Lời Anh Muốn Nói (Body Language)

Chương 3

McCade ngồi xuống ghế với đôi mắt nhắm chặt, lắng nghe tiếng vo vo của máy sấy, để Tony hóa phép. Sáng nay anh dậy muộn và đã vào nhà tắm cắt cạo bộ râu.

Sau khi Tony xong cái việc khiến cho anh coi được trong con mắt xã hội thượng lưu Phoenix, McCade sẽ phải lượn qua lấy bộ dạ phục Sandy đã chọn và anh đã mua cho dịp này. Cô đã thuyết phục anh mặc mớ đồ khác nữa - quần may đo với áo thun polo mà anh đã thề sẽ không bao giờ mặc. Cái áo dạ phục cũng chẳng phải phong cách của anh, nhưng tối nay anh không còn lựa chọn nào khác. Chỉnh sửa cái áo đến ba rưỡi mới xong, lúc ấy anh chỉ kịp thời gian về căn hộ, thay đồ, ép Sandy mặc váy mới và trang điểm cho cô.

McCade mỉm cười. Anh thích trang điểm cho Sandy. Anh thích đứng gần đủ để cảm thấy hơi ấm từ cơ thể cô. Anh thích chạm vào làn da mềm mịn của cô...

“Ôi Chúa ơi, cậu thậm chí chưa nhìn xem tớ làm cậu đẹp đến đâu mà đã sướng rơn rồi.” Giọng Tony cắt ngang dòng suy tưởng của anh. “Hay là ý nghĩ về nàng tóc vàng lộng lẫy đó khiến cậu cười hả?”

Mắt McCade từ từ mở ra, tia nhìn anh ném cho Tony có thể gây chết người. Chàng thợ làm đầu tắt máy sấy, vui vẻ lờ đi. “Tớ chẳng lạ gì nụ cười ngớ ngẩn ấy, mặc dù tớ phải thú nhận là chưa từng nghĩ sẽ thấy nó ở cậu, anh bạn yêu quý ạ.”

“Tha cho tớ vụ phân tích này nọ đi,” McCade ngả người tới trước. “Xong chưa?”

“Không nhanh thế đâu!” Tony đẩy McCade ngồi lại ghế. “Cấm cậu chạy rồi rải tóc suốt từ đây đến cửa chỉ bởi vì tớ phát giác ra bí mật kinh khủng của cậu nhé.”

McCade cau mày nhìn mình trong gương. Mái tóc nâu gợn sóng của anh trông như... muốn ngoi lên. Hai bên tai ngắn hơn, phía trước trán dựng lên, tuy nhiên đủ dài để đổ xuống khi trọng lực hoặc là độ ẩm thắng trong cuộc chiến đang diễn ra chỗ tóc mái. Với những lọn tóc hoe hoe, trông anh như thể đã dành mọi dịp cuối tuần để dong buồm ra khơi hoặc là, ờ, đánh gôn vậy.

“Tớ để ý là cậu không chối gì nhé.” Tony từ tốn thu dọn đống tóc lớn của McCade.

“Đấy là vì tớ không thèm quan tâm đến cậu,” McCade nói điềm tĩnh.

“Chối đi.” Cặp mắt nâu của Tony đột nhiên nghiêm túc. “Nhìn vào mắt tớ và nói: ‘Tony, tớ không yêu Sandy’ đi.”

McCade gặp ánh nhìn không chớp của cậu ta. “Tony, tớ không yêu...” Nhưng anh phải rời mắt đi. “Khốn kiếp.”

Tony biết điều hơn là trêu chọc. Anh ta hắt chéo tay trước ngực áo lùng thùng. “McCade, nếu cậu yêu Sandy, thế quái nào cậu lại đang giúp cô ấy cưa đổ thằng khác hả?”

“Tớ muốn cô ấy hạnh phúc,” anh nói đơn giản.

Tony phun ra tràng cười ngặt nghẽo. “Cậu muốn cô ấy hạnh phúc,” anh ta vừa nói vừa ho sặc sụa. “Tuyệt làm sao, tuyệt làm sao! Trời đất ơi, McCade, tớ không hề biết cậu là đồ khờ cỡ đó đấy. Cậu chưa từng nghĩ rằng Sandy sẽ hạnh phúc vô bờ nếu được nghe cậu bảo rằng cậu yêu cô ấy sao?”

“Cô ấy không muốn tớ,” McCade nói qua kẽ răng.

Tony chỉ cười ngặt nghẽo hơn. “Bảo nàng cậu yêu nàng đi, McCade. Không tớ sẽ bảo đấy.”

