Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 115: Say đắm

Trong khu trượt tuyết trắng xóa Ôn Từ chơi không lâu lại có chút mệt rồi.
Cô vốn không yếu đuối như vậy, trước đây luyện múa cả ngày còn được, chỉ là tối qua thật sự quá mệt rồi, rõ ràng cảm thấy tâm lực đều không ổn.


Cô cầm tấm ván đi đến chỗ khu vực nghỉ ngơi, gọi một cốc cacao nóng, ngồi bên cửa kính trong suốt xem Phó Tư Bạch trượt tuyết.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---


Kĩ thuật của anh thật sự rất tốt, nhảy xuống con dốc nguy hiểm nhất trên ván như chơi, thậm chí còn nhảy lên không trung, dáng người khỏe khắn nhảy qua bục cao rồi hạ cánh vững vàng xuống mặt đất bằng phẳng, thu hút ánh nhìn và sự ngưỡng mộ của những người xung quanh 


Khóe môi anh cong lên nụ cười bất cần, phong lưu, chiếc khuyên tai đinh màu đen phản chiếu dưới ánh sáng.
Bất cứ lúc nào anh luôn là là người đàn ông tự tin, kiêu ngạo như thế anh có thể tự do đạp cả thế giới ở dưới chân mình, chơi đùa cuộc đời.


Ôn Từ rất muốn tránh xa anh, nhìn người khác nhưng anh vẫn luôn có khả năng câu dẫn cô.
Quan hệ hòa hợp gắn bó thân mật như thế, anh nắm giữ cô, không chỉ muốn xâm chiếm cơ thể cô mà còn muốn cướp lấy trái tim cô.
Khuôn mặt Ôn Từ có hơi nóng ran, cơ thể cũng bắt đầu nóng.


Cô uống mấy ngụm cacao nóng, để xua đi những hình ảnh bậy bạ trong tâm trí.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Lại nhìn về chỗ sân trượt tuyết, Ôn Từ nhìn thấy có một cô gái tóc xoăn ngọt ngào, đội mũ tuyết đang đứng trước mặt Phó Tư Bạch, hai người hình như đang nói gì đó.


Vốn tưởng chỉ là bắt chuyện tùy ý vài câu, nhưng cô ấy lại mua một miếng tiramisu khác và quay lại, hai người vậy mà lại tiếp tục nói chuyện, người con gái lấy điện thoại ra, Phó Tư Bạch nhấn nhấn gì đó trên điện thoại cô.


Người con gái đó mỉm cười nói chuyện với anh, khóe môi anh cong lên nụ cười sảng khoái.
Trước đây thì thôi đi, nhưng trong tình huống có bạn gái rồi, trong tình huống bọn cô đã thân mật tới mức vậy rồi mà anh vẫn có thể phong lưu phóng túng như vậy.


Ôn Từ chịu không nỗi nữa, tức giận đi về phía bọn họ.


Đường trong sân trượt tuyết không hề dễ đi, cô hận không thể ngay lập tức xông đến trước mặt Phó Tư Bạch cho cái tên đàn ông tra nam này một bạt tay. Cô nhìn thấy con dốc khá thoải nên thẳng thừng đạp lên ván trượt, giữ thăng bằng rồi trượt đến chỗ Phó Tư Bạch.


Phó Tư Bạch nhìn cô gái quàng khăn đỏ đang xiên xiên vẹo vẹo lao về phía mình, vì sợ cô không kịp dừng lại mà ngã xuống, một bước mạnh mẽ lao về phía trước để đỡ lấy cô.


Không đỡ còn ổn, cú đỡ này… Ôn từ lại hét lên, cả người lao về phía anh, theo quán tính cực mạnh hai người té đè lên nhau xuống nền tuyết.
Ôn Từ được Phó Tư Bạch làm tấm đệm đỡ cho mình nên cũng không sao.


Phó Tư Bạch không có đeo miếng đệm hông, sờ soạng mông,  anh tức giận nói: "Không phải nói mệt rồi sao, trượt lung tung cái gì vậy!"


“Phó Tư Bạch, trước đây có phải em đã nói rõ với anh rồi không hả, em không chấp nhận chuyện chân đạp hai thuyền. Nếu anh muốn làm quen với phụ nữ khác thì có thể chia tay với em trước.”


Lúc này người con gái tóc vàng dường như hiểu ra gì đó, cô ấy dùng tiếng nhật để nói vài câu với Phó Tư Bạch, anh cũng trả lời lại mấy câu rất lưu loát, cô ấy hơi cúi người như muốn xin lỗi Ôn Từ rồi rời đi.


