Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 555: Chiến vì top hai (1)

- Ta đang suy nghĩ về ngày mai, hai người còn lại dường như đều khó đối phó.

Lục Thiếu Du nói.

- Thực lực hai người kia đều rất mạnh, quả thực khó đối phó. Chỉ là nếu như dùng toàn lực lẽ nào ngươi không nắm chắc sao?

Thân thể nhỏ nhắn của Bạch Linh lười biếng ghé vào cái ghế rồi nói, ngay cả cái đầu cũng không ngẩng lên.

- Nắm chắc quả thực không có, đến lúc đó tính tiếp.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói.

Khoanh chân ngồi xuống, lúc này cũng đã là hoàng hôn. Lục Thiếu Du lập tức tiến vào trong trạng thái tu luyện. Cuộc chiến ngày mai hắn phải đối đầu với một trong hai người. Mặc kệ là ai nếu như hắn muốn thắng trên cơ bản đều không có hy vọng gì.

Chỉ là Lục Thiếu Du cũng không phải là người không chiến mà hàng. Huống chi nếu như tiến vào top hai là có thể khiến cho Vân Khiếu Thiên đáp ứng thêm một việc, có chỗ tốt như vậy đương nhiên hắn sẽ cố gắng.

Một lát sau, quanh thân Lục Thiếu Du được bao phủ bởi một đám quang mang, trên người Tiểu Long và Bạch Linh cũng có quang mang bao quanh, tất cả đều tiến vào trong trạng thái tu luyện.

Bên ngoài, có năng lượng thiên địa, Bạch Linh đã có thể tu luyện bình thường.

Trong thành Thiên Kiếm hiện tại đều đàm luận về Nguyên Nhược Lan, vũ giả tứ hệ. Tin tức này giống như một cơn lốc, lúc chạng vạng, hầu như toàn bộ mọi người trong thành Thiên Kiếm to lớn này đều biết tới.

Mà cùng lúc đó, tin tức này cũng từ trong thành Thiên Kiếm truyền tới không ít thế lực khác. Vũ giả tứ hệ xuất hiện tuyệt đối là một chuyện tình khiến cho người ta khiếp sợ. Vũ giả tứ hệ, tu vi càng cao, thực lực sẽ càng kinh khủng. Một người như vậy lại là đệ tử thân truyền của Thiên Kiếm môn, các thế lực lại càng phải quan tâm.

Trong nơi đặt cược ở thành Thiên Kiếm hiện tại cũng chỉ còn lại ba người Lục Thiếu Du, Nguyên Nhược lan, Lăng Thanh. Mà vốn Lục Thiếu Du tỷ lệ đặt cược rất thấp, từ vòng thứ ba có biểu hiện kinh người mới tăng lên một chút. Thế nhưng lúc này trong ba người còn lại thì hắn là kẻ có tỷ lệ thấp nhất.

Mà vì cuộc chiến ngày mai tỷ lệ đặt cược của Lục Thiếu Du đã là một ăn ba trăm. Nguyên Nhược Lan là một ăn một, Lăng Thanh thì là một ăn hai. Loại tỷ lệ này nếu như để Lục Thiếu Du biết được nhất định sẽ phiền muộn muốn chết. Xem ra, toàn bộ mọi người trong thành Thiên Kiếm này không xem trọng hắn.

Từ tỷ lệ có thể nhìn thấy, hầu như người trong thành Thiên Kiếm đều xem trọng Nguyên Nhược Lan, thứ nhì chính là Lăng Thành. Mà Lục Thiếu Du đã hoàn toàn bị ném sang bên cạnh, một ăn ba trăm, loại tỷ lệ này quá lớn, thế nhưng lại không có ai chú ý đến.

Vào buổi tối, khi màn đêm buông xuống, trên bầu trởi xuất hiện một vầng trăng và những ngôi sao không ngừng lóe lên ánh sáng.

Dưới bầu trời đêm vắng vẻ, còn có những âm thanh náo nhiệt trong thành Thiên Kiếm, lúc này chỉ có một người đang thưởng thức bầu trời đêm mỹ lệ này.

Tại mỗi tửu điếm bình dân, trên nóc nhà có một thân ảnh đang ngồi đó, quần áo theo gió đêm tung bay phất phới. Trên mặt người này có một tấm lụa trắng, chính là Lăng Thanh tham gia đại hội Tam tông Tứ môn kia.

Trong bóng tối, ánh mắt Lăng Thanh bắn ra một đạo tinh quang. Trong bóng tối này toát lên một cỗ vị đạo không nói nên lời.

- Thiếu chủ, vì sao còn chưa đi nghỉ? Ngày mai người còn phải đi tham gia đại hội Tam tông Tứ môn.

Một lão giả vẻ mặt có chút âm lệ vô thanh vô tức xuất hiện trên mái nhà, đối với người thanh niên trước mắt này phát ra sự tôn kính tuyệt đối.

