Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 122: Thiếu niên

Màn đêm dần buông xuống, mẹ gửi tin nhắn cho Ôn Từ để nói với cô ba đã nghỉ ngơi, chuyện vừa nãy không ảnh hưởng đến ông, cảm xúc của ông rất ổn định.


Ôn Từ đã yên tâm được phần nào, nhìn thấy Phó Tư Bạch đang yên lặng đứng trong khuôn viên trải sỏi. Những ngón tay thon dài của anh đang chơi đùa cái bật lửa, hơi ngẩng đầu khiến cho ánh đèn đường soi rọi trên đỉnh đầu anh bừng sáng lên cả khuôn mặt đang chìm trong bóng tối của anh.


- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Cái nắp của chiếc bật lửa đóng mở tạo ra âm thanh rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
Ôn Từ biết đây là hành động tự nhiên khi anh lo âu.
Mối quan hệ của hai người cứ bị xuyên thủng như thế, tất cả mọi chân tướng đẫm máu được phơi bày ra trước mặt họ.


Phó Tư Bạch cúi đầu châm thuốc, đôi môi mỏng thở ra làn khói thuốc từ từ tan biến dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Ôn Từ chịu đựng sự miễn cưỡng mạnh mẽ và đi đến trước mặt anh, cả hai không nói một lời, chỉ nhìn nhau...


Mấy giây sao Ôn Từ chủ động ôm lấy cổ anh, hôn lên đôi môi mỏng hơi khô khốc của anh.
Dưới màn đêm dày đặc, bọn họ hôn nhau điên cuồng, như thế mỗi một lần hai đôi môi chạm nhau đều là lần cuối cùng được hôn vậy.


Cơn đau đớn xé rách trong lồng ngực của Phó Tư Bạch, anh chỉ có thể dùng nụ hôn điên cuồng này để giải tỏa, anh nóng lòng muốn ăn thịt cô.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---


Giữa môi và răng có vị mặn ướt và đắng, Phó Tư Bạch nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên hàng mi đang nhắm nghiền của cô.
Trong làn gió đầu mùa hạ, cô gái nhỏ cố gắng hết sức để kìm nén sự run rẩy của cơ thể và kìm lại tiếng nức nở của mình.


“Anh nhớ có ai đó từng nói khi chia tay sẽ không khóc.”
“Không khóc, mắt dính bụi.”
Anh cắt ngang lời cô: “Muốn lừa anh, tốt nhất là em lựa cái cơ có sức thuyết phục hơn đi.”


“Là không khóc.” Người con gái dùng cổ áo để lau đi những giọt nước mắt, cô kiên cường khịt khịt mũi, cô vẫn ương bướng như thế.
Giọng nói của anh cởi mở, anh nhàn nhạt nói: “Được, không khóc thì tốt rồi.”
“Anh… anh biết lúc nào?”
“Sau đêm 30.”


Phải rồi, anh sớm đã biết rồi, cô còn khờ khạo tưởng rằng chỉ cần mình không nói thì có thể giữ bí mật này mãi.
Bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người.
Phó Tư Bạch đóng cái nắp bật lửa, cúi đầu quả quyết một lần rồi nói: “Anh còn biết chuyện em và Tiêu Nhã gặp nhau.”


Đôi mắt Ôn Từ lại hiện lên vẻ chua xót.
Vô số những dự tính đều nghĩ qua, cái ngày chân tướng bị xé toạc ra thì họ sẽ trở mặt với nhau thế nào, sẽ nguyền rủa nhau ra sao….
Đều không hề có, không hề có…
Có chỉ là một cơn uất ức và khó chịu đang trào dâng.


“Cô ta là đến tìm em hợp tác nhưng em không đồng ý. Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện báo thù, cũng không có năng lực này.” Cô cố gắng để kiềm chế cảm xúc đang trào dâng lại, giải thích với anh, “Phó Tư Bạch, anh đừng hiểu lầm em, em chỉ là…”


“Anh biết, em chỉ đơn thuần là hận Phó gia, hận anh.”
Nhưng còn chưa đến nỗi sẽ đâm một nhát dao sau lưng anh.


