Linh La Giới

Chương 215

Trương Hồng Phi sao có thể tưởng được Hạ Ngôn thật sự đang ôm mối căm hận trong lòng như thế. Vừa mới nghe tên hán tử hắc y kia báo lại, trên mặt hắn mang theo ý cười, lắc đầu nói:
 
- A Tam hẳn là sắp dẫn hắn lại đây rồi
 
Trương Hồng Phi quay đầu lại, ánh mắt nhìn Trương Phong:
 
- Trương Phong, Hải Tuyền! Các ngươi ở lại đây canh chừng Hạ Tử Hân.
 
- Hồng Phi! Ta trước tiên ẩn nấp ở gần đây. Một lát nữa nếu Hạ Ngôn hiện thân. Ta liền trục tiếp ra tay đánh chết hắn. Tên Hạ Ngôn này hắn phải chết không thể nghi ngờ. Trương Phong! Ngươi bịt miệng Hạ Tử Hân lại, tránh đến lúc đó nàng ta lại nhắc nhở tên Hạ Ngôn.
 
Trương Kỳ Liên cười nói.
 
Với cảnh giới Đại Linh Sư, lão còn định đánh lén.
 
Đại Linh Sư cho dù ngay mặt đánh chết cường giả Linh Sư đỉnh phong, cùng dễ như trở bàn tay. Trương Kỳ Liên này vì phòng ngừa chuyện bắt trắc xảy ra, không ngờ còn định dùng thủ đoạn đánh lén.
 
Ba người Trương Hồng Phi nhìn nhau cười, Hạ Ngôn kia hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa.
 
- Từ Hân tiểu thư! Thực xin lỗi! Trước ủy khuất cô một chút. Chờ tên Hạ Ngôn kia chết đi, chúng ta tiếp tục cho cô hường lạc thú thoải mái.
 
Trương Phong vươn tay sờ sờ trên mặt Hạ Tử Hân, dâm đãng cười nói.
 
Hạ Từ Hân phun một ngụm nước bọt.
 
Không đợi nàng lên tiếng nói. Trương Phong liền hung tợn lấy ra một cái khăn tay tùy thân, nhét vào miệng Hạ Tử Hàn.
 
Hạ Tử Hân trọn to mắt, tuy rằng trong lòng liều mạng giãy dụa, nhưng thân mình vẫn không cách nào nhúc nhích được.
 
"Vù!"
 
Trương Kỳ Liên sau khi nói xong, thân ảnh chợt nhoáng một cái, biến mất ở trong rừng cây phía trước mấy người.
 
- Hạ Ngôn đến đấy!
 
Không lâu sau, Trương Hồng Phi đột nhiên thấp giọng nói.
 
Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền đứng bên cạnh Hạ Tử Hân, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng. Tên hộ vệ của Trương Hồng Phi, tức thì rút trường kiếm ra chờ lệnh chủ nhân.
 
Lúc này từ xa xa Hạ Ngôn cũng nhìn thấy mấy người Trương Hồng Phi.
 
"Quả nhiên là đám người Trương gia, bọn chúng thật to gan. "
 
Hạ Ngôn cả giận thầm nghĩ trong lòng, tuy nhiên vẻ mặt bên ngoài cùng không có biến hóa gì lắm.
 
Mấy tên Trương gia này là nghi phạm lớn nhất, Hạ Ngôn sớm đã dự đoán được.
 
- Hạ Ngôn tiên sinh tới rồi!
 
Gã hán tử dẫn đường Hạ Ngôn đến đây, xoay người cười nói.
 
"Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền đều là thực lực Hậu Thiên. Chỉ có Trương Hồng Phi này là Linh Sư hậu kỳ. Tuy nhiên, Trương Hồng Phi đứng cách Tử Hân khá xa. Ta nếu đầu tiên đánh chết Trương Hồng Phi, sau đó tiếp tục đánh chết Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền, hẳn là tới kịp. "
 
Hạ Ngón thầm tính trong lòng.
 
Với tốc độ của Hạ Ngôn hiện tại, hoàn toàn có thể rất nhanh trước khi Trương Hồng Phi kịp phản ứng, đánh chết hắn. Mà Hạ Ngôn đánh chết Trương Hồng Phi, Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền bên kia tất nhiên sẽ vì khiếp sợ mà sẽ thất thần trong chốc lát. Lợi dụng chút thời gian đó, Hạ Ngôn cùng có thể lại đánh giết hai người bọn chúng.
 
Về phần hai gã hộ vệ Hậu Thiên đỉnh phong này, Hạ Ngôn thật không thèm quan tâm, tiện tay một cái là có thể giết chết bọn chúng.
 
