Linh La Giới

Chương 447: Tài phú kếch xù trong hộp gấm

Trong nội điện Thánh điện, Hạ Ngôn thần sắc an nhàn, ý thức vừa động. Từ trong nhẫn Linh La xuất ra cái hộp thu được sau khi đánh chết Tống Ngọc Giản.
 
"Muốn gặp ta? Chậm rãi chờ đi, chờ thế lực Hạ gia ta tới thành Tử Nguyệt ta mới gặp đám các ngươi!" Hạ Ngôn khóe miệng hiện lên vẻ cười lạnh. Hôm nay một đám nguyên Chấp sự của Thánh điện đều muốn cầu kiến Hạ Ngôn, Hạ Ngôn toàn bộ không tiếp.
 
"Đây chính là vật phẩm cùng loại với hộp gấm càn khôn, một cái hộp nho nhỏ nhưng bên trong có càn khôn khác." Trên mặt Hạ Ngôn mang theo vẻ tươi cười, ánh mắt nhìn hộp gấm màu đỏ sẫm trong tay.
 
- Hạ Ngôn ca! Huynh cầm trên tay là cái gì vậy?
 
Viên San mở to đôi mắt lấp lánh xinh đẹp nhìn Hạ Ngôn, tò mò hỏi:
 
- Phải gọi là một loại vật phẩm để chứa đồ vật, ta lần này đi Thánh thành giành được chức vụ Điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt đánh chết một cao thủ. Thứ này, chính là lấy được trên người hắn.
 
Hạ Ngôn nhìn Viên San giải thích.
 
Đột nhiên, Hạ Ngôn tâm niệm vừa chuyển, nhíu mày còn nói thêm:
 
- Viên San! Có một việc, ta nghĩ nên nói với muội.
 
Khuôn mặt xinh đẹp của Viên San thoáng kinh ngạc, nàng cảm nhận được trong giọng nói của Hạ Ngôn có điều gì khang khác, tuy nhiên vẫn nhẹ giọng nói:
 
- Hạ Ngôn ca! Có điều gì muốn nói với muội cứ nói là được.
 
- Ừm!
 
Hạ Ngôn trầm ngâm một lát, sắp xếp suy nghĩ trong lòng một lần rồi nói:
 
- Mục Nguyệt Điện chủ, mẫu thân của muội có thể đã chết rồi. Ta lần này đi Thánh thành đụng phải vài cái thế lực khổng lồ, có một vị đầu mục tổ chức tinh báo, chính miệng lão nói cho ta biết, Mục Nguyệt Điện chủ đã chết. Mục Nguyệt Điện chủ ở Tội Ác Sâm Lâm bị một người tên là Tống Ngọc Giản giết chết. Chuyện này, là lão tận mắt nhìn thấy, lời lão nói khẳng định không giả.
 
Khuôn mặt xinh đẹp của Viên San càng nghe càng tái nhợt.
 
- Tuy nhiên tên Tống Ngọc Giản đó lần này ở Kim Long Điện đã bị ta đánh chết, xem như đã báo thù cho Mục Nguyệt Điện chủ rồi. Cái hộp này là lấy được từ trên người hắn.
 
Hạ Ngôn khẽ thở ra một hơi, thấp giọng nói
 
- Viên San! Muội cũng đừng buồn nữa! Người chết cũng không thể sống lại. Mục Nguyệt Điện chủ nếu đã không còn, muội có buồn khổ cũng vô dụng. Ta nghĩ Mục Nguyệt Điện chủ nhất định hy vọng nhìn thấy muội sống vui vẻ hạnh phúc!
 
Hạ Ngôn an ủi Viên San
 
- Hạ Ngôn ca! Huynh đừng lo cho muội! Muội không sao! Kỳ thật muội sớm đã biết mẫu thân gặp dữ nhiều lành ít rồi. Nếu còn sống, nhất định mẫu thân sẽ không để tới nửa năm cũng không quay về thành Tử Nguyệt gặp muội.
 
Viên San lộ vẻ mặt buồn bã nói.
 
