Lời Cầu Hôn Đêm Giáng Sinh

Chương 10

Dịch: Flora

Edit: Marsu

(nguồn: vficland.info)

“Đây là một bức ảnh đẹp của anh, phải không?” Rosie nói giọng vui vẻ khi nàng cố gắng giấu tiếng cười nhẹ nhõm của nàng ngay lúc mà Hawk tải về một bản sao của bức ảnh.

Riêng khuôn mặt nàng chỉ được hiển thị trên hồ sơ, hoàn toàn không thể nhận ra bên dưới chiếc mũ len màu đen được kéo thấp qua vành tai nàng—vì điều này có nghĩa là!—, khi đó nỗi lo sợ tồi tệ nhất của Hawk đã thành sự thật: chàng được miêu tả chính xác là đã đẩy xe đẩy mua sắm!

Chàng chán ghét nhìn những bức ảnh trên màn hình máy vi tính. “Đội PR cho Prince Movies sẽ thích cái này lắm đây!”

Rosie không lạc hậu đến mức nàng không biết đến công ty điện ảnh nổi tiếng thuộc sở hữu và điều hành bởi ba anh em nhà Prince. Cũng chính là công ty chịu trách nhiệm khởi quay phần tiếp theo của bộ phim ‘The Pirate King’ (Vua cướp biển) mà Joshua Hawkley là diễn viên chính, trong năm mới sắp tới …

“Như anh nói, không giống những hình ảnh “hung hăng” được yêu cầu, phải không?” Nàng mỉm cười.

Hawk đóng các tập tin máy tính lại, sau đó quay lại nhìn nàng. “Em thích chuyện này lắm, phải không!”

Phải thấy rằng chỉ vài phút trước đây nàng còn lo lắng về những hậu quả có thể xảy ra do công bố bức ảnh này—một mối lo sợ mà nàng biết là hoàn toàn không cần thiết—đúng, nàng đang “thưởng thức” cảm giác rõ ràng là khó chịu của Hawk!

Đôi mắt nàng sáng rực với tiếng cười. “Điều duy nhất mà có thể đã khiến anh ít nam tính hơn là nếu cái xe đẩy hàng biến thành chiếc xe đẩy em bé!”

Tiếng cười lanh lảnh của nàng đã sớm biến mất khi bị Hawk ném một cái nhìn trách móc bên dưới cái hàng lông mày nhướng lên.

Nàng trông rất đáng yêu khi cười, Hawk thừa nhận. Hai lúm đồng tiền nổi bật trên đôi gò má mịn màng như kem của nàng, hàm răng nàng rất trắng và nằm giữa đôi môi gợi cảm, còn đôi mắt nàng thì có những tia sáng như ngọc lục bảo.

“Vậy, em nghĩ rằng điều đó là buồn cười, đúng không?” chàng thì thầm trong cổ họng khi chàng từ từ tiến về phía nàng.

Rosie tiếp tục mỉm cười ngay cả khi nàng bước lùi một bước. “Đó là tất cả những ảo tưởng về anh của toàn bộ các fan nữ đều tiêu tan khi họ thấy anh làm những việc bình thường như là đi mua thức ăn? Đúng, dĩ nhiên là tôi nghĩ nó buồn cười!” nàng bộc bạch với một tiếng cười khác.

Thật sự thì, Hawk chẳng có chút bận tâm nào về mấy tấm hình. Chàng quan tâm nhiều hơn đến sự vui vẻ mà nó đã mang lại cho Rosie, và làm thế nào mà niềm vui đó xua đi hết những căng thẳng trước đó của nàng và thay vào đó là tiếng cười hạnh phúc.

Chàng vẫn không có câu trả lời khi tại sao những bức ảnh đó, lúc đầu lại có làm phiền lòng nàng nhiều đến vậy, nhưng tại thời điểm đó chàng không có chú ý đến việc đó. Ánh nhìn của chàng chăm chú vào cái bĩu môi quyến rũ trên khuôn miệng cười kia.