Hạ Tử Hân nhìn thấy Hạ Ngôn, cổ sức lắc đầu ra hiệu, chỉ có điều cái khăn tay chặn kín trong miệng, chỉ có thể phát ra tiếng "Ư ư".
 
Thấy Hạ Tử Hân như thế, Hạ Ngôn nói:
 
- Tử Hân! Muội đừng lo lắng, huynh sẽ cứu muội thoát thân. Hạ Ngôn còn tưởng rằng Hạ Tử Hân sợ hãi.

 
Hạ Tử Hân vừa nghe hắn nói như vậy, lại lo lắng cố sức lắc đầu, đôi mắt đẹp mở rất lớn.
 
Đang nói với Hạ Tử Hân, Hạ Ngôn lại bước tới mấy bước gần Trương Hồng Phi.
 
"Ta cách bọn chúng càng gần, thì càng nắm chắc trước khi bọn chúng kịp phản ứng đã đánh giết bọn chúng. "
 
Hạ Ngôn thầm tính toán.
 
- Ha ha! Hạ Ngôn! Lá gan của ngươi thật đúng là rất lớn. Lại thật sự dám đến. Trương Phong âm trầm nói.
 
- Chỉ bằng các ngươi, cùng muốn giết ta? Hạ Ngôn khè lắc đầu cười nói.
 
- Hạ Ngôn! Hừ! Hạ Tử Hân đang ở trong tay chúng ta. Nếu ngươi không muôn nàng chết, vậy trước tự phế cánh tay của mình đi. Nếu ngươi phế đi cánh tay phải, hôm nay chúng ta sẽ tha cho ngươi cùng đứa con gái này.
 
Trương Phong cầm trường kiếm trong tay đặt trên cổ Hạ Tử Hân:
 
- Nếu ngươi không nghe theo. Hừ! Thanh kiếm của ta sẽ hạ xuống ngay đó.
 
Hạ Ngôn trợn trừng mắt, hít mạnh một hơi. "Chính là lúc này, ra tay. "
 
Chờ tiếng nói của Trương Phong còn chưa dứt âm vang. Hạ Ngôn sớm đã tụ tập linh lực chợt bùng phát "Ầm" một tiếng. Thân mình hắn giống như một mũi tên bắn thẳng tới. Trong không khí chỉ có một luồng tàn ảnh dần dần tiêu tán.
 
Lúc này, Hạ Ngôn cách Trương Hồng Phi chỉ có bốn năm thước, thân mình hắn bắn tung đi, trong chớp mắt đã tới sát bên người Trương Hồng Phi.
 
Trên Thần Hi kiếm chợt lóe hàn quang màu bạc, một luồng kiếm khí lạnh như băng liền kích vào thân mình Trương Hồng Phi.
 
Ở thời điểm Hạ Ngôn tung ra một kiếm, kiếm khí còn đâm thẳng về tên hán tử đứng phía sau. Hán tử kia thực lực chỉ mới tới Hậu Thiên, sao có thể ngăn cản kiếm khí của Hạ Ngôn.
 
Vèo vèo!
 
Trương Hồng Phi hét thảm một tiếng, trường kiếm sắc bén trong tay chém ra, thân thể hắn cùng lách ngang né tránh. Nhưng tốc độ của Hạ Ngôn quá nhanh, hơn nữa lực lượng mạnh hơn quá nhiều so với hắn.
 
Trương Hồng Phi, vừa mơi đạt tới Linh Sư hậu kỳ, uy lực võ kỹ cũng chỉ có thể đạt tới chừng một ngàn hai trăm độ. Sao có thể là đối thủ của Hạ Ngôn? Hơn nữa, tốc độ của hắn còn chậm hơn rất nhiều so với Hạ Ngôn.
 
Ngay khoảnh khắc trước đó, ba người Trương Hồng Phi cũng hoàn toàn không dự đoán được Hạ Ngón lại chọn đúng lúc đột ngột ra tay như vậy. Trong tay bọn chúng có Hạ Tử Hân, chúng nghĩ rằng Hạ Ngôn phải sợ ném chuột vỡ đồ. Cho dù không tự làm hại mình, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thế nhưng, bọn chúng nghĩ sai rồi.
 
Sở dĩ bọn chúng ngàn vạn lần không nghĩ tới, đương nhiên cũng vì không biết thực lực của Hạ Ngôn lại mạnh đến thế.
 
Nếu bọn chúng sớm biết Hạ Ngôn đã đạt tới thực lực Đại Linh Sư, tất nhiên sẽ không dám sơ suất như thế.
 