Hạ Ngôn gật gật đầu, chợt cười nói:
 
- Ha ha! Chúng ta hãy cùng nhau xem trong cái hộp xinh đẹp này chứa thứ gì đây. Tên Tống Ngọc Giản đó ba mươi năm truớc đã hoành hành khắp đại lục. Không biết cướp đoạt biết bao nhiêu bảo bối hiếm thấy. Hẳn là đều cất trong hộp này.
 
Hạ Ngôn nói xong, đặt cái hộp trên bàn, sau đó mở ra. Một luồng dao động năng lượng lan tràn ra chung quanh, ánh mắt Viên San cũng nhìn về phía cái hộp.
 
Viên San gật gật đầu, hít một hơi, dường như muốn xua tan đi mọi thương cảm trong lòng.

 
- Hạ Ngôn ca! Trong này đều là thứ gì vậy, thoạt nhìn đều có hình dáng rất nhỏ. Viên San nhìn thấy trong hộp sắp xếp đủ các đồ vật vụn vặt tò mò hỏi
 
Trong lòng Hạ Ngôn lại rất vui vẻ, cái hộp này quả thật là cùng loại bảo vật với hộp gấm càn khôn của mình. Vật phẩm để vào trong đó sẽ thu nhỏ lại, thoạt nhìn cái hộp không lớn nhưng có thể cất chứa không ít vật phẩm.
 
Thứ này cùng nhẫn trữ vật có hiệu quả kỳ diệu như nhau, tuy nhiên sử dụng lại không giống nhau: Trước cất bảo vật trong hộp này, sau đó đem cất vào trong nhẫn trữ vật như vậy tìm kiếm cũng rất dễ dàng.
 
Tỷ như nói lấy một vài đan dược, nếu như bỏ trực tiếp vào nhẫn Linh La, nếu muốn tìm ra chỉ sợ cũng không dễ dàng, nhất là vật phẩm trong chiếc nhẫn càng ngày càng nhiều. Muốn ở trong rất nhiều vật phẩm đó tìm được vật mình muốn, quả thật cần tiêu phí nhiều thời gian. Nhưng nếu trước cất một số đan dược mình thường xuyên dùng đến vào trong hộp này, sau đó cho vào nhẫn, như vậy thì tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn nhiều.
 
- Cái hộp này gọi là Hộp Gấm Càn Khôn, bên ngoài nhìn không lớn, nhưng bên trong lại có càn khôn khác, có thể cất chứa rất nhiều vật phẩm. Muội xem này!
 
Hạ Ngôn nói xong đưa tay vào trơng hộp gấm sục tìm, rồi lấy ra một cái hộp ngọc. Hộp ngọc vừa lấy ra ngoài liền phóng lớn lên khôi phục lại hình dạng bình thường, đây là hộp ngọc chứa đan được.
 
- Là một viên đan dược Súc Linh Đan cao cấp!
 
Hạ Ngôn mở hộp ngọc ra, nhìn thấy một viên đan dược màu xanh tán phát ra dao động năng lượng:
 
- Ồ! Là Súc Linh Đan bát phẩm, giá trị hơn một trăm vạn kim tệ.
 
Tiếp theo, Hạ Ngôn lại lấy tiếp ra một cái hộp ngọc, đều là đan dược bát phẩm.
 
- Kim phiếu! Cừ thật, nhiều kim phiếu như vậy, có tới mấy ngàn vạn!
 
- Ồ! Còn cất dấu nhiều kim lực như vậy!
 
"May mà ở thời điểm tỷ đấu, Thánh Hoàng trước đó quy định trong trận đấu không được sử dụng kim lực. Nếu để tên Tống Ngọc Giản sử dụng kim lực sau đó giao đấu với ta, chỉ sợ ta dốc toàn lực cũng không phá được vòng kiếm khí của hắn, không chừng cuối cùng bị đánh chết dưới kiếm của hắn."
 
Hạ Ngôn xoay chuyển ý niệm trong đầu, hít vào một hơi thầm nghĩ.
 
- Còn có các loại khoáng thạch, dược liệu hiếm thấy.
 
Ước chừng thời gian cháy tàn một nén nhang, Hạ Ngôn mới kiểm kê xong toàn bộ vật phẩm trong Hộp Gấm Càn Khôn của Tống Ngọc Giản. Các vật phẩm đó, toàn bộ đều là bảo bối dị thường trân quý trên đại lục.
 
