Linh La Giới

Chương 56: Từng là Linh sư

Hội trường Cực hạn khiêu chiến, trong một căn phòng xa hoa, lúc này trong phòng chỉ có hai người đang thấp giọng nói chuyện với nhau, đây là Lý Thiên Luân và Nhã Phân, hai người cầm lái của Hội trường Cực hạn của thành Ngọc Thuỷ.
 
Hôm nay, Linh La vừa mới chấm dứt trận khiêu chiến lôi đài trung cấp lần thứ năm. Kết quả vẫn không ngoài dự đoán là Linh La thắng lợi. Thời gian hơn một tháng qua, Linh La tham gia năm trận sơ cấp khiêu chiến và năm trận trung cấp khiêu chiến. Mười trận khiêu chiến này, Linh La đều giành được thắng lợi.
 
Trong thời gian mười năm qua, tại thành Ngọc Thuỷ này, nhân vật có thể như Linh La, chiến thắng mười trận khiêu chiến liên tục gần như chỉ có một người, cũng chính là Lôi chủ ở hội trường cao cấp - Phi Vân.
 
Từ sau khi Linh La chiến thắng dã thú Vương Phúc Sinh, trong Hội trường Cực hạn khiêu chiến, danh vọng của Linh La vẫn không ngừng được đề cao. Từ khi Linh La thủ lôi đài, tỷ lệ đặt cược cho hắn đã luôn luôn giảm xuống. Một trận chiến với Vương Phúc Sinh, tỷ lệ đặt cược là hai ăn một mà sau khi Linh La chiến thắng Vương Phúc Sinh, trở thành Lôi chủ thì trong trận chiến thủ lôi đài đầu tiên của hắn, tỷ lệ cá cược cũng là hai ăn một. Từ đó có thể thấy được đại đa số mọi người đều đặt vào cửa Linh La.
 
Tới trận chiến thủ lôi đài lần thứ hai của Linh La, tỷ lệ đặt cược không ngờ biến thành bốn ăn một. Nói cách khác, nếu là đặt cho Linh La bốn ngàn kim tệ thì nếu cuối cùng thắng, cũng chỉ ăn được một ngàn kim tệ mà thôi.
 
Trận chiến thủ lôi đài lần thứ ba của Linh La, tỷ lệ đặt cược đã trực tiếp biến thành tám ăn một! Trận thủ lôi đài thứ tư, cũng là trận khiêu chiến ngày hôm nay, tỷ lệ đặt cược cho Linh La đã đạt tới con số kinh người, mười sáu ăn một. Tỷ lệ đặt cược thấp như thế đã lâu rồi chưa xuất hiện trên Hội trường Cực hạn khiêu chiến. Bởi vì không ai có thể duy trì thành tích bất bại lâu như thế, nhất là ở địa phương Hội trường Cực hạn khiêu chiến này, nơi thường xuyên có cao thủ tiến vào. Đương nhiên, cũng không tính tỷ lệ đặt cược trong lôi đài cao cấp.
 
Bởi vì hiện nay, một lần lôi chủ Phi Vân tiếp thu khiêu khiến thì tỷ lệ cá cược là một trăm ăn một. Nói cách khác, cho dù người đặt cửa áp một vạn kim tệ thì khi lôi chủ thắng lợi, cũng chỉ ăn được con số rất ít là một trăm kim tệ mà thôi! Đương nhiên, đại đa số những người đặt cửa đều thắng. Chỉ có một bộ phận nhỏ không đặt cửa Phi Vân là thua mà thôi. Bọn họ muốn đạt được lợi ích khổng lồ thì cần mạo hiểm càng lớn, hy vọng có thể xuất hiện một lần bất ngờ nhưng sự bất ngờ này quả là quá khó khăn!
 
Phi Vân quá cường đại, cường đại đến độ không thể địch nổi!
 
- Hội trưởng! Ngài nói rằng một tháng sau an bài Linh La khiêu chiến lôi chủ cao cấp Phi Vân?
 
