Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 15: Lần đầu vào thành

Edit+Beta:Tieumanulk

Sau giờ ngọ,bầu trời bao la trong xanh mát rượi bởi vì mấy ngày gần đây trời không đổ tuyết,mấy chỗ tuyết đọng sâu mấy tấc cũng từ từ hòa tan,chung quanh mặt đất ướt nhẹp,khí trời cũng vì thế mà ẩm lạnh.Chỉ đáng thương những đại hán cưỡi ngựa đi theo hai bên xe lúc này đã lạnh đến mặt tái mét,nếu không phải có thân thể cường tráng sợ rằng sớm chống đỡ không nổi.Mặc dù rất lạnh nhưng không phải điềm xấu,ít nhất sau khi tuyết tan không còn tuyết đọng cản trở xe ngựa chạy tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Không giống với các đại hán bố y ở ngoài xe ngựa chịu từng cơn gió lạnh quật vào người.Diệp Hòa ngồi trong chăn lông lớn màu xám,lưng dựa vào thành xe,ống quần được xoắn lên,hai chân để nằm ngang,bắp chân tinh tế trắng nõn cùng gót chân thanh tú lộ ra ngoài được một đôi bàn tay to có lực xoa bóp lên cách huyệt vị trên bắp chân,ngón cái giương ra ngoài còn bốn ngón kia khép lại,tay thành hình dạng gọng kìm đem toàn bộ bàn tay dán chặt lên làn da làm động tác vuốt ve xoay vòng tròn,vừa nhu vừa xoa thành hình dạng xoắn ống rồi đẩy mạnh về phía tâm,động tác thành thạo chọn vị chính xác dường như hết sức thông thạo chuyện này.

Nam tử trẻ tuổi gần trong gang tấc rũ xuống mí mắt,thần thái nhu hòa mà chuyên chú không chút dị sắc.Ngược lại mặt Diệp Hòa lại nóng rần,vẻ mặt không được tự nhiên,giữa thận trọng mơ hồ mang theo chút ngượng ngùng.Diệp Hòa mặc dù sanh ở hiện đại nhưng vì trọng điểm đặt trong trường quân đội mà từ trước đến giờ luôn kiềm chế bản thân,vẫn luôn là cô gái theo truyền thống bảo thủ,để cho người khác phái đụng chạm là chuyện chưa từng có.

Mà suốt ba ngày nay đều bị nam tử gọi là”Bát gia” gì đó mỗi ngày đến đây châm cứu,mỗi lần gần một canh giờ,trong lúc đó giữa bọn họ cũng không nói nhiều hắn chỉ hỏi hai chân nàng cảm giác ra sao,nói với nàng trước khi khỏi hẳn đừng miễn cưỡng đứng lên.Lúc ngủ không thể nằm nghiêng để tránh đè lên vết thương ngay chân. Nam tử như chỉ đơn thuần quan tâm hai chân của nàng chứ không hỏi thân phận cùng lai lịch của nàng,thậm chí chưa từng hỏi nàng tên gọi là gì,chỉ xưng nàng là”Cô nương”.

Trải qua nhiều ngày châm cứu,vết nứt da cùng máu ứ đọng trên đùi Diệp Hòa cũng biến mất rất nhiều nhưng bắp chân nàng vẫn không có bất kỳ cảm giác,vô luận là bấm là đánh đều chỉ cảm thấy tê tê.

Mỗi lần châm cứu xong,bát gia sẽ cầm lấy quải trượng được hạ nhân đở trở lại xe ngựa của mình nhưng hôm nay sau khi châm cứu hắn lại không lập tức đi mà nâng lên bắp chân Diệp Hòa giúp nàng kìm xuống huyệt đạo nổi lên.Lúc trước vô luận bày châm hoặc bày cứu,bàn tay nam tử cùng da thịt nàng rất ít đụng chạm,bây giờ lại trực tiếp ấn lên bắp chân cùng lòng bàn chân nàng xoa nắn ma sát,mặc dù nàng là người không câu nệ cũng khó tránh cảm thấy không được tự nhiên.

Không gian lặn tờ như chết trong im lặng,bát gia đè xuống một huyệt vị bỗng nhiên giương mắt hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Diệp Hòa nghe thấy âm thanh chợt vang lên,ngay sau đó lắc đầu: “Không có.”

