Linh La Giới

Chương 195: Phương công tử

- Không đặt trước thì không thể vào ăn ư?!
 
Hạ Ngôn sửng sốt. Hắn đến tửu lâu này chỉ để ăn cơm nhưng không ngờ lại xuất hiện tình cảnh này. Quả thực là đuổi khách ra ngoài. Tuy nhiên, mình được sư phụ Liễu Vân gọi tới. Khẳng định sư phụ đã đặt trước ở Túy Tiên lâu này rồi!
 
Trong đầu Hạ Ngôn nghĩ thế liền định nói ra tên Liễu Vân!
 
- Hạ Ngôn!
 
Lúc này đột nhiên từ phía sau vang lên một thanh âm dịu dàng.
 
- "Ồ! Nghe quen quá!"
 
Hạ Ngôn xoay người, theo âm thanh nhìn lại thì thấy đứng cách chỗ hắn không xa quả là tiểu thư của Tô gia Tô Cầm. Nàng mặc một chiếc váy dài màu tím, nhìn rất duyên dáng yêu kiều!
 
Từ ngày Hạ Ngôn giết Tống Ngọc Hâm ở Tô gia, mấy ngày qua Hạ Ngôn cũng không gặp Tô Cầm lần nào nữa. Ngày đó, Tô Cách tặng cho hắn một cuốn thần cấp bí điển, lại từ mình dẫn hắn đến Thiên Dược phường. Phần ân tình này, Hạ Ngôn hiển nhiên ghi tạc trong lòng. Nếu sau này Tô gia gặp nạn thì dù có nguy hiểm hơn nữa, Hạ Ngôn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
 
- Ha ha, Tô Cầm, là cô sao?!
 
Hạ Ngôn nhìn Tô Cầm cười nói.
 
Hắn nhìn thấy bên người Tô Cầm không chỉ có tỳ nữ Tiểu Hoa mà còn có một thanh niên mặc hoa phục, thanh niên này cầm một thanh ngọc phiến quý giá, phía sau còn có hai gã hộ vệ thân thủ bất phàm, vừa nhìn đã biết đây là một thiếu gia của đại gia tộc. Ở thành Tử Diệp, ngoại trừ bốn đại gia tộc thì còn có năm sáu gia tộc khác quy mô khá lớn. về độ giàu có thì những gia tộc này cũng không thua kém ba đại gia tộc của thành Ngọc Thủy là Vương gia, Tịch gia và Hạ gia. thậm chí có hai gia tộc còn vượt qua cả ba đại gia tộc thành Ngọc Thủy.
 
- Hạ Ngôn, sao huynh lại ở chỗ này? Tới đây ăn cơm à?
 
Tô Cầm nhìn thấy Hạ Ngôn hiển nhiên rất cao hứng, trên mặt còn mang theo thần sắc rất hưng phấn. Nàng bước nhanh tới bên cạnh Hạ Ngôn. Tuy nhiên, khuôn mặt vị công tử bên cạnh nàng lại lộ ra một tia âm lãnh. Mặc dù hắn nhanh chóng khôi phục bình thường. Nhưng một chút sắc thái đó vẫn bị Hạ Ngôn nhìn ra.
 
- "Vị công tử trẻ tuổi này không phải là đang theo đuổi Tô Cầm đó chứ!? Diện mạo quả không tồi! Hơn nữa hàm dưỡng cũng không kém!"
 
Hạ Ngôn âm thầm đánh giá.
 
- Ừm! Các vị cũng là tới ăn cơm sao?
 
Hạ Ngôn cười hỏi, thân mình hơi hướng sang một bên để nhường đường.
 
- Phương công tử, ngài đã tới!?
 
Tên gác cửa vừa nói chuyện với Hạ Ngôn kia liền cười cười, hướng về phía vị công tử mặc hoa phục chào hỏi. Hiển nhiên người này nhận ra vị Phương công tử này.
 
Vị Phương công tử kia gật gật đầu, cây ngọc phiến trong tay phải gõ nhẹ vào lòng bàn tay kia rồi nói:
 
- Đúng thế! Ba ngày trước ta đã đặt chỗ rồi, hôm nay hiển nhiên là phải tới chứ!
 
Khi nói ánh mắt hắn nhìn về phía Hạ Ngôn, thân mình cũng tiến về phía trước hai bước.
 