Dưới bộ lễ phục màu đỏ, thân hình Nhã Phân tản mát ra từng làn thanh hương mê người. Cặp đùi trắng như tuyết, như ẩn như hiện dưới bộ lễ phục, chỉ cần liếc nhìn đã biết là rất đàn hồi, khiến người ta không kìm nổi, muốn phải vuốt ve một cái. Đôi mắt câu hồn đoạt phách kia chỉ cần một ánh mắt có thể khiến cho toàn thân một nam nhân trở nên mềm yếu.
 
Lý Thiên Luân bắt hai tay vào nhau, gật gật đầu, ánh mắt chợt loé ra tinh quang:
 
- Thời gian một tháng cũng đủ để chúng ta tuyên truyền thật tốt! Rất nhiều người sẽ táng gia bại sản khi áp cửa Phi Vân thắng. Ha ha, tên Linh La này mỗi lần khiêu chiến đều khiến chúng ta rất ngạc nhiên và vui mừng. Thời gian một tháng, hắn có thể thực sự chiến thắng lôi chủ cao cấp. Nếu thật sự như thế.
 
Khoé miệng Lý Thiên Luân hơi nhếch lên một chút, ánh mắt nâng lên vô tình dừng lại trên đôi gò bồng đảo mềm mại của Nhã Phân. Tuy nhiên, trong ánh mắt của Lý Thiên Luân không ẩn chứa chút ý tứ dâm tục nào! Hắn chỉ tuỳ ý đưa ánh mắt lạc lên đó rồi ung dung dời đi.
 
Đối với sự biến hoá tinh tế như vậy, Nhã Phân sớm đã quen thuộc. Nàng cùng công tác với Lý Thiên Luân ở Hội trường Cực hạn khiêu chiến đã ba năm thời gian, tuy nhiên Lý Thiên Luân chưa từng có động tác gì khác với nàng cả. Kỳ thật, nếu Lý Thiên Luân thật sự làm điều gì đó, Nhã Phân cũng không biết mình có thể phản kháng mãnh liệt hay không. Lý Thiên Luân quả thực là một nam nhân cực kỳ ưu tú.
 
Khi tên Linh La quỷ dị kia chưa xuất hiện, Nhã Phân thậm chí thường tưởng tượng tới thời điểm Lý Thiên Luân là đấng trượng phu của mình. Nhưng sau khi Linh La xuất hiện, có lẽ bởi vì sự thần bí của Linh La nên khi còn một mình, trong đầu Nhã Phân thường bị hình ảnh Linh La bao phủ.
 
Bên dưới chiếc mặt nạ kia rốt cuộc là gương mặt như thế nào? Là lão già hay là một người trẻ tuổi?
 
- Cái gì?
 
Nhã phân nghe được lời này của Lý Thiên Luân khiến cái miệng nhỏ nhắn của nàng hơi mở ra, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin:
 
- Ngài nói là Linh La có thể chiến thắng lôi chủ cao cấp Phi Vân sao?
 
Nhã Phân giật mình cũng là bình thường. Chỉ sợ bất cứ ai nghe được Lý Thiên Luân nói vậy đều sẽ giật mình đến không thể tin được. Bởi vì Phi Vân không phải là người tu luyện tầm thường. Phi Vân từng là cường giả cảnh giới Linh sư! Mười năm trước, Phi Vân đã là Linh sư, nhưng sau không biết đã xảy ra chuyện gì mà Tụ Linh huyệt của hắn bị huỷ. Từ đó về sau thực lực của hắn cũng bị rơi xuống Hậu thiên đỉnh. Tuy nhiên, dù sao cũng từng là Linh sư, thực lực của Phi Vân cũng cường đại đến độ khiến người ta phải sợ hãi.
 
Bất kể là võ kỹ, nội lực hay là kinh nghiệm chiến đấu đều là thứ mà một người tu luyện bình thường khó có thể với tới. Từng có một Linh sư vô cùng nổi danh nói rằng một Hậu thiên đỉnh bình thường muốn chiến thắng Phi Vân là một chuyện không có khả năng!
 
