Linh La Giới

Chương 739: Đi ra

Tại trong Phá Linh Thâm Uyên, Hạ Ngôn toàn lực triển khai ý thức cũng chỉ có thể phát hiện vật thể trong vòng một trăm mét. Cho nên hiện tại Hạ Ngôn cũng chỉ có thể tập trung ý thức trên vật thể màu đỏ trong vòng một trăm mét.
 
- Thu!
 
Trong khi tâm niệm chuyển động, từng mảng từng mảng vật chất màu đỏ theo ý thức Hạ Ngôn rót vào trong không gian nhẫn Linh La. Vật chất màu đỏ trong phạm vi trăm mét rất nhanh liền biến mất.
 
- Thật tốt quá! Nhẫn Linh La của ta không ngờ thật sự có thể hấp thu những vật chất màu đỏ này!
 
Hạ Ngôn nhìn thấy cảnh tượng như vậy lập tức sắc mặt vui mừng. chỉ trong một lát, vật chất màu đỏ trong phương viên một trăm mét lấy Hạ Ngôn làm trung tâm đều bị Hạ Ngôn thu vào trong nhẫn Linh La. Bốn phía lập tức trở nên rõ ràng hơn.
 
Tuy nhiên ở ngoài một trăm mét vẫn là một mảnh mờ mịt các loại vật chất màu đỏ nhạt.
 
" Những vật chát màu đỏ này Tốc độ khuếch tán trong không gian Phi thường chậm rãi!"
 
Hạ Ngôn nhìn thấy một mảnh khoảng không rộng rãi sau khi những vật chất màu đỏ bị minh hút đi, trong thời gian mấy cái hô hấp, vật chất màu đỏ ở bên ngoài cũng chưa khuếch tán đến trước người Hạ Ngôn.
 
- A?
 
"ừ, thả những vật chất màu đỏ này vào một góc trong nhẫn Linh La xem!"
 
Hạ Ngôn suy nghĩ trong đầu, ý thức tiến vào trong tầng không gian thứ nhất trong nhẫn Linh La cẩn thận quan sát những vật chất màu đỏ bị thu vào. Tuy nhiên, mặc dù không gian trong nhẫn Linh La tuyệt đối bị Hạ Ngôn nắm trong tay, Hạ Ngôn cũng không thể biết những vật chất này rốt cuộc là gì. Sau đó, Hạ Ngôn chuyển rời vật chấy màu đỏ vừa hấp thu vào trong một góc tương đối hẻo lánh trong không gian nhẫn Linh La.
 
"Ổ? Những Thanh Linh Thể này không ngờ đều phát ra tiếng thét chói tai, chúng đang tận lực tránh né vật chất màu đỏ!"
 
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, nhìn hơn trăm Thanh Linh Thể còn sống ở trong tầng không gian thứ nhất của nhẫn Linh La.
 
Những Thanh Linh Thể này vốn đang ngao du trong không gian tầng thứ nhất của nhẫn Linh La. Mà khi Hạ Ngôn chuyển dời vật chất màu đỏ kia đến một khu vực, mấy Thanh Linh Thể ở gần khu vực đó liền cấp tốc chạy trốn, dường như Phi thường e ngại những vật chất màu đỏ dùng mắt thường không dễ nhìn thấy này.
 
Tuy nhiên suy nghĩ kỹ lại, Hạ Ngôn cũng liền thoải mái. Những Thanh Linh Thể này cũng có linh hồn, mà vật chất màu đỏ kia có lực sát thương rất lớn đối với linh hồn, đám Thanh Linh Thể trốn tránh đi cũng là một loại bản năng.
 
"Tiếp tục thu, tuy rằng tốc độ chậm rãi, nhưng ta muốn từ nơi này đi ra ngoài vậy đây có thể là biện pháp duy nhất hiện tại!"
 
Thân hình Hạ Ngôn Khẽ rung động một cái, vận chuyển linh lực dưới chân, thân ảnh màu trắng lại lần nữa tiến về phía trước.
 