Trương Hồng Phi, còn thêm tên hán tử dẫn đường Hạ Ngôn đến đây, hai thân thể đồng thời ngã xuống.
 
Thân hình Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền thoáng sửng sốt ngẩn người. Hai người đều đúng y như trong dự tính của Hạ Ngôn, ngay lúc đó xuất hiện thất thần trong khoảnh khắc.
 
- Đúng lúc này!
 
Hạ Ngôn hét lớn một tiếng, Thần Hi kiếm lại quét tới.
 
Kiếm khí linh hoạt sắc bén, tràn ngập toàn bộ không gian chung quanh.
 
Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền đại não trống rỗng, thậm chí quên cắt yết hầu Hạ Tử Hân.
 
- Đáng giận! Nhận lấy cái chết đi!
 
Đúng lúc này, trong rừng cây bên cạnh, đột nhiên thoát ra một bóng xám, tốc độ cực nhanh khiến Hạ Ngôn cùng hơi có chút giật mình.
 
Hơn nữa, người này sử dụng là một cây trường thương đầy uy lực.
 
"Dường như là Đại Linh Sư!"
 
Trong lòng Hạ Ngôn xoay chuyển trong nháy mắt:

 
"vẫn là phải trước đánh chết Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền, bằng không một khi bọn chúng định thần lại, vậy thì Tử Hân sẽ gặp nguy hiểm. "
 
Thân thể Hạ Ngôn ở trên không trung xoay một vòng, né tránh chính diện cây trường thương kia. Thần Hi kiếm vẫn tiếp tục đâm tới. Bóng kiếm đầy trời bao phủ toàn thân hai tên Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền.
 
Phắc! Phắc!
 
Vang lên liên tiếp hai lần tiếng trường kiếm đâm vào thân thể, Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền trợn tròn mắt, nhìn trường kiếm xuyên thủng ngực mình.
 
Trong cổ họng toát ra tiếng nghèn nghẹn, rồi sau đó, thân hình hai tên từ từ mềm nhũn ngã xuống xuống.
 
Sau khi đâm chết hai tên đó, lúc này Hạ Ngôn mới xoay người lại. Vừa rồi tuy rằng hắn tránh thoát trường thương của đối phương. Tuy nhiên chỉ là né tránh trong gang tắc, ở thời điểm hắn đánh chết Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền công kích lần thứ hai của người nậy đã tới ngay trước ngực hắn.
 
"Hừ! Đại Linh Sư!"
 
Trong lòng Hạ Ngôn hừ lạnh, Thần Hi kiếm chớp động một cái, liền quỷ dị khó lường xuất hiện tại phía trước thân mình.
 
Trương Kỳ Liên từ trong rừng cây lao ra, sắc mặt đại biến. Vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy Hạ Ngôn đánh chết đám người Trương Hồng Phi, lập tức liền lao tới, nhưng vẫn không kịp cứu viện. Tốc độ của Hạ Ngôn quá mức khủng bố, so với hắn còn nhanh hơn nhiều lắm.
 
- Ngao.
 
Đúng vào lúc này, Trương Kỳ Liên cảm giác được phía sau lại có một lực lượng cực kỳ hung mãnh đánh tới. Nhoáng một cái hắn xoay mình lại, liền thấy một bóng đen thật lớn đang phóng tới phía mình. Lực lượng này cùng không phải là dã thú bình thường có được.
 
Thân mình Hạ Ngôn chợt lóe với một góc độ khó tin lại tránh thoát mũi trường thương, đồng thời Thần Hi kiếm cũng đâm về hướng Trương Kỳ Liên. Hạ Ngôn ở phía trước, Thổ Cẩu ở phía sau, bao vây Trương Kỳ Liên ở giữa.
 
"Đáng giận. "
 
Trương Kỳ Liên biến sắc. Hắn cảm nhận được lúc này đổi mặt với tình thế hai người trước sau giáp công, bất kể hắn trốn tránh như thế nào, cũng không tránh khỏi. Đột nhiên, Trương Kỳ Liên hung tợn há mồm lớn tiếng rít gào:
 
- Ta có chết, cũng phải kéo theo người bồi táng.
 
"Không xong!"
 
Hạ Ngôn vừa động trong lòng.
 
Hắn nhìn thấy Trương Kỳ Liên không ngờ lại không né tránh công kích của mình, trường thương cùng không còn ngăn cản Thần Hi kiếm của mình, mà bất thình lình đâm ra hướng bên cạnh. Hạ Ngôn đột nhiên phản ứng lại, tên khốn này là muốn giết Tử Hân.
 
