Linh La Giới

Chương 170: Va chạm với Tống gia

Hạ Ngôn thuận lợi đi vào nơi tu luyện đặc thù phía sau núi. Tin tức Viện trưởng thu một người đệ tử tên là Hạ Ngôn, sớm đã truyền bá khắp khu tu luyện đặc thù. Cho nên, khi Hạ Ngôn tiến vào khu vực này, tự nhiên sẽ không có ai ngăn cản.
 
Rất nhanh, Hạ Ngôn liền tìm được Lý Xuân Nguyên ở khu tu luyện. Lý Xuân Nguyên nửa thân cởi trần giơ một tảng đá to lớn nặng chừng ngàn cân, không chút chuyển động, dường như là đang tu luyện.
 
-Lão ca!
 
Hạ Ngôn đứng ở phía xa kêu lên một tiếng, sau đó chạy nhanh về phía vị trí của Lý Xuân Nguyên.
 
Lý Xuân Nguyên nghe thấy giọng nói của Hạ Ngôn, nhanh chóng quay người lại.
 
-Ha!
 
Hét lớn một tiếng, Lý Xuân Nguyên cầm cự thạch trong tay, trực tiếp ném về phía xa, cự thạch rơi ầm một tiếng. Hạ Ngôn liền cảm thấy mặt đất dưới chân chấn động một trận kịch liệt.
 
-Ha ha! Lão đệ! Sao đệ lại đến đây! Hôm nay không phải ngày đệ khảo hạch mà?
 
Lý Xuân Nguyên nhìn Hạ Ngôn, bàn tay vỗ bụi bẩn, cười nói. Cơ bắp trên người rắn dị thường.
 
Hạ Ngôn cười cười nói:
 
-Có chuyện quan trọng muốn nhờ lão ca hỗ trợ!
 
Hạ Ngôn cũng không vòng vo, nói thẳng ra.
 
-Hả?
 
Lý Xuân Nguyên nhếch miệng lên, cười nói:
 
-Có chuyện gì! Chỉ cần ta có thể làm được! Ha ha!
 
Hạ Ngôn nói một lần cho Lý Xuân Nguyên về mọi chuyện, kể cả chuyện Tô Cầm nhường khoáng thạch cho mình ở Thiên Tinh Các.
 
Lý Xuân Nguyên nghe Hạ Ngôn nói xong, cau mày.
 
-Tô Cách, ta cũng nghe qua, cũng là người rất tốt, thường hay giúp đỡ những người nghèo. Về phần Tống gia…
 
Lệ quang trong mắt lóe lên, Lý Xuân Nguyên nắm chặt tay.
 
-Chỉ là một Tống gia, muốn làm gì thì làm trong thành Tử Diệp này sao? Hừ! Đừng nói chuyện này liên quan đến lão đệ, cho dù không liên quan, chỉ cần ta biết, nhất định ta cũng sẽ quản!
 
Lý Xuân Nguyên cũng là người có lòng nhiệt tình! Đương nhiên, người không liên quan Hạ Ngôn, Lý Xuân Nguyên dù biết cũng không quản. Đây không phải lỗi của Lý Xuân Nguyên, việc này thật sự liên lụy rất nhiều thứ.
 
Hạ Ngôn nghe vậy, trong long cũng hơi thả lỏng. Có Lý Xuân Nguyên đi cùng, so với chỉ có mình bản thân thì mạnh hơn nhiều. Hơn nữa, Lý Xuân Nguyên ở thành Tử Diệp cũng rất có danh vọng, Tống gia kia ít nhiều cũng có chút cố kỵ.
 
-Lão đệ! Người đi Tô gia trước, ta đi lấy vũ khí, trong nửa canh giờ ta sẽ đến!
 
Lý Xuân Nguyên trầm giọng nói.
 
Hạ Ngôn gật đầu:
 
-Được! Đa tạ lão ca!
 
-Còn khách khí với ta hay sao!
 
Lý Xuân Nguyên cười ha ha.
 