Khuôn mặt của người đàn ông này càng sắc bén hơn dưới màn đêm, những đầu ngón tay anh ấn tàn thuốc đang cháy rồi vứt nào vào trong thùng rác, “Chúc mừng, ác mộng của em cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
Ôn Từ lau nước mắt bằng áo, cô biết, đây là hàm ý muốn chia tay.


“Là vì chán em rồi, hay bởi vì ba em đã tỉnh lại?”
Rõ ràng biết câu hỏi này rất vô nghĩa những cô vẫn không nhịn được muốn hỏi.
Câu hỏi này khiến Phó Tư Bạch ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của cô.


Dưới ánh đèn đường mờ ảo, những giọt nước mắt còn vương lại trên khuôn mặt cô, lông mi ươn ướt đáng thương như một con thú nhỏ bị thương.


Anh cố gắng kìm lại cơn khát vọng muốn ôm chặt lấy cô, anh trầm giọng nói: “Trước đây cảm thấy chinh phục một người con gái dù cho có làm thế nào cũng sẽ không yêu anh khá có tính thử thách, vậy nên mới nhẫn nại chơi đùa với em lâu như vậy. Nhưng bây giờ… ông đây thật sự chán rồi.”


Câu nói này đã hoàn toàn khiến cảm xúc của Ôn Từ vỡ tung, nước mắt đã tuôn rơi, từng giọt từng giọt rơi xuống cổ áo cô.
“Anh đối tốt với em hóa ra là vì như thế…”


Phó Tư Bạch không dám nhìn cô, anh lui lại vào trong màn đêm u tối rồi lạnh lùng nói: “Không phải em đã sớm muốn chia tay rồi sao? Em nên đánh trống khua chiên ăn mừng chứ, khóc cái mẹ gì.”


“Trái tim là làm bằng da bằng thịt đấy.” Ôn Từ nức nở nói, “ Ở bên nhau lâu như vậy, làm sao có thể không có chút tình cảm nào, không nỡ… không nỡ cũng rất bình thường, từ từ rồi em sẽ tốt lên.”
Là như vậy, giống như nuôi một chú cún lúc chia tay cũng sẽ không nỡ.


Cô chỉ là đang trọng tình nghĩa mà thôi.
Khi chia tay hay không, kéo dài đến cuối cùng… có khi chỉ là nỗi đau vô tận.


“Phải rồi, từ từ sẽ tốt thôi.” Khóe môi Phó Tư Bạch cong lên nụ cười tự giễu đầy lạnh lùng, “Giữa chúng ta trước giờ chỉ là giao dịch, còn như chuyện tình cảm cũng chỉ là thứ hứng thú nhất thời gặp dịp thì chơi. Em mà khóc nữa thì con mẹ nó tôi sẽ coi là thật.”
“Em không khóc.”


Nước mắt không có tác dụng, cầu xin nữa cũng sẽ chẳng còn chút ấm áp nào, về mặt này anh luôn rất tuyệt tình.


Ôn Từ lau nước mắt, dù anh đã không thấy nữa nhưng cô vẫn cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn lúc cô khóc: “Em chúc anh… tìm được một người con gái tốt hơn em, hiểu anh, yêu anh, nuông chiều anh….”
Anh đã rời đi xa rồi, không nghe thấy nữa.


“ Không giống em, hở một chút là chọc anh giận, hở một chút là nói mấy lời chán ghét anh…”
Gió chiều chậm rãi, trên mặt đã khô nước mắt.
Cô cũng sẽ không khóc nữa.
……
Phó Tư Bạch chịu đựng cơn đau đớn trong lồng ngực và đi đến lối ra ở tầng dưới của bệnh viện.


Xe anh đậu bên đường đã bị dán giấy phạt, anh cầm tờ giấy phạt nhìn rất lâu rất lâu rất lâu… Đờ đẫn, cứng nhắc, trái tim đã đau đến nỗi không biết làm thế nào để giải tỏa.
Mối quan hệ như thế của bọn họ thì làm gì có chuyện xa xôi.
Quá nhập tâm, như một đứa ngốc.


