Linh La Giới

Chương 207: Ám đấu

Hạ Tử Hân nhìn thấy Lưu Khải bị thương, thân thể mềm mại run lên, lập tức chạy tới nâng Lưu Khải dậy. Lưu Khải chậm rãi đừng lên, hai con mắt như muốn phun ra lửa, hung hăng nhìn về phía Trương Hải Tuyền. Bất quá, vẻ mặt của Trương Hải Tuyền lại rất thản nhiên, hình như không nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Lưu Khải.
 
- Hạ Ngôn đến.
 
Trong đám người, một gã học viên mặt chữ điền, thanh âm rất lớn. Trương Hải Tuyền nguyên bản còn muốn làm nhục Lưu Khải một phen, nghe được tiếng kêu này, lập tức chuyển ánh mắt về phía đoàn người.
 
Quả nhiên, hai người Hạ Ngôn và Chu Lan Đức đã tiến lên phía trước đoàn người. Hạ Ngôn nhìn thấy khóe miệng Lưu Khải có vết máu, hai mắt đỏ đậm, nhịn không được siết chặt hai nắm tay.
 
"Ta biết rõ thực lực của Lưu Khải, so với Trương Hải Tuyền dù có một chút chênh lệch, thế nhưng Trương Hải Tuyền cũng khó đả thương Lưu Khải".
 
Trong lòng Hạ Ngôn thoáng suy nghĩ, liền bước về phía Lưu Khải.
 
- Ngươi thực quá đáng.
 
Trước ngực Hạ Tử Hân phập phồng, trợn trừng mắt nói với Trương Hải Tuyền. Nội quy học viện tuy rằng không cấm các học viên tỷ đấu với nhau, thế nhưng nghiêm cấm rõ ràng không được cố ý đả thương người khác. Thế nhưng Trương Hải Tuyền này, hiển nhiên cố ý đánh Lưu Khải trọng thương, một cước kia, phi thường nặng.
 
- Ha ha, quyền cước không có mắt, không có thực lực thì đừng có đáp ứng luận bàn.
 
Trương Hải Tuyền khinh miệt vừa cười vừa nói, bất quá nhãn thần đã vô ý rơi vào người Hạ Ngôn vừa mới xuất hiện.
 
- Ngươi.
 
Hạ Tử Hân cắn răng, còn muốn nói cái gì.
 
Lại thấy Hạ Ngôn xua tay với nàng, lúc này mới xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Lưu Khải nói.
 
- Lưu Khải, ngươi không sao chứ?
 
Có thể nhìn ra, Hạ Tử Hân hiện tại rất quan tâm tới Lưu Khải. Hai mắt nguyên bản đỏ đậm của Lưu Khải cũng dần dần khôi phục lại tỉnh táo, nhếch môi cười với Hạ Tử Hân.
 
- Không có việc gì, cô quan tâm ta như vậy, ta còn muốn bị thương nặng hơn một chút đây.
 
Đôi mày liễu của Hạ Tử Hân nhíu lại, buông cánh tay Lưu Khải.
 
- Bất quá, đám người Trương gia này thực đê tiện. Tên Trương Hồng Phi kia dĩ nhiên ám toán ta.
 
Nói đến đây, Lưu Khải không nhịn được lại tức giận tận trời. Tính tình của hắn, nguyên bản là rất nóng nảy, hiện tại bị người ta ám toán, đương nhiên phẫn nộ.
 
Bất quá, Trương Hồng Phi là cường giả linh sư, hắn căn bản không phải là đối thủ. Lưu Khải cũng không ngốc, sẽ không chủ động tiến lên tìm cường giả linh sư đòi tỷ đấu, như vậy chỉ tổ chuốc lấy nhục. Học viện Tử Diệp có quy định, linh sư không được phép tỷ đấu với học viên bình thường, bất quá nếu như học viên bình thường khiêu khích, vậy thì khác rồi.
 
- Hạ Ngôn ca.
 
Lưu Khải nhìn thấy Hạ Ngôn xuất hiện, quay đầu lộ sắc mặt vui mừng, nói.
 
Hạ Ngôn gật đầu với Lưu Khải, lại lắc đầu.
 
- Ha ha, Lưu Khải, thực lực của của ngươi không đủ, lại dám nói ta ám toán, thực sự là buồn cười. Thua không chịu nổi, thì ngoan ngoãn làm rùa rút đầu đi thôi, đừng có thích làm anh hùng?
 
Trương Hồng Phi kiêu ngạo cười ha ha nói.
 