Phó Tư Bạch đứng dậy, lười biếng nói: “Là người nước ngoài, đến hỏi khách sạn và đường đi. Vừa hay anh biết chút tiếng nhật nên cô ấy hỏi anh mấy câu.”
Ôn Từ biết mình hiểu lầm rồi, nhưng vẫn đỏ mặt cứng miệng nói: “Trả lời cần cười tươi vậy hả?”


Phó Tư Bạch có chút cạn lời: “Mắc gì làm bạn trai em rồi thì anh không thể cười hả?”
Phó Tư Bạch kéo tay cô, cô lại hầm hự đẩy tay anh ra, ngồi trên nền đất mãi không muốn đứng lên, khuôn mặt bực mình.
“Tự em nghĩ lung tung, rồi bây giờ còn thẹn quá hóa giận à?”


“Giống như trẻ em ngồi ăn vạ trên đất, nhiều người lắm đấy.” Phó Tư Bạch cười không chút lưu tình, “Có phải còn muốn ôm hôn rồi bế em lên cao mới chịu đứng dậy.”
Mặt Ôn Từ càng đỏ hơn: “Phó Tư Bạch! Em ghét anh!”
“Anh biết em ghét anh rồi, vậy rốt cuộc có đứng lên không.”


Mông cô vẫn áp đất: “Anh mau đi đi, không muốn nhìn thấy anh.”
Sự nhẫn nại của Phó Tư Bạch có giới hạn, anh xoay người rời đi không quay đầu lại.
Ôn Từ ngồi trên đất, cởi ván trượt trên chân ra, sờ sờ cái chân của mình rồi lại nắm một nắm tuyết ném ra ngoài.


Không tới 1 phút anh cuối cùng vẫn bước lên tấm ván rồi trượt ván đến bên cạnh cô, xoay quanh cô một vòng một cách lưu loát và nhanh nhẹn, rồi dừng lại.
Dáng người cao thẳng của anh chắn ánh sáng cho cô, anh đứng nhìn từ trên xuống.


Ôn Từ híp mắt, vo một cục tuyết để ném về phía anh: “Phó Tư Bạch, anh phiền chết đi được!”
Phó Tư Bạch không nói đi qua, ôm cô lên, lại hôn lên mặt cô: “Anh muốn bế em lên cao rồi.”


“Ay ay!” Ôn Từ ngạc nhiên, nhìn thấy anh thật sự nâng cô lên cao, giật mình ôm lấy cô anh, “Phó Tư Bạch, đừng đùa nữa!”
“Không được! Anh mau để em xuống coi.”


Khóe môi Phó Tư Bạch cong lên, không có buông cô xuống, một tay anh cầm chiếc ván trượt đặt lên, thuận thế vác cô lên vai rồi đi về phía cổng ra khỏi khu trượt tuyết.
……
Mọi người chơi trượt tuyết cả ngày, buổi tối hẹn nhau đi đến nhà hàng của khách sạn ăn thịt nướng tự làm.


Ôn Từ không thèm để ý Phó Tư Bạch, cũng không thích thú với mấy món ngấy dầu như này, vậy nên cô rất tinh tế, săn sóc giúp mọi người nấu nướng, cũng thấy rất vui vẻ.
Mọi người dù cho có biết chơi trượt tuyết không cũng đã chơi rất hết mình, bây giờ cũng đói rã cả người.


Ôn Từ đánh vào cái tay đang gắp thịt ba chỉ của Đoạn Phi Dương: “Vẫn chưa chín đâu!”
“Có chín không vậy, anh đói sắp không chịu nổi nữa rồi!”
“Có đói cũng không thể ăn đồ chưa chín nha, sẽ đau bụng đấy.”
“Haizz!”


Mạc Nhiễm để một cây xúc xích vào trong chén anh: “Lót dạ đi, đừng hối người ta.”


Mấy phút sau, thịt ba chỉ cuối cùng cũng chín, Ôn Từ gắp một miếng lớn vào chén Đoạn Phi Dương, rồi lại phân cho Mạc Nhiễm và những người khác, miếng cuối cùng để vào chén của Phó Tư Bạch, cô đặc biệt chọn miếng giòn nhất cho anh.


Mấy người này đều là cô ấm cậu chiêu, bình thường được người khác chăm sóc thành quen rồi, Ôn Từ tình nguyện nướng thịt cho mọi người nên mọi người đương nhiên cũng rất vui vẻ.


Phó Tư Bạch ăn không nhiều, vẫn luôn uống bia, nhìn thấy cô gái nhỏ bận bịu nướng thịt nên bản thân cũng không muốn ăn nhiều.
Đầu ngón tay gầy guộc thon dài của anh giật mạnh cái lon, lạnh lùng nhìn nó, nhưng không nói gì.
Vì cô sẵn lòng phục vụ nên để cô làm điều đó.