- Vị công tử này nói đúng rồi, ta và Tô Cầm tới nơi này để ăn cơm. Ha ha, Túy Tiên lâu này cũng không phải là tửu lâu bình thường. Muốn tới nơi này cũng cần phải đặt trước.
 
Phương công tử nhìn về phía Hạ Ngôn cười nói. Vừa rồi, hắn cũng thấy được Hạ Ngôn bị người gác cửa kia ngăn lại. Hắn vốn cũng không để ý nhưng không ngờ Tô Cầm lại biết người này, hơn nữa lại có vẻ còn rất quen thuộc. Thấy bộ dáng nhiệt tình của Tô Cầm thì còn hào hứng hơn cả khi gặp mình. Dù hắn tu dưỡng tốt nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Chỉ là hắn không biểu hiện ra ngoài mặt mà thôi!
 
- Đúng thế! Trước kia ta cũng không biết! Đây là lần đầu tiên ta tới túy Tiên lâu này!
 
Hạ Ngôn cười cười, nói thẳng.
 
Tên Phương công tử kia nghe thế, vô tình lại lộ ra một chút thần sắc khinh miệt, thầm nghĩ:
 
- "Nguyên lai là lần đầu tiên tới Túy Tiên lâu, khó trách không biết quy củ nơi này! Cũng đúng thôi! Không phải ai cũng có thể tới Túy Tiên lâu ăn cơm được!"
 

Che dấu đi vẻ khinh thường, ánh mắt của Phương công tử lại lóe lên, cười nói:
 
- Vị công tử này, chi bằng giờ ngài cứ đặt chỗ trước, ba ngày nữa lại tới đây đi! Ha ha, quy củ của tửu lâu này như thế, cũng không còn cách nào nữa!
 
Ngữ khí nói chuyện nghe có vẻ rất khách khí, nhưng lời này nghe ra cũng thấy rất không thoải mái. Hắn cũng không quen biết gì Hạ Ngôn, nói thế dường như cũng không có gì quá cả.
 
Tuy nhiên, Hạ Ngôn cũng không lộ ra chút thần sắc gì, chỉ là lắc đầu nói:
 
- Quả thật ta vốn cũng không định tới đây, chỉ là. "
 
- Phương Thiên thiếu gia, mời Hạ Ngôn cùng vào ăn với chúng ta được không?!
 
Tô Cầm ở bên cạnh ánh mắt lại lóe lên, thanh âm lạnh nhạt nói với vị Phương công tử kia.
 
Phương Thiên sửng sốt nhìn Tô Cầm một chút, sau đó nhìn về phía Hạ Ngôn, thần sắc rốt cục biến đổi, thầm nghĩ:
 
- "Tên Hạ Ngôn này rốt cục có quan hệ gì với Tô Cầm? Chẳng lẽ Tô Cầm coi trọng tên Hạ Ngôn này?! Chỉ là một tên nhà quê mà thôi, sao Tô Cầm lại coi trọng hắn?"
 
Trong lòng Phương Thiên tự nhiên bốc lên chút lửa giận.
 
- Ha ha, nếu là vị Hạ công tử này không ngại thì cùng chúng ta đi vào đi!
 
Hiển nhiên, Phương thiên cũng có chút không tình nguyện.
 
Hạ Ngôn lại mỉm cười nói:
 
- Ta đương nhiên là không ngại. Thế thì tốt quá!
 
Nghe Hạ Ngôn nói thế, sắc mặt của Phương thiên lập tức biến đổi, hơi hít sâu một hơi.
 
Tô Cầm nhưng lại mừng rỡ. Nàng còn lo lắng Hạ Ngôn cự tuyệt, không ngờ Hạ Ngôn một câu đã đáp ứng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ long lanh, tình cảm vui sướng tràn đầy trên mặt.
 
- Các vị, vị Hạ công tử này cùng chúng ta vào ăn cơm đi!
 
Phương Thiên hướng về phía mấy người gác cửa kia nói.
 
Tên gác cửa vừa lên tiếng kia vội vàng trả lời:
 
- Tất nhiên là không có vấn đề gì! Mời Phương công tử cứ tự nhiên!
 
