Linh La Giới

Chương 361: Người áo choàng tái hiện

- Tiểu Thanh! Ngươi đang làm thức ăn sao.
 
Hạ Phi Long thấy Tiểu Thanh, lộ ra thần sắc rất thân thiết.
 
- Phải Hạ Ngôn ca vừa trở về, còn chưa dùng bữa, cho nên con làm một ít!
 
Tiểu Thanh lễ phép trả lời.
 
- Ổ, là thế! Hạ Ngôn, không bằng ngươi dùng bữa trước, lát nữa chúng ta nói chuyện này?
 
Hạ Phi Long đừng một chút, nói với Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn lắc đầu:
 
- Hỏi trước thôi, ta gọi Thổ cẩu ra.
 
- Hỏi Thổ Cẩu? Làm sao hỏi?
 
Đại trưởng lão Hạ Lai ở bên cạnh vẻ mặt hiếu kỳ.
 
Không riêng gì Đại trưởng lão Hạ Lai nghi hoặc, những người còn lại cũng vô cùng kinh ngạc. Tuy nhiên Hạ Ngôn hiển nhiên sẽ không tùy tiện nói thế, không khỏi chờ mong xem Hạ Ngôn làm thế nào.
 
- Mọi người chờ chút sẽ biết. Thổ cẩu không phải là con chó bình thường.
 
Hạ Ngôn cười nói
 
- Thổ Cẩu, ra đây!
 
Hạ Ngôn quay về phía sương phòng hô to.
 
Thổ Cẩu trốn trong sương phòng, nghe Hạ Ngôn gọi, không tình nguyện kêu nhỏ một tiếng, có chút rụt rè bước ra khỏi phòng. Bốn chân đi thật chậm, đầu cúi thấp, giống như đứa nhỏ làm sai chuyện, đôi mắt xanh lục thỉnh thoảng lén liếc nhìn Hạ Ngôn cùng bọn người Hạ Phi Long.
 
Thấy Thổ Cẩu như vậy, Hạ Ngôn thầm nghĩ:
 
"Chẳng lẽ thật là Thổ cẩu ăn đan dược này?"
 
- Thổ Cẩu, đan dược trong Đan Các, có phải do ngươi ăn hay không?
 
Lúc này Hạ Ngôn nhìn Thổ cẩu hỏi
 
Thổ Cẩu ngóc đầu lên, con mắt quét nhìn bốn phía, giống như muốn dời lực chú ý, hoặc là không nghe thấy Hạ Ngôn hỏi.
 
Thấy vậy, trong lòng Hạ Ngôn càng thêm hoài nghi. Nếu không phải Thổ cẩu ăn, Thổ Cẩu khẳng định lập tức lắc đầu.
 
- Cái tên này, thành thật trả lời vấn đề cho ta!
 
Hạ Ngôn đạp Thổ cẩu một cước.
 
-Ngaoo!
 
Thổ Cẩu lập tức cúi đầu đáng thương hề hề.
 
- Nói, đan dược gia tộc có phải bị ngươi ăn hay không?
 
Hạ Ngôn hỏi lần nữa.
 
-Ngaoo!
 
Thổ Cẩu gật gật đầu, giống như cúi đầu sát mặt đất.
 
- Thật là ngươi ăn? Đan dược này đều bị ngươi ăn hết? Chỗ đó có tới hai trăm viên đan dược, ngươi ăn nhiều đan dược như vậy làm gì?
 
Hạ Ngôn không nhịn được hít vào một hơi, vô cùng kinh dị.
 
Vì sao Thổ Cẩu lại ăn nhiều đan dược như vậy?
 
- Ô!
 
Thổ Cẩu gật gật đầu, móng vuốt cào cào mặt đất. Hạ Ngôn nhìn ý của nó là nói mình thật sự không nhịn được liền ăn hết.
 
Hạ Phi Long cùng mấy người trưởng lão đều nhìn một màn này, trong lòng đều rất khiếp sợ. Bọn họ không nghĩ tới, Thổ cẩu này lại có thể nghe hiểu Hạ Ngôn nói.
 
