Linh La Giới

Chương 86: Trước Khi Chém Giết

Trương Long không thể xông ra phía ngoài bởi Bạch Hoa đã ngăn hắn lại.
 
Hơn một trăm tên hắc y nhân chia làm hai hướng, sau một hồi hò hét liền bao vây quanh mọi người, cũng không tiến công. Lúc này Hạ Ngôn nhìn thấy phía sau đám hắc y nhân có hai người chậm rãi đi ra. Trong hai người này có một người chính là tên bị Bạch Nhị chém cụt tay trong quán rượu Đại La hôm qua.
 
Thấy một màn này Hạ Ngôn đã xác định được những người này là đến bào thù. Bà chủ quán rượu Đại La nói không sai, những người này quả nhiên sẽ báo thù.
 
Hạ Ngôn nhìn Bạch Nhị một chút, vẻ mặt Bạch Nhị đang tràn đầy giận dữ, đôi mắt dưới hàng lông mi dài không ngừng chớp chớp, hiển nhiên nàng cũng đã thấy tên khốn nạn cụt tay kia.
 
Bạch Hoa cùng hai mươi dong binh đều một bộ dáng đối mặt đại địch, sắc mặt phi thường ngưng trọng. Hơn hai mươi người chống lại hơn một trăm người, nếu thật sự xảy ra chém giết thì nhất định sẽ là một trận khổ chiến. Hơn nữa những cường đạo hắc y này thoạt nhìn thực lực cũng đều không kém.
 
Nhất là tên thủ lĩnh cường đạo đang chậm rãi từ phía sau đi tới kia, hơi thở càng trầm tĩnh, tuyệt đối không phải một đầu lĩnh đơn giản.
 
- Các ngươi là ai? Vì sao chặn đường chúng ta?
 
Một dong binh trong đoàn ánh mắt biến đổi lớn tiếng quát hỏi, hắn đứng ở phía trước Bạch Hoa, vũ khí sử dụng là một cây trường thương. Dáng người khôi ngô, gân xanh trên cánh tay hằn nổi, thực lực không kém.
 
Những cường đạo này hiển nhiên đều là những kẻ lão luyện, kinh nghiệm phong phú. Tuy nhiên, bình thường cường đạo ở bên ngoài Tội Ác Sâm Lâm đều chỉ cướp bóc những đoàn đội nhỏ, nếu là đoàn cường đạo khá lớn vậy cũng chỉ cướp của những người tu luyện từ trong Tội Ác Sâm Lâm đi ra.
 
Bởi vì bình thường người tiến vào Tội Ác Sâm Lâm cũng không mang theo vật phẩm đáng giá trên người, mà người từ trong rừng đi ra tỷ lệ trên người có đồ vật gì đó đáng giá lại lớn, ví dụ như khoáng thạch hoặc dược liệu vậy.
 
Nguyên nhân bởi như vậy cho nên mọi người cũng cảm thấy kỳ quái cùng nghi hoặc, vì sao đám cường đạo này trực tiếp chặn đường bọn họ đang tiến vào Tội Ác Sâm Lâm? Hơn nữa đội ngũ bọn họ hơn hai mươi người tuy rằng số lượng không tính nhiều nhưng tuyệt đối cũng không ít. Nếu như thực sự xảy ra chém giết, hơn một trăm tên cường đạo cho dù cuối cùng có thể thắng thì tuyệt đối phải tử thương không ít người.
 
Thủ lĩnh cường đạo này sẽ không ngu xuẩn như vậy chứ?
 
- Ha ha! Các vị không cần sợ hãi, huynh đệ ta chặn các vị lại là muốn tìm mấy kẻ thù thôi!
 
Thủ lĩnh cường đạo ánh mắt lấp lóe cười "ha ha" nói.
 
- Lưu Tam! Ngươi nhìn lại xem mấy người chém cụt tay ngươi là những ai?
 
Thủ lĩnh cường đạo chuyển tầm mắt nhìn hán tử cụt tay bên cạnh trầm ngâm nói.
 
Hạ Ngôn trong lòng khẽ động, thầm nghĩ thủ lĩnh cường đạo này quả nhiên giảo hoạt, hắn muốn tách riêng đám người Bạch Hoa ra sau đó mới báo thù cho hán tử cụt tay kia.
 
