Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 85

Edit: Tieumanulk

Kỳ Mạch sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, tròng mắt rũ xuống sát ý bên trong chỉ tăng không giảm, gằng lên: “Y thiếu chút nữa muốn lấy mạng nàng, chỉ một lý do này đã đủ y chết một ngàn lần!”

Ngẩng đầu lên chằm chằm nhìn đôi mắt đen lánh không chịu thỏa hiệp, nghĩ đến Tô vương tử bị giết sẽ dẫn đến hậu quả gì. Diệp Hòa trở nên nóng nảy: “Không nên! Kỳ Mạch, chàng hiện tại giết y rồi có thể giải tỏa uất khí trong lòng nhưng sẽ dẫn đến hậu quả chiến tranh khôn lường.” Vừa nói vừa chỉ sang đám binh lính chung quanh thấm đẫm mệt mỏi vẫn gồng mình đứng nghiêm “Những binh lính này đều là một sinh mạng còn sống, người nào cũng có thân nhân phụ mẫu cần phụng dưỡng, bọn họ dùng hết nhiệt huyết dấn thân vào nguy hiểm, cửu tử nhất sanh, hiện tại có cơ hội tránh khỏi chiến tranh, tại sao không nắm chặc cơ hội này? Kỳ Mạch, chàng là một người tĩnh táo lý trí, không nên vì thiếp mà phạm sai lầm..... A......”

Lời còn chưa dứt bụng đột nhiên xuất hiện quặn thắt đau đớn, Diệp Hòa không nhịn được thấp giọng hô lên, sắc mặt trắng mét, thái dương tinh mịn mồ hôi hột.Da Tô ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, đôi mắt màu hổ phách lóe sáng, vùng vẫy muốn đứng lên nhưng lập tức bị binh sĩ hai bên dùng sức ép lại trên mặt đất.

Kỳ Mạch sắc mặt thay đổi, tròng mắt lạnh như băng rõ ràng chứa tức giận thoáng cái biến mất đâu không thấy, hạ giọng lo lắng hỏi: “Hòa Nhi, thế nào rồo? Có chỗ nào không thoải mái?” Thấy nàng khổ sở cau mày, cắn chặc hàm răng nói không ra lời, ánh mắt vẫn lo lắng nhìn Da Tô quỳ trên mặt đất, nhất thời thỏa hiệp nói: “Được rồi, nàng trước đừng nóng vội, ta không giết y, giờ ta lập tức đưa nàng trở về doanh tìm quân y.”Vừa nói cánh tay cường tráng có lực ôm ngang cả người nàng, muốn sải bước đi, ở bên cạnh binh lính khó xử xin chỉ thị: “Tướng quân, Bắc gia vương tử này phải xử lý thế nào......”

“Trói lại đưa về quân doanh, phái người trông coi!”

“Tuân lệnh”

Trong trướng thoáng mát rộng rãi, ngọn đèn dầu được thắp sáng ngời, Diệp Hòa nằm trên giường phủ da thú, sắc mặt mỏi mệt, cổ tay nhỏ nhắn trắng ngần vô lực rũ xuống, được vị quân y tuổi trên năm mươi bên cạnh cẩn thận bắt mạch, thỉnh thoảng nhìn xem sắc mặt, cứ thế qua lại nhiều lần như muốn xác nhận điều gì.

Kỳ Mạch một thân áo bào nhiễm bụi đất không kịp đổi túc trực canh giữ bên cạnh, mất kiên nhẫn đi đến hỏi: “Thế nào? Có gì đáng ngại không?”

Lão quân y chẩn đoán bệnh xong thu tay lại, lập tức đứng dậy cung kính quỳ trên mặt đất nói: “Chúc mừng điện hạ! Chúc mừng vương phi! Mạch tượng của Vương phi là hỉ mạch chắc chắn không sai!”

“Hỉ mạch?!” Kỳ Mạch thần thái vốn bình tĩnh trong nháy mắt vỡ tan, một bước xa chạy đến phía trước, thân phận vương giả gì đó đều bị vứt không còn một mống, vươn ra hai tay tự mình đở dậy quân y quỳ trên mặt đất: “Ông nói thực sao? Nàng có tin vui?”

Quân y sợ đến hoảng loạn, vội vàng chắp tay nói: “Hồi bẩm điện hạ, lão phu làm nghề y nhiều năm hỉ mạch tuyệt không nhìn lầm, vương phi đã mang thai hơn một tháng.”