Một lát sau,hắn đổi sang kìm huyệt vị khác lại hỏi: “Hiện tại thì sao?”

Diệp Hòa lần nữa lắc đầu.

Cứ thế lặp lại đổi mấy huyệt vị rốt cục khi hắn đè lại một chỗ,Diệp Hòa bỗng nhiên vui vẻ nói:”Có.. có chút đau!”

Bát gia dường như cũng rất cao hứng,ngẩng đầu lên hòa nhã cười nói: “Có cảm giác thì tốt rồi,chân của cô nương sẽ được cứu.Chỉ cần mỗi ngày kích thích huyệt vị đợi đến máu bầm rút đi,đôi chân của cô nương sẽ trở lại bình thường.”

Nhưng Diệp Hòa lại không cười,ánh mắt rơi vào trên chân trái hắn,thật thà hỏi lại: “Vậy còn ngài?”

“Ta?” Hắn trong nháy mắt có phần kinh ngạc,ngay sau đó hờ hững lắc đầu: “Chân ta chỉ sợ là không được.” Vừa nói lại thấy trên mặt Diệp Hòa xuất hiện vẻ không đành lòng,cười nhạt hài lòng nói: “Cô nương không cần lo lắng cho ta,đôi chân này mặc dù bị phế một bên nhưng miễn cưỡng còn đứng được. Nếu cả chân kia cũng bị phế cả ngày ngồi xe lăn đó mới là sống không bằng chết.”

Diệp Hòa nhìn khuôn mặt tuấn tú nho nhã trước mặt tỏ vẻ như thế đã hài lòng nhất thời im lặng,một nam tử tính tình đạm mạc vô dục vô cầu,tâm địa lương thiện trời cao sao lại nhẫn tâm như thế? Mặt mũi thanh tú như ngọc bích,thân hình thon dài như thanh trúc ngọc thụ,tính tình ôn hòa như làn gió nhẹ lướt qua mặt,khí chất tĩnh lặng như vực thẳm,nếu không phải bị tật một chân hẳn là một thiếu niên tài tuấn hoàn mỹ.

Một lát sau nam tử rốt cục làm xong chuyện trong tay để xuống bắp chân Diệp Hòa,khó khăn chống quải trượng đứng dậy đợi đến lúc đứng thẳng đã mệt đến đôi môi tái mét,trán trắng nõn rỉ ra một giọt mồ hôi mỏng,vui vẻ nói: “Hình lôi nói chậm nhất là tối nay tới. Đến lúc đó có thể dùng nước ấm cho cô nương ngâm hai chân, lúc đó cũng thoải mái hơn.”

“Bát gia.” Diệp Hòa gọi lại nam tử xoay người rời đi,không nhịn được hỏi: “Chúng ta tối nay sẽ tới đâu?”

“Nhà của ta.”

Hắn vừa sải bước vừa đáp trả,ra khỏi xe ngựa được hạ nhân đở cố hết sức rời đi.

Diệp Hòa tựa vào thành xe nhìn phương hướng nam tử biến mất thật lâu không có phản ứng.

Đối với vị Bát gia này Diệp Hòa trong lòng rất cảm kích nhưng vẫn chưa có dịp nói cảm ơn Bát gia.Nàng là người giữ vững nguyên tắc,nếu người khác hại nàng,nàng nàng nhất định hoàn trả gấp bội,còn nếu người khác có ân với nàng,nàng cũng sẽ tương báo.Dùng bao nhiêu lời cũng không thể trả hết đại ân,Bát gia không chỉ đã cứu nàng còn cứu hai chân của nàng!

Phần ân tình này nàng phải báo đáp thế nào?

…………..

Quả nhiên đúng như lời bát gia nói,ngày đó trời chỉ vừa lờ mờ tối,bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng người huyên náo.Lúc ấy Diệp Hòa đang nằm trong chăn lông nghỉ ngơi bị thanh âm hỗn độn bên ngoài đánh thức,lập tức cảnh giác ngồi dậy,theo bản năng lấy ra chủy thủ khác bên hông,dời thân thể vén lên rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài,đập vào mắt là một con đường theo phong cách cổ xưa,bên cạnh là những căn nhà hết sức trang nghiêm,giữa mái hiên cùng mái hiên nối tiếp trải rộng cả con đường,cây cối cành lá rậm rạp.