Vậy mà đối với chuyện của anh cô chưa bao giờ nhiệt tình như vậy.
Đoạn Phi Dương hối thúc: “Ôn Từ, phần cánh xong chưa em hả?”
“Sắp xong rồi, cánh nướng hơi lâu một xíu.”
“Vẫn chưa nữa hả, đã qua 20 giây rồi.”
“Xong rồi xong rồi, sắp rồi.”
“Sắp là bao lâu nữa thế.”


Cuối cùng Ôn Từ dùng con dao nhỏ đâm vào phần cánh nhìn thấy bên trong đã mềm rồi mới gắp cho Đoạn Phi Dương.
Nước miếng của Đoạn Phi Dương sắp rơi cả ra, vội vàng đưa cái chén qua: “Cảm ơn tiểu Lạc Lạc lương thiện dịu dàng xinh đẹp nhé!”


Lời vừa dứt, chén của Phó Tư Bạch cũng đưa đến.
Tay anh trắng thon và tao nhã, đó là sự khác biệt so với bàn tay dày cộp của Đoạn Phi Dương.
Ôn Từ nhìn anh một cái, không chút do dự gắp cho Phó Tư Bạch.


“Ay ay ay! Ay!” Đoạn Phi Dương lập tức bất bình, “Chuyện gì vậy, sao còn có chuyện miếng ăn tới miệng còn bị cướp...”
Ôn Từ vội vàng nói: “Cái sau sắp sửa có rồi, đợi 30 giây nữa thôi.”
Nói rồi cô vội vàng giúp anh nướng thêm cái khác.


“Em cái này... cái này cũng quá trọng sắc khinh bạn rồi.”
Ôn Từ ngại ngùng cười: “Anh ấy chưa ăn được bao nhiêu hết, anh nhìn xương trước mặt anh chất sắp thành núi rồi.”
“Anh đói không được hả! Cậu ta vốn ăn không nhiều.”


Mạc Nhiễm nói một câu khịa Đoạn Phi Dương: “Người ta nướng cho bạn trai người ta, hợp tình hợp ý, còn tới lượt một cẩu độc thân như cậu nói này nói kia à.”
“Hừ!”


Phó Tư Bạch để miếng cánh gà đó vào trong cái chén trống không của Ôn Từ, sau đó lấy một chai Coca lon, dùng ngón trỏ mở nắp bằng một tay rồi đưa cho Ôn Từ.
Ôn Từ nhìn anh.


Anh không nói gì kéo ghế cho cô ngồi xuống, còn mình đứng lên lại chỗ cô nướng thịt, không nói không rằng cầm cái đồ gắp lên để trở thịt.
Ôn Từ cũng có hơi đói, không từ chối cô cúi đầu uống coca và ăn cánh gà.
Phó Tư Bạch cẩn thận thêm chút nước chấm vào đĩa cho cô.


Lâm Vũ ngạc nhiên nói: “Vãi, không ngờ trong cuộc đời này còn có thể hưởng thị thịt nướng do Phó gia phục vụ nha!”
“Cái này cũng quá hiếm thấy rồi.” Đoạn Phi Dương đưa cái chén qua, “Phó gia, vất vả rồi!”
Phó Tư Bạch tùy ý gắp một miếng thịt bò đầy máu qua.


“Đợi đợi! Cái này vẫn chưa chín, còn có tơ máu kìa!”
“Thích ăn thì ăn.”
“A cái này....” Đoạn Phi Dương thở dài, “Bỏ đi, hay là để Lạc Lạc làm đi.”
Phó Tư Bạch lấy cây đũa kí lên đầu anh ấy: “Kêu lung tung cái gì, cô ấy không có tên?”


“Phó gia, cậu như vậy không có đạo lý nha! Gọi Lạc Lạc thì làm sao!”
“Không được phép gọi.”
“Dựa vào đâu.”
“Dựa vào cô ấy là người của tôi.”


Mạc Nhiễm cũng không nhìn nổi Đoạn Phi Dương cứ chiếm tiện nghi của Ôn Từ, đứng lên nói một câu công bằng: “Đoạn Phi Dương, cậu không có tay à, thấy người ta thật thà nên ức hϊế͙p͙ phải không, Ôn Từ tình tính tốt, không có nghĩa là người ta có nghĩa vụ nướng thịt cho cậu, muốn ăn tự lăn vào nướng đi.”


Đoạn Phi Dương đáng thương nhìn qua Ôn Từ, cô lè lưỡi xin lỗi anh ấy.
Phó Tư Bạch nếu đã làm như vậy thì cô đương nhiên sẽ không phớt lờ mặt mũi của anh nơi đông người, vậy nên cũng ngồi im đó, từ từ ăn uống.


