Tối đến, cuối cùng lớp học múa cũng kết thúc.
Mấy cô gái mặc đồ múa màu đen túm năm tụm ba đi bộ dưới tán cây bên đường, thân hình linh động hệt như những tinh linh dạo chơi trong bóng đêm.
Khi đi ngang qua sân bóng rổ ngoài trời, Kiều Tịch Tịch vừa liếc mắt đã nhìn thấy bạn trai của mình, cuống quýt vẫy tay cổ vũ Lâm Vũ.
Ôn Từ cũng bị cô ấy kéo đến sân bóng rổ.
Dưới ánh đèn màu sáng trắng, Ôn Từ nhìn thấy cậu thiếu niên mặc đồng phục màu đen của đội bóng đang chạy trên sân.
Mái tóc màu xám khói của anh được chiếu rọi dưới ánh đèn màu trắng, phảng phất như phát ra ánh sáng.
Làn da của cậu thiếu niên cũng phiếm một màu trắng lạnh, trong tất cả bạn bè cùng trang lứa, cơ bắp trên cánh tay anh có hình dáng lưu loát và mượt mà nhất, không hề lỗ m ng và cũng không có gì khoa trương.
Lâm Vũ thấy Kiều Tịch Tịch đến thì cũng vội chạy ra nghênh đón, cô ấy lau mồ hôi cho bạn trai, hai người nói với nhau mấy lời yêu đương sến súa một hồi, sau đó bèn dắt tay nhau đi về phía rừng cây.
Ôn Từ gọi cô ấy: "Này, ký túc xá sắp đóng cửa rồi."
"Không sao, mình không về đâu."
"..."
À...!được thôi.
Đúng lúc này, cậu thiếu niên với mái tóc màu xám khói dẫn bóng rổ một đường đi tới, đứng sóng đôi bên cạnh cô.
Quả bóng rổ tròn vo trên tay thỉnh thoảng bị anh đập xuống đất rồi lại bật lên, mấy đầu ngón tay xinh đẹp thờ ơ chơi đùa.
"Bạn em không sao chứ?" Anh giả vờ hỏi.
Ôn Từ biết người này lại bắt đầu mèo khóc chuột giả từ bi, cô nói với giọng đầy châm chọc: "Nhờ anh mà lễ hội âm nhạc bị ngâm nước nóng rồi đấy."
"Quả nhiên, loại người dùng thủ đoạn cạnh tranh không lành mạnh, sớm muộn gì cũng gặp quả báo." Phó Tư Bạch cười nhạt nói: "Chuyện này nói cho chúng ta biết làm người nhất định phải trung thực, nếu không ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi nữa."
"Đây chẳng lẽ không phải một tay anh tạo ra hay sao?"
"Là tôi, tôi thay mặt ông trời trừng phạt anh ta."
"..."
Cô ngáp một cái, luyện tập cả ngày khiến toàn thân cực kỳ mệt mỏi, dứt khoát quay người đi về phía ký túc xá.
Phó Tư Bạch đuổi theo, đưa mắt nhìn đường cong cơ thể mềm mại của cô gái trong bộ đồ múa bó sát, anh hỏi: "Bọn em tập múa đều phải mặc quần áo bó sát như vậy à?"
"Đúng vậy."
"Không cảm thấy khó chịu sao?"
"Quen rồi."
"Tôi nghe nói mặc quần áo quá bó sẽ không có lợi cho sự phát triển về thể chất."
"..."
Sau đó anh lại tiếp tục nói: "Buộc tóc cũng buộc chặt như thế, không thấy căng da đầu à? Nhìn đã thấy đau rồi."
"Tóc tôi, quần áo của tôi, trêu chọc gì đến anh?" Ôn Từ liếc anh một cái, uể oải nói: "Có phải anh lại định kiếm chuyện không hả?"
Không phải Phó Tư Bạch định kiếm chuyện với cô, mà là anh không nỡ để cô rời đi nhanh như vậy.
Trong một đêm tươi đẹp như thế, anh chỉ muốn ở bên cô nhiều hơn, dù cho chỉ là một phút đồng hồ ít ỏi.
"Em còn băng cá nhân không?" Anh lật cánh tay lên, để lộ vết thương ngày hôm qua: "Cái này của tôi...!hình như không dính được nữa rồi."
Ôn Từ nhìn băng cá nhân họa tiết hoạt hình mà cô dán lên đêm qua, đáng thương bám víu vào cánh tay anh, lúc này đã tuột hẳn một nửa.
"Phó Tư Bạch, có phải anh bị ngu không hả? Anh đi tắm mà cũng dán băng cá nhân à?"
"Không phải, lúc đi tắm có gỡ ra rồi." Phó Tư Bạch trả lời: "Tắm xong lại dán vào, cho nên không đủ độ dính."
"...".