-Vừa rồi ta nhìn thấy Hạ Ngôn kia!
 
Ở trong Học viện, một số học viên bình thường tụ tập ở một chỗ, một gã trong đó khẩn trương nói.
 
-Hạ Ngôn? Chính là tên đệ tử Viện trưởng tỷ thí với Thái Kim Hoa sao?
 
Một gã khác hứng thú hỏi.
 
-Đúng! Mấy ngày nay, chúng ta đều chưa từng thấy qua hắn. Nghe nói, hắn chuẩn bị tiến hành khảo hạch học viên đặc biệt!
 
Học viên nói chuyện trước, hạ thấp giọng. Kỳ thật, lúc này giọng của hắn căn bản không hề hạ thấp, học viên lân cận đều nghe thấy rõ ràng, hiển nhiên là hắn cố tình như vậy.
 
-Hả?
 
-Như thế nào có thể? Học viên đặc biệt không phải cần cảnh giới Linh Sư mới có thể khảo hạch sao?
 
Có học viên không tin, lắc đầu nói.
 
-Hừ! Ta xem tám phần là liên quan đến Viện trưởng.
 
-Đệ tử Viện trưởng Hạ Ngôn đến rồi!
 
Mấy tên học viên đồng loạt câm miệng, nhìn bóng người phía xa dần tới, chính là Hạ Ngôn đi ra từ khu huấn luyện đặc thù.
 
Hiện tại, Hạ Ngôn cũng không có đi với tốc độ nhanh. Vừa rồi không biết Lý Xuân Nguyên có thể hỗ trợ hay không, cho nên trong long rất lo lắng, hiện tại trong lòng đã thả lỏng, Hạ Ngôn cũng bớt nôn nóng. Khoảng thời gian hắn rời khỏi Tô gia cũng không đến nửa canh giờ.
 
Dọc theo đường đi, Hạ Ngôn nhìn thấy rất nhiều học viên nhìn mình với ánh mắt khác thường. Trong ánh mắt, có cảm xúc phức tạp. Lắc đầu, Hạ Ngôn cũng lười để ý đến những chuyện vụn vặt đó.
 
-Hạ Ngôn tiên sinh!
 
Bỗng một luồng âm thanh từ bên hông truyền qua. Ánh mắt Hạ Ngôn vừa chuyển, liền thấy khuôn mặt búp bê của Chu Lan Đức.
 
Trong tay Chu Lan Đức cầm một thanh kiếm, tới bên cạnh Hạ Ngôn.
 
-Hạ Ngôn tiên sinh! Nghe nói ngươi muốn tiến hành khảo nghiệm học viên đặc biệt?
 
Chu Lan Đức có chút khẩn trương hỏi thăm.
 
Lúc trước ở Như Ý Lâu, Chu Lan Đức ở phía trước mặt Hạ Ngôn không có chút băn khoăn. Nhưng bây giờ có chút băn khoăn.
 
Hạ Ngôn sửng sốt, sau đó cười cười nói:
 
-Đúng! Sau ba bốn ngày nữa!
 
-Đồn đại dĩ nhiên là sự thật. Hạ Ngôn tiên sinh! Người mới mười lăm tuổi mà đã là Linh Sư sao?
 
Chu Lan Đức không thể nào tin được.
 
Hạ Ngôn gật gật đầu:
 
-Vận khí ta tốt, cho nên tốc độ tu luyện nhanh hơn một chút. Qua một chút thời gian, ngươi cũng sẽ trở thành học viên đặc biệt.
 
-Dạ!
 
Chu Lan Đức nhanh chóng gật gật đầu, vẻ mặt kiên nghị nói.
 
-Hừ!
 
Sau khi gật đầu, đột nhiên lại hừ một tiếng.
 
-Trong học viên có rất nhiều người, đều không tin người là Linh Sư, còn tưởng rằng người là có quan hệ với Viện trưởng.
 