Trước khi Linh La xuất hiện, Lý Thiên Luân cũng cho rằng một cao thủ Hậu thiên đỉnh thắng được Phi Vân là chuyện không có khả năng! Mặc kệ thế nào, Phi Vân cũng từng là Linh sư. Đó là điều mà một cao thủ Hậu thiên không thể so sánh tới được! Muốn chiến thắng được Phi Vân thì trừ khi là cao thủ cảnh giới Linh sư.
 
Nhưng khi Linh La xuất hiện lại khiến ý niệm trong đầu của Lý Thiên Luân dao động.
 
- Linh La mỗi lần chiến đấu đều thể hiện ra uy thế càng cường đại hơn lần trước đó. Mỗi trận lôi đài trung cấp tiến hành là cứ cách thời gian một tuần một. Mỗi lần hắn xuất hiện đều khiến ta cảm thấy một khí thế mới càng cường đại hơn! Có thể trong thời gian một tuần mà khiến mình lột xác một lần, tên Linh La này không phải là người tầm thường!
 
Lý Thiên Luân hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
 
Trong phòng này cũng chỉ có Nhã Phân nên hắn mới không chút kiêng kỵ nói ra lời này. Nếu là ở bên ngoài thì hắn tuyệt đối sẽ không nói thẳng ra như thế!
 
Mỗi một trận khiêu chiến của Linh La, Lý Thiên Luân đều quan sát. Mỗi lần hắn quan sát đều phát hiện thực lực của Linh La lại cường đại hơn trước rất nhiều! Tuy rằng, hiện tại để chiến thắng đối thủ Linh La cũng không cần sử dụng lực lượng mạnh nhất nhưng bản thân là Linh sư, Lý Thiên Luân lại có thể từ động tác và khí thế khi chiến đấu của Linh La nhìn ra điều đó!
 
Nhã Phân thoáng trầm mặc một chút, đôi mày liễu nhíu chặt, hồi lâu sau mới khẽ thở dài nói:
 
- Nhưng. chúng ta đánh giá uy lực võ kỹ của Linh La vẫn ở khoảng tám mươi độ mà thôi.
 
Mỗi khi trận khiêu chiến kết thúc, những nhân viên chuyên đánh gia uy lực võ kỹ của hội trường sẽ đánh giá về uy lực võ kỹ của người khiêu chiến và lôi chủ trong trận chiến vừa qua.
 

Trên mặt Lý Thiên Luân lộ ra một nụ cười thản nhiên, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm thuý nói:
 
- Đánh giá chỉ là mặt ngoài mà thôi! Những người đó làm sao có thể chân chính nhìn ra biến hoá của Linh La!? Nhã Phân! Trong mấy trận khiêu chiến kia, Linh La có làm ra hành động gì dị thường không?
 
Lý Thiên Luân đột nhiên xoay người, nghiêm nghị hỏi.
 
Nhã Phân nhíu mày, khó hiểu nhìn Lý Thiên Luân, tạm thời áp chế đi sự rung động vì những câu nói trước đó của Lý Thiên Luân, nói:
 
- Mỗi lần khi khiêu chiến bắt đầu thì hắn đều đến hội trường chúng ta trước nửa canh giờ. Sau khi khiêu chiến chấm dứt thì lập tức cầm kim tệ rời đi. Hắn chưa từng nói qua điều gì bao giờ, giống như đối với hết thảy hội trường chúng ta đều rất thờ ơ. Tuy nhiên, hắn dường như rất thích kim tệ!
 
Nhã Phân nói đúng sự thật.
 
- Nga? Có hứng thú đối với kim tệ sao?
 
Lý Thiên Luân kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới, một kẻ kỳ dị thực lực cường hãn như thế không ngờ lại thích tục vật như tiền tài.
 