Thịt Phó Tư Bạch nướng xong đương nhiên đưa cho Ôn Từ trước, cô ăn mãi cho đến khi thật sự không ăn nỗi nữa mới chia cho người khác.
Đoạn Phi Dương lại không nhịn được cười khúc khích: “Phó gia, thịt của cậu nướng... đều đưa cho vợ cậu rồi.”
Anh cười lạnh: “Không thì cậu làm.”


Lâm Vũ khuyên: “Phó gia phục vụ cho cậu thì cậu hãy trân trọng đi, cái này vẫn phải đặt Ôn Từ lên trước.”
Đoạn Phi Dương nhíu mày: “Hai người này không phải đang chiến tranh lạnh à?”
Phó Tư Bạch từ từ nói: “Con mắt nào của cậu thấy chúng tôi đang chiến tranh lạnh.”


“Không phải sao?” Anh ấy nhìn qua Ôn Từ.
Ôn Từ rất coi trọng mặt mũi cho Phó Tư Bạch, cô nói: “Không có, em và Phó ca rất tốt.”
“Haizz, được rồi.”


Đông tác nướng thịt của Phó Tư Bạch tỉ mỉ, dịu dàng hơn, trong lòng bị hai chữ “Phó ca” lấp đầy một cách thỏa mãn, còn lương thiện cho Đoạn Phi Dương mấy miếng thịt.
……
Sau khi ăn tối xong mọi người quây quần bên đống lửa trại trong vườn, nói chuyện phiếm.


Phó Tư Bạch ngồi trên ghế cao, Ôn Từ ngồi trên cái băng ghế kế bên anh, tay của anh tùy ý đặt trên vai cô, chơi đua vài lọn tóc xõa bên tai cô, khều khều vành tai cô làm cô hơi ngưa ngứa.
Cô ho mấy cái rồi quay đầu nhìn chằm chằm anh.


Phó Tư Bạch ngước cằm lên cười, giống như đang vuốt ve chú cún vậy: “Đừng động.”
“Ngứa!”
Người đàn ông kề sát lại gần cô, nói đầy sâu xa: “Chỗ nào ngứa?”
“……”


Ôn Từ cũng biết mình không nên nghĩ nhiều nhưng khuôn mặt cô vẫn đỏ lên một cách không kiểm soát, quay đầu sang chỗ khác không muốn để ý anh nữa.
Mạc Nhiễm cầm cây đàn đến chỗ bọn họ.
“Này! Đội trưởng, cậu còn mang theo nó nữa hả, không sợ nặng à.”


“Nó làm nên ban nhạc mình thì đương nhiên phải mang theo nó rồi.” Mạc Nhiễm nhìn quanh một vòng, “Ai trước đây?”
Ôn Từ giơ tay, chỉ Phó Tư Bạch sau lưng: “Anh ấy nói anh ấy muốn hát.”
“Vậy là giọng ca chính của chúng ta.” Mạc Nhiễm đưa cây guitar đưa cho anh.


Phó Tư Bạch thuận tay cầm cây guitar: “Nghe bài gì?”
Mạc Nhiễm quay đầu nhìn những vị khách xung quanh, nói: “Tùy cậu nha, đừng to tiếng qua sẽ làm ồn người khác. Bài nào nhẹ nhàng đi.”
Anh nhìn Ôn Từ: “Bạn gái chọn đi.”
“Em chọn cái gì anh cũng biết sao?”
“Thử đi.”


Ôn Từ suy nghĩ, cô nói: “Tiểu Vũ?”
Phó Tư Bạch cúi đầu chỉnh bass, giọng anh ấm áp như có lực hút nam châm---
“Luôn có những cuộc gặp gỡ thật đặc biệt
Giống như cái cách mà em gặp được anh vậy.”
“Đôi mắt trong sáng, dịu dàng của anh
Cứ xuất hiện trong giấc mơ của em
……


Cơn gió mắt nhẹ cùng với giai điệu nhẹ nhàng và tinh tế nhẹ nhàng thoảng qua bên tai cô.
Như thể cả thế giới này đều an yên.
Cô ngước mắt nhìn qua anh.


Những ngón tay chắc nịch của anh gẩy những sợi dây, và mái tóc mái màu trắng bạch kim của anh buông thõng trước mắt, nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió. Khuôn mặt vẫn còn dán miếng băng keo cá nhân, yết hầu của anh nhẹ nhàng trượt lên xuống và lắm lúc đôi mắt anh lướt qua cô.


Ôn Từ cứ nghe mãi, ánh mắt có hơi ươn ướt.
Cô sợ bản thân mình... thật sự sắp không chống đỡ nỗi.
Nếu anh không phải là Phó Tư Bạch, là một người nào đó khác, một người qua đường, một người vô danh, là ai cũng đều tốt cả....


Cô nhất định sẽ hoàn toàn đắm chìm trong từng ánh mắt nồng nàn, ấm áp của anh...
Cô sẽ... rất yêu rất yêu anh.