Chu Lan Đức nhìn vào sắc mặt Hạ Ngôn, phát hiện Hạ Ngôn cũng không có tức giận mới tiếp tục nói:
 
-Ta tranh cãi với bọn họ nhưng…
 
Thấy Chu Lan Đức bất đắc dĩ, Hạ Ngôn chỉ biết, không thể có người không tin.
 
Tuy rằng hắn giao thủ với giảng sư Thái Kim Hoa, tuy nhiên khi đó gần như song phương luận bàn kỹ xảo, chưa dùng lực lượng. Có nhiều học viên cho rằng, nếu dùng linh lực, Thái Kim Hoa sẽ không thua.
 
-Không sao! Bọn họ có tin hay không, cũng không liên hệ tới ta!
 
Hạ Ngôn cười nói.
 
-Nhưng, như vậy sẽ không tốt tới thanh danh của huynh! Hạ Ngôn! Khi huynh khảo hạch, nhất định phải cho tất cả mọi người thấy, khiến những lời nói bậy sau lưng huynh phải câm miệng!
 
Chu Lan Đức vung nắm tay lên, kích động nói.
 
Hạ Ngôn nao nao, trong lòng cân nhắc một chút.
 
-Ừ! Nói sau nha!
 
Hạ Ngôn chợt nhìn thấy học viên đứng ở cổng lớn.
 
-Hiện tại ta có chuyện gấp, sẽ không nói nhiều với ngươi.
 
Chu Lan Đức gật gật đầu!
 
***
 
Phủ viện Tô gia!
 
Khi Hạ Ngôn xuất hiện, Tô Cách đang không ngừng đi lại. Lúc này, bất cứ ai đối mặt với tình huống này, chỉ sợ cũng không thể duy trì bình tĩnh. Vừa rồi hắn phái hộ vệ ra ngoài điều tra tin tức, biết được Tống gia đang có hành động lớn.
 
Nhìn thấy Hạ Ngôn xuất hiện, thân thể Tô Cách mới dừng lại. Tuy nhiên thấy chỉ có mình Hạ Ngôn, sắc mặt hắn lại thêm ngưng trọng.
 
-Hạ Ngôn tiên sinh! Bằng hữu của ngài không chịu giúp đỡ sao?
 
Hạ Ngôn lắc đầu nói:
 
-Không phải! Một chút nữa hắn sẽ đến. Tô lão gia. Ông yên tâm đi!
 
-Hạ Ngôn tiên sinh! Thật không biết làm sao để cảm tạ ngươi mới đúng!
 
Trong mắt Tô Cách không ngờ chảy nước mắt.
 
-Hiện tại, người như Hạ Ngôn tiên sinh đã không còn nhiều nữa! Hạ Ngôn tiên sinh! Tô gia nhất định sẽ báo đáp ân tình của ngươi!
 
Hạ Ngôn vội xua tay:
 
-Tô lão gia! Ông khách khí quá rồi!
 
Mặc dù Hạ Ngôn và bằng hữu của Hạ Ngôn trợ giúp, nhưng tâm tình của Tô Cách vẫn rất trầm trọng. Bọn họ sắp phải đối đầu với một thế lực khổng lồ như Tống gia!
 
Một trong tứ đại gia tộc ở thành Tử Diệp.
 
Hiện tại Tô Cách cũng hy vọng Tống gia có thể nể tình Hạ Ngôn bỏ qua cho Tống Ngọc Hâm và Vinh tiên sinh có thể không truy cứu chuyện này. Người Tống gia thật sự quyết tâm diệt Tô gia, dù Hạ Ngôn và bằng hữu của hắn ra mặt, chỉ sợ cũng không ngăn cản được.
 
Trong lòng đầy bất an, toàn thể Tô gia lặng lẽ chờ thời gian trôi.
 
Sau nửa canh giờ, Lý Xuân Nguyên cũng đã đến. Hạ Ngôn giới thiệu Lý Xuân Nguyên cho Tô Cách biết, song phương không hỏi khách sáo một hồi. Lý Xuân Nguyên không hề có chút cố kỵ gì.
 
-Toàn thể Tống gia kia đều là lũ hỗn đản, sớm nên san bằng đám người kia!
 
