Linh La Giới

Chương 539: Tên ngốc đơn thuần

Tốc độ Hạ Ngôn tìm dược liệu, đương nhiên mau cực kỳ! Hắn mở rộng thần thức liền có thể bao trùm cả một ngọn núi, từng gốc cây ngọn cỏ trên núi Hạ Ngôn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhưng đối với người bình thường mà nói, nếu muốn tìm tòi khắp mọi ngõ ngách trên một ngọn núi, điều đó hiển nhiên là không thực tế. Mà địa phương Hạ Ngôn tìm được mấy cây dược liệu này, đều là chỗ rất hiểm trở phi thường bí mật.
 
"Bốn cây, hẳn là không ít lắm rồi!"
 
"Ừ! Ta tìm tiếp trên đỉnh núi đi, nếu như tìm không thấy cũng không tiếp tục tìm nữa!" Thân ảnh chợt lóe, ngay sau đó, Hạ Ngôn hiện ra bên trong ngọn núi ở một chỗ xa hơn.
 
- Ồ!
 
Trong vòng thần thức khuếch tán, tâm thần Hạ Ngôn thoáng động: "Không ngờ là một cây Mang Thảo! Ha ha! Cây Mang Thảo này tuy rằng cũng là dược liệu trung cấp, giá trị cũng là gấp mười lần thảo dược trung cấp bình thường thậm chí gấp mấy chục lần đây!"
 
Ở phía sau một tảng đá lớn trên vách núi, Hạ Ngôn tìm được một gốc cây Mang Thảo màu xanh.
 
Dược liệu trung cấp đối với Hạ Ngôn mà nói đã không còn có mảy may tác dụng gì. Nhưng dược liệu cao cấp Hạ Ngôn còn có thể sử dụng đến. Bởi vì bản thân Hạ Ngôn, cũng đang nâng cao năng lực luyện chế đan dược. Đấu Bồng Nhân từng nói qua, luyện chế đan dược đối với tu luyện giả là trọng yếu phi thường ít nhất trước tiên phải nâng cao năng lực luyện đan, tăng lên tới cảnh giới để có thể luyện chế ra đan dược cửu phẩm.
 
Mà cường giả Linh Hoàng mới có thể luyện chế ra đan dược cửu phẩm. Từ sau khi Hạ Ngôn bước vào cảnh giới Linh Hoàng, Hạ Ngôn không ngừng nâng cao năng lực luyện đan, bởi vì có dược liệu quá dồi dào, cho nên năng lực luyện đan của Hạ Ngôn cũng tăng lên rất nhanh, hiện tại đã có thể luyện chế ra đan dược bát phẩm tương đối thoải mái.
 
- Đó là dược liệu!
 
Húc Minh đang bò trên chỗ vách núi dốc đứng, ánh mắt hắn bỗng sáng lên. Hắn nhìn thấy ở bên cạnh mình hơn mười thước, có một gốc cây màu xanh biếc.
 
Húc Minh mừng rỡ đến tinh thần rung lên, vội vàng thật cẩn thận đi tới.
 
- Không phải dược liệu, là cỏ bình thường!
 
Tới nơi, Húc Minh mới phát hiện, thực vật này cũng không phải dược liệu, chỉ là một loại cây cỏ bình thường tùy ý có thể thấy được. Húc Minh, không khỏi thất vọng thầm than một tiếng. Ngón tay của hắn đã loang lổ vết máu! Quần áo trên người cũng rách lỗ chỗ, gần như không khác gì miếng giẻ rách. Tuy nhiên đối với những thứ này, Húc Minh hoàn toàn không để ý tới. Hắn hơi điều chỉnh cảm xúc một chút, liền lại tiếp tục trèo lên phá trên.
 
- Ha ha tiều tử kia! Ngươi ngay lập tức sẽ gặp may mắn rồi!
 
Hạ Ngôn lơ lửng không trung, cười hi hi thấp giọng nói ở phía trên cách Húc Minh hơn hai mươi thước, chính là chỗ Hạ Ngôn đặt năm cây dược liệu trung cấp. Tiếp thời gian chừng uống cạn chén trà nhỏ, Húc Minh có thể phát hiện năm cây dược liệu này.
 
