– Ô, ta cứ tưởng là ai, hóa ra là mấy vị trưởng lão Phi Linh Môn. Sao đến đây hết vậy, mời vào trong!
Hồ Nam Sinh nói:
– Tề Bàn Tử, đây là chưởng môn Phi Linh Môn chúng ta, cố ý đến vì ngươi.
Nam nhân áo trắng ngay từ đầu đã liếc trộm Lục Thiếu Du, nghe Hồ Nam Sinh giới thiệu lập tức tiến lên nồng nhiệt chào hỏi:
– Thì ra là Lục chưởng môn đích thân đến. Sớm nghe nói Lục chưởng môn tuổi trẻ tài cao, ta luôn muốn tự mình đến bái phỏng nhưng cứ bận công chuyện không đi được, xin thứ lỗi.
Tề Bàn Tử thân thiết như thể bằng hữu lâu năm không gặp.
Lục Thiếu Du hờ hững liếc qua Tề Bàn Tử, hắn phớt lờ làm gã lúng túng.
Lục Thiếu Du đi thẳng tới trước mặt lão nhân năm mươi tuổi:
– Quản sự còn nhớ ta không?
Lão nhân năm mươi tuổi ngay từ đầu đã chú ý Lục Thiếu Du:
– Ngươi là...
Một thiếu niên mua hàng hóa giá mười vạn kim tệ từ tay lão, phái mấy người theo đuôi đến nay bặt vô âm tín, nên lão có ấn tượng sâu sắc với Lục Thiếu Du. Lão nhân nhớ ra Lục Thiếu Du ngay, biểu tình ngạc nhiên. Lão nhân cứ tưởng mấy người lão phái đi sau khi trấn lột đồ vật của thiếu niên thì bỏ trốn, nay xem ra bọn họ đều gặp bất trắc.
Lục Thiếu Du nhẹ nhàng nói:
– Đã nhớ ra rồi sao? Ta mua vài món đồ ở chỗ quản sự nhưng quản sự phái người chặn giết, Tụ Bảo Môn làm ăn là thu vào không thu ra sao?
Biểu tình Lục Thiếu Du lạnh băng nhìn quản sự chằm chằm.
Tiểu Long cảm nhận khí lạnh từ người Lục Thiếu Du, nó co duỗi lưỡi theo dõi lão nhân:
– Xèo xèo!
– Không phải, Lục chưởng môn hiểu lầm...!
Xoẹt!
Lão nhân ngừng ngang, cơ mặt cứng ngắc, chậm rãi cúi đầu. Năm chỉ ấn xuyên thủng ngực lão nhân.
Lục Thiếu Du thu chân khí về, lạnh nhạt nói:
– Hiểu lầm, giải thích gì đó đều là nhảm nhí.
Tề Bàn Tử biến sắc mặt trừng Lục Thiếu Du:
– Lục chưởng môn, tại sao giết người?
Lục Thiếu Du hừ lạnh một tiếng:
– Giết người rồi sao? Tụ Bảo Môn ở trấn Hoa Môn mặt ngoài buôn bán đàng hoàng ngầm thì chặn giết thương nhân, làm chuyện xấu xa. Hôm nay ta sẽ tiêu diệt Tụ Bảo Môn để những người khác nhớ lâu chút, hiện tại trấn Hoa Môn thuộc về Phi Linh Môn ta, không phải các ngươi muốn làm gì thì làm!
Lục Thiếu Du nói với đám người Phi Linh Môn:
– Ra tay, không chừa một người!
Lục Thiếu Du dứt lời, chân khí bộc phát, khí thế hùng hồn cuồng bạo tuôn ra từ thân thể hắn. Không khí bị đè ép dạt ra.
– Giết!!!
Năm vị trưởng lão sớm nhận lệnh Lục Thiếu Du cùng xông lên đánh, không chừa người sống. Mục tiêu hôm nay là tiêu diệt Tụ Bảo Môn, giết một người răn trăm người, răn đe.
Tề Bàn Tử cao giọng quát:
– Các người muốn gì? Tại sao đánh người? Có gì từ từ nói.
Tề Bàn Tử biết không đối kháng lại thực lực Phi Linh Môn hiện tại được.
Hồ Nam Sinh là người thứ nhất lao lên:
– Muốn gì sao? Muốn diệt Tụ Bảo Môn nhà ngươi!
Chân khí bộc phát, Hồ Nam Sinh rút ra trường kiếm, kiếm ảnh đầy trời bao trùm Tề Bàn Tử.
Vù vù vù!
Sắc mặt Tề Bàn Tử sa sầm, nhanh chóng thụt lùi. Tề Bàn Tử không chống lại Hồ Nam Sinh mà thụt lùi ra sau.
Chợt vang tiếng hét to:
– Muốn trốn hả? Đã muộn rồi!
Trịnh Anh giơ trường kiếm quét khí nóng bao phủ sau lưng Tề Bàn Tử.
Thường Lỗi, Trần Tân Kiệt, Chu Ngọc Hậu đánh ra công kích bao vây Tề Bàn Tử. Năm trưởng lão vây công một mình Tề Bàn Tử.
Đám người Trương Minh Đào, Hoàng Bác Nhiên xông lên.
– Giết!!!