***

Sandy trả lời điện thoại sau hồi chuông đầu tiên. “A lô?”

“Anh đây.”

“McCade, ơn Chúa. Em lo quá.”

“Tối qua anh đã bảo là anh hẹn cắt tóc với Tony và...” McCade hắng giọng. “Cậu ấy, ờ, cậu ấy không gọi cho em chứ?”

“Tony á? Anh ấy gọi cho em làm gì?”

“Anh không biết. Mà này, anh sẽ đến muộn nhé.”

“Muộn thì em chịu được,” Sandy nói. “Anh đi lâu quá làm em bắt đầu nghĩ...”

“Gì cơ?”

“Không có gì.”

“Em bắt đầu nghĩ gì cơ?”

“Quên đi.”

“Cái gì hả? Rằng anh biến khỏi thành phố rồi à?”

“Ừm, vâng,” cô thú nhận. Khi cô tỉnh dậy thì anh đã đi rồi, và anh đã đi chiếc Harley chứ không dùng xe cô. Ban đầu cô không nghĩ gì, nhưng mãi không thấy anh về nên cô bắt đầu đưa ra giả thiết xấu nhất.

“Cảm ơn nhiều.” Không còn chút hài hước trong giọng anh. “Thử nói xem đã khi nào anh hứa với em một việc mà không làm chưa hả?”

“Chưa bao giờ. Nhưng đợt này anh lạ quá, nên em nghĩ có khi...”

“Em hiểu sai rồi,” McCade nói qua cặp môi mím chặt. “Coi này, họ sửa xong áo vest của anh rồi. Anh sẽ thay đồ ở đây rồi phóng hết tốc lực sang đó. Nhưng ít nhất cũng phải mất hai mươi phút nữa...”

“Em sẽ phải gặp anh ở Pointe thôi,” Sandy ngắt lời. “Em phải đến sớm. Xin lỗi nhưng em không chờ anh được, McCade.”

Anh khẽ chửi thề. “Anh muốn giúp em trang điểm.”

“Em sẽ phải tự xoay xở,” cô nói. “Em sẽ gặp anh ở đó, được chứ?”

“Sandy à, mặc cái váy trắng ấy nhé?”

“Em đã mặc rồi đây.”

“Rồi hả?” Tính hài hước của McCade lập tức phục hồi. “Chán thế, anh cứ tưởng sẽ phải tự tay mặc nó cho em cơ đấy.”

Sandy đỏ mặt khi hình ảnh sống động ấy tràn vào tâm trí. “Em phải đi đây. cố đừng muộn nhé.”

“Có khi em chẳng nhận ra anh với tóc ngắn thế này đâu,” McCade bảo. “Anh là gã mặc dạ phục và cầm máy quay ấy.”

Sandy chưa từng thấy nhiều dạ phục như vậy trong đời.

***

Nhiệt độ đầu giờ tối phải đạt tới gần 380, và đám đàn ông mặc vest nhanh chóng băng qua vỉa hè nóng rẫy để bước vào tiền sảnh mát mẻ của khu nghỉ dưỡng được yêu thích ở Phoenix.

Trong tiền sảnh có thứ thậm chí còn lấn át vest dạ phục, đó là váy kim sa. Hầu hết váy dạ hội của các quý bà đều được trang hoàng bởi kim sa và hạt cườm lấp lánh, đủ các kiểu dáng.

Liếc xuống chiếc váy đơn màu của mình, Sandy bật cười. So sánh với đa số, chiếc váy hóa ra lại đơn giản vàmộc mạc một cách tao nhã. Cô phải thừa nhận nó ngắn quá cỡ, nhưng không thu hút sự chú ý như, xem nào, chiếc váy bao phủ toàn lông công giả kia.

Sandy ngó thấy James Vanderberg gần lối vào căn phòng Harcourt sẽ dùng để phát biểu. Anh mặc dạ phục trông thật ưa nhìn. Mái tóc sẫm bóng mượt được chải hất trên khuôn mặt đẹp trai, cặp mắt anh lấp lánh háo hức và chờ đợi, thứ cảm giác dường như sục sôi trên mọi ngóc ngách của tiền sảnh.

Bụng Sandy cuộn lại bồn chồn khi cô cố gắng hình dung mình chuyện trò với James. Cô có thể lo vấn đề công việc, nhưng sau khi họ trao đổi xong về lịch trình quay phim, cô không biết phải nói gì. Cô rất kém trong việc nói chuyện phiếm, và dứt khoát cô chẳng biết anh thích gì. Chẳng biết gì hết.