Rosie nhận thấy được sự nguy hiểm thì đã quá trễ. Đôi mắt nàng mở rộng, hai bàn tay giơ lên để phản đối khi cánh tay của Hawk di chuyển về phía nàng và chàng kéo nàng áp chặt chẽ vào cơ thể của mình, đôi môi chàng hạ xuống để yêu cầu “sự bồi thường” của nàng.

Quá muộn để phản đối, nàng nhận ra, thậm chí môi nàng đã bị chia tách ra bên dưới đôi môi chàng, hai bàn tay nàng di chuyển lên ngực và qua vai của chàng, và những ngón tay nàng đan chặt vào nhau, dừng lại khi nàng kéo chàng sát vào nàng.

Hawk không cần khuyến khích hơn nữa. Môi chàng bây giờ đang cướp đoạt, nhận lấy tín hiệu của nàng và đưa ra câu trả lời của chàng, lưỡi của chàng từ từ vòng quanh đôi môi nàng trước khi đòi hỏi thêm sự ẩm ướt bên trong.

Niềm vui của Rosie tăng lên nhanh chóng, ngày càng dữ dội. Đã nhiều giờ kể từ lần cuối họ được bên nhau như thế này dường như nó chưa bao giờ trôi qua—những nụ hôn của họ mạnh mẽ, đòi hỏi, và họ dường như không bao giờ có đủ hương vị của nhau.

Cánh tay của nàng bám lấy vai chàng khi nàng cảm thấy mình được nâng lên và sau đó được đặt lên trên chiếc ghế sofa dài. Trong tích tắc Hawk nâng đầu lên để giữ cái nhìn của nàng với chàng khi chàng chuyển đến nằm xuống bên cạnh nàng, sau đó chiếm lấy môi nàng một lần nữa.

Chàng cảm thấy rất hoàn hảo, mùi vị thật tuyệt, nàng phát hiện rằng nàng đã lướt lưỡi của mình chạm nhanh vào môi chàng. Nàng đã gần như sợ hãi bởi phản ứng của chính mình, nhưng không muốn chàng dừng lại. Không bao giờ muốn chàng dừng lại!

Bàn tay chàng không ngừng vuốt ve nàng từ ngực đến đùi, đốt cháy, “mồi lửa” bất cứ nơi nào nó chạm vào, để mà, toàn bộ cơ thể nàng, dường như, bị đốt cháy và run rẩy bởi từng cái vuốt nhẹ của chàng.

Cổ nàng cong lên khi đôi môi chàng di chuyển dọc theo làn da trắng mịn của cổ họng nàng, để nếm và nhẹ nhàng cắn, cái run rẩy vui sướng truyền xuống cột sống của nàng, tạo ra một sự ấm áp đau nhói giữa đùi nàng.

“Và tưởng tượng của em là gì, Rosie …?” Chàng thì thầm.

“Chạm vào em, Hawk!” nàng rên rỉ với giọng khàn khàn. “Em muốn anh chạm vào!” Lời kêu gọi của nàng đã chuyển thành một tiếng thở dài của sự vui sướng khi bàn tay chàng kéo áo chui đầu của nàng sang một bên và chàng để bàn tay và đôi môi mình “thám hiểm” bầu ngực trần của nàng.

Rosie ngừng thở hoàn toàn khi nàng cảm nhận được độ ẩm đầu lưỡi chàng bao vây đôi nhũ hoa đang đập rộn ràng của nàng, từng chút từng chút liếm chỗ nhô lên cưng cứng trước khi kéo nó vào trong độ nóng ẩm của miệng chàng, ban đầu mút thật nhẹ nhàng, sau đó thì ngày càng mạnh hơn, khi nàng cong lên theo bản năng áp vào người chàng.

Sự ấm nóng giữa đùi nàng đã trở nên bùng cháy, nóng và nóng chảy, và nàng di chuyển cùng với chàng trong nhịp điệu, leo thang nhanh chóng vượt ra khỏi sự kiểm soát, khiến nàng cứ thế không kiềm chế được cho đến khi nàng nghĩ rằng nàng đã tan rã hoàn toàn bởi những khoải cảm mạnh mẽ mà Hawk mang đến cho nàng.

