Linh La Giới

Chương 172: Bàn giao nhiệm vụ

Một gã dong binh ngồi trong đại sảnh dong binh lặng lẽ chỉ về phía nữ tử áo tím nói:
 
- Kia chính là dong binh lục cấp Hỏa Phượng Hoàng đấy!
 
- Cái gì? Đó chính là Hỏa Phượng Hoàng?
 
Một gã dong binh khác kinh ngạc nhìn nữ tử đang đứng ở quầy.
 
- Đúng vậy, ta đã từng nhìn thấy cô ta!
 
Dong binh này nói chắc chắn.
 
Hỏa Phượng Hoàng cực kỳ nổi tiếng ở thành Tử Diệp. Đồn rằng chỉ trong một năm nàng liền thăng từ nhất cấp dong binh lên thành lục cấp. Hơn nữa, nhiệm vụ đảm nhận bất luận khó khăn cấp mấy cũng đều hoàn thành. Mà khiến người ta ngạc nhiên thán phục nhất chính là, nhiệm vụ mà nàng nhận đều một mình hành động, chưa bao giờ hợp tác. Bản thân nàng cũng không gia nhập đoàn dong binh nào.
 
- Khó trách.
 
Một gã dong binh khác mở to hai mắt, ngạc nhiên và thán phục:
 
- Trên người cô ta có một loại lực lượng rất đặc biệt!
 
- Hạ Ngôn! Lão ca đúng là hâm mộ đệ đó, làm cái gì cũng được cả!
 
Vừa mới tiến vào Đại sảnh dong binh, Lý Nguyên Xuân còn nói thêm. Thẳng đường đi tới đại sảnh dong binh, Lý Nguyên Xuân không ngừng khen ngợi Hạ Ngôn.
 
- Vận khí tốt thôi, nếu không phải đúng lúc đó sư phụ xuất hiện thì đệ cũng là người chết rồi!
 
Hạ Ngôn lắc đầu cười nói. Lúc ấy, nếu Liễu Vân không hiện thân thì quả thật Hạ Ngôn có thể đã bị Tống Lập đánh chết. Một kích cực mạnh của Đại Linh Sư dù là thời kỳ toàn thịnh thì Hạ Ngôn cũng không ngăn được, đừng nói lúc ấy Hạ Ngôn đã mất hết linh lực, ngay cả đứng cũng còn khó khăn.
 
- Tới quầy đằng kia đi!
 
Hạ Ngôn nhìn đến quầy tiếp theo. Trước quầy đó có một thân ảnh màu tím, dáng người lộ ra xinh đẹp không thể nghi ngờ. Tuy rằng còn chưa nhìn thấy mặt, tuy nhiên vẫn khiến cho nam nhân mê man.
 
- Đi, chúng ta qua đó xếp hàng!
 
Lý Nguyên Xuân lớn tiếng nói.
 
Ba người tới phía sau nữ tử áo tím, bắt đầu chờ đợi nữ tử kia rời đi.
 
Không tìm được nhiệm vụ vừa lòng, nữ tử áo tím nặng đầu lật tìm trong danh sách một lần nữa. Tám mươi nhiệm vụ cũng không mất nhiều thời gian xem. Khi nàng nhìn lại nhiệm vụ mà Tô Cách phát ra, lại khẽ lắc đầu, nở nụ cười lạnh.
 
Tuy nhiên, lúc này vị nhân viên công tác đã nhìn thấy Hạ Ngôn, hoảng sợ trừng mắt. Hạ Ngôn nhìn thấy nhân viên công tác, không khỏi mỉm cười, xem như là chào hỏi.
 
- Ngươi. ngươi.
 
Nhân viên kia kinh ngạc nói không nên lời.
 
- Ngươi làm sao vậy?
 
Hỏa Phượng Hoàng nhíu mày nhìn người nhân viên, hỏi.
 
- Hắn.
 
Người nhân viên chỉ vào Hạ Ngôn.
 
- Hắn chính là người tiếp nhận nhiệm vụ này.
 