Hắn đột nhiên hướng mặt về phía Hạ Ngôn nói:
 
- Vị tiên sinh này, xin mời gỡ vũ khí xuống. Trong Túy Tiên lâu, những khách nhân bình thường không thể mang theo vũ khí tiến vào!
 
Quả nhiên không tầm thường!
 
Trong túy tiên lâu này thường có những nhân vật cực kỳ trọng yếu tới dùng cơm. Do đó việc gỡ vũ khí của khách nhân cũng coi như là chuyện bình thường. Chỉ là Thần Hi kiếm cũng không phải là vũ khí tầm thường, nếu bị mất thì.
 
Hạ Ngôn hơi trầm ngâm.
 
- Đợi ngài ăn cơm xong, đi ra khỏi Túy Tiên lâu thì chúng tôi nhất định sẽ hoàn trả vũ khí lại cho ngài! Tiên sinh, chúng ta là nhân viên của Thánh điện thành Tử Diệp, tuyệt đối sẽ không làm mất vũ khí của ngài!
 
Người gác cửa này vẫn rất kiên nhẫn giải thích.
 
- "Thôi, sư phụ hẳn là ở trong Túy Tiên lâu, ta cũng đừng quá chấp nhặt!"

 
Trong lòng Hạ Ngôn thầm nghĩ, sau đó đưa Thần Hi kiếm ra. Hai gã hộ vệ của Phương Thiên cũng đều gỡ kiếm xuống.
 
Lúc này, đoàn người mới tiến vào bên trong Túy Tiên lâu.
 
Tầng thứ nhất của Túy Tiên lâu cũng là một đại sảnh lộng lẫy nguy nga. Ăn cơm trong đại sảnh này phần lớn là một số phú thương mở tiệc để chiêu đãi tân khách. Mà ở tầng thứ hai lại có một số phòng rất xa hoa, thường được các đại gia tộc sử dụng để chiêu đãi tân khách. Còn tầng thứ ba chỉ có một phòng. Phòng này chuyên để cho Thánh điện sử dụng. Phòng ở tầng thứ ba này căn bản không phải có tiền là sử dụng được. Ngoại trừ Điện chủ Thánh điện thì chỉ có mười hai vị chấp sự Thánh điện là được sử dụng, người khác thì không được!
 
Hơn nữa, cho dù là chấp sự Thánh điện thì cũng cần đặt trước cả một tuần. Nhiều khi có nhiều chấp sự đều đăng ký thì lại phải xếp hàng chờ đợi. Hạ Ngôn tiến vào Túy Tiên lâu, trong lòng cũng thầm chấn động.
 
- "Quả là quá mức xa hoa!"
 
Chỉ là một cái đại sảnh mà đã khiến Hạ Ngôn thầm giật mình.
 
Tất cả các loại dụng cụ trang sức đều thuộc loại vô giá. Ngay cả những chiếc bàn đều là sử dụng loại gỗ lim vô cùng quý giá. Hơn nữa mặt bàn còn được khảm không ít vàng bạc.
 
Trên mặt Phương Thiên lộ ra thần sắc đắc ý, ánh mắt nhìn nhìn về phía Hạ Ngôn.
 
- Hạ công tử, chúng ta ăn cơm ở tầng thứ hai Túy Tiên lâu!
 
Phương Thiên nhìn về phía Hạ Ngôn cười nói.
 
Hạ Ngôn nghe thế thì lắc đầu nói:
 
- Đa tạ Phương công tử, ăn cơm cũng không quan trọng! Ta vào đây là để tìm người!
 
Phương Thiên nghe thế lại lắc đầu, càng thêm đắc ý cười nói:
 
- Hạ công tử, ngươi cứ yên tâm, tất cả tiền ăn ta sẽ thanh toán!
 
Hắn nghĩ rằng lý do mà Hạ Ngôn vừa nói ra chỉ là để thoải mái mà thôi. Hắn cho rằng sau khi nhìn thấy sự xa hoa nơi này. Hạ Ngôn lo lắng không đủ tiền để thanh toán tiền cơm cho nên muốn tìm lý do để trốn đi!
 
Phương Thiên hắn còn không thèm để ý tới tiền cơm của một người!
 
- Nếu là mọi người cùng vào thì cùng nhau đi ăn thôi!
 
