Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 74: Phòng ngừa chu đáo

Kỳ Mạch ngữ điệu chậm rãi đến chỗ này thì ngừng lại, Diệp Hòa tim nhảy trật một nhịp, cuối cùng nghe thấy hắn trầm giọng nói.

“Tổ chức đó gọi là Phục Hưng.”

Thật sự là y, ngực Diệp Hòa như bị nghẹn lại, nhiệm vụ ám sát đó bát gia ra lệnh, lần đó nàng ở trong rừng cây triển lộ thân thủ cứu thoát Kỳ Mạch, không biết những thích khách kia có bẩm báo tình hình cụ thể và tỉ mỉ cho bát gia không? Bát gia có phải đã sớm biết có một cô nương phá hỏng đại sự của y? Y cứu nàng, ân cần quan tâm có phải vì muốn thu mua lòng nàng để sau này làm việc cũng tiện hơn? Lương thiện tao nhã chẳng qua chỉ là ngụy trang bên ngoài mục đích thực sự là muốn lợi dụng nàng?

Trong lòng Diệp Hòa không tức giận vì bị lừa gạt lại không nhịn được có chút khổ sở, nàng từng xem bát gia như thân nhân, thậm chí có lẽ so với thân nhân còn nhỉnh hơn, hôm nay biết được hết thảy chỉ bị lợi dụng làm sao có thể không thất vọng không đau lòng?

Bên tai truyền đến tiếng cúi đầu thở dài phảng phất như sợ mất đi vật trân quý, Kỳ Mạch lại siết chặt nàng thêm vài phần:”Hôm đó nàng thay bát hoàng thúc đỡ mủi tên, lòng ta tê liệt đau đến không thở nổi, không phải vì nàng cứu y cũng không phải lo lắng đại tội sắp trút xuống mà bởi vì ta đích thân bắn mũi tên đó vào người nàng.

Nói tới đây dường như cảm nhận được giọng hắn mang theo khổ sở. Diệp Hòa tựa vào trong lòng ngực hắn lẩm bẩm”Thật xin lỗi......”, trong lòng dâng lên áy náy cùng tự trách đồng thời đổi lại suy luận, nếu như hiện tại Kỳ Mạch vì cứu một nữ nhân khác mà để nàng bắn mũi tên vào ngực hắn..... Chỉ nghĩ thôi lòng miệng vết thương trên người nàng như có dao găm xoắn vào, không tự mình thể nghiệm sẽ không cách nào biết cảm nhận lúc ấy của hắn.

Nhìn ra nàng con đang tự trách, Kỳ Mạch vươn ngón tay nâng lên cằm nàng để hai người mặt đối mặt, thần sắc thoải mái tươi cười: “Ta biết nàng không muốn thiếu nợ người khác, chuyện lần này cứ cho qua đi cũng đừng nghĩ nửa.” Nói đến đây âm điệu chuyển sang nghiêm túc thật tình mang theo vài phần cường thế: “Bất quá nếu sau này còn thiếu ân tình người nào nàng nhất định phải nói cho ta biết, ta thay nàng trả. Có cừu hận với ai cũng phải nói cho ta biết, ta sẽ thay nàng báo, tóm lại không cho phép nàng tự tiện mạo hiểm, biết không?”

Diệp Hòa khóe mắt chua xót giọng mũi nghẹn ngào “Ừ” một tiếng, nàng cảm động đến muốn khóc rồi nè nhưng khóe môi bất giác cong lên.

“Nữ nhân ngốc.” Bất đắc dĩ bật cười mắng yêu, Kỳ Mạch điểm một cái lên chóp mũi nàng, nâng cằm nàng lên cao, sau đó liền đem đôi môi đỏ mọng trơn bóng dán lên, nụ hôn này không phải mang tính chiếm đoạt mà triền miên thâm tình quấn quýt bên nhau rồi quay trở lại mút nhẹ một cái.

Sắc trời dần dần sáng ngời, ngoài phòng sau cơn mưa trời lại sáng, ánh sáng ấm áp nhợt nhạt từ cửa sổ sái vào, sau cơn mưa cầu vòng bảy màu giắt tại chân trời, rực rỡ bao phủ cả bầu trời.

………..