- Đúng vậy, mỗi lần hắn đến đều lấy tất cả kim tệ mang theo đánh cược vào bản thân mình. Khi hắn khiêu chiến với dã thú Vương Phúc Sinh thì hắn lấy tới gần năm trăm kim tệ, đánh cược cho bản thân mình, cuối cùng thắng được một ngàn kim tệ! Trận khiêu chiến thứ hai, hắn lại đặt cho mình một ngàn kim tệ, tuy nhiên do lần đặt cược này tỷ lệ thấp nên hắn chỉ thắng có năm trăm kim tệ. Trận thứ ba, hắn đặt cho mình ba nghìn kim tệ.
 
Nhã Phân còn chưa nói xong, Lý Thiên Luân đã nhíu mày khoát tay khiến Nhã Phân ngừng lại. Lúc này Lý Thiên Luân cũng thấy nhìn không thấu tên Linh La này. Tốc độ tu luyện nhanh như thế thì hẳn là phải đem tất cả tâm tư đặt vào việc tu luyện chứ tại sao lại coi trọng tục vật tiền tài như thế?!
 
Lý Thiên Luân nhíu mày suy tư một hồi, trong phòng liền trở nên yên lặng. Nhã Phân ở một bên cũng không phá vỡ dòng suy nghĩ của Lý Thiên Luân. Làm Chấp sự của Hội trường Cực hạn khiêu chiến, đồng thời là cánh tay đắc lực của Lý Thiên Luân, khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt của Nhã Phân không phải người thường có thể sánh đươc. Nàng lúc này rõ ràng Lý Thiên Luân đang cân nhắc một sự tình gì đó.
 
Qua một hồi lâu, chân mày của Lý Thiên Luân giãn ra, khoé miệng hơi nhếch lên nói:
 
- Mặc kệ như thế nào, lôi đài cao cấp khiêu chiến một tháng sau ta nghĩ sẽ rất phấn khích. Ha ha! Đến lúc đó, không biết những kẻ đặt cược trong Hội trường chúng ta sẽ quyết định như thế nào?!
 
Người có thể đặt cửa ở lôi đài cao cấp đều là những thương nhân đầu sỏ, hoặc là tộc trưởng các đại gia tộc. Ngay cả ba đại gia tộc cũng có khả năng tham gia đặt cửa tại lôi đài cao cấp này. Một hồi so tài, nếu không chắc chắn bên nào thắng mới là một trận khiêu chiến có ý tứ nhất, đối với người đặt cửa cũng là phấn khích nhất!
 
- Hội trưởng! Ngài cảm thấy rằng tên Linh La kia thật sự có thể đánh bại lôi chủ cao cấp Phi Vân sao?
 
Nhã Phân vẫn không thể tin được. Phi Vân không biết đã từ khi nào không biết tới thất bại rồi!
 
Thực lực của Phi Vân, nàng rất rõ ràng. Tuy vì huyệt Tụ Linh bị huỷ, Phi Vân đã không còn thực lực của Linh sư nhưng uy lực võ kỹ của Phi Vân nếu hoàn toàn phát huy ra thì tuyệt đối có thể vượt qua một trăm độ.
 
Linh La dù có cường đại hơn nữa thì dù sao cũng không phải là Linh sư, muốn phát huy uy lực của vũ kỹ lên tới một trăm độ thì hiển nhiên cũng không quá có thể.
 
Lý Thiên Luân loé ra tinh quang, đôi mắt cũng trở nên hơi mơ màng, thở dài nói:
 
- Hiện tại ta cũng không làm sao mà biết được! Chỉ có thể đợi lần khiêu chiến này diễn ra thôi!
 
Đôi mắt đẹp của Nhã Phân khẽ chuyển, cười khẽ một tiếng:
 
- Vì sao chúng ta không cho tra xét chi tiết về tên Linh La này?
 
Thời điểm Linh La vừa mới tới Hội tràng, Nhã Phân cũng có ý phái người theo dõi Linh La, nhưng lại bị Lý Thiên Luân ngăn lại. Hiện tại, nàng lại nói ra điều này, đối với thân phận của Linh La, nàng quả thực rất tò mò.
 
Thành Ngọc Thuỷ từ khi nào lại đột nhiên xuất hiện một vị cao thủ như thế?!
 
