Linh La Giới

Chương 343: Một lưới bắt hết

- Tiên sinh. Một chuyến hàng của Tịch gia đang ở trên đường quốc lộ cách cửa tây thành Ngọc Thủy ba mươi dặm.
 
Một người mặc đồ đen vô thanh vô tức tiến vào trong một căn phòng bẩm báo với một bóng lưng.
 
- Được, ta đã biết!
 
Người nọ cũng không xoay người, chỉ nói một câu giọng trầm thấp, sau đó phất tay.
 
Người mặc đồ đen nhanh chóng biến mất trong phòng.
 
Người mặc đồ đen rời đi, người kia mới chậm rãi xoay lại, trên mặt đeo một cái mặt nạ, nhìn không rõ là ai.
 
- Lần thứ ba rồi.
 
- Tịch gia, còn có thương hội Bác Vũ, các ngươi rốt cục có thể gắng chống đỡ được bao nhiêu lần mất hàng như vậy nữa đây?
 
Dưới mặt nạ, một giọng quen thuộc truyền ra, đúng là giọng Hạ Ngôn.
 
Từ sau khi hợp tác với thương hội Chu Vận, tổng quản Kiều Đại Sơn liền sai người âm thầm điều tra lộ tuyến cùng thời gian nhập hàng của Tịch gia.
 
Ba ngày trước, một chuyến hàng đáng giá mười vạn kim tệ của Tịch gia bị cướp.
 
Hai ngày trước, chuyến hàng trị giá hai mươi vạn kim tệ của Tịch gia mất tích ở ngoài thành không rõ lý do!
 
Liên tục hai lần mất hàng, không có tìm được bất kỳ manh mối gì, thật giống như là hàng hóa này bỗng nhiên bốc hơi.
 
Hôm nay, lại có một chuyến hàng hóa của Tịch gia được vận chuyển từ bên ngoài về, người mặc đồ đen vừa rồi chính là người của Kiều Đại Sơn sắp xếp báo tin cho Hạ Ngôn.
 
Một bóng đen phảng phất như một luồng hào quang màu đen bắn vào trong phòng phát ra tiểng lạch cạch rất nhỏ.
 
- Thổ Cẩu. Đi thông báo cho tộc trưởng Hạ Phi Long, nói cách thành tây hai mươi dặm có một chuyến hàng.
 
Vừa mới vào phòng đúng là Thổ cẩu há mồm thè lưỡi.
 
- Ngao. ô!
 
Tiếp theo, Thổ Cẩu nhấc bốn vó, phảng phất như sao bằng biến mất khỏi căn phòng.
 
Hạ Ngôn đeo mặt nạ đột nhiên lắc mình một cái, rời khỏi căn phòng thuê, rất nhanh đi ra khỏi khu nhà chạy như tia chớp về cửa tây thành Ngọc Thủy.
 
- Tộc trưởng!
 
Trong nội viện Tịch gia, vài tên trưởng lão đứng thẳng trên quàng trường, phía sau bọn họ là mười mấy hộ vệ tinh anh của gia tộc đều đứng rất thẳng.
 
Mà đứng đầu tiên là tộc trưởng Tịch gia Tịch Phá Thiên, sắc mặt Tịch Phá Thiên đen sạm như than, toàn thân căng cứng.
 
- Đi, đi đón chuyến hàng này! Số hàng này nhất định không thể có bất kỳ sơ xuất gì.
 
Trầm mặc hồi lâu, Tịch Phá Thiên mới rống lên một tiếng trầm thấp.
 
- Vâng. Tộc trưởng!
 
Vài trưởng lão và đám đông hộ vệ tinh anh gia tộc đều đồng thanh đáp lời.
 
Liên tiếp hai chuyến hàng bị cướp, trong lòng Tịch Phá Thiên biết rõ là ai làm nhưng lại không thể làm gì. Vũ lực của Tịch gia không thể chống lại đối phương, hơn nữa hắn không có bất kỳ chứng cớ trực tiếp nào chứng minh là đối phương.
 