Nên biết rằng, cho dù là linh thú cũng không thể trực tiếp nghe được ngôn ngữ nhân loại, trừ khi là linh thú đã huấn luyện. Mặc dù linh thú có trí tuệ, thế nhưng lại không hiểu được ngôn ngữ nhân loại.
 
Mà Thổ Cẩu này lại hoàn toàn nghe hiểu lời Hạ Ngôn, cái này thật là quỷ dị mà.
 
- Tộc trưởng, các vị trưởng lão, xác thực đan dược là bị Thổ cẩu ăn.
 
Hạ Ngôn có chút xin lỗi:
 
- Những đan dược này, ta sẽ cố gắng luyện chế lại trong thời gian ngắn. Đúng rồi tộc trưởng, lát nữa ta sẽ viết ra dược liệu cần thiết, ngài cho người chuẩn bị tốt, lại chuẩn bị đỉnh lô luyện đan.
 
Hạ Ngôn suy nghĩ một chút, nói tiếp.
 

Đan được này, phải nắm chắc thời gian luyện chế ra.
 
- Mười hai bình Linh Dịch ta luyện chế lần trước, có còn không?
 
Hạ Ngôn nghĩ tới Linh Dịch.
 
Linh Dịch cần Tỳ Bà Thảo, không dễ tìm, thành Ngọc Thủy cũng không có bán, cần phải đi Mê Vụ Sơn Cốc thu thập. Hơn nữa, lần trước Hạ Ngôn dạo một vòng Mê Vụ Sơn Cốc cũng chỉ tìm được hai gốc mà thôi.
 
- Linh Dịch còn đó, tuy nhiên chỉ còn lại một bình. Hạ Lưu gần đột phá tới Linh Sư, ta cùng các vị trưởng lão thương nghị, quyết định khen thưởng cho hắn một lọ Linh Dịch để hắn càng thêm có cơ hội đột phá Linh Sư.
 
Ánh mắt Hạ Phi Long sáng lên.
 
- Ừm, nếu Hạ Lưu có thể đột phá, thực lực Hạ gia chúng ta có thể tăng cường không ít.
 
Hạ Ngôn gật đầu, mỉm cười. Nếu Hạ Lưu đột phá, đương nhiên hắn vui mừng. Hạ Lưu đột phá đến cảnh giới Linh Sư, qua một thời gian củng cố thực lực là có thể tìm được một vị trí Chấp sự Thánh đường.
 
Hạ Ngôn lại nhìn về phía Thổ cẩu:
 
- Hừ! Tiểu tử ngươi ăn nhiều đan dược như vậy, lát nữa ta tính sổ với ngươi.
 
-Ổ!
 
Thổ Cẩu ủy khuất kêu lên.
 
- Tộc trưởng! Đường chủ đại nhân!
 
Đúng lúc này, bên ngoài có một hộ vệ tới trước cửa, cung kính hành lễ nói.
 
- Chuyện gì?
 
Tộc trưởng Hạ Phi Long xoay người thuận miệng hỏi. Hộ vệ này là tùy thân theo Hạ Phi Long, cũng là con cháu trực hệ Hạ gia, quan hệ tương đối gần với Hạ Phi Long.
 
- Vừa rồi Hạ Khoa bên ngoài vào bẩm báo, nói ngoài cửa có một lão giả mặc áo choàng đen tới tự xưng là bằng hữu của Hạ Ngôn Đường chủ, muốn gặp Đường chủ cùng tộc trưởng!
 
Hộ vệ cúi đầu nói.
 
Hạ Khoa là một trong những hộ vệ thường trực ngoài cửa.
 
-Hả?
 
Hạ Phi Long khẽ sững sờ, người mặc áo choàng đen?
 
- Chẳng lẽ là hắn tới?
 
Hạ Ngôn nhớ tới người áo choàng, trong lòng khẽ động, vội vàng nói:
 
- Tộc trưởng nhanh cho mời người vào.
 
Thấy Hạ Ngôn gấp gáp trịnh trọng như vậy, Hạ Phi Long lập tức khoát tay nói với hộ vệ kia:
 
- Mau mời người vào trong!
 
- Rõ, tộc trưởng!
 