Trương Phong nói tiếp.
 
- Đồ vô dụng, thua lại đổ cho chúng ta ám toán.
 
- Các ngươi.
 
Lưu Khải nghe được bọn chúng châm chọc khiêu khích như vậy, lửa giận trong lòng càng bốc cao.
 
Hạ Tử Hân cũng căm giận nhìn mấy người Trương gia.
 
Hạ Ngôn mỉm cười lắc đầu. Hắn vừa rồi đã nhìn qua, Trương Hồng Phi kia khẳng định dùng linh lực của chính mình phóng ra một đạo sóng khí, như vậy mới làm cho Lưu Khải bị thua. Vì vậy Lưu Khải đã bị Trương Hải Tuyền thừa cơ đánh bị thương. Nếu như dựa vào bản lĩnh chân chính, Lưu Khải mặc dù không địch lại, thế nhưng cũng không có khả năng bị đánh bại như vậy.
 
Ý niệm trong đầu vừa chuyển, Hạ Ngôn liền nói với Lưu Khải.
 
- Thua một chiêu nửa thức cuối cùng cũng là thua. Lưu Khải, thương thế của ngươi như thế nào?
 

Lưu Khải sửng sốt đáp:
 
- Không có gì trở ngại.
 
Hạ Ngôn gật đầu:
 
- Vậy thì tốt rồi.
 
Đang lúc nói chuyện, Hạ Ngôn đã tới bên người Lưu Khải, hạ giọng nói:
 
- Vừa rồi có phải là Trương Hồng Phi âm thầm dùng linh lực công kích ngươi?
 
Lưu Khải nhất thời hiểu ra, cũng thấp giọng đáp lại:
 
- Đúng vậy, vừa rồi ta chỉ cảm thấy bị một đạo lực lượng ngăn cản, sau đó liền không thể khống chế rơi xuống mặt đất. Lực lượng kia, chính là Trương Hồng Phi phát ra.
 
Nhãn thần Hạ Ngôn lấp lóe, mấy người Trương gia này, xác thực là tai họa, để cho bọn họ ở lại học viện Tử Diệp, sớm muộn gì cũng có thể sinh ra chuyện. Bất quá, bọn họ trong học viện, chính mình cũng không có biện pháp gì. Chung quy không thể trước mặt nhiều người như vậy giết chết ba người bọn họ. Hơn nữa, gia tộc bọn họ mặc dù ở thành Kim Dương, thế nhưng một gia tộc có khả năng để cho ba đệ tử gia nhập học viện Tử Diệp, gia tộc này tuyệt đối không đơn giản.
 
Suy nghĩ trong chốc lát, Hạ Ngôn cười cười đề cao âm thanh nói:
 
- Nếu thương thế không ngại, vậy thì tiếp tục cùng Trương Hải Tuyền thiếu gia luận bàn một phen. Học viện Tử Diệp chúng ta rất cổ vũ học viên chúng ta luận bàn với nhau.
 
Lưu Khải sửng sốt, thấy Hạ Ngôn nháy mắt, liền triệt để hiểu ra.
 
- Không ra, Trương Hải Tuyền, vừa rồi ta nhất thời thất thủ. Hiện tại người có dám cùng ta tiếp tục luận bàn?
 
Lưu Khải tiến lên phía trước hai bước, lớn tiếng nói với Trương Hải Tuyền.
 
Học viên bốn phía, đều dồn hết con mắt nhìn về phía Trương Hải tuyền bị khiêu chiến.
 
Khuôn mặt Trương Hải Tuyền tối sầm lại, thấy nhiều người chăm chú nhìn vào mình như vậy, nếu không dám ứng chiến, vậy thì hắn còn mặt mũi nào tiếp tục tu luyện tại học viện?
 
"Lưu Khải này vừa mới bị ta đá trúng vào ngực, đã thụ thương. Hừ, thực lực của hắn vốn đã thấp hơn ta, hiện tại lại bị thương, dĩ nhiên còn dám kiêu ngạo như vậy? Tốt, vậy thì hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt."
 
Trương Hải tuyền thầm nghĩ trong lòng.
 
- Lưu Khải, ngươi thực sự không biết sống chết, đến đây đi.
 
Trương Hải Tuyền lớn tiếng nói, ngữ khí có chút đắc ý.
 
Mà Trương Hồng Phi ở phía sau, trên mặt lộ ra một tia khẩn trương, hắn không biết Hạ Ngôn có thể làm cái gì đó hay không.
 