- Ha ha! Kỳ thật ta cũng muốn biết thân phận chân chính của tên Linh La này, đã hai lần phái người dò xét nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả. Thân pháp của tên Linh La này cực kỳ quỷ dị, hơn nữa giảo hoạt như hồ ly. Cao thủ ta phái đi căn bản không theo kịp hắn, hai lần đều bị cắt đuôi. Chẳng lẽ phải tự thân ta theo dõi Linh La này hay sao?
 
Lý Thiên Luân bất đắc dĩ liếc nhìn Nhã Phân.
 
Nhã Phân chấn động, đôi môi đỏ mọng mê người lại mở ra, hai mắt trợn tròn lên.
 
------------------
 
Tại Hạ gia.
 
Gió nhẹ thổi, dưới cây ngô đồng có đặt một chiếc bàn nhỏ. Trên chiếc bàn này bày sẵn một bữa ăn được chế biến tinh xảo, còn có một bầu rượu nếp.

 
Tiểu Thanh ăn mặc thanh lịch, cánh tay mảnh mai cầm bầu rượu, rót rượu vào trong chén nhỏ. Khuôn mặt trắng sáng mỉm cười, thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt nhìn về căn phòng ở trung ương.
 
Trong sân này xung quanh toàn hương hoa, các loài hoa đua nhau khoe sắc, nở rộ làm người ta hoa cả mắt.
 
Lúc này, Hạ Ngôn mặc một thân trường bào màu xám bình thường từ trong phòng đi ra. Một tháng này, hắn đã tích cóp kim tệ từng chút một. Hôm nay lại vừa hoàn thành một trận khiêu chiến lôi đài trung cấp. Trận khiêu chiến tiếp theo đó chính là khiêu chiến lôi chủ cao cấp Phi Vân. Thời gian cũng là một tháng sau.
 
Tiểu Thanh thấy Hạ Ngôn đi ra vội vàng đứng lên, cúi thấp đầu, nhẹ nhàng lui sang một bên.
 
- Tiểu Thanh! Tay nghề của cô thật là tốt. Nửa tháng trước, ta ăn cơm ở Tụ Phúc Lâu, cảm giác thức ăn ở đó so với đồ người nấu thì hình như còn không ngon bằng nha.
 
Trên mặt Hạ Ngôn mang theo vẻ tươi cười, lững thững đi tới dưới cây ngô đồng, trong miệng tuỳ ý nói.
 
Trong lòng Tiểu Thanh vui vẻ, cảm giác rất ngọt ngào, vội nói:
 
- Hạ Ngôn ca ca khích lệ Tiểu Thanh đó thôi! Thức ăn Tiểu Thanh làm làm sao có thể so với Tụ Phúc Lâu được chứ!
 
Hạ Ngôn nhẹ nhàng cười nói:
 
- Được rồi, đây cũng không có những người khác, chúng ta cùng ngồi xuống ăn thôi. Cô cùng ta tâm sự chút, hôm nay mặt trăng thật là tròn!
 
Đột nhiên trong giọng nói của Hạ Ngôn dường như có một loại phiền muộn và đau thương nhàn nhạt. Tiểu Thanh nhạy cảm cảm giác được, cái miệng nhỏ nhắn lại mấp máy nhìn Hạ Ngôn, trong lòng dâng tràn cảm giác thân thiết không nói nên lời.
 
- Hạ Ngôn ca ca lại nghĩ tới chuyện gì thương tâm sao?
 
Tiểu Thanh hỏi một câu dò xét, thanh âm rất nhỏ.
 
Nàng không biết là hỏi những lời này thì Hạ Ngôn có mất hứng hay không?!
 
Hạ Ngôn lấy lại tinh thần, cười cười nhìn Tiểu Thanh:
 
- Tiểu Thanh! Ta từ khi tám tuổi đã khổ tu, chưa từng gián đoạn bao giờ! Mà cho tới khi ta mười bốn tuổi thì về mặt võ kỹ ta vẫn không có chút tiến bộ nào! Người của Hạ gia cũng không thân cận với ta. Cô có biết lực lượng nào chống đỡ mà ta kiên trì được hay không?
 
