Linh La Giới

Chương 836: Đã đến giờ

"Cứ tiếp tục dây dưa như vậy. cũng không phải là biện pháp!" Gã đầu bóng lưỡng nheo mắt lại. trong đầu thầm nghĩ cách đối phó: "Vì có người Nữ nhân áo vàng ở đây. đám người mình không thể xuống tay! Một khi tiểu tử này thu thập Hỗn độn lực xong, điểm khí trời biến mất. liền rời đi. lúc đó sợ là chúng ta rất khó ngăn được hắn. Không được! Không thể chờ tiếp được nữa!"
 
Gã đầu bóng lưỡng hắt mày về phía trước một cái.
 
- Hừ. Chúng ta đồng loạt động thủ như thế nào?
 
Gã đâu bóng lưỡng đảo ánh mắt nhìn về phía Nữ nhân áo vàng, truyền âm nói.
 
- Hả?
 
Nữ nhân kia nghe truyền âm. lập tức làm ra phản ứng. đôi mắt cũng nhìn về phía gã đầu bóng lưỡng.
 
- Cứ tiếp tục như vậy. chúng ta có thể đều không chiếm được Cái gì. Không bằng cùng nhau động thủ. giết chết Tiểu tử này. Ngươi xem hăn trẻ môi như vậy mà có thể bước vào cảnh giới Thiên Thần cao cấp. khẳng định trên người có không ít bảo vật có lẽ còn có rất nhiều các loại tài nguyên. Sau khi giết chết hắn chúng ta chia nhau bảo vật và tài nguyên của hắn!
 
Gă đầu bóng lưỡng liếm liếm môi. tám tình mang theo đầy hưng phấn truyền âm nói.
 
- Động thủ thế nào?
 
Nữ nhân áo vàng trầm ngâm một lát mới hỏi hiển nhiên cũng có chút động lòng.
 
- Hiện tại tiểu tử này ở ngay bên trong vòng vây của chúng ta. nếu chúng ta cùng một lúc ra tay nhằm vào hắn. nhất định có thể đánh chết hắn.
 
Gà đầu bóng lưởng mắt lóe sáng, khí tức hơi ngưng kết lại. khẽ làm một động tác chém bàn tay.
 
"Tu luyện giả đầu bóng lưỡng này thực lực còn mạnh hơn ta vài phần, hơn nữa bọn họ cộng tất cả có năm người, thế lực mạnh hơn chúng ta. Nếu sau khi giết chết người áo trăng, bọn họ đổi ý lại xuống tay đối phó với chúng ta. cho dù chúng ta có thể an toàn rời khỏi cũng không có khả năng được chút ưu đãi gì nữa!*" Nữ nhân áo vàng cũng không ngốc, nàng suy nghĩ một lúc sau đó cảm thấy không thể tin được lời nói của gà đầu bóng lưỡng.
 
"Tuy nhiên nếu chúng ta vẫn ở lại chỗ này. khẳng định bọn họ cũng lòng mang cố kỵ không dám tùy tiện ra tay!" Nữ nhân áo vàng suy tính, chân mày nhíu lại thành một đoản.
 
- Nếu muốn động thủ. các ngươi tự mình động thủ. đừng lôi kéo ba người chúng ta. chúng ta đi trước đây!
 
Nữ nhân áo vàng cuối cùng vẫn không đáp ứng gã đầu bóng lưỡng, mà là nói như thế.
 
Tiếp theo, ba người liền thúc động linh lực bay đi về phía xa xa. tới ngoài trăm dặm mới dừng lại. xoay người lại nhìn về chỗ Hạ Ngôn.
 
- Bành Ngọc! Chúng ta vì sao phải rời đi?
 
Một gã tu luyện giả khó hiểu nhíu mày hỏi.
 
- Chúng ta ở lại đó. khẳng định đám người kia không dám tùy tiện động thủ. Cho nên. chúng ta trước rời đi. xem tình hình tính sau.
 
Nữ nhân tên Bành Ngọc chậm rãi nói.
 
- Bọn họ đi rồi!
 