Đang lúc nói chuyện, hai người liền làm tư thế chuẩn bị, lại tiến lên đấu với nhau. Lưu Khải tuy rằng đã bị thương, nhưng không trở ngại gì nhiều, nhất thời hai người coi như ngang nhau. Chưởng phong kiếm khí không ngừng từ hai người phát ra.
 
Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết cũng đã tới rồi.
 
- Hạ Ngôn, có chuyện gì xảy ra?
 
Vương Thiên Hà nhìn hai người so đấu giữa sân, nghi hoặc nhìn Hạ Ngôn hỏi.
 
Hạ Ngôn chỉ Lưu Khải nói:
 
- Đây là bằng hữu của ta, đối diện là thiếu gia Trương gia, kẻ đứng phía sau mặc lam bào chính là Trương Hồng Phi.
 
- Trương Hồng Phi luôn không an phận.
 
Mễ Tuyết lạnh lẽo nhìn về phía Trương Hồng Phi nói.
 
Trương Hồng Phi tu luyện trong học viện tử Diệp chừng chín năm. Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà đương nhiên nhận ra hắn. Thoạt nhìn, Mễ Tuyết không có chút hảo cảm với hắn.
 
Thấy biểu tình của Mễ Tuyết, Hạ Ngôn hơi nhíu mày.
 
- Tên Trương Hồng Phi này trước đây đã từng theo đuổi Mễ Tuyết, chỉ là đã bị đá một trận.
 
Vương Thiên Hà nói như vậy, Hạ Ngôn liền hiểu ra. Trách không được Mễ Tuyết nói Trương Hồng Phi luôn luôn không an phận.

 
Sau khi bừng tỉnh hiểu ra, Hạ Ngôn nói thêm với hai người.
 
- Ba người Trương gia này, có chút oán hận với ta.
 
- Được rồi, đây là muội muội của ta Hạ Tử Hân.
 
Hạ Ngôn chỉ Hạ Tử Hân bên cạnh giới thiệu nói. Hạ Tử Hân dùng con mắt hiếu kỳ quan sát hai người Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết.
 
Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết, tuổi tác đương nhiên đều khá lớn không giống như học viên mới. Hơn nữa nhìn thái độ của Hạ Ngôn, Hạ Tử Hân thoáng suy nghĩ, đã đoán được thân phận của hai người này.
 
- Ha ha, xin chào Tử Hân tiểu thư.
 
Vương Thiên Hà nhiệt tình nói với Hạ Tử Hân, Mễ Tuyết bên cạnh cũng gật đầu cười với Hạ Tử Hân.
 
Hạ Ngôn luôn luôn nhìn chằm chằm vào Trương Hồng Phi, hiện tại Trương Hồng Phi không có động tác gì. Trương Hồng Phi nhìn thấy Hạ Ngôn, Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết đứng chung một chỗ, trong lòng có chút giật mình. Ánh mắt từ trên người Mễ Tuyết đảo qua, lại nhìn về chỗ khác, trong mũi còn hừ lạnh một tiếng.
 
Đúng lúc này, lòng bàn tay của Hạ Ngôn hướng ra phía bên ngoài hơi lộn một chút, một đạo linh lực hình thành chưởng phong, liền lặng yên không một tiếng động tập kích Trương Hải Tuyền. Đạo kình khí này, trong không khí đi theo một đường vòng cung xảo diệu, cuối cùng chuẩn xác đánh trúng vào bụng của Trương Hải tuyền.
 
Trương Hải Tuyền chỉ cảm thấy bụng chấn động đau đớn, lưng không khỏi hơi khom xuống, thân thể nguyên bản muốn tránh né liền dừng lại.
 
Phanh!
 
Mắt thấy Trương Hải Tuyền không né tránh, cặp mắt Lưu Khải sáng lên, một chưởng đang đánh tới lại thêm mấy phần lực đạo, trực tiếp đánh lên vai Trương Hải Tuyền, sau đó thân thể nhanh chóng lui lại.
 
- Phốc!
 
Trương Hải Tuyền hung hăng phun ra một ngụm máu tưoi, ngụm màu này của hắn còn nhiều hơn hẳn Lưu Khải, thân thể văng ngược lại năm sáu mét mới ngã xuống mặt đất.
 
Sắc mặt Trương Phong âm trầm, bước tới nâng Trương Hải Tuyền dậy, căm tức nhìn vào Lưu Khải trước mặt.
 