Quả nhiên, trên mũi thương phóng ra một luồng lực lượng khổng lồ đâm thẳng tới Hạ Tử Hân, ngay tại ở ngoài mấy thước xa, luồng lực lượng này trong nháy mắt liền đâm trúng ngực Hạ Tử Hân.
 
- Muốn chết.
 
Hạ Ngôn phẫn nộ, hai mắt đỏ bừng.
 
Thần Hi kiếm dường như sắp xé rách không khí, sau một tiếng rít xé gió. Thần Hi kiếm đâm thắng vào thân thể Trương Kỳ Liên. Mà Thổ cẩu cũng cùng một lúc cắn đứt cổ họng Trương Kỳ Liên.
 
"Rắc!"
 
Một tiếng vang giòn tan, đầu Trương Kỳ Liên đã bị Thổ cẩu cắn đứt rời. Ngay cả tiếng kêu thảm thiết hắn cùng chưa kịp phát ra.
 
"Bịch!"
 
Tiếp theo thân mình không đầu của hắn thoáng khựng lại một chút, trường thương rơi xuống, ngay sau đó thân hình hắn cũng chậm rãi ngã xuống.
 
- Tử Hân.
 
Thân mình Hạ Ngôn nhoáng một cái, tới bên người Hạ Tử Hân, nhưng trước ngực Hạ Tử Hân máu tươi vẫn tuôn ra, máu đỏ sẫm đã nhuộm váy áo Hạ Tử Hân đều thành một màu đỏ tươi.
 
Hạ Ngôn rút khăn tay trong miệng Hạ Tử Hân ra, rồi sau đó cởi dây trói cho nàng.
 
Đôi mắt đẹp của Hạ Tử Hân nhìn Hạ Ngôn, vừa rồi nàng tận mắt thấy Hạ Ngôn thi triển ra thực lực, mà Trương Hồng Phi kia ngay cả cơ hội phản kháng cùng không có, liền bị đánh chết ngay tại chỗ.
 
Nàng biết thực lực của Hạ Ngôn còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng. Trong lòng nàng rất cao hứng. Hạ gia, nhất định sẽ nhờ có sự xuất hiện của Hạ Ngôn mà lớn mạnh cường thịnh lên. Có Hạ Ngôn, Hạ gia nhất định sẽ hùng mạnh.
 
Khi tên Trương Kỳ Liên kia xuất hiện đánh lén Hạ Ngôn, Hạ Tử Hân cũng có chút lo lắng. Dù sao nàng cùng đã biết Trương Kỳ Liên là cường giả Đại Linh Sư, lo sợ Hạ Ngôn không chống lại được Đại Linh Sư. Tuy nhiên rất nhanh, nàng liền nhìn thấy Hạ Ngôn cho dù chống lại Đại Linh Sư kia, cũng không rơi xuống hạ phong.
 
Chỉ có điều thời điểm cuối cùng, tên Trương Kỳ Liên kia lại buông bỏ chống cự, mà một lòng muốn giết nàng. Một thương đó tuy rằng chỉ là bắn ra một luồng kình khí, nhưng khí kình do Đại Linh Sư phát ra cho dù nàng không bị trói chặt, với thực lực của nàng tất nhiên cũng không thể né tránh được, huống chỉ là bị trói chặt không thể nhúc nhích?
 
Hạ Tử Hân chỉ cảm giác trước ngực đau xót, rồi sau đó toàn bộ thân thể đều tê rần. Tiếp đó, nàng nhìn thấy Hạ Ngôn giết chết tên Trương Kỳ Liên kia, lại vọt tới bên người mình. Tuy nhiên, lúc này nàng lại cảm giác không thể hô hấp được nữa rồi. Tuy rằng nàng rất cố gắng, nhưng vẫn không hít được không khí vào buồng phổi.
 
Khóe miệng Hạ Tử Hân lộ ra vẻ tươi cười, hai hàng lông mày khẽ rung động, hai mắt nhìn Hạ Ngôn.
 
- Hạ Ngôn! Đáp ứng muội. Hạ Tử Hân cố hết sức hé miệng:
 
- Hạ Ngôn ca! Phải làm cho Hạ gia trở nên mạnh nha!
 
Dường như đã dùng hết sức, Hạ Tử Hân mới nói xong câu đó.
 
- Ngao.
 
Ánh mắt Thổ cẩu ủy khuất nhìn Hạ Ngôn, trong ánh mắt xanh sâu kín của nó đẩy vẻ áy náy. Không thể bảo vệ tốt cho Hạ Tử Hân, Thổ cẩu cũng tỏ vẻ rất khổ sở.