Tâm tư Bạch Hoa cũng xoay chuyển rất nhanh, hắn cũng nhận ra hán tử cụt tay kia, biết là phiền toái từ quán rượu hôm qua mà ra.
 
- Phiền phức đáng hận này!
 
Bạch Hoa sắc mặt trầm lại, nhìn huynh đệ của mình một chút, còn có cả Hạ Ngôn nữa.
 
- Đại ca! Chính là bọn chúng, chính tiểu tiện nhân kia chặt đứt cánh tay của ta!
 
Lưu Tâm một tay cầm vũ khí giơ lên chỉ vào Bạch Nhị lớn tiếng mắng, trên mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
 

Bạch Nhị cười nhạt, thân hình xinh xắn tiến về phía trước nói:
 
- Ta thật hối hận vì ngày hôm qua không giết chết tên khốn nạn này!
 
- Hắc hắc! Tiểu tiện nhân, ngươi hiện tại hối hận cũng đã muộn rồi! Ngày hôm qua ta không chết, hôm nay người chết là ngươi. Chà chà! Thật là tươi ngon mọng nước nha, các huynh đệ! Lát nữa mọi người đừng có lãng phí đó.
 
Ánh mắt dâm tà của Lưu Tam nhìn chằm chằm Bạch Nhị, mấy người này hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
 
Những tên cường đạo khác lập tức cười to một trận, rất nhiều ánh mắt đều nhìn chằm chằm Bạch Nhị!
 
Bạch Nhị tức giận dậm chân một cái rồi xông ra ngoài giơ trường kiếm hướng về phía tên Lưu Tam kia, Hạ Ngôn nắm tay giữ nàng lại:
 
- Đừng giận, không đáng đâu.
 
Hạ Ngôn khẽ nói bên tai Bạch Nhị.
 
Không biết vì sao, khi nghe được những lời này của Hạ Ngôn, Bạch Nhị vốn đang tức giận đến xanh mặt không ngờ trong lòng lập tức trở nên bình tĩnh lại, bước chân tự nhiên cũng dừng lại.
 
- Các vị! Chuyện này chỉ là chuyện riêng giữa chúng ta cùng mấy cừu nhân, cùng các vị không quan hệ gì. Các vị muốn đi vào Tội Ác Sâm Lâm, Lý Bưu ta tuyệt đối không ngăn cản. Tuy nhiên mấy người này thì. Hừ hừ!
 
Mắt Lý Bưu híp lại, một tia hàn quang âm trầm bắn ra nhìn chằm chằm Bạch Hoa cùng mấy người Bạch Nhị.
 
Nghe thấy thủ lĩnh cường đạo nói như vậy, đám dong binh cũng không tự chủ được nhìn về phía Bạch Hoa.
 
Bọn họ tuy rằng nhận nhiệm bảo này cùng tiến hành với đám người Bạch Hoa, nhưng mọi người cũng chưa từng có thâm tình gì. Gặp phải chuyện như vậy những người khác cũng không cần phải ra mặt vì Bạch Hoa. Dù sao đây là do đám người Bạch Hoa tự tìm phiền phức.
 
Chứng kiến ánh mắt mọi người, Bạch Hoa cũng biết mọi người trong lòng suy nghĩ cái gì, thầm thở dài một tiếng.
 
- Các vị! Chuyện này không có bất cứ quan hệ gì tới các vị cả, các vị đều đi trước đi!
 
Bạch Hoa chủ động lên tiếng nói.
 
Cùng với việc để người khác nói như vậy không bằng tự mình chủ động nói ra, thể diện còn dễ coi một chút.
 
- Vậy. việc đó. Bạch Hoa! Tiền thù lao đã trả các ngươi năm mươi kim tệ, còn ba mươi kim tệ hiện chưa có tiền trả cho các ngươi. Chờ khi các ngươi trở lại thành Bạch Thanh tới Lục gia lĩnh được chứ?
 
Một gã con cháu Lục gia ấp úng nói.
 