- Thu!
 
"Chiu"
 
Thân ảnh lại tiếp tục tiến về phía trước ngoài trăm thước.
 
- Thu!
 
Bên ngoài Phá Linh Thâm Uyên. Bên trong một cái khe rãnh sâu, một thân ảnh màu xám đang ngồi xếp bằng phía trên vách đá. Mà ở trước người hắn có một gốc cây thực vật màu đỏ, trên đó có ba quả thực, đường như sắp đến thời kỳ thành thục, tản ra một cỗ mùi hương độc đáo.

 
Người này là Phó Động chủ Ánh Tuyết Động tại Cửu Trọng Thiên của Tinh Đấu Điện, tên là Nhâm Đức. Một thân trường sam, cái trán hơi gồ ra, hơi thở kéo dài, hào quang màu trắng ẩn hiện bao quanh toàn thân. Nhâm Đức ở trong hạp cốc này ước chừng đã mười chín năm, chính là vì chờ đợi ba khỏa quả này.
 
"Hô!"
 
Nhâm Đức vốn đang nhắm mắt, bỗng nhiên mở lớn. bởi vì hắn cảm ứng được có một đạo hơi thở đang tiếp cận mình. Không khỏi đưa mắt chăm chú nhìn về hướng hơi thở đang đến.
 
Sau thời gian một lần hô hấp, một đạo thân ảnh màu đen liền xuất hiện trong tầm mắt Nhâm Đức. Hắn khẽ cau mày, sau đó lại giản ra, người tới hắn có quen biết, đúng là Cung Phương Hòa của Li Thủy Động.
 
Cung Phương Hòa sau khi nhận được truyền âm của Động chủ Hồng Đông Mạc, liền dự định chờ ở nơi này bảy ngày rồi mới quay về Tinh Đấu Điện. Trong thời gian bảy ngày này Cung Phương Hòa tự nhiên sẽ không lãng phí vô ích. Cho nên hắn tìm kiếm chung quanh khu vực phụ cận Phá Linh Thâm Uyên này, nhìn xem biết đâu vận khí tốt có thể tìm được một số bảo bối cẩn thiết
 
" Là Nhâm Đức của Ánh Tuyết Động!"
 
Cung Phương Hòa cũng liếc mắt một cái liền nhận ra Nhâm Đức. Thời gian tu luyện của Nhâm Đức so với hắn còn dài han mấy ngàn năm, ở trăm năm trước đã thành công tiến vào cảnh giới Thiên Thần tứ cấp.
 
- Cung Phương Hòa!
 
Nhâm Đức đứng lên, hướng về phía Cung Phương Hòa lên tiếng chào hỏi.
 
- Nhâm Đức!
 
Cung Phương Hòa cũng vội vàng hướng Nhâm Đức chắp tay đáp lễ.
 
Ánh Tuyết Động và Li Thủy Đông quan hệ thân mật, người tu luyện của hai Động này cũng quan hệ có chút hòa thuận, thần cận. Gặp mặt tự nhiên phải khách khí nói chuyện Phiếm vài câu.
 
- Nhâm Đức, đây là.
 
Cung Phương Hòa nhìn thấy trước người Nhâm Đức có một gốc cây thực vật màu đỏ, hơi sửng sốt một chút, khóe miệng mấp máy, ánh mắt cũng sáng ngời, thầm hít vào một hơi.
 
- Ha ha! Đúng là Cửu Hoa Quả. Ba khỏa quả này lập tức sẽ thành thục, vì có được ba quả này ta đã khổ sở đợi ở đây trong thời gian suốt mười chín năm rồi.
 
Nhâm Đức cười cười, có chút cảm khái nói.
 
- Thật sự là Cửu Hoa Quả?
 