Hạ Ngôn thậm chí có chút chờ mong, khi Húc Minh nhìn thấy những dược liệu này thì sẽ hưng phấn và vui mừng đến mức nào.
 
Ngón tay Húc Minh lại bị một tảng đá sắc nhọn cắt vỡ. Lúc này đây, miệng vết thương khá sâu, Húc Minh đau đến không khỏi hít một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn ngón tay, máu đỏ sẫm không ngừng chảy ra. Húc Minh đưa ngón tay lên miệng, hút một chút, rồi sau đó tiếp tục leo lên.
 
Đột nhiên, thân thể Húc Minh khựng lại, tầm mắt của hắn hoàn toàn tập trung vào các loại dược liệu đủ màu sắc chất đống cách đó không xa.
 
- Cái gì? Đó là.
 
Húc Minh giơ một bàn tay giụi giụi hai mắt của mình, hắn sợ là mình hoa mắt. Nhưng khi hắn nhìn kỹ lại lần nữa, mấy cây dược liệu đó cũng không có biến mất, mà trở nên càng thêm rõ ràng. Thậm chí. hắn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng của thảo dược!
 
- Dược liệu Trung cấp. là dược liệu trung cấp!
 
- Năm cây! Không ngờ có tới năm cây dược liệu trung cấp!
 
Húc Minh hưng phấn hoa chân múa tay, vui sướng nói! Đương nhiên, lúc này hắn đang hưng phấn, cũng không dám nhảy tưng loạn bậy. Bên cạnh hắn, đó chính là vách núi sâu vạn trượng. Nếu như rơi xuống dưới, chỉ sợ xương cốt đều phải nát tan thành một đống thịt vụn.
 
- Đây là.
 
Húc Minh nhìn cây dược liệu màu xanh trong đó:
 
- Mang Thảo! Đúng rồi chính là Mang Thảo! Trong dược điếm ta đã thấy qua, dược liệu trung cấp Mang Thảo! Một cây Mang Thảo, đã có giá trị hơn bảy trăm kim tệ rồi!
 
Dược liệu ở Đại Lục Ám Dạ rẻ hơn một ít so với Đại Lục Long Chi. Cây Mang Thảo này nếu là ở Đại Lục Long Chi, thậm chí có thể bán được hơn một ngàn kim tệ.
 
Nhìn thấy bộ dáng Húc Minh vui mừng hớn hở, Hạ Ngôn cũng không khỏi cười khẽ hai tiếng.
 
- Bán hết chỗ này, số kim tệ thu được, có lẽ ta có thể mua được một viên đan dược! Bệnh của phụ thân được cứu rồi!
 
Húc Minh nhìn lên bầu trời:

 
- Cảm tạ Ông trời chiếu cố!
 
Quả thật là Ông trời chiếu cố hắn! Có thể gặp được Hạ Ngôn, coi như là duyên phận của hắn. Nếu không có Hạ Ngôn, lần này hắn hái thuốc thực có thể chính là tay không mà về.
 
- Không đúng rồi!
 
Đột nhiên Húc Minh nhướng mày.
 
- Những dược liệu này, vì sao giống như là bị người ta ngắt lấy vậy?
 
Húc Minh nghi hoặc nhìn gốc dược liệu. Mấy cây dược liệu này bộ rễ cũng không ở dưới mặt đất, mà là lồ lộ ở trên. Hiền nhiên đây là bị người ngắt lấy.
 
- Chẳng lẽ, là người khác ngắt lấy dược liệu, sau đó. sau đó bị rớt mất ở chỗ này?
 
Húc Minh thì thào nói đồng thời hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía. Tuy nhiên bốn phía không gian này trong tầm mắt của hắn có thể nhìn đến, cũng không có một bóng người.
 
- Những dược liệu này khẳng định là người khác ngắt lấy rồi đánh rơi ở đây. Ta không thể lấy đi như vậy! Người kia, nếu thực cần những dược liệu này, ta lại cầm đi.
 
