai nàng sẽ có thời giờ để suy nghĩ. Nàng để mình chìm sâu vào giấc ngủ.