Nàng cởi áo của chàng sang một bên, bây giờ làn da nàng áp sát với da chàng, và cọ sát của mái tóc đen trên ngực nàng càng làm khơi dậy sự căng cứng bầu ngực trần của nàng. Hawk trên rỉ thâm thấp trong cổ họng mình khi hai bàn tay nàng “du hành” theo chiều dài của cột sống của chàng để “hoà” chàng vào với nàng, để cảm nhận sự hồi hộp mạnh mẽ với những ham muốn riêng của chàng với nàng.

Chàng ngẩng đầu lên để một lần nữa “bắt giữ” khuôn miệng nàng hoà với chàng, nụ hôn dữ dội và đòi hỏi ngay cả khi chàng lấy tay mình nới lỏng sự “ràng buộc” giữa họ và mở khóa của chiếc quần jean của cả hai. Chàng đẩy hết những cái quần sang bên một cách nôn nóng, vật căng cứng của chàng áp vào nàng khi bàn tay chàng một lần nữa bắt lấy đôi bồng đảo của nàng, vuốt ve đôi nhũ hoa bốc lửa với việc đánh vòng tròn ngón tay cái của chàng.

Rosie di chuyển bàn tay để chạm vào chàng. Thép bọc trong nhung, đập, đập rộn ràng. Thật tuyệt khi được chạm vào chàng, rất mạnh mẽ, nhưng cũng rất mềm mượt.

Nàng muốn chàng tiến vào mình. Để lấp đầy nàng. Muốn chàng làm dịu những ham muốn bên trong nàng cũng như nàng muốn làm dịu những ham muốn bên trong chàng mà nàng đang cảm nhận được. Họ….

Dịch: Flora

Edit: Marsu

(nguồn: vficland.info)

Hawk đột nhiên giật mạnh môi chàng khỏi nàng. “Chúng ta phải dừng lại, Rosie!” chàng rên rỉ đầy nuối tiếc, đưa phần trán còn lại của mình rời khỏi nàng, thở gấp trong khi nỗ lực giành lại sự kiểm soát đã mất. “Chúng ta không thể làm tình ở đây,” chàng tiếp tục nhẹ nhàng, vẻ mặt chàng đầy hối hận, đôi mắt chàng tối sầm khi chàng kéo áo nàng xuống để che đi khuôn ngực đầy cám dỗ của nàng, vẫn còn lại những dấu tích từ “sự vuốt ve” của bàn tay cùng miệng chàng. Chàng không muốn dừng lại. Không hề muốn ngừng hôn và chạm vào người phụ nữ này. Chàng không muốn gì hơn là “chôn vùi” bản thân trong sự mềm mại của nàng, để tiến lên và đi vào bên trong nàng, để cả hai cùng vượt qua tranh giới dễ chịu mà họ đã tìm thấy ở nhau.

Nhưng một phần trong chàng vẫn còn tỉnh táo, ngay cả khi Rosie không như thế, rằng không phải hoàn toàn chỉ có họ ở trong nhà—vì Donald, chẳng khỏe như lúc trước, nhưng ông vẫn có thể đi vào trong bất cứ lúc nào. Và chàng nghi ngờ Rosie chẳng muốn điều đó xảy ra hơn cả chàng.

“Rosie—”

“Không!” nàng nghẹn ngào, không còn nhìn vào mắt chàng, khuôn mặt nàng một lần nữa trở nên nhợt nhạt. “ Làm ơn để tôi yên,” nàng van nài trong sự căng thẳng khi nàng đẩy vào ngực chàng một cách bất lực.

Hawk vươn tay để nắm lấy hai vai nàng. “Rosie, em phải nghe anh—”

“Tại sao tôi phải làm thế?” nàng hỏi, giờ tất cả những tiếng cười trước đó của nàng đều biến mất khi nàng nhìn trừng trừng vào chàng. “Không phải đủ rõ ràng là anh đã tiến hành thêm một cuộc chinh phục mà không có “khám nghiệm thi thể” đúng không?”

Hawk bị sốc. “Đó là thứ em tưởng tượng về chuyện này sao?”