Khi cô nhìn về hướng đó, một người đàn ông mặc dạ phục khác tới bắt tay James. Sandy bước chậm lại. Chúa ơi, không phải là đám đàn ông trông như những vị thần Hy Lạp ấy đều biết nhau cả chứ? Người đàn ông này quay lưng về phía cô, nhưng lớp vải áo đắt tiền trông như thể được cắt và may chỉ dành cho cơ thể anh ta thôi. Và cơ thể ấy thật đáng ngưỡng mộ. Cao hơn James, người này vạm vỡ, săn chắc, với bờ vai gần rộng như là...

Không, không thể nào.

Nhưng ngay lúc đó, James quay ra nhìn đám đông và bắt gặp ánh mắt cô. Đôi mắt anh hơi mở rộng, rồi anh mỉm cười, vẫn nhìn cô, James nói gì đó với người đàn ông cạnh mình.

Anh ta quay lại, trên vai là chiếc máy quay cầm tay.

Đó là McCade.

Nhưng mà Chúa ơi, một McCade quá sức lạ lẫm! Sandy cảm giác nhịp tim đập nhanh gấp ba và miệng trở nên khô khốc. Mình chưa từng thấy anh để tóc ngắn đến thế. Mình chưa từng thấy tai anh, hay chí ít cũng phải lâu lắm rồi. Anh thật sự có đôi tai đẹp. Anh thật sự có mọi thứ đẹp. Không có bộ râu, không hiểu sao trông anh thân thuộc hơn, tuy nhiên vẫn khác quá. Hẳn phải do mái tóc, Sandy quyết định. Mái tóc dựng lên và được chải ngược ra sau làm lộ ra nhiều phần khuôn mặt hơn.

McCade vốn đã đẹp trai tàn bạo khi nửa khuôn mặt bị tóc che. Giờ đây với cả khuôn mặt lộ diện, anh đẹp trai không bút nào tả xiết.

Khi Sandy gặp ánh mắt anh, nụ cười nở trên khóe miệng McCade. Đôi mắt anh trông như đôi ngọc lam trong trẻo vậy.

“Chào anh,” cô nói như không ra hơi.

“Chào em,” anh đáp lại. Anh quay đầu và Sandy theo ánh mắt anh, nhìn thẳng vào James.

James! Ôi, anh đang đứng cạnh cô. “Chào buổi tối.” Cô nắm lấy bàn tay anh đã giơ ra. “Sẵn sàng làm vụ này chưa?”

“Chắc chắn rồi,” James nói, hàm răng anh trắng đều sáng lóa. “Trông cô lộng lẫy quá.”

Anh vẫn đang nắm tay cô. “Cảm ơn.” Cô lúng túng rụt tay về. Cô thấy McCade đang hòa vào đám đông. Anh đang bỏ rơi mình! À không, anh đang cho mình sự riêng tư, cô hiểu ra. Nhưng Sandy không muốn riêng tư. Cô muốn đầu óc nhanh nhạy và tính hài hước vô tư của anh bên cạnh mình, sẵn sàng tham gia cuộc chuyện trò đứt đoạn này và làm nó trở nên sống động.

Từ phía bên kia phòng, McCade quan sát Sandy nói chuyện với James. Cô căng thẳng - vai cứng đờ. Toàn bộ cơ thể cô dường như co lại, biến cô thành một khối lo âu to bự.

Cô cần được giúp nhiều hơn, không chỉ váy áo và kiểu tóc mới để thu hút Vandenberg, mà phải điều chỉnh nhiều về mặt tư thế nữa.

McCade thấy cô nói gì đó và James cười. Nhưng đó không phải tiếng cười vì vui mà chủ yếu là vì lịch sự. Họ bắt tay lần nữa rồi đi về hai hướng khác nhau.

McCade rẽ qua đám đông, theo Sandy vào phòng hội thảo nơi Harcourt chuẩn bị diễn thuyết. Nhưng họ không có thời gian nói chuyện. Cô bận rộn ngay khi vị ứng viên bắt đầu nói, và lúc ấy McCade phải làm việc của mình. Cho tới khi máy quay được đóng lại và đưa vào một trong số các xe tải nhỏ chứa thiết bị, McCade mới có thể tập trung vào Sandy.

Cô đang đứng nơi cửa chính, trò chuyện với James và Frank, trợ lý của cô. Khi Frank bỏ đi với cái vẫy chào vui vẻ, McCade thấy Sandy thậm chí còn căng thẳng hơn nữa. Sau khoảng ba chục giây, James biến mất.