Hai trăm đệ tử Phi Linh Môn lao vào ba mươi người Tụ Bảo Môn, bọn họ đánh hội đồng mà không thấy xấu hổ ngược lại rất là hưng phấn.
Lục Thiếu Du liếc thấy Linh Sư tứ trọng mặc trường bào định thừa dịp loạn trốn vào Tụ Bảo Môn.
– Muốn trốn sao?
Lục Thiếu Du nhíu mày, mắt lóe tia sáng lạnh lặng lẽ đi theo thanh niên mặc hoa phục.
Lục Thiếu Du xuyên qua Tụ Bảo Môn đi ra phía sau là một đại viện rộng rãi. Không thấy bóng dáng Linh Sư mặc trường bào hoa phục đâu.
Lục Thiếu Du đứng trong đại viện, quan sát bốn phía, tập trung xem xét. Lục Thiếu Du nhướng mày lao hướng gian phòng thứ nhất.
Vù vù vù!
Lục Thiếu Du vừa lao vào phòng thì có linh hỏa nóng cháy phun ra.
Cộp cộp cộp!
Lục Thiếu Du buộc lòng phải nhanh chóng thụt lùi ra đại viện, lảo đảo mấy bước mới đứng vững. Thanh niên mặc hoa phục đã xuất hiện trước mắt Lục Thiếu Du.
Thanh niên mặc hoa phục cảm nhận khí thế từ người Lục Thiếu Du, lạnh lùng nói:
– Hừ! Thì ra chỉ là Vũ Sư tứ trọng, muốn đấu với ta?
Thanh niên mặc hoa phục phát ra linh lực. Lục Thiếu Du cảm nhận khí thế từ người thanh niên mặc hoa phục, hắn nhíu mày. Thanh niên mặc hoa phục là Linh Sư tứ trọng, linh lực không yếu, linh hồn lực mạnh hơn Vũ Sư nhiều.
Linh Sư tứ trọng hét to một tiếng:
– Linh Lực Thúc Phược!
Linh Sư tứ trọng kết thủ ấn, từng tia linh lực trắng vô hình như suối phun ra từ thân thể gã.
Linh lực nhanh chóng ngưng tụ thành gợn sóng khí lưu khuếch tán không gian, phô thiên cái địa trút xuống. Những khí lưu gợn sóng dường như không có lực lượng gì, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy khí lưu xẹt qua thì không gian hư vô hằn dấu rất nhạt.
Sóng gợn khí lưu rậm rạp từ trên trời giáng xuống bao phủ Lục Thiếu Du. Lục Thiếu Du cảm giác rõ ràng gợn sóc linh lực vô hình này xé gió hiện ra, khí thế sắc bén trực tiếp công kích linh hồn. Linh Sư khó nhằn nhất là trong lực công kích chứa lực lượng kỳ dị, khiến Vũ Giả rất e ngại.
Khóe môi Lục Thiếu Du cong lên nụ cười lười biếng. Khi những linh lực hóa thành sóng gợn đến gần Lục Thiếu Du thì không khí như có vách tường năng lượng vô hình chặn lại sóng gợn không thể đến gần hơn.
– Linh Sư tứ trọng, tiếc rằng linh hồn lực của ngươi quá yếu.
Môi Lục Thiếu Du ngừng cười, khuôn mặt lạnh lùng nói:
– Đao Hồn Trảm!
Lục Thiếu Du đánh ra thủ ấn, linh lực cực kỳ cường đại bộc phát. Trán Lục Thiếu Du có lực lượng linh hồn vô hình dâng trào.
Lực lượng dao động, không gian run rẩy. Chợt vang tiếng nổ khuếch tán giữa không trung.
linh lực bốn phía tụ tập lại, làn gió khủng bố đè ép không gian biến hình. Khí thế cường đại, thanh linh đao đỏ rực ngưng tụ trong tay Lục Thiếu Du. Xung quanh linh đao đỏ gợn sóng không gian, tiếng xé gió sắc nhọn vang lên.
Vù vù vù!
Linh đao đỏ xé rách dòng không khí, xẹt qua khí lưu, cắt vỡ hư không. Nhát đao chém ra dẫn đến không gian chấn động, đao quang lóe tàn ảnh mang theo uy thế kinh khủng. Ánh sáng chói mắt bắn ra.
Linh đao khủng bố đụng vào sóng linh lực vô hình của Linh Sư tứ trọng trực tiếp xuyên thấu khiến không gian trong một thoáng vặn vẹo, dao động năng lượng bạo động.
Tiếng cắt năng lượng khẽ khàng vang lên. Sóng linh lực của Linh Sư tứ trọng vỡ ra, lực lượng sắc bén không gì sánh bằng khuếch tán.
– Ngươi cũng là Linh...!
Linh Sư tứ trọng chưa nói hết câu thì linh đao đỏ xuyên qua không gian bắn thẳng vào trán gã. Cơ thể Linh Sư tứ trọng run bần bật, linh hồn đau nhức. Trong não Linh Sư tứ trọng bị lực lượng đối phương bẻ gãy nghiền nát linh hồn, gã mất đi tri giác.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói:
– Ta chưa cắn nuốt Linh Giả bao giờ, ngươi là người thứ nhất.