Lộ Mặt

Chương 18

Phòng trong bệnh viện khác nhau, nhưng cô y tá thì giống. Một khối hào nhoáng chỏi nhau. Ngồi bên cạnh giường, cô y tá là điều đầu tiên Judd nhìn thấy khi ông mở mắt.
- Tốt quá, ông tỉnh rồi. – Cô ta nói một cách nghiêm nghị. – Bác sĩ Harris muốn gặp ông. Tôi sẽ báo với ông ấy là ông đã tỉnh. – Cô ta kiên quyết đứng chờ bên ngoài.
Judd ngồi dậy, cẩn thận bước đi. Tay và chân phản xạ chậm một chút, nhưng không có tổn thương. Ông tập trung nhìn vào một cái ghế khi băng qua phòng, mỗi bước nhìn một cái. Thị lực của ông hơi bị mờ.
- Có cần hội chẩn không?
Ông nhìn lên. Bác sĩ Seymour Harris vừa bước vào phòng.
- Tốt. – Bác sĩ Harris vui vẻ nói – Ông vừa trở thành một trong những khách hàng sộp nhất của chúng tôi. Ông có biết chỉ riêng hóa đơn tiền khâu vết thương là bao nhiêu không? Chúng tôi chắc phải cho ông mức giảm giá đặc biệt quá… Giấc ngủ của ông thế nào hả Judd? – Ông ta ngồi xuống bên cạnh giường.
- Giống như một em bé. Ông cho tôi thuốc gì vậy?
- Một mũi sodium luminol.
- Bây giờ là mấy giờ rồi?
- Giữa trưa.
- Ối trời. – Judd nói – Tôi phải rời khỏi đây ngay.
Bác sĩ Harris rút tờ xét nghiệm từ xấp hồ sơ ông ta mang theo. Ông thích nói về cái gì trước: chấn thương não, các vết rách, hay các chỗ bầm giập?
- Tôi thấy khỏe mà.
Bác sĩ đặt giấy xét nghiệm qua một bên. Giọng ông ta trở nên nghiêm trọng.
- Judd, cơ thể ông đã phải chịu nhiều tổn thương hơn là ông có thể cảm nhận được. nếu ông biết khôn, thì hãy nằm đây, trên chiếc giường này trong vài ngày và nghỉ ngơi. Sau đó ông sẽ đi nghỉ dưỡng trong một tháng.
- Cám ơn, Seymour. – Judd nói.
- Ý ông là … Cám ơn, nhưng tôi không cần …
- Có vài việc tôi cần phải giải quyết.
Bác sĩ Harris thở dài.
- Ông có biết ai là bệnh nhân tệ hại nhất trên thế giới không, bác sĩ? – ông ta đổi đề tài, chấp nhận chịu thua – Peter đã ở đây suốt đêm. Rồi ông ta mỗi giờ mỗi gọi điện hỏi thăm. Ông ấy lo cho ông nhiều lắm đó. Ông ta nghĩ ai đó cố giết ông tối qua.
- Ông biết là bác sĩ thì giàu tưởng tượng không thể tả mà.
Harris trố mắt nhìn ông một lúc, rồi nhún vai nói.
- Ông là nhà tâm lý, tôi chỉ là Ben Casey. Có lẽ ông biết ông đang làm gì … nhưng tôi sẽ không đặt cược vào đó dù chỉ năm xu. Ông có chắc là ông sẽ không ở lại đây vài ba ngày chứ?
- Tôi không thể.
- Được. Hùng hổ lắm. Tôi sẽ cho ông xuất viện vào ngày mai.
Judd định phản kháng, nhưng Harris ngắt ngang.
- Không cãi. Hôm nay là Chủ Nhật. Mấy gã đập ông nhừ tử cũng cần nghỉ ngơi mà.
- Seymour …
- Còn nữa, tôi ghét đóng vai bà vú em nhưng, ngày nay ông đã ăn gì chưa?
- Không có gì nhiều. – Judd nói.
- Được. Tôi đã dặn cô Bedpan vỗ béo ông trong vòng hai mươi bốn giờ, và Judd này …
- Vâng.
- Hãy cẩn thận. Tôi ghét đánh mất khách hàng sộp như ông. - Rồi bác sĩ Harris bỏ đi.
Judd nhắm mắt lại và nghỉ ngơi một lúc. Ông nghe tiếng chén dĩa khua rổn rảng, và khi nhìn lên ông thấy một cô y tá người Ai len đang đẩy xe trên có khay chứa bữa ăn tối vào.