Hộ vệ lập tức lên tiếng xoay người chạy đi.
 
- Hạ Ngôn, có cần đi nghênh tiếp không?
 
Hạ Phi Long lại nhìn Hạ Ngôn hỏi
 
- Ừ, nên đi nghênh đón nếu thật sự là hắn.
 
Hạ Ngôn nói đến đây, cũng không nói tiếp, xoay người lại nói:
 
- Tiểu Thanh, huynh đi xử lý chút việc rồi quay lại dùng bữa.
 
- Được, Hạ Ngôn ca!
 
Tiểu Thanh cười thanh thúy, nói.
 
Đoàn người đi từ nội viện ra bên ngoài lại đi tới cửa chính Hạ gia.
 
Mấy phút sau, mấy người Hạ Ngôn thấy hộ vệ kia đã dẫn một người áo đen đi tới. Rất xa, Hạ Ngôn đã thấy áo choàng đen quen thuộc.
 
"Thật sự là hắn!"
 
Trong lòng Hạ Ngôn không khỏi giật mình.
 
Loại tâm linh rung động này, không thể tự chủ được. Hạ Ngôn cũng không thể khống chế. Tuy rằng Hạ Ngôn mới gặp qua người này hai lần, tuy nhiên người thần bí này lại cho Hạ Ngôn ấn tượng khắc sâu.
 
Lúc ở Tội Ác Sâm Lâm, người này biết Hư Ảo Chi Cảnh đích, nhưng không đi vào Hư Ảo Chi Cảnh. Hơn nữa, còn nói hắn làm nhiều như vậy là bởi thiếu nhân tình người khác.
 
- Ha ha! Hạ Phi Long tộc trưởng, các vị trưởng lão! Hạ Ngôn Đường chủ!
 

Người áo choàng đi tới gần mọi người, liền giọng trầm thấp chảo hỏi trước.
 
Hạ Phi Long cùng các vị trưởng lão đều chắp tay chào lại, sau đó chuyển mắt nhìn Hạ Ngôn. Hạ Ngôn quen biết người này, nhưng bọn họ lại không quen biết.
 
- Chúng ta nên xưng hô thế nào?
 
Hạ Ngôn suy nghĩ một chút, hỏi
 
- Xưng hô.
 
Người áo choàng ngừng một lúc, dường như đang suy nghĩ, nói:
 
- Cứ gọi ta là người áo choàng đi, tên của ta bản thân ta cũng không nhớ được. Thời gian lâu lắm, đầu óc cũng có chút không linh hoạt nữa.
 
- Người áo choàng?
 
Hạ Ngôn khẽ nhíu mày, chợt xòe tay:
 
- Hôm nay ngươi tới, nhất định có chuyện muốn nói phải không? Chúng ta đi tới phòng khách ngồi đi!
 
Hạ Ngôn nói xong, nhìn về phía Hạ Phi Long.
 
- Đúng, đi phòng khách, ở đây không phải chỗ nói chuyện.
 
Hạ Phi Long liên tục cười nói
 
-Tùy ý!
 
Người áo choàng giọng trầm thấp nói hai chữ.
 
Mọi người đi vào phòng tiếp khách. Hạ Phi Long cho người dâng trà, người áo choàng cùng người Hạ gia ngồi xuống. Hạ Ngôn ngồi ở đối điện người áo choàng.
 
- Ngài tới đây là có chuyện gì?
 
Hạ Ngôn hỏi
 
- Lớn mạnh Hạ gia!
 
Người áo choàng nói rất ngắn gọn, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
 
Lớn mạnh Hạ gia!
 
-Hả?
 
Hạ Phi Long, cùng các trưởng lão đều giật mình. Lời này là có ý gì?
 
- Làm sao lớn mạnh?
 
Hạ Ngôn lại không có chút giật mình, chỉ là có chút kỳ quái vì sao người áo choàng lại nói những lời này?
 