Chuyến hàng lúc này giá trị năm mươi vạn kim tệ. Nếu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy Tịch gia sẽ bị chìm vào nguy cơ. Thương hội Bác Vũ tuy rằng duy trì bọn họ, nhưng không phải là không có hạn độ. Khi thương hội Bác Vũ cảm thấy được Tịch gia đã không còn giá trị lợi dụng, Tịch Phá Thiên cho rằng thương hội Bác Vũ tuyệt đối sẽ không lãng phí một đồng với Tịch gia nữa.
 
Lúc này, bắt kể thế nào đều phải thành công đón số hàng này vào trong thành Ngọc Thủy. Chỉ cần vào trong thành, vậy sẽ an toàn. Thánh đường cũng có nghĩa vụ duy trì trật tự trong thành, bảo vệ sinh mạng, tài sản của dân chúng.
 
- Cộp cộp.
 
Vài chục người rời khỏi khu nhà Tịch gia, rầm rộ đi nhanh về phía cửa tây thành Ngọc Thủy.
 
-Tộc trưởng!
 
Một trưởng lão Tịch gia muốn nói lại thôi vài lần, cuối cùng vẫn không kìm nổi lên tiếng.
 
- Chuyện gì?
 

Tịch Phá Thiên liếc mắt nhìn trưởng lão đó một cái, hỏi.
 
- Người cướp bóc hàng hóa của chúng ta, chẳng lẽ là Đường chủ Thánh đường thành Ngọc Thủy - Hạ Ngôn?
 
Trưởng lão Tịch gia này trong lòng có chút không muốn tin tưởng.
 
Trong lời đồn, thực lực Hạ Ngôn đã là cảnh giới Đại Linh Sư, nếu thật sự là hắn làm như vậy cho dù tất cả bọn họ cùng tiến lên cũng chưa chắc đã là đối thủ của Hạ Ngôn.
 
Nên biết rằng, Tịch gia hiện tại cũng chỉ có Tịch Phá Thiên là Linh Sư, những trưởng lão khác, lợi hại nhất cũng chỉ là Hậu Thiên đỉnh, ở trước mặt Đại Linh Sư, Hậu Thiên đỉnh có tác dụng sao?
 
-Hừ!
 
Tịch Phá Thiên hừ lạnh một tiếng, trong mắt bắn ra hai luồng hào quang hung ác, nghiến răng nghiến lợi xiết chặt nắm tay.
 
- Không phải hắn, còn ai vào đây nữa? Ở thành Ngọc Thúy, có thể cướp hàng của Tịch gia chúng ta mà không ai phát hiện, trừ hắn ra không có người thứ hai.
 
Tịch Phá Thiên nôi giận đùng đùng nói.
 
- Tộc trưởng. Nếu thật sự là hắn vậy cho dù chúng ta điều động toàn tộc, chỉ sợ.
 
Vị trưởng lão này nói ra nỗi lo trong lòng!
 
- Ta cũng không tin.
 
Tịch Phá Thiên cười lạnh:
 
-. Chẳng lẽ, hắn dám giết sạch chúng ta? Hắn sẽ không lo lắng. Thánh điện thành Tử Diệp sẽ ra mặt tìm hắn phiền toái? Nơi này, cũng không phải Tội Ác Sâm Lâm.
 
Tịch Phá Thiên đang đánh cuộc!
 
Hắn cho rằng, Hạ gia sở dĩ cướp hàng Tịch gia hắn là bởi vì Hạ gia không có con đường mua sắm hàng hóa. Cho nên Hạ gia mới cướp hàng của Tịch gia rồi sau đó mở rộng thị trường của mình.
 
Tịch Phá Thiên cho rằng, Hạ Ngôn cũng không dám thật sự đánh chết nhân vật trọng yếu của Tịch gia, nhất là bản thân hắn. Hắn không tin Hạ Ngôn dám giết mình, cho dù là ngoài thành, Hạ Ngôn cũng không dám làm vậy.
 
- Tộc trưởng nói chí lý. Hạ Ngôn kia dù sao cũng có thân phận Đường chủ quận thành. Nếu hắn dám làm vậy, Thánh điện nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn! Đường chủ cũng không phải lớn nhất. Phía trên Đường chủ còn có Điện chủ mà Điện chủ còn phải bị Thánh Hoàng quản lý!
 