Trần Đông nhìn thấy ba người Bành Ngọc rời đi. tới ngoài xa trăm dặm. hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía gã đầu bóng lưỡng.
 
- Ừ! Động thủ!
 
Gã đầu bóng lưỡng đương nhiên biết, ba người Bành Ngọc cũng không có thực sự rời đi. chỉ là tới ngoài trăm dặm ở đó. với thực lực của bọn họ. cũng có thể nhìn thấy ba người Bành Ngọc. Tuy nhiên có khoảng cách hơn trăm dặm này. ba người Bành Ngọc nếu muốn nhân cơ hội đánh lén đám người mình dĩ nhiên không có khả năng.
 
"Vù! Vù!"

 
Năm người đồng thời vận dụng thần khí công kích của mình, hung hãn chém về phía Hạ Ngôn. Năm luồng kiếm quang bủa giăng khắp nơi. xé rách không khí. năng lượng cường đại mênh mông, kết thành một mảnh không gian kín mít không một kẽ hỡ. gắt gao phủ chụp xuống Hạ Ngôn. Các loại lực lượng pháp tắc cũng hoàn toàn trói buộc Hạ Ngôn lại.
 
- Tiểu tử áo trắng kia sắp bị giết chết rồi!
 
Một gã tu luyện giả bên cạnh Bành Ngọc, thắv cảnh tượng như vậy. lắc đầu nói.
 
Năm người hợp lực cho dù là tu luyện giả cảnh giới Thiên Thần cửu cấp bình thường cũng không thể chống đỡ được. Khẳng định năm người này đều dùng ra thủ đoạn mạnh nhất của mình.
 
- Rốt cục các ngươi cũng ra tay rồi!
 
Hạ Ngôn cười lạnh một tiếng, hắn đã sớm chuẩn bị.
 
Hắn đã sớm nhìn ra mấy người đầu bóng lưỡng này. khẳng định muốn nhân cơ hội giết chết minh. Tuy rằng hắn không thể khống chế Tháp Thời Gian dừng thu thập Hỗn Độn lực lại. nhưng hành động của hắn cũng không có bị hạn chế chút nào.
 
"Vù vù!"
 
Ngay sau đó. một luồng kiếm quang màu đỏ chói mắt. từ trong cơ thể Hạ Ngôn bắn nhanh ra. Kiêm khí màu đỏ hơi ngừng lại trong không gian một chút, phát ra một tiếng ngân vang, bỗng nhiên vạch một đường cong tuyệt đẹp trong không gian, tiếp theo sau hình thành một vòng hào quang hình tròn, rồi rất nhanh lan tràn ra bốn phương tám hướng.
 
Năm luồng kiếm khí kia vừa đụng tới vầng kiếm quang màu đỏ. trong khoảnh khắc đó đều bị tan rã toàn bộ.
 
- Cái gì?
 
Trong lúc ánh mắt năm người trợn to. nhìn kiếm khí màu đỏ đó dễ dàng đánh tan công kích của mình, tiếp theo sau. vầng hào quang màu đỏ đó đã tới gần thân thể của bọn họ. tốc độ nhanh đến khó tin.
 
"Thần khí phòng ngự!"
 
Gần như năm người cùng một lúc dựa vào tiềm thức quát một câu trong lòng, rồi cấp tốc thúc động thần khí phòng ngự của mình.
 
"Rằm rầm rắc rắc!"
 
Khi vầng hào quang màu đỏ đó chạm tới thần khí phòng ngự của năm người, chỉ là nhẹ nhàng lóe lên một cái. thần khí phòng ngự của năm người, giống như vỏ trứng gà bình thường trực tiếp bị tách rộng ra. Thần khí phòng ngự hình thành tấm thuẫn phòng hộ màu đen. ngay cả ngăn cản lại chi một cái chớp mắt cũng không làm được, quả thực giống như một tờ giấy.
 
Liên tục năm tiếng vang, thân thế năm người trên không trụng đều khẽ run lên một cái. sau đó rất nhanh liền biến thành hai đoạn, từ không trung rơi xuống mặt đất.
 
"Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!"
 
Trên mặt đất đen theo từng mảnh thi thể rơi xuống chậm rãi nổi lên từng đám bụi mù.
 