Người ta nói biên cương phía Bắc Đại Kỳ khí hậu đặc biệt giá lạnh quả thật không sai, đội người tuần tự đi theo hàng ngũ càng đi về phía Bắc gió cát theo đó đua nhau quật tới nhiệt đột cũng ngày càng thấp, người ở bên ngoài thậm chí không cách nào mở mắt, đầu đội mũ đặc biệt thiết kế tránh bị gió cát thổi vào mắt.

Mặc dù hoàn cảnh ác liệt nhưng dọc theo đường đi Diệp Hòa lại được che chở rất tốt, trong xe ngựa chuẩn bị sẵn giường êm cùng chậu than, vừa thoải mái lại ấm áp giảm bớt xóc nảy cùng mệt nhọc đi suốt quảng đường dài. Trên người nàng vết thương thương đã giảm bớt phần nào nhưng Kỳ Mạch lại như bày sẵn sàng trận địa chờ đón quân địch, cả ngày bắt nàng nằm trên giường dưỡng thương, mỗi khi đến thành trấn nghỉ ngơi liền sai người mua thêm chân giò thuốc bổ mang theo, dù không tiện trên đường vẫn phải ngừng lại chưng đồ ăn cho nàng tẩm bổ, cứ như thế dọc theo đường đi được hầu hạ ăn uống, rồi lại nằm trên giường cái gì cũng không cần làm, thế là Diệp Hòa vóc người vốn gầy dần dà trở nên quyến rũ, sắc mặt cũng hồng hào hơn trước.

Lộ trình thong thả không gấp gáp khiến đoàn người tốn gấp đôi thời gian mới đến được Bình Lạc Thành, quan viên nơi đây đã sớm chuẩn bị tốt phủ đệ chờ Cửu hoàng tử từ nơi xa đến, tòa nhà hiển nhiên cũng được tỉ mỉ sửa sang lại. Khi Diệp Hòa xuống xe ngựa nhìn thấy, trong bụng bỗng dưng chua chát áy náy, nơi này dù có tốt mấy vẫn là bãi hoang biên thành, so với Đô Thành giàu có phồn hoa thật kém xa, trong phủ hạ nhân tỳ nữ cũng không nhiều, Kỳ Mạch thân là hoàng tử được sủng ái từ bé hưởng hết tôn vinh hiện tại phải ở tại nơi này đúng là ủy khuất hắn, còn nàng lại là người khiến hắn bị đày đi biên cương, khiến hắn người có địa vị cao phải nhún nhường trước người có địa vị thấp tại cái nơi nhỏ bé thế này.

“Có gì sao?” Kỳ Mạch thấy Diệp Hòa dừng bước sững sờ nhìn cánh cửa phủ đệ, kéo bao tay của nàng che chở trong lòng bàn tay, ghé mắt thấp giọng hỏi: “Không thích nơi này?”

Nghe thanh âm cúi đầu nói nhỏ, Diệp Hòa phục hồi tinh thần, lắc đầu, tâm trạng buồn bực hạ giọng nói: “Thiếp sợ chàng ở không quen.”

Kỳ Mạch hơi ngẩn ra, ngay sau đó lại cười rộ lên, bàn tay siết chặt tay nàng tựa hồ không để ý hoàn cảnh khác trước một trời một vực, ngược lại tâm tình thoải mái nói: “Có nàng ở cạnh có nơi nào mà ta không quen?”

Diệp Hòa nhìn gương mặt tuấn tú ngập tràn nét cười, đôi mắt đen lóng lánh trong suốt tuyệt không có phần giả dối, buồn bực trong lòng cũng theo đó tan biến thay vào đó là cảm động không thôi. Ý của hắn chỉ cần cùng nàng ở chung một chỗ dù có ở nơi nào cũng không sao cả.

Tiếng nói vừa thốt ra, Kỳ Mạch đồng thời kéo tay nàng đi vào trong nhà, Diệp Hòa nghiêng mặt nhìn qua có thể thấy trên mặt hắn thấm đượm mệt mỏi, cũng khó trách trong khoảng thời gian này nàng được chăm sóc tỉ mỉ nhưng Kỳ Mạch lại không được vậy, đem giường êm chỉ có thể dung nạp một người tặng cho nàng, rồi lại không muốn ngồi xe ngựa khác, túc trực ngồi trên chiếc ghế cạnh giường đọc sách, đường đi xóc nảy khó tránh khỏi nhức mỏi khó chịu.