Diệp Hòa ở bên nghe cũng kinh hoảng không thôi, hai tay bất giác nhẹ nhàng xoa lên phần bụng, nàng mang thai hơn một tháng rồi sao, vậy mà nàng không biết thậm chí còn thường xuyên bôn ba khắp nơi, trước đó không lâu còn chiến đấu cùng bầy sói, nếu có sơ xuất hậu quả nhất định không tưởng tượng nổi...... Diệp Hòa càng nghĩ càng sợ, may hài tử không có chuyện gì, nếu không mẫu thân như nàng tội lỗi thực sự khó có thể tha thứ!

Đột nhiên cảm giác được bàn tay bị nắm chặc, Diệp Hòa phục hồi tinh thần liền nhìn thấy đôi mắt đen như ngọc rạng rỡ sinh huy, thật giống minh châu tỏa sáng trong đêm tối, mang theo vui sướng nhộn nhạo chuyển động.

Kỳ Mạch trong mắt hiện ra nét cười, cầm tay nàng, nhẹ nhàng đặt chúng trong lòng bàn tay: “Hòa Nhi, nàng nghe thấy không? Chúng ta có hài tử rồi.”

Diệp Hòa bị vui vẻ của hắn ảnh hưởng, nhịn không được nhoẻn miệng cười: “Ta nghe được, là nhi tử của hai chúng ta.”

Hai người nhìn nhau bật cười, trong lúc vui mừng lại thấy quân y sắc mặt khó xử tiến lên một bước: “Điện hạ, xin thứ cho lão phu nói thẳng, vương phi sức khỏe không tốt, mạch tượng hỗn loạn vừa rồi lại động thai khí, trước mắt không thể tiếp tục mệt nhọc ảnh hưởng thai khí, mà phải bình tâm tĩnh dưỡng, đúng giờ phục dụng thuốc dưỡng thai, nếu không sợ rằng......”

Trong lòng Diệp Hòa vang lên lộp bộp, nụ cười trên mặt Kỳ Mạch giảm dần, giữa đầu lông mày tụ lại, phất phất tay trầm giọng nói: “Ông ra ngoài viết đơn thuốc đi, nhớ dùng dược liệu tốt nhất, sau này mỗi ngày đều đến đây bắt mạch cho dù trời sập xuống cũng phải bảo đảm mẫu tử bọn họ bình an!”

“Tuân lệnh, lão phu lui ra trước.” Lão quân y lúc đầu sửng sốt, ngay sau đó vội vàng trịnh trọng đáp trả, khom người thối lui khỏi trướng.

Diệp Hòa ngồi dựa trên giường êm, khẽ cau mày, tay nhẹ nhàng xoa bụng, trong đầu vanh vãnh lời nói ban nãy của lão quân y, bất giá lo lắng không yên. Kỳ Mạch ngồi xuống cạnh giường, yêu thương kéo nàng ngã vào trong ngực: “Hòa Nhi, nàng hiện tại chỉ cần an tâm dưỡng thai, mấy chuyện khác không cần suy nghĩ nhiều, dốc hết tất cả ta cũng sẽ bảo vệ mẫu tử nàng bình an.”

Đem mặt chôn trong ngực hắn, Diệp Hòa cảm động cúi đầu hỏi: “Kỳ Mạch, chàng hiện tại...... có tính toán gì không?”

Kỳ Mạch cúi xuống đôi mắt bình tĩnh chăm chú nhìn nàng, bất lực than khẽ: “Nơi này khí hậu hoàn toàn không thích hợp để dưỡng thai, ngày mai ta sẽ phái người hộ tống nàng......”

“Không!” Diệp Hòa ngẩng đầu lên, cắt đứt lời hắn định thốt, cố chấp nói: “Thiếp không đi một mình, trừ phi chàng cùng đi với ta.”

Kỳ Mạch giữa lông mày mang theo bất đắc dĩ: “Hòa Nhi......”

“Kỳ Mạch, lợi dụng Da Tô kết thúc trận chiến này đi? Nếu không dù chàng đưa thiếp đi thì thế nào, thiếp mỗi ngày vẫn nhớ thương chàng, lo lắng an nguy của chàng, như vậy sao có thể bình tâm tĩnh khí dưỡng thai?” Diệp Hòa vươn hai cánh tay hoàn chặt khít vòng eo hắn, giọng nói bình tĩnh như thường nhưng mỗi câu mỗi từ thốt ra đều là tình cảm nàng dành cho hắn: “Kỳ Mạch, trên chiến trường biến hóa không lường chẳng ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, thiếp không muốn chàng gặp nguy hiểm, trong mắt thiếp thế gian này không có gì quan trọng hơn tánh mạng chàng, thiếp biết chàng trời sanh tính tình quật cường không chịu nhận thua nhưng vì hài tử chúng ta, để xuống tất cả thù hận cùng không cam lòng, kết thúc cuộc chiến này đi.”