Tiếp theo, nhân viên công tác lại chỉ vào nhiệm vụ do Tô Cách phát. Hỏa Phượng Hoàng nhíu mày, xoay người, nhìn về Hạ Ngôn phía sau.
 
Hạ Ngôn cũng nhìn Hỏa Phượng hoàng.
 
"Thật là một nữ nhân lạnh lùng!" Hạ Ngôn trong lòng khẽ động, vội thu hồi ánh mắt.
 
Lý Nguyên Xuân và Tô Cách cũng nhìn thấy mặt Hỏa Phượng Hoàng, đều không nhịn được nuốt nuốt nước bọt, rồi sau đó chuyển ánh mắt.
 
- Uy, ngươi có ý gì, lão đệ ta nhận nhiệm vụ có vấn đề sao?
 
Lý Nguyên Xuân nghe thấy câu nói, lại thấy biểu tình nhân viên công tác kia, lớn tiếng nói.
 
- Không. không phải!
 
Nhân viên công tác vội vàng lắc đầu.

 
Tô Cách đứng ra nói:
 
- Ta là người đã phát ra nhiệm vụ, hiện giờ muốn sửa đổi trạng thái của nhiệm vụ. Nhiệm vụ này đã hoàn thành tốt đẹp!
 
- Hoàn thành? Hoàn thành tốt đẹp?
 
Hỏa Phượng Hoàng chần chờ nhìn về phía Hạ Ngôn, ánh mắt dần xuất hiện một tia phức tạp. Hạ Ngôn cũng nhìn ra, nữ tử áo tím này chỉ khoảng hai mươi tuổi, chỉ không biết vì cái gì lại lạnh như băng vậy. Thật là giống như lưỡi đao rời vỏ khiến cho người ta run sợ!
 
- Sửa đổi trạng thái nhiệm vụ? A, được, ta lập tức sửa đổi. Tuy nhiên, đại sảnh dong binh chúng ta phải phái người kiểm chứng quá trình hoàn thành nhiệm vụ. Nếu phát hiện là giả mạo thì sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng đó.
 
Nhân viên công tác hít sâu một hơi, khôi phục lại cảm xúc nói.
 
- Ừ, hoàn toàn có thể.
 
Tô Cách vội vàng cười gật đầu nói.
 
Nhân viên công tác rất nhanh đã sửa đổi trạng thái nhiệm vụ.
 
- Hiện tại ta cần bàn giao nhiệm vụ này!
 
Hạ Ngôn lấy ra thẻ bài, mỉm cười nói.
 
Nhân viên công tác vươn tay, có chút bối rối nhận lấy thẻ bài nhiệm vụ.
 
- Hoàn thành nhiệm vụ lục cấp, ngài được năm nghìn điểm tích lũy. Hoàn thành nhiệm vụ thưởng cho mười vạn kim tệ.
 
Nhân viên công tác liếc mắt nhìn Hạ Ngôn một cái, theo phép nói.
 
Hoàn thành một nhiệm vụ nhất cấp có thể đạt được mười điểm, hoàn thành nhiệm vụ nhị cấp được năm mươi điểm, hoàn thành nhiệm vụ tam cấp được một trăm điểm, tứ cấp năm trăm điểm, ngũ cấp hai ngàn điểm, lục cấp năm nghìn điểm!
 
Hạ Ngôn hoàn thành nhiệm vụ lục cấp, tất nhiên đạt được năm nghìn điểm.
 
- Hiện tại ngài là dong binh nhất cấp, sau khi được năm ngàn điểm tích lũy ngài thăng cấp thành dong binh tứ cấp, còn dư ba nghìn chín trăm điểm.
 
Nhân viên công tác lấy ra một quyển sách đặc biệt màu đỏ, sau đó bắt đầu tra tư liệu về Hạ Ngôn.
 
Dong binh nhất cấp nâng lên hai cấp cần một trăm điểm; tăng lên ba cấp cần một ngàn điểm; tăng lên bốn cấp cần một vạn điểm; cứ thế mà tính tăng lên mỗi một cấp càng cao thì gấp mười lần cấp trước.
 