- Ta biết rồi. Tin tức của bảo vật tiến triển tới đâu rồi?

Thanh niên gầy gò này không quay đầu lại, nhìn vào vầng trăng treo trên không trung hỏi.

- Gần đây có chút bận rộn cho nên không có tiến triển gì mới. Dù sao tin tức này cũng đã trôi qua nhiều năm, bảo vật kia dường như rơi vào trong tay một tiểu ra gia tộc ở trấn Thanh Vân. Chờ sau khi xác định kỹ ta lại bẩm báo với Thiếu Chủ.

- Được, nhanh chóng xác định đi. Nếu như bảo vật này bị các thế lực khác biết được chúng ta sẽ tốn rất nhiều công phu.

Thanh niên gầy gòn ói.

- Vâng, thiếu chủ.

Lão giả có chút âm lệ nói:

- Thiếu chủ, ngày mai luận võ, toàn bộ người trong thành đều đoán người và Nguyễn Nhược Lan kia có hy vọng, Thiếu Chủ thực sự muốn đánh bại Nguyễn Nhược Lan kia sao?

- Đánh bại Nguyễn Nhược Lan sẽ tạo thành đả kích thật lớn cho Tam tông Tứ môn, Vũ Tướng thất trọng, vũ giả tứ hệ còn chưa đủ lọt vào mắt của ta.

Thanh âm khàn khàn của thanh niên kia vang lên.

- Thiếu Chủ đương nhiên sẽ không đặt Nguyên Nhược Lan kia vào mắt rồi. Ngay cả giới chủ cũng nói thiên phú của Thiếu Chủ so với ngài còn mạnh hơn. Về phần Lục Thiếu Du kia, vũ giả tam hệ cũng không phải là đối thủ của người.

Lão giả âm lệ kia nói.

- Hóa ra hắn tên là Lục Thiếu Du.

Thanh niên gầy gò lẩm bẩm nói, thanh âm đột nhiên có chút run run.

Âm thanh ầm ĩ không dứt trong thành, một đêm chậm rãi trôi qua. Khi tia nắng đầu tiên từ phía đông chiếu xuống mang theo một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến cho mọi người thoải mái. Phía chân trời xa xa những ngôi sao bắt đầu biến mất.

Phù.

Lục Thiếu Du thở ra một ngụm trọc khí trong cơ thể, một đêm tu luyện, tu vi có chút tiến bộ chậm rãi.

- Lão đại, hôm nay phải xem biểu hiện của huynh thế nào rồi.

Tiểu Long cũng dừng tu luyện, quang mang quanh thân chợt lóe lên, dường như trong khoảng thời gian này nó tiến bộ không ít.

- Lục Thiếu Du, hôm nay mặc kệ là ngươi gặp phải kẻ nào, chỉ sợ đều vô cùng khó khăn. Ta cũng muốn biết, ngươi còn con bài ẩn dấu nào không.

Bạch Linh nói.

- Hắc hắc.

Lục Thiếu Du cười hắc hắc. Còn bài chưa lật của hắn xem ra hôm nay phải bại lộ, mặc kệ là gặp phải ai, hắn đều phải liều mạng.

Sáng sớm, trên Diễn võ trường trong thành Thiên Kiếm đã bắt đầu tụ tập không ít người. Hai trận đấu đỉnh phong sắp tới tất cả mọi người đều không muốn bỏ qua, càng những trận đấu về sau sẽ càng kịch liệt.

Khi Lục Thiếu Du theo mọi người Vân Dương Tông tới khán đài thì những chưởng môn của Tam tông Tứ môn khác cũng xuất hiện. Sau khi hàn huyên một lát, các đại cường giả lập tức ngồi xuống. Lục Thiếu Du và Lục Vô Song, còn có Khuất Đao Tuyệt, Hàn Phong cũng chỉ có thể đứng phía sau mà thôi.

Thương thế Vân Hồng Lăng cũng không nhẹ, nhưng nàng cũng muốn đi tới. Hôm nay Lục Thiếu Du phải lên đài, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua.

Dọc đường đi, Vân Khiếu Thiên, Vũ Ngọc Tiền, Dương trưởng lão dường như cũng biết ý không tạo thành áp lực quá lớn cho hắn. Đều bảo hắn cố gắng là được, thua cũng không sao. Dù sao đi nữa hắn cũng đã vì Vân Dương Tông lập được đại công.

Chỉ có Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên, hai huynh đệ nhà này trong mắt có chút hận ý, cũng cười nhạo. Người mà bọn hắn luôn căm ghét một đường tấn cấp, khiến cho bọn họ oán hận không ngớt. Hiện tại gặp phải đối thủ khó nhằn không có cơ hội nào thắng khiến cho trong lòng bọn họ vô cùng sảng khoái.

- Tiểu tặc, hai người bọn họ đều rất lợi hại, ngươi phải cẩn thận một chút. Dù sao đi nữa cũng đã tiến vào top ba, cũng không cần cố gắng quá tránh để bị thương.