Mặc dù gần tối,trên đường vẫn có vẻ rất náo nhiệt,các cửa hàng san sát nối tiếp nhau,trên đường vanh vãnh tiếng nói chuyện ồn ào quần áo của bọn họ là mấy loại vải thô sơ bình thường đi lại vội vã,có cả tiếng rao hàng của những quầy bán hàng.Diệp Hòa đắm chìm trong kinh ngạc nhìn ngắm cổ thành,có mừng rỡ xen lẫn hưng phấn,hận không được nhảy xuống xe đi tản bộ cảm thụ thành thị ở thời đại này,song lúc này xe ngựa lại rẽ vào một đường nhỏ vắng vẻ rời xa đường cái phồn hoa náo nhiệt.

Diệp Hòa thấy không có ai đành phải bỏ xuống màn che cửa sổ,lần nữa ngồi yên tĩnh bên trong.

Đối với địa lý nơi này nàng chỉ xem sơ qua mấy cuốn sách thật sự không nắm chắc,thậm chí không biết vị trí hiện tại là một tòa thành càng không biết mình bây giờ sắp sửa đến chỗ này.Diệp Hòa thở dài một hơi nhìn chủy thủ vẫn còn nằm trong tay.Chủy thủ này không chỉ có sắc bén vô cùng còn hết sức mỹ lệ,không chỉ có bảo thạch xanh biếc nạm chung quanh mà còn khắc lên hình rồng,đương nhiên không phải là vật tầm thường.

Diệp Hòa mơ hồ nghĩ không biết Khiêm Tiểu vương gia tuổi còn nhỏ mà đã già dặn kia hiện tại là sống hay là chết? Nếu hắn may mắn như nàng hiện tại hẳn đã trở lại Đô thành ở trong vương phủ của mình? Dù sao bình thường người tốt không thể sống lâu còn chịu tai họa ngàn năm,đoán chừng tên kia cũng không dễ chết như vậy.

Trong lúc thất thần xe ngựa đã từ từ ngừng lại,rất nhanh nghe phu xe bên ngoài cất giọng nói: “Cô nương,đến rồi.”

Diệp Hòa vén lên cửa xe đã nhìn thấy một ngôi nhà hết sức bình thường,trước cửa để hai con sư tử bằng đá củ kỹ,phía sau là hai cánh cửa lớn được quét sơn đen,một đôi vòng cửa đồng thau nhưng trên cửa có một số nơi bị tróc sơn,thậm chí ngay cả cửa biển cũng không có.

Nhìn tòa nhà không xa hoa hoành tráng Diệp Hòa ngược lại thở phào nhẹ nhỏm,dù sao nàng cũng không biết gì cả về vị “Bát gia” kia,bây giờ nhìn lại hẳn không phải xuất thân quan lớn hiển quý hoặc hào môn thế gia mà là một người nghèo khổ bình thường mà thôi.

Diệp Hòa nhìn lướt qua mọi nơi lại thấy chỉ có năm chiếc xe ngựa thiếu đi một chiếc,chính là chiếc xe ngựa chở bát gia,đang muốn mở miệng hỏi thăm lại nghe phu xe nói: “Cô nương không cần quan tâm,bát gia có việc đi nơi khác tối nay mới trở lại.”

Diệp Hòa có chút nghi ngờ,hắn đi đứng bất tiện lại vừa đi một chuyến xa mệt nhọc,có chuyện gì trọng yếu đến không về nhà chứ?

Mặc dù nghi ngờ nhưng Diệp Hòa biết điều không hỏi nhiều,chỉ cười gật đầu với phu xe.

Nhìn xe ngựa cách thềm cao vài thước,buồn bã suy nghĩ cách làm sao đi xuống lại thấy một gã hạ nhân dẫn đầu vào tòa nhà,rất nhanh có hai tỳ nữ đẩy ra một chiếc xe lăn đỡ nàng ngồi lên,cung kính như đối đãi khách quý đẩy nàng vào trong nhà.