“Oh, không phải sao?” nàng thách thức. Không chờ đợi cho chàng di chuyển, nàng đã trườn ra khỏi sofa và đứng lên, quay lưng lại với chàng khi nàng kéo khoá quầnn jean của mình và trồng qua cái áo chui cổ. “Rõ ràng là bức ảnh đã móp méo cái tôi của anh nhiều hơn một chút so với những gì tôi đánh giá!” nàng quay sang nói thêm một lời cay độc.

Hawk nhìn nàng, đầy hoài nghi. Một phút trước còn nóng bỏng và quyến rũ trong vòng tay của chàng, còn giờ đây nàng biến tất cả sự mềm mại mình có thành của một con hổ cái đang phỉ nhổ.

Chàng lắc đầu. “Nó không phải như thế—”

“Không phải sao?” Rosie khinh miệt, tất cả hoàn toàn bị tàn phá hết bởi chính những phản ứng hoang dại của nàng với chàng một giây trước—cái phản ứng mà vẫn còn làm nhức nhối cơ thể nàng! “Hãy thừa nhận đi, Hawk, tôi là người phụ nữ độc thân duy nhất trong vòng một trăm dặm để anh có thể dụ dỗ!” nàng hét lớn, thật ra nàng còn làm tổn thương bản thân mình nhiều hơn làm tổn thương chàng bằng những lời khinh miệt đó.

Hawk ngồi dậy, ánh mắt đen tối nhìn về phía nàng. “Còn em thì sao?” chàng nhẹ giọng. “Còn độc thân?” chàng nói nhấn mạnh thêm trước cái nhìn đầy kinh ngạc của nàng.

Nàng đỏ mặt một chút. “Tất nhiên là tôi còn độc thân! Thế anh nghĩ tôi là loại đàn bà nào?” nàng bật khóc. “Tôi ước gì tôi có thể biết…”

“Vậy điều đó phải có ý gì?” Rosie hỏi.

Hawk chĩa thẳng cái nhìn vào nàng. “Em chẳng nói gì nhiều với anh về bản thân mình. Làm sao anh có thể đoán biết em là loại phụ nữ nào…?”

Nàng đã biết vấn đề là gì, Rosie nhận ra muộn màng. Uhm, nếu chàng nghĩ rằng có thể tìm hiểu mọi thứ về nàng theo cách đó thì chàng đã sai lầm!

“Vấn đề là, Hawk”, nàng nhấn mạnh, cắn môi, “anh không cần phải biết tôi là người phụ nữ như thế nào! Thực tế là, tôi đến đây để thăm Donald, không phải anh,” nàng nói tiếp một cách khó nhọc, “tôi nghĩ có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi tiếp tục ở lại căn hộ của cha tôi trong thời gian còn lại của kỳ nghỉ này!”

Việc đó cũng gần như là sẽ bị giam tại đây. Tuy nhiên, vì nàng dự định sẽ rời khỏi đây ngay sau khi nàng và Donald có cơ hội nói chuyện với nhau, hy vọng việc đó sẽ không quá lâu.

“Ý em là vì chúng ta dường như khó có thể ở trong cùng một phòng với nhau mà không cởi quần áo của nhau phải không?” Hawk chế giễu, rồi chàng đứng lên để kéo khoá quần jean của chính mình.

Rosie ném cho chàng một cái nhìn giận dữ thất vọng trước khi đột ngột xoay gót chân mình và quyết tâm bước ra khỏi phòng.

Rồi nàng không ngừng đi cho đến khi nàng đến nơi có thể trốn tránh trong căn hộ của cha nàng, đóng cánh cửa phía sau nàng, cố gắng để không suy nghĩ về Hawk, hay những điều chàng đã nói.

Nhưng Hawk đã đúng. Nàng biết chàng nói đúng. Họ có vẻ không thể ở bên nhau mà không muốn “lột” quần áo của nhau ra!

Thực tế là, nàng yếu ớt chấp nhận điều đó, Hawk, và sự thu hút không thể phủ nhận mà nàng cảm thấy từ chàng, ngày càng trở thành thứ nguy hiểm đến sự yên bình trong tâm trí nàng, thứ mà nàng đang tìm kiếm mãnh liệt hơn bất cứ ai hay bất cứ thứ gì từng có…!