Phó Tư Bạch cười một tiếng tự giễu, anh dập điếu thuốc trên ngón tay rồi vứt vào thùng rác, mở cửa ngồi lên xe.
Anh không có tư cách để bắt cô ép lại những nỗi đau để ở bên cạnh anh, bây giờ ba cô đã tỉnh rồi vừa hay là lúc nên chia tay rồi.


Sự ôn nhu mấy tháng này đã đủ để anh dùng cả một đời để nhớ nhung.
Việc đầu tiên Phó Tư Bạch làm là về công ty để khống chế toàn bộ quyền hành của người chú nhỏ của Ôn Từ là Ôn Diệp Nhân ở tập đoàn Ôn thị.


Đây lại là một việc không hề dễ nhưng từ khi Phó Tư Bạch điều ra ra chuyện của Ôn gia thì mọi thứ đã vào guồng để bắt đầu triển khai kế hoạch không một chút tiếng động.


Trước đây anh đã cử mấy người CEO cộm cán đến tập đoàn Ôn thị âm thầm rút đi toàn bộ thực quyền của Ôn Diệp Nhân, mà người đàn ông này thật sự không có chút năng lực quản lí, cũng rất ngu, chỉ nhìn thấy quyền lợi trước mắt vậy nên việc mua chuột ông ta thật sự dễ như trở lòng bàn tay.


Bây giờ mọi việc được xử lí rất gọn gàng và nhanh nhẹn, nước chảy thành công, đường đi nước bước đã được vạch ra rõ ràng. Dù cho Phó lão gia có tự mình hỏi cũng đã lực bất tòng tâm.
Bây giờ ông là công dã tràng.


Vậy nên ông ta đứng trước mặt ông nội Phó để khóc lóc ỉ ôi, nói với ông nội Phó về tất cả những gì Phó Tư Bạch làm, kể lể anh lật khủy tay ông ta thế này thế nọ, nói anh mê sắc lú lẫn vậy mà lại giúp người phụ nữ để đối phó với người của mình.


Từ giây phút ông ta bước vào cửa thì hai tay ông nội Cố đang cầm cây gậy chạm khắc rồng, ngồi ở vị trí chính giữa của ghế sô pha, sắc mặt vẫn rất âm trầm.
Quản gia nhìn ra được nên không ngừng ném ánh mắt qua cho Ôn Diệp Nhân bảo ông ta đừng nói nữa.


Không vì cái gì khác Phó Tư Bạch dù thế này thế kia thì đó cũng là việc của Phó gia, lão gia có thể trách mắng, thậm chí có thể đánh phạt nhưng sẽ không để người ngoài nói về anh không tốt dù chỉ là một chút.
Trước giờ luôn như vậy.


Dù lão phật gia có lòng muốn hậu thuẫn cho Ôn Diệp Nhân, nhưng bây giờ… e rằng ông sẽ không có suy nghĩ như vậy nữa.
Chuyện làm ăn là một nơi không có tình người, Ôn Diệp Nhân bán lương tâm thậm chí đạm lên đầu anh ruột mình để đi lên, nhưng cuối cùng kết cục cũng chẳng ra làm sao.
……


Ngoài cửa văn phòng trợ lý Nghiêm Tuần đang đi qua đi lại, ánh mắt bất mãn, những người xung quanh cũng lo lắng theo.
Sau nửa tiếng anh cuối cùng cũng đợi được Phó Tư Bạch, như nhìn thấy một tia sáng lấp lóe, anh vội vàng tiến lên.
“Phó lão gia đang đợi anh trong văn phòng.”


Phó Tư Bạch trầm mặc “ừm” một tiếng, anh đẩy cửa ra thì Nghiêm Tuần lại kéo anh lại nhỏ giọng nói: “Phó tổng nhỏ, sắc mặt của Ông Phó rất khó coi nên anh cẩn thận một chút.”
“Tôi biết rồi.”
Ngày này anh sớm đã chuẩn bị rồi.