- Thứ nhất, tăng lên thực lực cá nhân con cháu Hạ gia để cho Hạ gia từ từ mạnh lên mặt võ kỹ, xưng bá một phương. Thứ hai để làm ăn Hạ gia càng lớn hơn trên đại lục, nếu có thể làm cho buôn bán Hạ gia trở thành một thứ không thể thay thế, điểm này làm không khó. Thứ ba, thanh trừ tất cả các trở ngại cho sự phát triển của Hạ gia, giúp Hạ gia mở rộng con đường tương lai!
 
Người áo choàng mỗi chữ mỗi câu, tuy rằng giọng trầm thấp, thế nhưng biểu đạt ý rất rõ ràng.
 
- Tiền bối vì sao ngài phải làm những việc này?
 
Hạ Ngôn lại trầm ngâm hỏi.
 
Hắn cũng không nghi ngờ thực lực người áo choàng này, có thể đi lại không dấu vết trước mặt mình, tới giờ ngoại trừ Thánh Hoàng ra, người áo choàng này là người thứ hai.
 
Thậm chí Hạ Ngôn hoài nghi người áo choàng này có thực lực cảnh giới Linh Hoàng. Thế nhưng vì sao hắn còn ở lại Đại Lục Long Chi kia chứ? Điểm này, Hạ Ngôn cũng không rõ ràng lắm.
 
- Hoàn trả một nhân tình.
 
Người áo choàng vốn còn khép hờ mắt, đột nhiên mở ra, ánh sáng lóe lên, ngay cả giọng nói cũng trở nên có sức hơn nhiều.
 
- Ngài chấp nhận giúp Hạ gia giúp chúng ta, đương nhiên chúng ta hoan nghênh.
 
Hạ Ngôn gật đầu:
 
- Có thể ngài không muốn nói nguyên nhân chi tiết, ta cũng sẽ không cố hỏi. Tuy nhiên ta có một loại cảm giác, sớm muộn có một ngày ngài sẽ nói cho ta biết sự thật.
 
Hạ Ngôn chậm rãi nói.
 
- Ha ha, có thể vậy, tuy nhiên khẳng định không phải bây giờ.
 
Người áo choàng khôi phục thần thái vừa rồi, cười khan mấy tiếng.
 
- Hạ Ngôn, này.
 
Hạ Phi Long còn có chút không quá rõ ràng.
 
Không riêng gì lão, các trưởng lão Hạ gia còn không rõ ràng xảy ra chuyện gì. Người áo choàng này nói phải giúp Hạ gia lớn mạnh, thế nhưng việc này thật là quỷ dị.
 
Đột nhiên có người thần thần bí bí xuất hiện, nói giúp cho mình mạnh lên, thế nhưng không nói ra điều kiện gì, xác thật làm người ta khó mà tin. Thế nhưng Hạ Ngôn lại rất tín nhiệm hắn.
 
- Tộc trưởng, trưởng lão, vị tiền bối này muốn trợ giúp Hạ gia chúng ta, sau này Hạ gia chúng ta khẳng định sẽ bay thẳng trời cao!
 
Hạ Ngôn liếc nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Hạ Phi Long cùng các vị trưởng lão Hạ gia.
 
- Vậy.
 
Hạ Phi Long cũng gặp quen trường hợp lớn, lập tức quay sang nói với người áo choàng:
 
- Vị tiền bối này cần chúng ta làm gì đây?
 
- Ta sẽ luyện chế lượng lớn đan được, đây là danh sách được liệu cần thiết, dần dần sẽ từ cấp thấp đến cao cấp.
 
Người áo choàng đứng dậy, lấy trong vạt áo ra một mảnh giấy, bên trên ghi rậm rạp rất nhiều được liệu.
 
- Có ta luyện chế bán ra những đan dược này, buôn bán của Hạ gia sẽ không có bất kỳ một thế lực nào nhúng tay cướp đoạt được.
 
Người áo choàng tự phụ nói
 
Hạ Phi Long tự mình tiếp nhận mảnh giấy, thừa dịp nhìn về phía Hạ Ngôn, Hạ Ngôn gật đầu với Hạ Phi Long.
 
- Tiền bối, chúng ta nhất định dùng toàn lực tìm được tất cả được liệu ngài cần.
 
Hạ Phi Long nhìn tài liệu trên tờ giấy một chút, trịnh trọng nói.