- Ông thức dậy rồi, bác sĩ Stevens. – Cô ta mĩm cười.
- Bây giờ là mấy giờ.
- Sáu giờ chiều.
Ông đã ngủ cả ngày.
Cô đặt đồ ăn lên khay trên giường ông và nói:
- Tối nay ông được chiêu đãi món gà tây. Mai là ngày Chúa Giáng Sinh.
- Tôi biết.
Ông không cảm thấy thèm ăn cho đến khi cắn miếng thịt đầu tiên và bỗng khám phá rằng mình đang đói ngấu. Bác sĩ Harris đã ngăn tất cả các cuộc điện thoại. Ông được nằm trên giường, không ai làm phiền, phục hồi sức khỏe, sắp xếp nội lực. Ngày mai ông sẽ cần tất cả sức mạnh mà ông có thể tập hợp được.
Vào lúc mười giờ sáng hôm sau, bác sĩ Seymour Harris vội vả bước vào phòng Judd.
- Ông ra sao rồi, bệnh nhân yêu quí của tôi. – Ông ta tươi cười – Ông đã trở lại là người rồi.
- Tôi cũng cảm thấy mình lại là người.
- Ông sắp có khách đến thăm. Tôi mong ông đừng sợ ông ấy.
Peter, và có lẽ Norah nữa. Họ gần như dành hết cả thời gian gần đây để thăm nom ông trong bệnh viện.
Bác sĩ Harris đi ra.
- Đó là trung úy McGreavy.
Trái tim của Judd chùng xuống.
- Ông ta rất nôn nóng nói chuyện với ông. Ông ta đang trên đường tới đây. Ông ta muốn biết chắc là ông đã thức dậy.
Vậy là ông ta có thể bắt mình. Trong khi Angeli đang nghỉ ốm, ông ta hoàn toàn tự do để chế ra bằng chứng hòng có thể kết tội Judd. Một khi McGreavy đã nắm mình trong tay hắn thì đừng có hy vọng. Ông phải trốn đi trước khi ông ta đến.
- Ông có thể nói cô y tá gọi giùm thợ cắt tóc không? – Judd nói. - Tôi muốn cạo râu.
Giọng ông phải nghe rất kỳ quặc, bởi vì bác sĩ Harris nhìn ông một cách ngỡ ngàng. Hoặc bởi vì McGreavy đã kể gì đó về ông với Harris?
- Dĩ nhiên rồi Judd. – Ông ta bỏ đi.
Khi cửa vừa đóng, Judd ra khỏi giường và đứng lên. Hai đêm ngủ yên đã mang lại điều kỳ diệu cho ông. Ông bước hơi lảo đảo, nhưng chỉ thoáng qua. Bây giờ ông phải đi cho nhanh. Ông thay đồ mất ba phút.
Ông giật cửa mở ra, ngó quanh coi có ai có thể cản trở mình không, và thẳng tiến về phía tầng dành cho nhân viên phục vụ. Khi ông bước xuống lầu, cửa thang máy mở và ông thấy McGreavy bước ra,  tiến về phía căn phòng mà ông vừa rời khỏi. Ông bước nhanh, đằng sau ông là một cảnh sát mặc quân phục và hai thám tử. Judd nhanh chóng xuống tới tầng trệt và tiến về phía cửa vào dành cho xe cấp cứu. Ra khỏi bệnh viện một dãy nhà, Judd vẫy một chiếc taxi.
McGreavy bước vào phòng bệnh viện, ném cặp mắt vào chiếc giường không người và nhà vệ sinh trống không.
- Lục soát xung quanh. – Ông ta nói với những người kia. - Các anh vẫn còn có thể bắt hắn.
Ông ta nhấc điện thoại. Cô trực tổng đài nối máy cho ông ta với sở cảnh sát.
- McGreavy đây. – Ông ta nói nhanh – Tôi muốn phát một thông báo đi các nơi. Khẩn cấp… bác sĩ Judd Stevens, đàn ông, da trắng, tuổi …
Taxi dừng lại phía trước tòa nhà văn phòng của Judd. Tờ giờ trở đi, không có nơi nào an toàn cho ông cả. Ông không thể trở về căn hộ của mình. Ông phải tìm một khách sạn nào đó. Trở về văn phòng là nguy hiểm nhưng có một việc cần phải làm ngay.
Ông cần một số điện thoại.
