Linh La Giới

Chương 58: Thi đấu giành danh ngạch

- Ha ha. Rốt cục. Bắt đầu rồi!
 
- Không biết ai sẽ bị loại!
 
- Ta thấy con cháu Tịch gia chúng ta mới ưu tú nhất!
 
Ở bốn phía quảng trường khắp nơi đều vang lên tiếng xì xào bàn tán.
 
- Mời mười lăm người dự thi tiến vào sân đấu!
 
Lưu Phương đi đến trung tâm sân, thanh âm vang vọng.
 
Âm vang tiếng nói của hắn còn chưa dứt, Tịch Thu Thủy liền mang theo bốn con cháu Tịch gia dự thi đi xuống tới dưới sân. Mà Vương Ngữ Yên Vương gia, thì quay nhìn sang Hạ Ngôn bên này, mỉm cười gật đầu ra hiệu một cái.
 
Hạ Ngôn cũng mỉm cười gật đầu.
 
Rất nhanh mười lăm thiếu niên dự thi đều xuống tới sân đấu. Tịch Thu Thủy ngạo nghễ quét ánh mắt đảo qua trên người Hạ Ngôn. Một tháng trước ở Phường thị khu Bắc Hạ gia bị thảm bại, làm cho hắn đến hôm nay cũng không thể quên được.
 
Trong lòng thống hận Hạ Ngôn, khiến hắn hận không thể ăn sống nuốt tươi Hạ Ngôn. Tịch Thu Thủy vốn lòng dạ hẹp hỏi, lại luôn được Tịch Phá Thiên dung túng, ở Tịch gia gần như không ai có thể ước thúc được hắn. Trải qua một tháng tu luyện này, lòng tự tin của Tịch Thu Thủy tăng vọt, hắn cho rằng với thực lực của mình hiện giờ nhất định có thể đánh bại Hạ Ngôn.
 
- Xin các vị ở nguyên tại chỗ, dựa theo trình tự ta tuyên đọc, theo thứ tự bắt đầu trắc nghiệm nội lực.
 
Lưu Phương nói giọng bình thần, trong tay cầm một tờ danh sách, nhìn mười lăm người nói chậm rãi.
 
- Sau đây mời Vương Vũ con cháu Vương gia bắt đầu trắc nghiệm nội lực!
 
Lưu Phương đọc ra tên thứ nhất là Vương Vũ của Vương gia.
 
Trình tự danh sách Lưu Phương tuyên đọc, cũng không phải tùy ý, mà là đã được phân tích theo thực lực của mười lăm người tham gia thi đấu, sau đó dựa theo thực lực cao thấp từ sau lên trước, tiến hành trắc nghiệm. Nói cách khác, người dự thi càng là ra sân sau, thực lực là càng mạnh. Đương nhiên, điều này cũng không phải hoàn toàn chính xác.
 
Vương Vũ, là một thiếu niên mười ba tuổi, ánh mắt đen nhánh có thần, thời điểm hắn bước ra khỏi đám người, hướng ánh mắt nhìn về phía khán đài Vương gia.
 
Vương Nhạc nhìn Vương Vũ gật gật đầu, Vương Vũ lập tức xiết chặt nắm tay, bước tới bên tảng đá trắc nghiệm nội lực.
 
Tảng đá này cũng giống như tảng đá trong các gia tộc để trắc nghiệm các con cháu gia tộc. Tảng đá hình tròn, ở phía sau có khắc sâu đánh dấu độ đo lường.
 
Hạ Ngôn thầm nghĩ: Vương Vũ này thiên phú quả thật không tệ, chỉ là tuổi còn rất nhỏ, lần thi đấu tranh năm danh ngạch này, chỉ sợ là hắn lấy không được.
 
- Hây!
 
Vương Vũ hơi thở trầm xuống, trong miệng hét lớn một tiếng, thân hình hạ thấp, bàn tay đặt phía trên viên thạch, mạnh mẽ dùng sức, viên thạch liền rất nhanh chuyển động.
 
Theo thân thể Vương Vũ dần dần di động về phía trước, con số viên đá lăn đi cũng càng lúc càng lớn.
 
Sau mấy lần hô hấp, tốc độ viên đá lăn mới dần dần chậm lại.
 