Nghe được tên này, thân hình Cung Phương Hòa hung hăng giật mình một cái. Phải biết rằng. Cửu Hoa Quả là một loại quả Phi thường hiếm thấy, đối với người tu luyện cảnh giới Thiên Thần mà nói đều xem như trọng bảo, giá trị hơn xa so với những Sinh Mệnh Quả, Tinh Hoa Quả kia nhiều. Một khỏa Sinh Mệnh Khỏa giá trị trăm vạn khỏa Nguyên Đan, mà một khỏa Cửu Hoa Quả này đã giá trị vượt quá ngàn vạn khỏa Nguyên Đan.
 
Hơn nữa, Cửu Hoa Quả cũng không dễ dàng có thể mua được như vậy, bình thường cần ở trong Vạn Trọng Lâu tổ chức đấu giá mới có thể thấy được, về phần tác dụng của Cửu Hoa Quả, cũng tương tự như Sinh Mệnh Quả. Tuy nhiên hiệu quả vượt xa Sinh Mệnh Quả. Cho nên, Cửu Hoa Quả chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, có đôi khi cho dù có tiền cũng căn bản không mua được.
 
- Nhâm Đức thật sự là vận khí tốt, không ngờ tìm được một gốc cây Cửu Hoa Quả!
 
Cung Phương Hòa gật gật đầu, lên tiếng hâm mộ nói. Vì ba khỏa Cửu Hoa Quả mà chờ
 

đợi mười chín năm, giá này tuyệt đối Phi thường có lời. Đừng nói là mười chín năm, cho dù là một trăm chín mươi năm cũng hoàn toàn đáng giá.
 
- Cũng tạm!
 
Nhâm Đức sắc mặt rung động rất nhỏ, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay chắp ở sau lưng nhìn Cung Phương Hòa cười hỏi.
 
- Cung Phương Hòa! Chẳng lẽ ngươi cũng tới đây tìm bảo sao? Nơi này cách Phá Linh Thâm Uyên rất gần, bình thường dã thú quả thật rất ít lui tới nơi này.
 
- ừ. Đúng vậy!
 
Cung Phương Hòa ánh mắt chợt lóe, gật đầu chấp nhận. Hắn đương nhiên không thể nói là tới đuổi giết Hạ Ngôn của Tiên Phong Động.
 
- Ồ? Vậy có thu hoạch gì không?
 
Nhâm Đức thuận miệng hỏi.
 
- Không có, ta đến nơi này cũng chưa lâu. ừ, Nhâm Đức! Ta cáo từ trước, lại đi tìm kiếm thử xem, hy vọng vận khí tốt có thể tốt hơn.
 
Cung Phương Hòa nhìn một mảnh không gian mờ ảo phía xa, rồi sau đó nghiêng người lên tiếng nói.
 
- Ha ha, được! Cung Phương Hòa xin cứ tự nhiên.
 
Nhâm Đức lúc này gật đầu nhìn Cung Phương Hòa nói.
 
"Ha ha!"
 
"Rốt cuộc ra khỏi rồi sao? May mắn không gian nhẫn Linh La của ta có thể hấp thu chứa đựng những vật chất màu đỏ quỷ dị này. Bằng không ta thật sự khó có thể tìm được đường đi ra khỏi nơi này!"
 
"ở địa phương này, không có bất cứ biện pháp gì có thể nhận ra phương hướng, ngay cả ý thức cũng chỉ có thể tản ra trong phạm vi một trăm mét mà thôi, căn bản không thể biết rõ. Trong khu vực đó ta không hề phát hiện bất cứ một dã thú, linh thú hay sinh linh nào tồn tại, chỉ có một chút thực vật không có linh hồn. ừ, chỉ sợ bất cứ vật nào có linh hồn đều không thể tồn tại trong đó một thời gian dài."
 
Hạ Ngôn lắc mình một cái, thành công thoát thân khỏi Phá Linh Thâm Uyên. Sau đó thân ảnh hắn quay lại. ánh mắt nhìn một mảnh khu vực màu đỏ đáng sợ trước mặt Màu đỏ này rất mỏng manh, nếu không nhìn kỹ cũng không thể nhìn thấy, nhưng hiện tại Hạ Ngôn đã có thể nhìn thấy rõ ràng những vật chất màu đỏ kia.
 