Kỳ Mạch say mê nhìn nàng, ngọn đèn dầu chập chờn hắt lên mặt hắn, trầm mặc hồi lâu cuối cùng vươn tay kéo nàng vào lòng, thương tiếc xoa mái tóc sau ót nàng: “Được, ta cái gì cũng nghe theo nàng.”

Diệp Hòa thân thể suy yếu lại đang mang thai nên phải nằm trên giường nghỉ ngơi, vì nghĩ cho hài tử trong bụng, quân y dặn làm thế nào thì làm thế ấy, thuốc đắng đến đâu cũng cố gắng uống cạn, vì không thể nhiễm lạnh nên lúc nào cũng quấn lông chồn tuyết trắng nằm trên giường.Những thức ăn quân y kê ra để tẩm bổ đều vì điều kiện có hạn mà rất khó tìm được, Diệp Hòa lại cần bồi dưỡng dinh dưỡng, bất đắc dĩ Kỳ Mạch đành phải đưa ra giải săn bắn trọng thưởng, đồng loạt tiễn thủ nhanh chóng mang theo cung hướng về phía rừng rậm.Diệp Hòa nhờ phúc của hắn được thưởng thức nhiều món ăn dân dã thôn quê, thịt hươu nai, thịt heo, thịt gà, thậm chí ngay cả chân gấu hầm, nhưng vì khẩu vị không tốt mỗi lần ăn chỉ dùng một chút đã buông đũa, nhiều nhất chỉ có thể uống thêm chén súp.Về phần Kỳ Mạch sau khi đồng ý cùng nàng ngưng chiến, một lòng chỉ nghĩ nhanh chóng giải quyết mọi chuyện rồi đưa nàng rời khỏi địa phương quái quỷ này, mấy ngày nay hắn phái người sang địch doanh đàm hòa, lấy tù binh Da Tô vương tử để trao đổi, sau khi thương thảo rất nhanh ký xuống hiệp nghị ngưng chiến.

Dựa theo ước định ngày mai phải đem Da Tô trao đổi, sau giờ ngọ Kỳ Mạch đúng canh giờ bưng thuốc dưỡng thai đi vào, thử xem có nóng hay không rồi mới đưa cho nàng.Diệp Hòa căn cứ thay vì chịu khổ dài không bằng khổ ngắn, ngẩng đầu lên một ngụm uống cạn, đặt chén sang bên cạnh.Kỳ Mạch đã cúi xuống nhẹ nhàng dán tại trên bụng bằng phẳng, có lẽ sợ hù đến hài tử trên mặt không còn lạnh lùng như bình thường, hai đầu lông mày giãn ra nhu hòa.Diệp Hòa nhìn hắn, cảm thấy tâm tình hắn không tệ, do dự hỏi: “Kỳ Mạch, Da Tô vương tử hiện tại nơi nào?”

“Nhốt trong lều vải để binh lính trông coi.” Kỳ Mạch thuận miệng đáp, rồi lại thấy kỳ quái quay sang hỏi: “Nàng hỏi hắn làm gì?”

Diệp Hòa thản nhiên nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Chàng cho người đưa y tới đây được không? Thiếp có ít lời muốn nói cùng y.”

“Không được!” Kỳ Mạch không cần nghĩ ngợi liền quyết đoán từ chối, sắc mặt vốn ôn hòa chợt chuyển lãnh, nhíu mày nói: “Người này ngạo mạn gian trá, ba lần bốn lược ngầm hại nàng, quá nguy hiểm, ta không thể để y đến gần nàng.”

“Hiện tại y đã trở thành tù binh của Kỳ quốc, còn có thể làm gì chứ?” Diệp Hòa ung dung giải thích: “Kỳ Mạch, thiếp chỉ muốn nói vài lời về chuyện Minh gia trưởng công chúa chết, nói xong chàng cứ nhốt y lại, có được không?”

Kỳ ~! Kỳ Mạch trên mặt không chút biểu tình, con ngươi chuyển sang nơi khác đồng thời đem mặt hướng sang một bên, không thèm nói.

Kỳ ~! Diệp Hòa kéo tay hắn lắc lắc, dịu giọng hỏi: “Phụ thân của cục cưng, có được không?”

Đi~! Kỳ Mạch thân thể cứng ngắc, quay mặt lại liền bắt gặp khuôn mặt lấy lòng của nàng, có chút mềm lòng, buồn bực nói: “Được rồi, nữ nhân ngốc như nàng, ta không phải chỉ có thể hữu cầu tất ứng ư?”

Lời vừa dứt, Diệp Hòa vui vẻ ra mặt, vòng tay ôm lấy mặt hắn chụt một cái hôn lên khuôn mặt bạch ngọc:”Biết ngay chàng tốt nhất mà.”