Tống Ngọc Giản bản thân là cường giả Linh Tông đỉnh phong, ba mươi năm trước đã hoành hành khắp đại lục. Những vật phẩm Tống Ngọc Giản mang theo trên người đâu có thể là thứ kém phẩm chất. Những thứ không có giá trị hắn căn bản đâu thèm cất vào trong Hộp Gấm Càn Khôn.
 
"Hộp Gấm Càn Khôn này, cũng có thể Tống Ngọc Giản lấy được ở Khu vục Mê Loạn. Hộp Gấm Càn Khôn cũng không phải là vật phẩm Phân thế giới có thể có được. Cho dù là cường giả cảnh giới Linh Hoàng cũng không có khả năng chế tạo ra Hộp Gấm Càn Khôn, trong Hộp Gấm Càn Khôn có càn khôn khác, ẩn chứa một loại lực lượng pháp tắc không gian. Cường giả Linh Hoàng, đều không thể đưa loại vận dụng lực lượng pháp tắc này vào trong hộp gấm." Trong lòng Hạ Ngôn thầm suy đoán. Tống Ngọc Giản có Hộp Gấm Càn Khôn, hẳn là lấy được ở Khu vực Mê Loạn.
 
Chỉ có Khu vực Mê Loạn mới có xuất hiện các vật phẩm nguyên vốn không thuộc loại Phân thế giới này, ngay cả thần khí đều có thể xuất hiện.
 
- Viên San! Trong này muội có muốn thứ gì hay không?
 
Hạ Ngôn chỉ chỉ các loại vật phẩm lấy ra từ trong Hộp Gấm Càn Khôn, xoay người hỏi Viên San.
 
Viên San lắc lắc đầu, mấy thứ này đối với nàng hoàn toàn không có tác dụng. Các loại đan dược đó, nàng cũng không thể dùng, đường kinh mạch không có đả thông, cho dù dùng đan dược cùng loại Súc Linh Đan cao cấp nhất, cũng sẽ không có chút hiệu quả gì.
 
- Hạ Ngôn ca! Muội không cần những thứ này. Viên San lắc lắc đầu, nhẹ nhàng cười nói.
 
- Ừ! Cũng đúng!
 

Hạ Ngôn gật gật đầu:
 
- Ta nhớ rõ trước kia muội nói kinh mạch của muội bẩm sinh đã như thế, cần một loại vật phẩm tên là Hỏa Diễm Kim Tinh mới có thể đả thông thì phải?
 
Hạ Ngôn còn nhỡ rõ Viên San nói qua loại vật phẩm này.
 
Viên San nghe vậy gật gật đầu:
 
- Kêu là Hỏa Diễm Kim Tinh, là mẫu thân nói. Tuy nhiên, loại vật này phi thường hiếm thấy, mẫu thân tìm kiếm nhiều năm như vậy cũng không thể tìm được.
 
Viên San buồn bã thở dài một tiếng, tuy rằng nàng rất muốn tu luyện võ kỹ, nhưng trong cơ thể không thể sinh ra nội lực, hoàn toàn không thể phát huy ra uy lực của võ kỹ.
 
- Chỉ cần có, ta có thể tìm được. Viên San! Muội yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp tìm cho bằng được Hỏa Diễm Kim Tinh.
 
Hạ Ngôn trầm hơi thở xuống, kiên định nói. Chỉ cần có tồn tại Hỏa Diễm Kim Tinh trên đời, Hạ Ngôn tin tưởng minh nhất định có thể tìm được.
 
"Hỏa Diễm Kim Tinh này, hẳn cũng không phải là vật của Phân thế giới. Ở trong sách liệt kê trân bảo trên đại lục cũng không có loại vật này." Hạ Ngôn suy tư trong lòng: Không phải thế giới này có, thì đó chính là chủ thế giới tới. Mặc dù khó tìm giống như thần khí ta cũng phải tìm cho được. Chờ ta lần sau gặp lại Thánh Hoàng, để xem có thể theo Thánh Hoàng tới nơi đó thu được Hỏa Diễm Kim Tinh rơi xuống hay không?" Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
 
- Cảm ơn Hạ Ngôn ca!
 