Mấy vị trưởng lão lão đều gật đầu đồng ý.
 
-Vèo!
 
Một bóng người màu xám sau khi ra khỏi thành, chạy rất nhanh dọc theo đường cái. Đúng là Hạ Ngôn đeo mặt nạ.
 
-Ồ?
 
Thân thể Hạ Ngôn hơi khựng lại. Phía trước cách xa hơn ngàn thước, Hạ Ngôn nhìn thấy một đám người.
 
Cặp mắt Hạ Ngôn nhíu lại: "Là người của Tịch gia. Tịch gia dường như là đốc toàn bộ lực lượng. Ha ha! Xem ra, Tịch Phá Thiên thật sự là nóng nảy rồi!"
 
Hạ Ngôn cười lạnh, tốc độ giảm lại.
 
"Nếu như vậy, ta đây liền một lưới bắt hết. Chết ở ngoài thành, ai có thể biết là ta làm?"
 
Hạ Ngôn khẽ nở nụ cười: "Không có chứng cớ trực tiếp, Thánh điện có thể làm được gì? Người của Tịch gia chết, liên quan gì đến ta? Cùng lắm thì số hàng này bỏ đi không cần nữa!"
 
Khóe miệng Hạ Ngôn nhếch lên, trong mắt bắn hung quang, sát khí sắc bén lập tức tràn ra. Tuy nhiên rất nhanh Hạ Ngôn đã thu liễm tất cả sát khí tán ra, hơn nữa đi theo phía xa xa đám người kia.
 
Chỉ cần Tịch Phá Thiên cùng đám trưởng lão này chết đi, Tịch gia cũng hoàn toàn xong đời! Cho dù Tịch gia không rời khỏi thành Ngọc Thủy, vậy đối với Hạ gia mà nói cũng chẳng có bất kỳ ảnh hưởng gì. Tịch gia chỉ có thể trở thành gia tộc bình thường.
 
"Tịch Phá Thiên chết, trưởng lão Tịch gia chết quá nửa, vậy thương hội Bác Vũ còn có thể tiếp tục duy trì sao? Không được thương hội Bác Vũ duy trì, Tịch gia còn có thể tranh với Hạ gia? Hạ gia có thương hội Chu Vận toàn lực duy trì không quá một tháng Hạ gia có thể khống chế thị trường thành Ngọc Thủy.
 
Sau nửa canh giờ!
 
- Rốt cục tụ lại rồi!
 
Hạ Ngôn đứng ở xa xa nhìn hai đám người tụ họp lại cùng nhau.
 
- Tộc trưởng!
 
Trưởng lão Tịch gia phụ trách áp tải hàng, trên mặt còn nguyên râu ria xồm xoàm, nhìn thấy tộc trưởng cùng các vị trưởng lão tự mình ra khỏi thành đón chuyến hàng này, vội vàng bứt khỏi đội ngũ đến trước mặt Tịch Phá Thiên chào hỏi.
 

- Ừ, đi đường thuận lợi chứ?
 
Tịch Phá Thiên nhìn tên trưởng lão lão kia, lại chuyển ánh mắt về phía hàng hóa hỏi.
 
- Một đường đều rất thuận lợi!
 
Trưởng lão râu rậm vội vàng nói.
 
- Ừ, vậy là tốt rồi! Đi thôi, chúng ta quay về thành Ngọc Thủy!
 
Tịch Phá Thiên thở phào, gật gật đầu.
 
Liên tiếp mất hàng hóa Tịch Phá Thiên cũng phi thường khẩn trương. Hắn lo lắng lần này hàng hóa lại tiếp tục mất đi chẳng rõ lý do. Hiện tại tự thân nhìn thấy số hàng này mới tính là yên tâm, nhẹ nhàng thở ra.
 
- Tiếp tục lên đường!
 
Trưởng lão râu rậm xoay người, ra lệnh cho đội ngũ.
 
- Lộc cộc. lộc cộc.
 
Mười mấy chiếc xe chở các loại hàng hóa lại tiếp tục di chuyển trên đường, tộc trưởng Tịch Phá Thiên cùng đám trưởng lão đi ở phía trước đoàn xe.
 
