"Bản gốc Lệ Thủy Đồ mà ba con cất giữ đã bị ngân hàng thu hồi từ lâu rồi."
"Vậy đây là..."
"Đây là trước đây mẹ rảnh rỗi không có việc gì làm nên vẽ bừa đấy." Thư Mạn Thanh hờ hững nói: "Ba vạn đồng mà bà ta muốn mua bản gốc, nằm mơ đi."
Ôn Từ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Một kẻ mới phất không có tố chất như Tưởng Linh tất nhiên sẽ không thể nhìn ra sự khác biệt giữa bản gốc và đồ giả, bởi vậy nên đám người đó không xứng để có được bức tranh nghệ thuật thực sự.
......
Giữa đêm, Ôn Từ đứng trong cửa hàng tiện lợi yên tĩnh, uể oải buồn chán dạo một vòng Weibo.
Tiêu đề hot search trên Weibo là bốn chữ khiến cô vô cùng gai mắt: Tập đoàn Phó Thị.
Thế lực tư bản trước đây đã dùng thủ đoạn tàn bạo để thôn tính công ty của ba cô.
Tập đoàn có tiếng tăm lừng lẫy, ở Thành phố Nam không ai không biết - Phó Thị.
Ôn Từ tiện tay nhấp vào hot search, đầu trang là bữa tiệc sinh nhật lần thứ 19 của Thái tử gia Tập đoàn Phó Thị, trong hội trưởng có rất nhiều ngôi sao đến góp vui, có điều hình như nhân vật chính của buổi tiệc vẫn chưa đến.
Đáy mắt cô tiết ra hơi lạnh, tiện tay lướt xuống phía dưới, một bài đăng được viết dưới tài khoản tiếp thị của vị Thái tử gia Tập đoàn Phó Thị đã thu hút sự chú ý của cô.
Nội dung của bài đăng đại khái là một gia tộc tư bản lớn mạnh như Tập đoàn Phó Thị, vốn là nên đông con nhiều phúc, nhưng vị Thái tử gia này cứ như cô tinh giáng thế.
Dù có cố gắng đến mức nào thì nhà họ Phó cũng không thể sinh được huyết mạch thứ hai.
Cho nên vị Thái tử gia này được hưởng sự cưng chiều của cả gia đình, tính cách ngang ngạnh bướng bỉnh, kiêu ngạo phóng túng, người nhà bảo anh học tài chính nhưng chính anh lại đi thi làm sinh viên nghệ thuật.
Thi nghệ thuật thì đã đành, đằng này đi thi văn hóa còn giật được cả trạng nguyên toàn thành phố! Thành tích của anh đã khiến tất cả trường đại học trọng điểm của Thành phố Nam phải khϊế͙p͙ sợ.
Một sinh viên nghệ thuật, cướp vị trí trạng nguyên thành phố của họ?
Bên trong có rất nhiều nội dung bới móc sâu vào đời tư của vị Thái tử gia này, Ôn Từ cũng chẳng thèm xem, trực tiếp kéo đến cuối bài đăng thì nhìn thấy một bức ảnh.
Đập vào mắt chính là mái tóc máu xám khói ngang ngạnh bướng bỉnh của Phó Tư Bạch.
Dưới ánh hoàng hôn, anh dựa lưng vào thành ghế ven đường, cắm hất lên, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
Nhìn thẳng vào camera chụp lén...!giơ ngón giữa.