- Tiểu tử giỏi, chỉ một nhiệm vụ đã thăng cấp thành tứ cấp rồi.
 
Lý Nguyên Xuân cũng phải trừng mắt vẻ ghen tị nói.
 
Hạ Ngôn cười cười.
 
- Mời ngươi thu lại huân chương tứ cấp dong binh. Đây là mười vạn kim phiếu.
 
Mười vạn kim phiếu là trước đó khi Tô Cách tuyên bố ban ra nhiệm vụ đã giao lại cho đại sảnh dong binh làm phần thưởng. Đương nhiên khi ông giao tiền là mười một vạn. Một vạn kia là phí dụng tuyên bố nhiệm vụ.
 
- Cám ơn.
 
Hạ Ngôn tiếp nhận kim phiếu và huân chương dong binh tứ cấp màu vàng, nhìn ngắm. Huân chương màu vàng này so với cái màu lam hiển nhiên là cao cấp hơn.
 
- Mời ngươi đưa lại huân chương dong binh nhất cấp cho ta!
 
Ánh mắt nhân viên công tác nhìn chăm chú, nói thêm.
 
Hạ Ngôn vội "À" một tiếng rồi đưa huân chương màu lam kia đi.
 
- Chờ chút!
 
Đang lúc ba người Hạ Ngôn chuẩn bị rời đi, nữ tử áo tím đột nhiên mở miệng nói, ánh mắt như sương lạnh dừng lại trên mặt Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn xoay người, nhíu mày nhìn nữ tử áo tím.
 
Đột nhiên, trên mặt nữ tử áo tím lộ ra một nụ cười mỏng manh.
 
- Ngươi gọi là Hạ Ngôn?
 
Nữ tử áo tím hỏi. Vừa rồi nàng vận chuyển linh lực để cảm ứng Hạ Ngôn, tuy nhiên lại không phát giác ra Hạ Ngôn có gì dị thường, cho nên nàng mới nghi hoặc. Theo đạo lý mà nói, nếu là Linh Sư thì nàng hẳn là có thể cảm nhận được dao động linh lực trên người Hạ Ngôn, nhưng nếu không phải Linh Sư thì sao có thể hoàn thành nhiệm vụ này?

 
- Đúng vậy!
 
Hạ Ngôn gật đầu nói.
 
- Ngươi là Linh Sư?
 
Hỏa Phượng Hoàng dò hỏi.
 
Hạ Ngôn nhướng mày, nhìn Hỏa Phượng Hoàng, thầm nghĩ: "Nữ nhân này cũng quá trực tiếp đi, không ngờ lại hỏi thẳng thực lực người khác".
 
Bình thường dưới tình huống song phương không quen thuộc, hỏi thực lực người khác chính là cực kỳ kiêng kỵ. Nếu ở địa phương nguy hiểm còn có thể trực tiếp chém giết cũng nên. Trên mặt Lý Nguyên Xuân có chút bất mãn, nhưng hắn cũng nhìn ra được Hỏa Phượng Hoàng này không bình thường. Trước ngực nàng là một huân chương lục cấp màu vàng.
 
- Chính là hắn!
 
Đúng lúc này, một tiếng nói từ phía khác truyền đến.
 
Một gã dong binh chỉ vào Hạ Ngôn lớn tiếng nói, bên người hắn còn có mấy dong binh khác nữa. Trên mặt dong binh này đầy vẻ tức giận, hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn nhíu mày, thầm nghĩ: "Ta dường như chưa từng gặp người này".
 
- Là hắn đã giết Tống Ngọc Hâm thiếu gia.
 
Dong binh này lại hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ bừng.
 
- Choeng!
 
Thoáng chốc, người dong binh đã rút trường kiếm ra.
 
Hạ Ngôn vừa động, nghĩ: "Dong binh này không ngờ lại vì tên Tống Ngọc Hâm kia mà báo thù".
 
Hạ Ngôn nhìn huân chương của gã, chỉ là dong binh nhị cấp, thực lực cũng không mạnh, chỉ là Hậu Thiên đỉnh phong.
 