Cuối cùng, viên đá đứng ở phía trên vạch khắc tám mươi ba độ.
 

- Ồ!
 
Thành tích này của Vương Vũ, lập tức dẫn tới chung quanh một tràng tiếng reo tán thưởng.
 
- Hà hà! Con cháu Vương gia chúng ta thật lợi hại.
 
- Vương Vũ mới mười ba tuổi nha!
 
Một số con cháu Vương gia đều tự hào nói.
 
Vương Vũ mới mười ba tuổi, không ngờ đã đả thông tám mươi ba đường kinh mạch. Thành tựu như vậy không phải người bình thường có thể so sánh được.
 
Con cháu ba đại gia tộc quá đông, người bình thường ở tuổi mười ba, có thể đả thông ba bốn mươi đường kinh mạch thì đã không tệ rồi. Có không ít người, thậm chí ngay cả giai đoạn Luyện Thể mười hai đường kinh mạch cũng không có hoàn thành.
 
Vương Vũ sau khi trắc nghiệm xong, thở ra một hơi, lúc này mới xoay người đi trở về chỗ năm người dự thi của Vương gia.
 
Vương Ngữ Yên cười nói:
 
- Vương Vũ! Thành tích không tệ!
 
Vương Vũ nghe Vương Ngữ Yên khen, trên gương mặt non nớt xuất hiện vẻ tươi cười nói:
 
- Cảm ơn tỷ tỷ.
 
- Vương Vũ đả thông tám mươi ba đường kinh mạch. Tiếp theo, mời Hạ Minh Hạ gia bắt đầu trắc nghiệm nội lực!
 
Lưu Phương mặt không chút đổi sắc nói.
 
Hạ Minh mười hai tuổi, là thành viên nhỏ tuổi nhất tham gia lần thi đấu này. Vào một lần, ở thời điểm chọn lựa con cháu ưu tú Hạ gia, Hạ Minh liền có biểu hiện không tầm thường. Trải qua một tháng tu luyện đặc biệt này, Hạ Minh đã đả thông kinh mạch tất nhiên vượt qua một tháng trước.
 
Hạ Minh còn nhỏ tuổi hơn Vương Vũ, lại thấp hơn so với những người khác một cái đầu.
 
- Hạ Ngôn ca ca! Tử Hân tỷ tỷ! Ta đi đây!
 
Hạ Minh cười nói.
 
Hạ Ngôn cùng Hạ Tử Hân đều cười gật đầu:
 
- Cố gắng lên!
 
Hạ Minh lăn viên ngừng tại mức khắc tám mươi bốn độ, tới đây rốt cuộc viên đá không nhúc nhích nữa. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Minh chảy xuống từng giọt mồ hôi. Thân thể nó cũng run nhè nhẹ.
 
Lúc này lại đến phiên con cháu Hạ gia đắc ý! Hạ Minh tuổi nhỏ nhất, còn nhỏ hơn so với Vương Vũ, lại đả thông nhiều hơn một đường kinh mạch so với Vương Vũ.
 
- Tám mươi bốn đường! Thật không tệ! Hạ Minh mới mười hai tuổi, tiếp qua ba năm, tất nhiên có thể đả thông toàn bộ đường kinh mạch.
 
Hạ Ngôn thấp giọng nói.

 
Hạ Tử Hân cười khẽ một tiếng, đôi mắt trong sáng nhìn thoáng qua Vương Ngữ Yên cách đó không xa:
 
- Hạ Ngôn! Vương Ngữ Yên kia luôn nhìn huynh kìa.
 
Hạ Ngôn không khỏi chuyển ánh mắt nhìn về phía năm người Vương Ngữ Yên, cười khổ không nói gì.
 
- Tên Tịch Thu Thủy cũng luôn nhìn chằm chằm huynh.
 
Hạ Tử Hân hơi vểnh môi, còn nói thêm, chỉ có điều còn mang theo thần sắc chán ghét.
 
Quả thật Tịch Thu Thủy đang dùng một loại ánh mắt khiêu khích nhìn Hạ Ngôn. Tuy nhiên, ánh mắt của hắn không chỉ nhìn Hạ Ngôn, còn đồng dạng đang nhìn Hạ Tử Hân. Tịch Thu Thủy đã sớm có tình ý với Hạ Tử Hân.
 