“Này.” McCade tiến tới đằng sau cô. “Ban nhạc bắt đầu chơi trong phòng khiêu vũ đấy. Chúng mình lượn vài vòng quanh sàn chứ nhỉ?”

“Từ khi nào anh biết khiêu vũ thế?” Sandy nhướng một chân mày. “Không phải cứ xem phim của Fred Astaire là học được đâu nhé.”

“Mẹ anh dạy đấy,” McCade thú nhận.

Cô cười. “Anh đang đùa đấy à?”

“Bà bảo rằng ưa nhìn không phải là tất cả. Có ba điều một người đàn ông cần học trong đời để đạt được thành công. Thứ nhất là khiêu vũ.”

Anh kéo cô vào vòng tay mình và dẫn về phòng khiêu vũ.

“Thế còn hai điều kia?” cô hỏi.

“Nghiên cứu,” McCade nói. “Mẹ anh bảo rằng học thuộc đáp án cho bài kiểm tra không giúp người ta thông minh mà chỉ biến anh ta thành con vẹt. Nhưng một người biết nghiên cứu sẽ tìm ra đáp án cho hầu hết mọi câu hỏi.”

Dàn nhạc hai mươi nghệ sĩ đang chơi ở một góc phòng. McCade nhẹ nhàng kéo Sandy ra sàn nhảy.

“Có thể anh biết khiêu vũ, chứ em thì không.”

“Chỉ cần theo anh thôi,” anh nói. “Chuyện với Vandenberg thế nào rồi?”

“Anh ấy khiến em bối rối quá,” Sandy thú nhận.

“Anh thấy rồi.”

“Em đã kể chuyện hài, nhưng mà hình như anh ấy chẳng hiểu. Em mong...”

“Mong gì?” McCade nhìn xuống mắt cô. Trời hỡi, sắc xanh quá đỗi êm dịu và thanh khiết.

Nhưng cô lắc đầu. “Làm sao anh biết sự khác biệt giữa tình yêu và ham muốn?” Cô chợt hỏi.

McCade cười trong ngạc nhiên. “Em hỏi nhầm người rồi. Kinh nghiệm yêu đương của anh cực kỳ ít ỏi.”

Sandy mỉm cười với anh. “Thôi nào McCade. Em biết anh mười lăm năm rồi, và anh đã yêu ít nhất hai chục lần...”

“Chẳng lần nào thật hết,” anh nói. “Anh mới chỉ thực lòng yêu có một lần thôi.”

“Vậy là có sự khác nhau. Nói xem nào.”

Anh lắc đầu. “Kirk à...”

“Làm ơn đi. Anh là người duy nhất trên đời em có thể tâm sự về chuyện này.”

Anh im lặng, chỉ nhìn cô trong khi họ nhảy.

“Anh biết đó là tình yêu trước hay sau khi anh ngủ với cô ấy?” Sandy hỏi.

McCade lắc đầu, đảo mắt. “Sandy à...”

“McCade à,” Cô bắt chước anh.

“Biết trước,” anh nói. “Anh biết trước.”

“Anh chắc chứ?”

“Chắc,” McCade nói.

“Sao anh chắc thế được?”

“Vì anh chưa bao giờ ngủ với cô ấy.”

Sự ngạc nhiên dâng đầy trong mắt cô. “Anh đang đùa.”

“Nói chuyện khác đi được không?” anh nói với một chút tuyệt vọng. “Em đã xem bộ phim mới nhất của Spike Lee chưa?”

“Làm sao anh có thể yêu ai đó mà không...”

“Ê này, phải có hai người mới nhảy tango được đấy, Kirk.” McCade cười kiên quyết. “Được chứ? Nào, chúng ta có thể dừng vấn đề ở đây không?”

Sandy quan sát khuôn mặt đẹp trai của anh. Vòng tay anh quanh cô quá ư vững chãi, và anh đang ôm cô đủ sát để đùi họ cọ vào nhau khi di chuyển. Họ khớp với nhau một cách hoàn hảo, đúng như anh đã nói... Chờ đã. McCade đã nói về cô và James, chứ đâu phải về cô và anh ?

Cô nhắm mắt, hình dung về một thế giới nơi Clint McCade xem cô như một người phụ nữ chứ không chỉ là bạn. Anh sẽ ôm cô còn gần hơn nữa, và cô sẽ tan chảy bên anh, và... “Em xin lỗi, nhưng em không tin. Không người phụ nữ nào trên đời có thể từ chối anh.”

McCade chỉ lặng lẽ cười.