- Huynh đệ, phế tên kia cho ta.
 
Gã dong binh rống lớn, liền xông lên.
 
- Dừng tay!
 
Tuy nhiên hắn còn chưa kịp xông tới đã bị vài nhân viên công tác của đại sảnh dong binh ngăn lại, sau đó dễ dàng chế trụ. Bốn năm người cùng hắn đều bị bắt lại.
 
- Buông ra, buông ra.
 
- Đáng giận!
 
- Tên khốn này giết thiếu gia Tống Ngọc Hâm, ta phải báo thù cho thiếu gia! Ta muốn giết hắn, đồ ác ôn này, khốn kiếp, khốn kiếp!
 
Người dong binh kia dù bị bắt lại vẫn cố hô to, thân thể vặn vẹo giãy dụa công tới Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn cười khổ lắc đầu.
 
- Lão đệ này, từ nay về sau đệ cũng nên cẩn thận nha. Tống gia ở thành Tử Diệp cũng không ít con cháu, nói không chừng một lúc nào đó liền có người tới giết đệ đó!
 
Lý Nguyên Xuân ha ha cười nhìn Hạ Ngôn nói.
 
- Bằng thực lực Hạ Ngôn tiên sinh, đừng nói tiểu lâu la, chính là Đại trưởng lão Tống gia cũng không cần sợ.
 
Tô Cách nói.
 
Hỏa Phượng Hoàng thấy cảnh này thì giật mình không thôi.
 
"Dong binh trẻ tuổi này mới nhiêu tuổi? Đánh chết Tống Ngọc Hâm?" Hỏa Phượng Hoàng thầm nghĩ, lông mi càng nhíu lại, nghiêm túc nhìn về phía Hạ Ngôn.
 
"Nếu thực lực thật sự không bình thường, có lẽ, ta có thể tìm được người cùng làm cái nhiệm vụ kia rồi". Hỏa Phượng Hoàng nhớ tới cái nhiệm vụ không thể hoàn thành với một người kia, nhiệm vụ này cũng không phải là nhiệm vụ mà đại sảnh dong binh đưa ra, mà là nhiệm vụ của chính Hỏa Phượng Hoàng.
 
- Hắn giết Tống Ngọc Hâm?
 
- Tống gia Tống Ngọc Hâm đã chết?
 
Các dong binh trong đại sảnh tất nhiên nghe được động tĩnh vừa rồi, nghe thấy lời nói của con cháu Tống gia kia, lập tức nhìn Hạ Ngôn với ánh mắt kinh hãi, cả đám đều hoảng sợ.
 
- Chúng ta đi thôi. Vị tiểu thư này, chúng ta xin cáo từ trước!
 
Hạ Ngôn nghe thấy tiếng nghị luận, nói với Lý Nguyên Xuân và Tô Cách, sau đó lại lễ phép cáo từ với Hỏa Phượng Hoàng.
 
Hỏa Phượng Hoàng gật đầu một cái, cũng không nói nữa.
 
"Hừ, không sao cả, ta khẳng định có thể tìm được ngươi. Người bị Hỏa Phượng Hoàng ta nhìn trúng có thể trốn được sao? Ta thật muốn xem xem, rốt cục thì ngươi là nhân vật nào!" Ánh mắt Hỏa Phượng Hoàng chớp động, nhìn ba người Hạ Ngôn chậm rãi rời khỏi đại sảnh dong binh.
 
- Người giết Tống Ngọc Hâm kia, Tống gia nhất định sẽ trả thù, ta đoán hắn chỉ có thể sống không quá ba ngày.
 
Một gã dong binh nói như chém đinh chặt sắt.
 
- Ta thấy đã chắc gì, hắn dám giết Tống Ngọc Hâm chắc chắc là có chỗ dựa vào, không sợ Tống gia.
 
Cũng có dong binh nói vậy.
 
- Cái gì? Ta dám đánh cược với ngươi, nếu hắn sống quá ba ngày ta liền thua ngươi mười kim tệ!
 
Gã dong binh trước đó hét lớn.
 
- Cược thì cược, ta sợ ngươi chắc?