Thời gian từ lúc năm người ra tay. phát động công kích Hạ Ngôn tới lúc năm người bị Hạ Ngôn giết chết, chuyện xảy ra chỉ ngắn ngủi trong một cái nháy mắt. Ba người Bảnh Ngọc ở ngoài xa trăm dặm. còn chưa kịp nghĩ đến chuyện gì.
 
Hết thảy phát sinh quá nhanh.
 
- Trời ơi! Lực lượng của kiếm quang màu đỏ kia thực khủng khiếp.
 
"May mà. mạy mà không có đáp ứng cùng ra tay với họ. Bằng không, hiện tại sẽ không phải là năm thi thê. mà là tám thi thê!" Bành Ngọc hít vào một hơi thật sâu. trong lòng còn run sợ.
 
Tâm tư của hai người kia cũng không khác mấy đều nghĩ mà run sợ trong lòng.
 
vảng hào quang màu đỏ dần dần biến mất. dường như chưa từng xuất hiện. Hạ Ngôn đảo ánh mắt quét về phía ba người Bành Ngọc một cái. khẽ nhếch khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười. Còn không có chậm trễ. ngón tay hơi động một cái. thần khí và nhẫn không gian trên thân năm người đều bay vào trong tay Hạ Ngôn.

 
"Những người này thực lực cũng không yếu. cũng không biết ở Không gian Hỗn Độn này thời gian bao lâu rồi, hẳn là thu thập được không ít Hỗn Độn lực mới đúng!" Hạ Ngôn nhìn từng kiện từng kiện thần khí tiến vào không gian nhẫn Linh La của mình, trong đầu thầm nghĩ.
 
"Pháp Tắc Thần Khí của ta. dường như tăng thêm uy lực càng lớn!" Hạ Ngôn cũng cảm giác được theo thực lực của mình tăng lên. uy lực của Pháp Tắc Thần Khí dường như cũng không ngừng tăng mạnh. Biến hóa này không phải vì lực lượng của mình, mà là bản thân Pháp Tắc Thần Khí tự sinh ra.
 
"Nếu ta có thể bước vào cảnh giới Tạo Hóa. Pháp Tắc Thần Khí này có thể hay không."
 
"Vù vù vù!"
 
Ba người Bành Ngọc sau khi bừng tỉnh, vội vàng thi triển di chuyển trong nháy mắt. đi xa bao nhiêu thì trốn đi xa bấy nhiểu.
 
Thời gian qua đi nửa tháng.
 
"Rốt cục không còn nữa sao?"
 
Nửa tháng này. Tháp Thời Gian luôn luôn tại địa phương này thu thập Hỗn Độn lực do khí trời sinh ra. Suốt nửa tháng thu thập liên tục một khắc cũng không có ngừng. Khu vực khí trời sinh Hỗn độn lực này quả thật khá lớn. không ngờ qua thời gian nửa tháng mới biến mất.
 
- Ồ? Rốt cuộc đã thu được bao nhiêu đây ư?
 
Hạ Ngôn tiến vào trong không gian Tháp Thời Gian, nhìn thấy độ cao Hỗn Độn lực ngưng tụ. cũng cảm khái thốt một câu. Mật độ Hỗn độn lực trong Tháp Thời Gian, nếu so với trong Huyền Thiên Cung còn cao hơn rất nhiều. Quả thực đã sắp hóa thành trạng thái lỏng. Tùy tiện quơ tay một cái cũng có thể nắm được một nắm Hỗn Độn lực màu vàng.
 
"Chậc chậc. Lần này. xem ra có thể nhận được không ít tích phân của Lang Tà Điện đây!" Hạ Ngôn lập tức từ trong Tháp Thời Gian bay ra. tuy nhiên vẫn phân ra một đám linh lực. ở trong Tháp Thời Gian không ngừng rút Hỗn Độn lực vào trong Càn khôn đàn.
 