Húc Minh lắc đầu, đúng là lưu luyến không rời lại buông xuống năm cây dược liệu đã cầm trong tay.
 
Thấy một màn này, Hạ Ngôn cũng là có chút há hốc mồm!
 
Húc Minh này đầu óc có hơi quá thật thà.
 
Hạ Ngôn lắc lắc đầu không nói nên lời.
 
Húc Minh không có lấy đi dược liệu, cũng không có rời đi xa mấy cây dược liệu, hắn cứ như vậy chờ đợi. Hắn cố ý chờ người đánh rơi dược liệu quay lại tìm mấy cây dược liệu này.
 
- Tốt
 
Húc Minh liếm liếm đôi môi hơi khô khốc, ánh mắt thỉnh thoáng đảo qua mấy cây dược liệu.
 
- Cũng không biết người đánh rơi dược liệu kia, khi nào thi mới phát hiện dược liệu đã rơi mất, sau đó quay lại tìm đây!
 
Húc Minh thấp giọng lẩm bầm nói rồi sau đó ngã người xuống, lại nằm trên vách núi này chờ đợi.
 
- Tên ngu xuẩn!
 
Hạ Ngôn không kìm nổi mắng một câu.
 
- Ồ? Có tiếng người nói chuyện?
 
Húc Minh bị thanh âm xuất hiện đột ngột này, giật mình vội ngồi dậy, khẩn trương nhìn quanh bốn phía. Thế nhưng trong tầm mắt hắn vẫn không có một bóng người.
 
- Chẳng lẽ là ta nghe lầm rồi?
 
Húc Minh lắc lắc đầu, gió núi quất vào mặt.
 
- Ngươi không có nghe lầm, là ta đang nói chuyện!
 
Hạ Ngôn lại cất tiếng nói, sau đó quang ảnh chợt lóe, đứng ở bên cạnh Húc Minh.
 
Bóng người xuất hiện đột ngột dọa Húc Minh hoảng sợ nhảy dựng lên. Người này, xuất hiện cũng quá nhanh đi? Thật giống như là trong không gian hiện ra.
 
"Nghe nói những tu luyện giả cường đại biết phi hành! Chẳng lẽ, người này cũng biết phi hành?" Húc Minh suy nghĩ trong lòng, rồi nhìn lên bầu trời, sau đó lại nhìn về phía Bạch y nhân đột nhiên xuất hiện.
 
Lúc này, hắn mới phát hiện có chút không thích hợp. Hạ Ngôn mặc quần áo cũng không phải là trang phục của Đại Lục Ám Dạ, có khác biệt rất rõ ràng. Húc Minh tuy rằng chưa thấy qua mặt mũi người Đại Lục Long Chi, nhưng cũng biết một ít tin tức. Hắn có cảm giác, người mặc trang phục màu trắng trước mặt này, giống như chính là loại trang phục của người Đại Lục Long Chi trong truyền thuyết.

 
Nhưng. Người của Đại Lục Long Chi, như thế nào có thể xuất hiện tại nơi này?
 
Mắt của Húc Minh trợn càng lúc càng lớn! Đầy tò mò và nghi hoặc!
 
- Như thế nào? Có phải cảm thấy rất kỳ quái hay không? Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta quả thật là người Đại Lục Long Chi.
 
Hạ Ngôn nhìn thấy nét mặt của Húc Minh, không khỏi mắc cười, liền cố ý làm ra vẻ nghiêm túc nói.
 
- A?
 
Húc Minh lập tức há to miệng. Hắn hoài nghi là một chuyện, hiện tại xác định lại là chuyện khác. Húc Minh phản ứng thật nhanh, cũng không quản vách núi này dốc đứng, lập tức nhảy dựng lên, định bỏ chạy.
 
Hạ Ngôn vươn tay chụp một cái, nắm Húc Minh trong tay.
 
- Ngươi. ngươi muốn làm gì. ngươi muốn giết ta sao?
 