Hơn nữa Phương Thiên cũng vui vẻ vì trước mặt Tô Cầm thể hiện rằng mình nổi trội hơn so với Hạ Ngôn. Từ đó để nàng thấy rằng điều kiện của mình tốt hơn nhiều so với Hạ Ngôn!
 
Hạ Ngôn mỉm cười nói:
 
- Phương công tử quá khách khí rồi! Quả thật ta vào đây là để tìm người!
 
Hạ Ngôn đương nhiên hiểu ra ý tứ của Phương Thiên.
 
Tô Cầm nghi hoặc hỏi:
 
- Hạ Ngôn, người huynh tìm ở đâu? Chẳng lẽ không cùng ta ăn cơm sao?
 
Tô Cầm nói chính là "cùng ta ăn cơm" mà không phải là "cùng chúng ta ăn cơm"! Tuy chỉ khác nhau rất nhỏ nhưng lọt vào tai Phương thiên lại khiến lửa giận của hắn bừng lên.
 
Hắn cười lạnh lẽo nhìn Hạ Ngôn nói:
 
- Hạ công tử, vừa rồi ta mời ngươi tiến vào, giờ vào rồi lại nói như thế! Có phải là khinh thường Phương Thiên ta hay không?!
 
Tên Phương Thiên này đã quen biết Tô Cầm một năm qua, ngay từ đầu đã theo đuổi Tô Cầm. Chỉ là Tô Cầm mãi vẫn không đáp ứng! Cho dù mời nàng cùng ăn cơm thì đối với Phương Thiên cũng cực kỳ khó khăn.
 
Cho nên, vất vả lắm mới có cơ hội này! Phương Thiên đương nhiên không tiếc điều gì! Vì để có hình tượng tốt, hắn đã chuẩn bị cho ngày này rất lâu rồi! Ai ngờ ở Túy Tiên lâu này lại gặp phải Hạ Ngôn. Phương Thiên không ngốc, hắn nhìn ra được sự nhiệt tình của Tô Cầm đối với Hạ Ngôn cũng quá trớn. Quan hệ giữa hai người tuyệt đối không đơn giản, khiến trong lòng hắn thấy không thoải mái. Có thể ẩn nhẫn tới lúc này cũng coi như là không dễ dàng gì rồi!
 
Thấy Phương thiên thay đổi sắc mặt, Hạ Ngôn cũng không khỏi nhíu mày, ánh mắt nhìn nhìn Tô Cầm!
 
Hắn lắc đầu thầm nghĩ:
 
- "Sư phụ để ta tới Túy Tiên lâu, lại không cho người ở bên ngoài đón ta thì ta làm sao mà tìm được người?! Trong đại sảnh này không có sư phụ, thì khẳng định là ở một trong những phòng ở tầng trên. Chẳng lẽ muốn ta đi tìm từng phòng một?!"
 
- "Sư phụ gọi ta lập tức tới Túy Tiên lâu thì khẳng định là đã tới trước rồi, nếu không sẽ không bảo ta đến liền!?"
 
Trong đầu Hạ Ngôn nghĩ nhanh!
 
Mà Phương Thiên thấy Hạ Ngôn không nói câu gì lại cười cười lên tiếng:
 
- Hạ công tử, ta nói là không cần ngươi trả tiền rồi, ngươi còn lo lắng gì nữa!? Hay ngươi sợ ta nói chuyện không giữ lời?! Ha ha, chút tiền ấy ta còn không thèm để ý!
 
Tên Phương Thiên này nói chuyện ngày càng khó nghe! Hạ Ngôn lúc nãy còn không quá để ý nhưng lúc này cũng không kìm nổi cơn giận. Hắn vừa rồi còn nghĩ phẩm hạnh của tên Phương Thiên này còn được, nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ là một công tử lắm tiền mà thôi! Nếu Tô Cầm thực sự gả cho hắn thì Hạ Ngôn cũng có chút lo lắng! Nếu quan hệ với Tô gia cũng bình thường thì Hạ Ngôn đương nhiên sẽ không xen vào chuyện người khác. Nhưng lúc này quan hệ giữa hắn và Tô gia tuyệt đối có thể xem như thân mật, hơn nữa hắn cũng đã từng đáp ứng Tô Cách sẽ chiếu cố cho con gái lão, Tô Cầm!