"Một canh giờ nữa, chúng ta có thể an toàn tiến vào thành Ngọc Thủy".
 
Tịch Phá Thiên nghĩ thầm trong lòng.
 
- Tộc trưởng, người xem!
 
Đi được một lát, một gã trưởng lão tóc dài trắng mặc áo dài màu lam đột nhiên chỉ về phía trước hoảng sợ hô lên.
 
Ở phía trước đoàn xe, một gã mặc áo xám đeo mặt nạ đang đứng giữa đường, dường như chờ đợi đoàn xe.
 
- Đó là ai?
 
Tịch Phá Thiên cũng thấy được người áo xám, lúc này chỉ cách khoảng hơn hai trăm thước, có thể nhìn rõ bộ dạng.
 
- Chẳng lẽ là.
 
Thân hình trưởng lão mặc áo đài màu lam chấn động mạnh, hoàng sợ nói một câu, tuy nhiên không nói dứt lời.
 
- Người phía trước tránh ra! Chúng ta là đoàn xe Tịch gia thành Ngọc Thủy!
 
Tới gần, Tịch Phá Thiên cao giọng quát to.
 
Tuy nhiên, hắn liên tục hô ba lượt mà người áo xám kia không có bất kỳ ý tránh ra. Trong tay người đó cầm một thanh trưởng kiếm, khoanh tay trước ngực, trên mặt đeo một cái mặt nạ.
 
- Ngừng!
 
Tịch Phá Thiên rốt cục vung tay lên kêu đoàn xe ngừng lại.
 
Lúc này, bọn họ chỉ cách người áo xám khoảng năm mươi thước. Khoáng cách này đối với Linh Sư mà nói căn bản không đến thời gian một nhịp thở liền trôi qua.
 
- Ngươi rốt cục là ai? Vì sao cản đường chúng ta?
 
Tịch Phá Thiên hít sâu một hơi, cố nén lửa giận trong lòng lạnh lùng nhìn người áo xám phía trước, miệng hò hỏi.
 
- Cử động rồi!
 
Trưởng lão mặc áo lam mấp máy môi.
 
Mọi người nhìn thấy người áo xám cầm trường kiếm, chậm rãi đi về phía bọn họ. Tuy rằng tốc độ không nhanh nhưng khoảng cách năm mươi thước đang rút ngắn rất nhanh.
 
- Đứng lại!
 
Tịch Phá Thiên quát to.
 
- Ta kêu ngươi đứng lại, nếu không đứng lại, chúng ta không khách khí đâu!
 
Thân hinh Tịch Phá Thiên khẽ run, trong lòng có chút bất an:
 
- Hạ Ngôn, ngươi dám!
 
Vào lúc hai bên cách nhau còn hai mươi thước, Tịch Phá Thiên rốt cục hét lớn một tiếng, trực tiếp hô tên Hạ Ngôn. Hắn đoán người đeo mặt nạ trước mặt này chính là Hạ gia Hạ Ngôn. Hiện tại, trong lòng hắn cũng không chắc lắm. Hắn đột nhiên cảm thấy được nếu Hạ Ngôn giết toàn bộ bọn họ ở chỗ này, vậy cũng không phải không có khả năng!
 
Nghĩ vậy, trong lòng Tịch Phá Thiên bắt đầu run lên, hắn biết rõ thực lực của mình căn bản không phải đối thủ của Hạ Ngôn.
 
- Tộc trưởng, làm sao bây giờ? Hắn dường như muốn động thủ!
 
Trưởng lão râu rậm lo lắng ở bên cạnh hỏi.
 
Tịch Phá Thiên kêu tên Hạ Ngôn nhưng đối phương vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, tiếp tục đi về phía đoàn xe Hạ gia.
 
Mười lăm thước.
 
Mười thước.
 
. Mắt thấy liền tới trước mặt đoàn người.
 
- Hạ Ngôn, ta nhận ra thanh kiếm này của ngươi. Ngươi cho là đeo mặt nạ ta không nhận ra ngươi sao?
 
Tịch Phá Thiên hét khàn cả giọng, có chút sợ hãi, không ngờ không dám ra tay trước!