Ông trả tiền taxi và bước vào hành lang. Mỗi bắp thịt trong cơ thể đau đớn khi ông đi nhanh. Ông biết mình có rất ít thời gian. Không biết là họ có đợi ông trở về văn phòng của mình hay không, nhưng ông không còn cách nào khác. Có một câu hỏi là ai sẽ gặp ông trước. Cảnh sát hay sát thủ.
Khi đến văn phòng, ông mở cửa và đi vào trong, khóa cửa lại. Bên trong văn phòng dường như xa lạ và thù địch. Judd biết rằng ông không thể nào điều trị cho bệnh nhân của mình ở đây nữa. Ông sẽ đặt họ vào tình thế nguy hiểm. Trong lòng ông dấy lên cơn tức giận về những thứ Don Vinton đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của ông. Ông có thể hình dung cảnh sẽ xảy ra khi hai anh em về báo cáo rằng họ chưa giết được ông. Nếu ông đoán được tính cách của Don Vinton một cách chính xác, thì hắn phải ở đỉnh cao thịnh nộ. Cuộc tấn công kế tiếp sẽ đến bất kỳ lúc nào.
Judd băng ngang phòng để lấy số điện thoại của Anne. Ông nhớ đến hai việc khi ở trong bệnh viện.
Một lần hẹn khám với Anne được xếp lịch ngay trước buổi khám cho John Hanson.
Anne và Carol đã có vài lần tán gẫu với nhau. Có lã Carol đã ngây thơ tâm sự một vài thông tin chết người cho Anne. Nếu vậy, bà ấy có thể gặp nguy hiểm.
Ông lấy cuốn sổ địa chỉ của mình ra khỏi một ngăn kéo có khóa, tìm số điện thoại của Anne và gọi. Có ba tiếng chuông và một giọng đều đều vang lên.
Đó là tiếng cô điện thoại viên.
- Xin vui lòng báo số cần gặp.
Judd đọc số. vài giây sau, tiếng cô điện thoại viên vang lên.
- Tôi xin lỗi, ông gọi nhầm số. Xin kiểm tra lại danh bạ hoặc tìm thông tin trợ giúp.
- Cám ơn – Judd gác máy.
Ông ngồi đó một lúc. Nhớ lại điều mà bên dịch vụ trả lời cuộc gọi đã báo với ông vài ngày trước. Họ đã tiếp cận tất cả bệnh nhân ngoại trừ Anne. Số điện thoại có thể đã bị đảo lộn khi lên danh bạ. Ông tìm trong danh bạ, nhưng không hề có tên bà hay chồng bà ta. Ông bỗng cảm thấy, việc ông báo cho Anne là rất quan trọng. Ông chép địa chỉ của bà ấy ra:
617 Woodside Avenue, Bayonne, New Jersey.
Mười lăm phút sau, ông đã có mặt ở hãng Avis và thuê một chiếc xe hơi. Có một khẩu hiệu ở đằng sau quầy tiếp tân. “Chúng tôi là số hai, vì thế chúng tôi cố gắng nhiều hơn”. Judd nghĩ, vây là cùng một giuộc với mình.
Vài phút sau, Judd lái xe ra khỏi garage. Ông chạy vòng quanh khối nhà, tự hài lòng rằng mình không bị theo dõi, và thẳng tiến về phía cầu George Washington đi New Jersey.
Khi đến Bayonne, ông dừng lại ở một trạm xăng để hỏi đường.
- Đến ngã tư kế, quẹo trái, đường thứ ba.
- Cám ơn. – Judd lái đi.
Trong ý nghĩ gặp lại Anne lần nữa, tim ông ta đập rộn lên. Mình sẽ phải nói gì với bà ấy mà không làm bà ấy giật mình? Liệu chồng bà có nhà không?
Judd quẹo trái ở Đại lộ Woodside. Ông tìm số, ông đang ở dãy chín trăm. Nhà ở hai bên đường nhỏ hẹp, củ kỹ và hơi đổ nát. Ông lái đến dãy bảy trăm, những ngôi nhà dần dần theo chiều hướng còn nhỏ hơn và củ hơn.
Anne sống trong một biệt thự đẹp đẽ có trồng cây thành rừng. Hình như không có cây ở đây. Khi Judd đến địa chỉ mà Anne đã cho, ông hầu như đoán được những gì mình sẽ thấy.
617 là một lô đất trống rỗng phủ đầy cỏ dại.