Những thứ này thật là quá đáng sợ!
 
Nếu không có Linh Hồn chi Tuyền trong không gian tầng thứ hai của nhẫn Linh La khôi phục linh hồn, hiện tại e là linh hồn Hạ Ngôn đã sớm hoàn toàn bị ăn mòn, bị chết không thể chết hơn.
 
- Sao lại thế này?
 
Nơi đó không ngờ có một đạo Hơi thở đột nhiên xuất hiện!
 
"Hơi thở này hoàn toàn là đột nhiên xuất hiện, không có dấu hiệu báo trước. Hơn nữa ở ngay bên cạnh Phá Linh Thâm Uyên. Một khắc trước đó địa phương này vẫn trống rỗng không có vật gì, mà sau một khắc đột nhiên có thêm một đạo hơi thở như vậy! Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ có người nào từ trong Phá Linh Thâm Uyên đi ra sao? Điều này sao có thể chứ?"
 
Cung Phương Hòa vẫn luôn giám thị bên ngoài Phá Linh Thâm Uyên, khóe miệng mấp máy, trong lòng hung hăng chấn động một chút. Một chuyện không có khả năng cứ như vậy xảy ra
 
"Hưu"
 
Sau đó Cung Phương Hòa áp chế khiếp sợ trong lòng, nhanh chóng Phi hành về nơi có Hơi thở xuất hiện kia. Nơi hắn đang ở cách vị trí hơi thở kia đại khái cũng chỉ hơn một trăm dặm, với thực lực của hắn chỉ cần thời gian một hai lần hô hấp là có thể tới đó. Hắn đương nhiên phải tới xem hơi thở kia rốt cuộc là vật gì. Đồng thời Cung Phương Hòa cũng rất cẩn thận, e sợ là nhân vật lợi hại nào đó.
 
Rất nhanh, ánh mắt Cung Phương Hòa trợn tròn kinh ngạc nhìn nhân ảnh màu trắng trong tầm mắt kia, hắn đương nhiên Phi thường quen thuộc với nhàn ảnh này, đúng là Hạ Ngôn mà hắn đuổi giết mấy ngày nay. Hạ Ngôn tiến vào Phá Linh Thâm Uyên hắn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng hiện tại không ngờ rõ làng tốt lành đứng ở nơi đó. Tuy nhiên, kinh ngạc qua đi, tâm thần Cung Phương Hòa cũng buông lỏng, vốn hắn nghĩ tới một thứ gì lợi hại từ trong Phá Linh Thân Uyên xông ra, nhưng hiện tại vừa nhìn dĩ nhiên là Hạ Ngôn của Tiên Phong Động. Chuyện này tuy rằng làm người Khác vô cùng kỳ quái, tuy nhiên sẽ không khiến cho Cung Phương Hòa cảm thấy khủng hoảng. Thực lực Hạ Ngôn hắn biết rõ, mặc dù có thể nói là vô địch trong những người tu luyện cảnh giới Linh Hoàng của Tinh Đấu Điện, nhưng so với cảnh giới Thiên Thần tam cấp như hắn vẫn còn kém xa
 
Hạ Ngôn đương nhiên cũng nhìn thấy Cung Phương Hòa, chính người tu luyện hoàng bào này đầy mình vào khu vực đáng sợ đó, thiếu chút nữa đã chết ở trong đó. Hiện tại gặp lại, hiển nhiên người này vẫn ở bền ngoài chờ đợi mình. Hơn nữa, người này nhất định là biết khu vực này rốt cuộc là nơi nào, cho nên mới không có đuổi theo vào.
 
- Hạ Ngôn! Ngươi thật sự là mạng lớn, tiến vào Phá Linh Thâm Uyên trong địa phương Ám Hắc không ngờ còn có thể từ bên trong đi ra, thật sự là khó tin!
 
Cung Phương Hòa lắc đầu rồi lại gật gật đầu, lạnh nhạt cười nói, trong mắt từng đạo hàn quang lóe ra