Viên San hé miệng mỉm cười, đột nhiên sinh phong tình, trong lòng vô cùng ngọt ngào. Hạ Ngôn nói phải giúp nàng tìm kiếm Hỏa Diễm Kim Tinh, Viên San thật rất vui mừng. Còn như có hay không tìm được thứ đó, Viên San cũng không có ôm quá lớn hy vọng.
 
- Được rồi! Hộp Gấm Càn Khôn xinh đẹp này cho muội.
 
Hạ Ngôn đưa hộp gấm rỗng không trên bàn tới trước mặt Viên San:
 
- Hộp gấm này, coi như là vật hiếm lạ, về sau có thứ gì đó, muội có thể cất trong nó. Cho dù là vũ khí quần áo các thứ, đều là có thể cất vào.
 
- Được!
 
Viên San cũng không chối từ, vui mừng tiếp lấy, cầm Hộp Gầm Càn Khôn nhận được trong tay, cẩn thận đánh giá một hồi. Lần đầu tiên nhìn đến hộp gấm này nàng đã rất thích. Hiện tại biết hộp gấm thần kỳ như vậy, tự nhiên nàng càng thêm yêu thích không rời tay.
 
Tội Ác Sâm Lâm, Khu vực Mê Loạn!
 
Khu vực Mê Loạn, muôn hình vạn trạng, trong không gian dao động linh lực cực kỳ kịch liệt, cũng có linh thú rất cường đại xuất hiện. Tại nơi này, nếu Hạ Ngôn đến Khu vực Mê Loạn này, nhất định sẽ kinh ngạc linh lực nơi này quá nồng đậm. Mật độ linh lực ở đây có thể so với Tháp tu luyện tầng thứ bảy, tầng thứ tám! Khu vực Mê Loạn là địa phương nối liền Phân thế giới với Chủ thế giới, tự nhiên không tầm thường.
 
Khó trách, chỉ có Linh Tông đỉnh phong cực kỳ cường đại mới có thể đi vào Khu vực Mê Loạn. Nếu là Linh Tông bình thường đến nơi đây, chỉ là linh lực dao động trong không gian này, bọn họ đã không thể chịu đựng được rồi.
 
- Hạ Ngôn! Rốt cuộc ngươi xuống Thánh sơn rồi. Đánh chết một Phó tông chủ Đông Cực và ba nguyên lão của ta, nếu không diệt trừ ngươi, khó tiêu mối hận trong lòng ta.
 
Ở Khu vực Mê Loạn, trong một tiểu viện màu đen, một gã hắc bào vừa xem xong một phong thư liền xé thành mảnh nhỏ, trong mắt bắn ra hai đạo lệ quang, đồng thời trong miệng phát ra tiêng cười âm trầm đáng sợ. Người này đúng là Vương Đông Cực tông chủ Đông Cực, tòa viện này chính là thuộc thế lực Đông Cực. Khu vực Mê Loạn rất rộng lớn ước chừng trăm vạn dặm vuông, một cái tiểu viện nho nhỏ này ở Khu vực Mê Loạn, thật giống như một viên sỏi trong sa mạc, rất khó bị ngoại nhân tìm được.
 
- Tông chủ!
 
Lúc này, một bóng người màu xám đột nhiên hiện ra tại phía sau Vương Đông Cực, khom người cung kính nói
 
- Ừ! Chuyện nơi này tạm thời giao cho ngươi quản lý, ta phải về Đại Lục Long Chi một chuyến.
 
Vương Đông Cực cũng không xoay người, đưa lưng về phía người áo xám nói.
 
- Vâng, tông chủ!
 
Người áo xám cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đáp lời.
 
- Không có việc gì, ngươi xuống đi thôi! Nhớ kỹ, nhất định phải quan sát chặt chẽ Lạc Anh cốc, một khi phát hiện dị thường, lập tức ra tay.
 
Vương Đông Cực khẩu khí nhất lệ, thanh âm trầm thấp nói
 
- Vâng, tông chủ!
 
Người áo xám lại lên tiếng trả lời, sau đó thân ảnh chợt lóe, liền biến mất trong tiểu viện.
 
Một bóng đen trực tiếp vạch ngang trên bầu trời, hướng về phía Đại Lục Long Chi rất nhanh bay đi.