Thời gian qua thực quá mau. đảo mắt một cái đã qua hai năm. Trong hai năm này. Hạ Ngôn gặp được hai lần điểm khí trời Hỗn Độn lực. Tuy nhiên đều rất nhỏ. chỉ thu thập vài canh giờ liền biến mất không thấy Còn giết chết bốn gã tu luyện giả. bốn người này đều là khi nhìn thấy Hạ Ngôn đi một mình liền nồi lên lòng xấu xa. muốn giết chết Hạ Ngôn cướp của. cho nên cuối cùng bọn chúng đều chết.
 
Mặc dù là trong Không gian Hỗn Độn. Hạ Ngôn cũng sẽ không chủ động đánh giết các tu luyện giả khác. Đương nhiên, đối với người chủ động công kích mình. Hạ Ngôn cũng sẽ không có nương tay chút nào. đều hoàn toàn giết hết.
 
- Kỳ hạn thời gian mười năm tới rồi!
 
- Thời gian còn một thâng để tập hợp!
 
- Lần này mười người mới tiến vào Không gian Hỗn Độn. đã chết một người!
 
ở một chỗ tại vòng thử ba Không gian Hỗn Độn Lỗ Kỳ giám sát. sắc mặt lại lộ ra vẻ tiếc hận thấp giọng nói. Lần này lão mang theo mười người mới tiến vào Không gian Hỗn Độn thu thập Hỗn Độn lực Trong đó Hạ Ngôn đạt được hạng thứ nhất Lôi đài chiến, nhưng lại tiến vào Không gian Hỗn Độn không lâu. liền chết ở trong tay một con hung thú. Hạ Ngôn này chết đi quả thực khiên cho người ta cảm thấy tiêc nuôi. Lúc ây lão cũng muôn cửu Hạ Ngôn, nhưng vì khoảng cách quá xa lão cũng đành bất lực.
 
- Người thử nhất. đã trở về.
 
Căn cứ tinh thần ấn ký lưu lại trên người mười người mới đó. Lỗ Kỳ rất dễ dàng biết được mười người này hiện đang ở vị trí nào. Đương nhiên, hiện tại chỉ còn có chín người. Lúc này một người đang trở về. đã tới gần trăm dặm.
 
"Là tên kêu là Hứa Nhược, Lỗ Kỳ nhìn về phía đó. nhận ra người kiaề ở bẻn cạnh Hứa Nhược, còn có một tu luyện giả cảnh giới Thiên Thần cửu cấp thuộc về thế lực Phi Ngư Điện, hắn vẫn luôn theo cùng một chỗ với Hứa Nhược.
 
- Lỗ Kỳ Đại nhân!
 
Hứa Nhược cùng tu luyện giả kia sau khi về tới. liền cung kính thi lễ với Lỗ Kỳ. Trên mặt Hứa Nhược lộ rõ vẻ đắc ý. Thời gian mười năm này. Hắn đúng là thu thập được không ít Hỗn Độn lực.
 
Một ngày sau. lại có hai người trở về.
 
Ba ngày sau. tổng cộng có năm người trở về.
 
Mười ngày san. một người cuối cùng trở về.
 
- Không tệ! Tất cả mọi người trở về đúng trong thời gian quy định! Giờ chúng ta quay về Lang Tà Điện đi!
 
ở ngày cuối cùng thứ mười sau khi một tu luyện giả trở vẻ. Lỗ Kỳ nghiêm sắc mặt. cắt giọng nói trầm trầm chậm rãi nói.
 
Hơn hai mươi tu luyện giả Lang Tà Điện, đều đứng lơ lửng trên không trung trước mặt Lỗ Kỳ hơi cúi đâu cung kính.
 
- ồ? Lỗ Kỳ Đại nhân! Hạ Ngôn hắn còn chưa kịp về tới à!
 
Phiếm Thủy Lưu của thế lực Cửu Dương Điện, nhướng mày. lập tức nghi hoặc lên tiếng
 
hỏi.
 
Han hai mươi tu luyện giả khác, cũng đều kinh ngạc nhìn về phía Giám sát đại nhân Lỗ Kỳ. Hạ Ngôn hiện giờ còn chưa trở về. vì sao Lỗ Kỳ đại nhân nói người đã về đông đủ chứ?