Hạ Ngôn nói:
 
- Tịch Thu Thủy khẳng định rất hận ta. Ở Phường thị khu Bắc hắn liên tiếp bại hai lần, mọi người ở thành Ngọc Thủy đều biết, hắn đã đánh mất mặt mũi lớn như vậy, sao không hận ta cho được? Với tính cách trừng mắt tất báo của hắn, ta nghĩ khẳng định hắn hận không thể lập tức giết chết ta đi!
 
Khi Hạ Ngôn nói cây này hắn hờ hững lắc lắc đầu.
 
- Ừ! Hạ Ngôn! Huynh nhất định phải cẩn thận. Khi giao đấu với Tịch Thu Thủy nếu là hắn muốn giết huynh, huynh ngàn vạn lần đừng nương tay. Người như thế, giết được thì giết, để lại chỉ làm hại người.
 
Đột nhiên giọng nói của Hạ Tử Hân sặc mùi sát khí.
 
Hạ Ngôn thoáng nao nao.
 
- Tiếp theo, mời Tịch.
 
Lưu Phương lại bắt đầu kêu tên kế tiếp.
 
Tổng cộng chỉ có mười lăm người dự thi, chỉ qua thời gian tàn một nén nhang, trên sân người dự thi chưa trắc nghiệm nội lực chỉ còn lại sáu cái người.
 
- Hừ!
 
Tịch Thu Thủy hừ lạnh một tiếng, cố ý dùng dư quang khóe mắt của mình khinh thường đánh giá Hạ Ngôn.
 
Hắn đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch.
 
- Đến ta thí nghiệm nội lực!
 
Trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Tử Hân vừa động.
 
Lưu Phương đã gọi tới tên Hạ Tử Hân. Hạ Tử Hân vẫn chưa đả thông toàn bộ đường kinh mạch. Tuy rằng nàng là con gái Hạ Phi Long, nhưng Hạ Phi Long cũng không có bởi vì nàng là con gái mình mà chiếu cố đặc biệt. Hạ Phi Long hoàn toàn khác với tộc trưởng Tịch Phá Thiên của Tịch gia. Tịch Phá Thiên có thể làm việc riêng tư dùng tiền của gia tộc mua bảy viên Tụ Khí Đan cho con của hắn sử dụng, nhưng Hạ Phi Long tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.
 
Thời gian một tháng vừa qua, Hạ Phi Long cũng chỉ giảng giải cặn kẽ cho Hạ Tử Hân về bí tịch Nhân cấp, có chăng chỉ là hướng dẫn cho Hạ Tử Hân đường lối đả thông kinh mạch.
 
Ông làm như vậy là đã tận hết trách nhiệm của một phụ thân đối với con gái. Tuyệt đối không sử dụng tài lực vật lực của Hạ gia để hỗ trợ con gái Hạ Tử Hân của mình.
 
Hạ Tử Hân đồng thời cũng được xưng là một trong bốn đại mỹ nữ của thành Ngọc Thủy. Trên dung mạo nàng so với Vương Ngữ Yên, mỗi người mỗi vẻ, đều tuyệt đẹp khiến người phát cuồng.
 
Tuy nhiên, nếu luận về tâm cơ có lẽ Hạ Tử Hân sẽ kém hơn một chút. Tuy rằng Hạ Ngôn mới chỉ có một lần giao tiếp với Vương Ngữ Yên, nhưng hắn cảm nhận được Vương Ngữ Yên là người tâm cơ sâu sắc.
 
- Hà hà! Hạ gia tiểu thư cố lên nha! Để ca ca ta thưởng thức thực lực của cô!
 
Tịch Thu Thủy nhếch môi cười ha hả, nói với Hạ Tử Hân.
 
- Phì!
 
Hạ Tử Hân nghe giọng nói lỗ mảng đó, liền xì một tiếng, cũng không thèm nhìn tới hắn.
 
Tịch Thu Thủy cũng không có vì vậy mà tức giận, ngược lại không ngờ hắn càng cười khoa trương thêm một ít. Ở trước mặt nhiều người mà phô trương tật xấu như thế, làm cho Tịch Phá Thiên vẫn luôn kiêu căng nhìn thấy một màn như vậy, cũng không khỏi biến sắc mặt tối sầm xuống.