Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 26: 26: Không Đáng 2

Trong phòng thay đồ, Ôn Từ thay quần áo, cẩn thận gấp áo khoác của Phó Tư Bạch thật gọn gàng rồi bỏ vào trong túi.


Xong xuôi ra ngoài, người quản lý đến tìm cô, nói với cô bằng giọng điều đầy khó xử: "Ôn Từ à, cô làm tốt lắm, mới đi làm ngày đầu tiên mà đã bán được xe rồi, nhưng mà...!chỗ chúng tôi chỉ là một ngôi miếu nhỏ, không thể giữ vị Đại Phật là cô ở lại được."


Ôn Từ biết ông ta có ý đuổi khéo, chuyện này cũng chẳng có gì, vốn dĩ cô cũng không định tiếp tục làm công việc này nữa.
Dù đúng là kiếm được rất nhiều tiền, nhưng...!nếu để mẹ cô biết chuyện thì hẳn là bà sẽ tức chết mất.


"Quản lý, vậy hôm nay tôi có được nhận tiền lương không?"
"Việc này tất nhiên là có rồi! Cô đi theo tôi."
Người quản lý đưa Ôn Từ đến phòng tài chính rồi đưa cho cô một tấm séc: "Năm vạn."
"..."
Ôn Từ ngơ hoàn toàn.


Người quản lý thấy vậy thì cất tiếng giải thích: "Cậu Phó mua chiếc Martin 2P, 300 vạn, chính là chiếc xe do cô phụ trách đấy."
"Anh ta mua nó sao?"
Sao lại...!mua xe mà cứ như chơi trò chơi vậy.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, loại người như anh ta, chẳng phải mấy trăm vạn cũng chỉ như một trò chơi thôi sao?


"Cho nên đây là tiền lương cộng với phần trăm của cô." Người quản lý đưa tấm séc cho cô: "Có thể nhìn ra cô cũng đang thiếu tiền, cầm lấy đi."
"Cảm ơn Quản lý."


"Cảm ơn tôi làm gì, nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn cái người đã chiếu cố công việc làm ăn của cô ấy, tôi cũng chưa thấy ai mua xe mà sảng khoái như vậy."
"Chẳng lẽ anh ta vì tôi..."


"Không, không, không." Quản lý sợ cô gái hiểu lầm khách hàng đòi hỏi quan hệ tình nhân, định đi tìm Phó Tư Bạch đòi anh trả lại xe nên vội vàng giải thích: "Cậu Phó thích chiếc xe này từ lâu rồi, trước kia cũng tới xem thử mấy lần, không liên quan gì đến cô đâu, chỉ là cô vô tình gặp may thôi."


"Ừ." Lúc này cô gái mới yên tâm hơn.
Trong lòng người quản lý thầm cảm thấy may mắn, thậm chí còn có hơi sợ hãi.
Người được cậu Phó coi trọng, làm sao ông ta dám thuê nữa? Ngay cả đàn chị đưa cô đến đây cũng bị mắng một trận.


Không nghe ngóng cẩn thận xem người ta có lai lịch gì mà dám dẫn tới chỗ của ông, nếu chọc giận ông tướng đó thì ông ta đừng mơ có thể lăn lộn trong ngành này nữa.
*****
Ôn Từ ôm áo khoác của anh trước ngực, đăm chiêu suy nghĩ đi ra ngoài.


Ven đường, Phó Tư Bạch đút tay trong túi quần, lơ đãng đứng dựa vào chiếc Coupé màu đen.
Áo sơ mi trắng phác họa thân hình cân xứng của anh, đôi chân dài đan chéo vào nhau, gương mặt góc cạnh với từng đường nét sắc bén cùng với khí chất lãnh đạm trên người.


Cả hai đều đã bình tĩnh lại, Phó Tư Bạch thấy cô ôm chặt chiếc áo khoác của anh trước ngực thì sắc mặt cũng dần dịu đi.
"Em mới bao nhiêu tuổi, cơ thể dậy thì xong chưa mà đã đi làm cái này?"


"Tôi trưởng thành rồi." Ôn Từ lườm anh một cái: "Tay làm hàm nhai, tự kiếm tiền bằng sức lao động của chính mình, làm việc gì là tự do của tôi."


"Tay làm hàm nhai." Phó Tư Bạch kéo dài giọng điệu, cười khẩy: "Nghề này nước sâu lắm đấy, tình huống như vừa nãy ở trong xe, tôi muốn làm gì em cũng được."
Ôn Từ bực bội đáp lại: "Vậy tại sao anh không làm gì tôi đi?"


"Mấy đứa cứng đầu khó bảo như em, ông đây không có hứng." Phó Tư Bạch ném cho cô một cái liếc mắt lạnh lùng: "Lên xe."
"Làm gì?"
"Còn có thể làm gì được nữa?" Phó Tư Bạch mở cửa xe, quay người về phía cô: "Về trường."


Ôn Từ ném áo khoác của anh vào trong xe, sau đó xoay người rời đi trước.