Húc Minh thở hồng hộc, không ngừng giãy dụa, nhưng chút khí lực của hắn đối với Hạ Ngôn mà nói quả thực đến con kiến cũng không bằng.
 
- Thế nào! Ta muốn giết ngươi, hiện tại ngươi có thể còn sống sao?
 
Hạ Ngôn lạnh giọng nói:
 
- Ta biết thân thế của ngươi nghèo khổ, vì muốn chữa bệnh cho phụ thân, ngươi không ngừng mạo hiểm nguy hiểm tới sinh mệnh leo lên Kỳ Lam Sơn này hái thuốc, khiến ta rất cảm động. Cho nên, ta mới định giúp ngươi, hái mấy cây dược liệu cho ngươi. Nhưng thằng khờ ngươi lại không lấy, còn nói là người nào đánh rơi, chờ người nọ quay lại tìm. Đồ ngu xuẩn.
 
Hạ Ngôn cười khổ lắc đầu, mắng!
 
- Cái gì? Ngươi giúp ta?
 
- Nhưng mà. người Đại Lục Long Chi không phải đều là rất hung ác sao? Ngươi là người Đại Lục Long Chi, vì cái gì lại giúp ta?
 
Lúc này rốt cục Húc Minh không từ chối, mà là ánh mắt tò mò quan sát Hạ Ngôn. Hắn phát hiện dường như Hạ Ngôn cũng không đáng sợ như lời đồn đãi đúng là hiền lành hơn nhiều so với đám dã thú ăn thịt người. Húc Minh năm nay mới mười sáu tuổi lại chưa từng thấy qua mặt trái của cảnh đời, trong lòng rất đơn thuần.
 
- Ai nói người Đại Lục Long Chi rất xấu?
 
Hạ Ngôn trừng mắt nói:
 
- Đại Lục Long Chi có người xấu. Chẳng lẽ Đại Lục Ám Dạ vốn không có người xấu sao? Tên Trương Phóng ức hiếp ngươi kia, ngươi cho là hắn không xấu sao?
 
- Trương Phóng đúng là người xấu! Lúc trước ta mượn hắn mười kim tệ, hắn lại muốn ta phải trả cho hắn năm mươi kim tệ đấy.
 
Húc Minh lập tức căm giận nói.
 
- Đó không phải sao! Kỳ thật người trên hai đại lục đều giống nhau, ở đâu đều có người xấu, ở đâu đều có người tốt.
 
Hạ Ngôn cười cười nói:
 
- Ta còn có thể nói cho ngươi biết một chuyện: Ta cũng không phải là người Đại Lục Long Chi thuần túy, mẫu thân ta là người Đại Lục Ám Dạ, phụ thân ta là người Đại Lục Long Chi.
 
- Ngươi. mẫu thân của ngươi là người Đại Lục Ám Dạ?
 
Húc Minh kinh ngạc.
 
- Ừ! Được rồi! Ngươi cầm mấy cây dược liệu này về bán đi, chữa bệnh cho phụ thân ngươi.
 
Hạ Ngôn nới lỏng ngón tay buông Húc Minh ra, gật gật đầu nói.
 
- Cái này.
 
Húc Minh hơi do dự, ngẫm nghĩ một lúc, chợt ngẩng đầu:
 
- Cảm ơn ân nhân! Ân nhân! Không bằng ngài theo ta trở về đi.
 
Lúc này, Húc Minh cũng không còn sợ hãi Hạ Ngôn nữa!
 
- Ồ?
 
Hạ Ngôn sửng sốt:
 
- Ngươi bảo ta theo ngươi cùng nhau trở về? Vì cái gì?
 
- Ân nhân! Tuy rằng ngài cho ta số dược liệu này, nhưng nếu ta cầm đi bán kẻ xấu Trương Phóng có thể nhìn thấy lại cướp đoạt dược liệu của ta lần nữa. Ngài lợi hại như vậy, có ngài khẳng định hắn cũng không dám quậy phá.
 
Húc Minh vội vàng nói.
 
Tiểu tử này, thì ra là muốn lợi dụng Hạ Ngôn.