Tiểu Thanh lắc đầu.
 
- Là mẫu thân của ta. Là người khiến ta vẫn luôn kiên trì. Ta nghĩ Mẹ ta trên trời có linh thiên mới khiến ta ở trên con đường tu luyện đạt được một ít thành tựu. Tiểu Thanh! Cô khẳng định là vẫn nghi hoặc vì sao ta gần như tiêu phí hết thảy thời gian để tu luyện?! Ha ha! Là ta muốn thành cường giả, hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân ta! Trên thế gian này, người yêu thương ta nhất đó chính là mẫu thân ta. Mẫu thân ta tuy không phải là người của đại lục này nhưng người là người mẹ tốt nhất trong thiên hạ!
 
Đôi mắt của Hạ Ngôn ẩn ẩn lệ quang, tuy nhiên âm thanh nói ra cuối cùng lại kiên định như sắt đá!
 
Tiểu Thanh sớm đã nức nở rồi. Nàng không biết lúc này nên nói điều gì mới phải!
 
- Được rồi, chúng ta ăn cơm đi! Tối hôm nay ta sẽ không tu luyện vậy, chỉ muốn nói chuyện với Tiểu Thanh thôi! Ngày mai đã là ngày tổ chức tranh đoạt danh ngạch của ba đại gia tộc rồi!
 
Hạ Ngôn cười cười.
 
Có thể ăn một bữa cơm trong yên lặng như thế cũng là một loại hạnh phúc! Hai người đặt một cái bàn ở trong sân, đốt một cây nến, ánh trăng trong sáng từ trên bầu trời chiếu xuống.
 
Chén rượu nếp mang theo một hơi cay nồng, còn ẩn chứa mùi vị ngọt ngào!
 
Trên khuôn mặt Tiểu Thanh đã là một mảnh hơi ửng hồng, ánh mắt đã lờ đờ.
 
Những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt qua mái tóc. Mặc dù nàng mới chỉ mười lăm tuổi nhưng đã có một tư thái phong tình vạn chủng!
 
Tiểu Thanh cũng là người mệnh khổ, cha mẹ đều mất sớm, vốn cũng không phải là người của thành Ngọc Thuỷ nhưng lại bị bọn buôn người lừa bán lại đây, may mắn được Hạ gia mua vào phủ làm nha hoàn của Hạ Ngôn mới tính là ổn định. Nếu không phải được Hạ gia mua thì không biết sau này Tiểu Thanh đã gặp phải cuộc sống như thế nào nữa!
 
Một người chủ tốt như Hạ Ngôn, trước kia Tiểu Thanh cũng không dám mơ tưởng. Không chỉ một lần trong lòng Tiểu Thanh nguyện cầu, nguyện ý cả đời hầu hạ Hạ Ngôn, mong ông trời cao có thể để mình cả đời đi theo bên người Hạ Ngôn. Tiểu Thanh chỉ hy vọng cả đời này làm một tỳ nữ của Hạ Ngôn!
 
- Tiểu Thanh! Có phải cô uống hơi nhiều rồi phải không?
 
Đôi mắt sáng của Hạ Ngôn nhìn về phía chiếc cổ đỏ hồng của Tiểu Thanh nói.
 
Tiểu Thanh lắc đầu:
 
- Ta không sao!
 
Hạ Ngôn cười nói:
 
- Thế sao mặt của cô hồng như thế! Ta xem khẳng định là cô đã uống hơi nhiều rồi!
 
Tiểu Thanh vội vàng che hai gò má, đôi má đỏ hồng quả thực rất nóng. Bộ ngực sữa của nàng phập phồng, vội cúi thấp đầu xuống, không dám để Hạ Ngôn nhìn thấy tư thái của mình.
 
Rì rào!
 
Tàng cây ngô đồng trên đầu hai người đột nhiên bị một trận gió khá lớn làm cho lắc lư, phát ra âm thanh rất nhỏ.
 
Trung tuần tháng bảy, đã qua đi những ngày nóng nhất của mùa hạ!