Trong văn phòng tổng giám đốc, ông nội Cố đang ngồi ở vị trí thường ngày anh ngồi để làm việc, tao nhã chống cái gậy cạnh bàn, ông đeo một cái kính đang đọc các hồ sơ được sao lưu.


Thời gian này ông nội Phó đã giao mọi quyền hành và tất cả mọi việc cho Phó Tư Bạch, để anh được xử lý tất cả.
Đây cũng là lí do vì sao anh có thể qua mặt ông nội cố để xuống tay với Ôn Diệp Nhân dễ như trở bàn tay.


Phó Tư Bạch đến trước mặt ông nội, lễ phép và đường hoàng kêu một tiếng: “Ông nội.”


Phó lão gia buông hồ sơ trong tay xuống, ông cởi mắt kính ra, ông từ tốn châm lửa cho điếu xì gà, nhàn nhạt nói: “Chuyện của Ôn Diệp Nhân đến đây thôi, ông cũng sẽ không truy cứu nữa, cháu thích ra mặt xả giận cho ai thì ra, chỉ cần đừng ảnh hưởng đến lợi ích của công ty.”


“Ông nội, ông yên tâm.”
Về  mặt này Phó lão gia tuyệt đối tự tin về Phó Tư Bạch, tác phong làm việc của anh trước giờ luôn có chừng mực.


“Được, nếu trong lòng cháu đã có tính toán thì ông sẽ không nói nhiều nữa.” Phó lão phật gia vuốt đường viên ống thuốc xì gà, “Cháu có gì muốn nói nữa à?”
“Tập đoàn Ôn thị, cháu sẽ dùng cách hợp lí để trả lại cho Ôn gia.”


Câu nói trước còn bảo ông yên tâm, câu nói sau là vả mặt rồi?
Ông nội không thể hiện cảm xúc gì: “Hửm?”
“Coi như là con tặng cho cô ấy một món quà nhỏ cuối cùng đi.”
“Món quà này của cháu… không hề nhỏ.”


Phó Tư Bạch nhàn nhạt nói: “Đối với Phó gia mà nói đây chỉ là món quà nhỏ, ra tay đơn giản, sạch sẽ.”
Khuôn mặt ông nội hiện lên ý cưới nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén: “Thích con bé đến như vậy?”


Phó Tư Bạch không hề để ý việc ông nội đã nhìn ra tâm tư của anh, bởi vì trong gia đình như thế này thích hay không thích, thật sự là chuyện không quan trọng nhất.
Thận trọng và lý trí là đủ rồi.
“Cô ấy ở bên cháu, đối xử với cháu cũng tốt.”


“Nửa đêm không lấy dao kề vào cổ cháu được coi là đối xử tốt với cháu.”
Phó Tư Bạch bật cười: “Phải, cô ấy hận không thể giết chết cháu, nhưng không hề làm vậy thì đã là tốt lắm rồi.”


Ông nội Phó “hừ” một tiếng, nói với giọng điệu mỉa mai anh: “Gia đình chúng ta như vậy mà có thể nuôi dưỡng ra một người giàu tình cảm. Y hệt mẹ cháu, không biết là nghĩ không thông hay là nghĩ quá thông rồi.”


“Cháu làm gì mà giàu tình cảm, không bì nổi ông đâu. Tuổi trẻ yêu không được, lại bắt cháu cưới cháu gái nhà người ta, còn chưa hề quen biết…”
“……”
Ống thuốc của ông suýt nữa chạm vào Phó Tư Bạch.


Phó Tư Bạch vẫn mang dáng vẻ bất cần, phong lưu như thế, cái màu tóc trắng bạch kim khiến cho ông nội vừa nhìn là có chút không kìm được mà tăng huyết áp, chứ đừng nói đến cái miệng đáng ghét của người cháu này.


Nhưng, người trước mặt này cũng thật sự không còn là một người thanh niên bất cần, ngang tàng, chỉ biết đối chọi với ba mình như lúc đầu nữa rồi.


Khi anh đã thật sự hiểu mình cần bảo vệ một người, không phải là dựa vào nắm đấm, mà là dựa vào quyền lực trong tay thì anh đã không còn là một người thiếu niên chưa lớn nữa rồi.