Tuy rằng hắn cũng không muốn làm như vậy, nhưng nhìn lại xem bao vây quanh mình hơn một trăm cường đạo hắc y, nếu thật sự chém giết, bọn họ khẳng định cũng không thoát được. So với tất cả mọi người đều chết không bằng hy sinh mấy người Bạch Hoa.
 
Mấy tên con cháu Lục gia đưa mắt nhìn nhau, mọi người cũng đều nghĩ như vậy.
 
Bạch Hoa trong lòng lạnh lẽo, bất đắc dĩ nở một nụ cười.

 
- Cảm ơn Lục thiếu gia!
 
Bạch Hoa lớn tiếng đáp.
 
Thủ lĩnh cường đạo Lý Bưu vẫn cười lạnh, ánh mắt sắc bén, lúc này khoát tay áo với đám thủ hạ. Những hắc y nhân che ở phía trước mọi người liền tránh ra một con đường để con cháu Lục gia cùng mọi người đi qua.
 
Đương nhiên mấy người Bạch Hoa đều không thể đi.
 
- Hạ Ngôn huynh đệ! Đệ cũng đi nhanh đi! Chuyện này cũng không có bất cứ quan hệ gì đến đệ!
 
Bạch Hoa khẽ nói với Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, Bạch Hoa cũng không hy vọng thấy hắn chết cùng những người mình ở chỗ này.
 
Trận chiến này gần như không có gì hồi hộp suy tính cả, bốn người bọn họ chống lại hơn một trăm tên cường đạo căn bản không có bất cứ phần thắng nào. Chỉ riêng thủ lĩnh cường đạo Lý Bưu kia Bạch Hoa đã không nắm chắc có thể ứng phó.
 
Nghe được Bạch Hoa nói như vậy, Hạ Ngôn không khỏi nhíu mày, rốt cuộc lúc này nên hay không nên rời đi đây? Nhìn Bạch Nhị một chút, khóe miệng Hạ Ngôn nở một nụ cười.
 
Thân thể hắn cũng chưa từng di động như những người khác.
 
- Này, họ Hạ kia! Ngươi mau tới đây đi!
 
Lục gia tiểu thư đã rời đi được mấy chục thước, thấy Hạ Ngôn không ngờ chưa đi ra cùng mọi người, ngón tay giơ lên chỉ Hạ Ngôn lớn tiếng gọi.
 
Nàng biết Hạ Ngôn họ Hạ nhưng lại không biết tên là gì.
 
Hạ Ngôn nhìn Lục gia tiểu thư nhan sắc không tệ kia một chút, sau đó hơi vẫy tay lắc đầu.
 
Lục gia tiểu thư dậm dậm chân hiển nhiên rất tức giận.
 
- Chúng ta đi nhanh thôi!
 
Mấy tên con cháu Lục gia khác lo lắng thúc giục nàng.
 
- Ngươi tại sao ngu như vậy, ngươi còn không mau đi đi?
 
Bạch Nhị nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Ngôn sốt ruột nói.
 
Hạ Ngôn cười nói:
 
- Vì sao phải đi chứ?
 
- Mấy tên khốn nạn chết tiệt các ngươi, muốn như thế nào? Hừ! Đại đao trong tay Trương Long ta đã lâu chưa được tắm máu rồi!
 
Trương Long trợn lớn mắt hoành đao phía trước, khí thế bạo phát, gầm lên quát lớn.
 
Mà Triệu Mạnh thì mặt vẫn lạnh như tiền, không có bất cứ biểu tình gì,
 
- Hắc hắc! Chẳng lẽ năm người các ngươi muốn chống lại hơn một trăm người chúng ta sao? Thức thời ngoan ngoãn buông binh khí đi, ta sẽ cho các ngươi một cái chết thống khoái, bằng không.
 
Lý Bưu thấy những người khác đã đi xa, mới cười hắc hắc nói với đám người Bạch Hoa.
 
- Ha ha! Muốn giết chúng ta cũng phải trả một giá lớn chứ. Muốn chúng ta đầu hàng vậy tuyệt đối không được!
 
Bạch Hoa thu ánh mắt từ trên người Hạ Ngôn về, trong lòng có chút ảm đạm, sắc mặt lạnh lùng trầm giọng nói.