Trời đổ mưa rào, nhìn cơn mưa này cũng không nhỏ, mưa rơi được mấy phút mà đã làm cho quần áo của mấy người bọn họ ướt đẫm.
"..."
Đoàn Phi Dương sắp khóc đến nơi rồi: "Anh Phó, bây...!bây giờ hát ở đâu đây?"
Phó Tư Bạch đẩy đầu lưỡi chống lên má trái: "KTV."
*****
Ôn Từ vốn đang học tiết hình thể, cô đưa mắt nhìn từng hạt mưa tí tách rơi xuống mặt đất bên ngoài cửa sổ sát đất.
Hẳn là sẽ không có chuyện gì, bởi vì cô nhớ là Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma đã mượn được hội trường lớn, lúc ấy cô còn đi cùng Mạc Nhiễm đến Hội Sinh viên nộp tư liệu.
Nhưng không ngờ điện thoại lại hiện tin nhắn mới, trong nhóm trò chuyện, huấn luyện viên tag toàn bộ thành viên, bảo mọi người khi nào tan học nhớ đến hội trường lớn xem màn biểu diễn của "Hán Cung Phi Yến".
Ôn Từ phóng to hình ảnh do huấn luyện viên gửi tới, xem qua sân khấu ở hội trường lớn, quả nhiên nhìn thấy không gian được bố trí thành tạo hình cổ trang của "Hán Cung Phi Yến".
Cô nhắn tin cho Mạc Nhiễm: "Ở đâu đấy?"
Mạc Nhiễm: "Căn cứ."
Ôn Từ: "Không biểu diễn à?"
Mạc Nhiễm: "Không có sân, trời lại đang mưa, không chơi được nữa, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc đến KTV hát."
"..."
Sau khi Ôn Từ tan học, ngay cả quần áo cũng không kịp thay đã cầm ô vội vàng chạy tới container sắt.
Thấy người đẩy cửa đi vào là cô, Phó Tư Bạch lập tức dập tắt tàn thuốc trong tay, sau đó quay người mở cửa sổ ra.
"Tên phản đồ này sao lại tới đây?"
Ôn Từ cũng chẳng thèm phản ứng với sự trêu chọc của anh, cô nói với mọi người: "Có biểu diễn nữa không?"
"Không có sân." Đoàn Phi Dương gãi đầu: "Mưa càng lúc càng lớn."
"Tôi tìm thấy một nơi có thể tránh mưa, hơn nữa còn cực kỳ phù hợp để biểu diễn."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ngoại trừ Phó Tư Bạch đều cảm thấy hứng thú: "Thật sao? Ở đâu vậy?"
"Đi theo tôi."
"Đợi đã." Phó Tư Bạch lười biếng đứng lên, nhướng mày nhìn về phía cô: "Tại sao lại đội mưa chạy tới đây giúp đỡ?"
"Tiện tay thôi."
"Tiện tay?"
Ôn Từ nghĩ đến tấm séc năm vạn kia, còn có việc xảy ra ở cửa hàng tiện lợi, cô nói thật: "Trả ơn cho anh, sau này không ai nợ ai nữa."
Quả nhiên.
Khóe mắt của Phó Tư Bạch gợi lên một tia lạnh lùng: "Chỉ có vậy...!mà muốn hòa nhau với tôi à? Còn xa lắm."
Ôn Từ khẽ cắn môi: "Dù sao thì ở phía tôi cũng đã xong xuôi rồi."
"Không xong được đâu."
Anh không thể trơ mắt nhìn khoảng cách khó khăn lắm mới kéo gần giữa hai người...!lại tiếp tục bị đẩy ra xa: "Ôn Từ, nghĩ cũng đừng nghĩ đến." "Chuyện hai người đã hòa nhau hay chưa để sau hãy nói, có được không?" Mạc Nhiễm bất lực nói: "Hiện giờ buổi biểu diễn quan trọng hơn, nếu năm nay chúng ta không làm được thì sau này sẽ khó tuyển thành viên mới lắm."
Mạc Nhiễm làm trưởng câu lạc bộ nên vẫn phải lấy đại cục làm trọng.
Ôn Từ cũng không cãi nhau với anh nữa, cô nói: "Mọi người đi theo tôi đi."
"Chờ đã, Ôn Từ, cậu có muốn múa mở màn không?"
Ôn Từ suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu nói: "Có thể."
"Ở chỗ tôi có mấy bộ váy đẹp lắm, size quần áo của hai chúng ta không chênh lệch nhiều, cậu qua bên kia thay đồ đi."
"Ừ."
Thế là đám người lại đội mưa đi qua khuôn viên trường để đến với sân vận động vỏ sò.
Ở đây được thiết kế tạo hình như hai mặt của vỏ sò, ở giữa trống rỗng, vừa hay có thể che mưa chắn gió, nhưng đồng thời nhờ vào thiết kế nửa lộ thiên của nó nên vô tình biến sân vận động trở thành một cái loa phóng đại tự nhiên, có thể truyền âm thanh ra ngoài.