Lưu Khải xoay người liếc mắt nhìn Hạ Ngôn, Hạ Ngôn chỉ thoáng gật đầu. Nhất thời trong lòng Lưu Khải hiểu ra, thầm nghĩ tên Trương Hải Tuyền đột nhiên lại né tránh, nguyên bản là Hạ Ngôn ca động tay động chân.
 
Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết cảm nhận được mới vừa rồi trong không khí tựa hồ như có một tia dị thường, bất quá không phát hiện ra sóng khí linh lực của Hạ Ngôn. Bởi vì luồng sóng khí này hướng về phía Trương Hải Tuyền, nếu như hướng về phía bọn họ thì bọn họ tự nhiên có thể cảm giác được.
 
Trương Hồng Phi càng không cảm nhận được có điều gì dị thường. Hắn buồn bực nhíu hai hàng lông mày lại, có chút hoài nghi nhìn về phía Hạ Ngôn. Thực lực của Trương Hải Tuyền, thế nào lại bị Lưu Khải dễ dàng đánh trúng một chưởng hộc máu?
 
- A? Mới vừa rồi Lưu Khải còn bị Trương Hồng Phi một cước đá bay, vậy mà hiện tại Trương Hải Tuyền lại bị Lưu Khải đánh trúng một chưởng. Thực lực của hai người thực sự không sai biệt nhau lắm.
 
Trong đám học viên, có học viên gật đầu nghị luận nói.
 
- Ta xem, thương thế Trương Hải Tuyền có vẻ nặng.
 
Có người nghĩ Trương Hải Tuyền phun khá nhiều máu.
 
- Thực lực của bọn họ đều rất mạnh, ta cũng phải nỗ lực tu luyện.
 
Cũng có học viên so sánh thực lực của mình với hai người giữa sân, trong lòng âm thầm quyết tâm nỗ lực tu luyện. Những học viên bình thường như bọn họ, đương nhiên không thể nhìn ra được điều gì dị thường giữa hai người, chỉ cho rằng xác thực là Lưu khải và Trương Hải tuyền tranh đấu với nhau.
 
- Hồng Phi ca, có người ám toán ta.
 
Trương Hải Tuyền được Trương Phong nâng dậy, nặng nề thở dốc mấy hơi, mới sắc mặt tái nhợt quay về phía Trương Hồng Phi, dùng thanh âm trầm thấp nói.
 
Trương Hồng Phi nghe được, liền hiểu ra. Hạ Ngôn dùng cùng một biện pháp giống hắn.
 
Phẫn nộ nhìn Hạ Ngôn một chút, Trương Hồng Phi nhịn không được rít gào nói:
 
- Hạ Ngôn, ngươi dám xuất thủ ám toán Hải Tuyền, ghê tởm!
 
- Trương Hồng Phi, ngươi cũng không nên nói linh tinh.
 
Hạ Ngôn quét mắt nhìn Trương Hồng Phi, cười lạnh đáp lời.
 
- Coi như là ám toán, cũng là chuyện của Trương Hồng Phi ngươi làm mới đúng chứ?
 
Vương Thiên Hà đứng ra nói.
 
Trương Hồng Phi nguyên bản còn muốn rít gào, thế nhưng thấy Vương Thiên Hà đã đứng ra, thần tình dừng lại, mạnh mẽ đem lời vừa lên đến cổ nuốt lại.
 
"Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết, còn có Hạ Ngôn, ba người sẽ cùng nhau tham gia vào cuộc giao lưu giữa các học viện, hiện tại quan hệ của họ tựa hồ rất tốt".
 
Trong lòng Trương Hồng Phi thầm suy nghĩ.
 
"Hảo hán không cần tính toán thiệt thời trước mắt, ta chỉ có một người làm sao là đối thủ của ba người bọn chúng? Hừ, ta nhịn, Hạ Ngôn, nhất định ta sẽ làm ngươi phải hối hận".
 
Hung quang trong mắt chớp động, Trương Hồng Phi hít một hơi thật sâu, đem phẫn nộ đè xuống.
 
- Ngày hôm nay đến đây thôi, Trương Hải Tuyền, chúng ta đi.
 
Trương Hồng Phi nói xong, liền dẫn đầu xoay người rời đi.
 
Đám học viên xung quanh nguyên bản còn tưởng rằng hai bên sẽ phát sinh chuyện gì đó, thế nhưng lại đột nhiên thấy Trương Hồng Phi nhịn cơn giận xoay người rời đi, không khỏi bắt đầu chỉ trỏ bàn luận.
 
- Trương Hồng Phi này sợ Hạ Ngôn rồi.