Lý Xuân Nguyên không chút thu liếm, mắng to.
 
Tô Cách thấy Lý Xuân Nguyên không ngờ chửi ầm Tống gia như vậy, vạn phần kinh ngạc. Trong thành Tử Diệp cũng không mấy người không chút cố kỵ Tống gia. Xem ra bằng hữu của Hạ Ngôn thật không đơn giản.
 
-Tống Ngọc Hâm kia, tâm ngoan thủ lạt, ta tỷ thí với hắn một hồi, không ngờ hắn liền muốn giết ta!
 
Hạ Ngôn cũng nói.
 
Vừa rồi không phải Tô Cách ngăn cản, Hạ Ngôn đã sớm đánh chết Tống Ngọc Hâm và Vinh tiên sinh.
 
-Ôi!
 
Tô Cách thở dài:
 
-Chỉ hy vọng tộc trưởng Tống gia kia nghĩ tình con hắn không có chuyện gì mà bỏ qua cho Tô gia chúng ta.
 
-Ta xem ra khó lắm!
 
Lý Xuân Nguyên nói.
 
-Ta biết Tống Lập này, con lão là hoàn toàn di truyền những tính cách của lão, tâm ngoan thủ lạt. Bình thường là khuân mặt tươi cười, nhưng đâm dao sau lưng người khác đôi mắt cũng không thèm chớp!
 
Lý Xuân Nguyên nói một chút hiểu biết về Tống Lập.
 
-Nếu Tống gia thật sự là không đàm phán với, muốn tiêu diệt chúng ta, xin hai vị không nên ra tay, rời đi là được rồi.
 
Tô Cách đột nhiên đứng lên, trịnh trọng nói với Hạ Ngôn và Lý Xuân Nguyên.
 
Lý Xuân Nguyên trợn tròn mắt.
 
-Tô lão gia! Lời nói này của ông là không đúng. Chúng ta đến đây, vốn không có đạo lý khoanh tay đứng nhìn. Hơn nữa, ta đã sớm thấy không thuận mắt!
 
-Nhưng…
 
Tô Cách nhướng mày muốn nói cái gì.
 
-Được rồi! Tô lão gia! Ông đừng nhiều lời thế, chúng ta chờ người Tống gia đến rồi nói sau! Ta không tin bọn chúng dám làm thế!
 
Lý Xuân Nguyên lớn miệng nói.
 
Đôi mắt Hạ Ngôn chớp động nhìn Lý Xuân Nguyên.
 
"Tuy rằng tính cách lão ca thô kệch nhưng không lỗ mãng. Hiện tại vì sao không hề cố kỵ chứ? Giống như căn bản không chút quan tâm!"
 
Hạ Ngôn nói thầm trong lòng, biểu hiện của Lý Xuân Nguyên có chút không bình thường.
 
Tình huống bình thường, nếu như gặp đại địch, Lý Xuân Nguyên khẳng định sẽ thận trọng đối phó! Dù sao, một trong bốn đại gia tộc của thành Tử Diệp. cao thủ khẳng định rất nhiều. Giết, đám người bọn họ khẳng định khó có thể ứng phó. Hơn nữa tộc trưởng Tống gia ít nhất cũng có cảnh giới Linh Sư hậu kỳ.
 
Lắc đầu, Hạ Ngôn có chút khó hiểu. Tuy nhiên cũng không nói ra.
 
-Lão gia…
 
-Lão gia…
 
Bên ngoài phòng khách truyền tới một hồi tiếng gào dồn dập.
 
Tô Cách vội chạy ra, nhìn thấy phía ngoài, một tên hộ vệ vội vã chạy tới.
 
-Lão gia! Người của Tống gia đã đến!
 
Hộ vệ kia chỉ ra ngoài, thất kinh nói.
 
Tiếng nói hộ vệ vừa dứt. Hạ Ngôn liền nhìn thấy đám người từ cửa viện đi vào. Người dẫn đầu khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo có vài phần tương tự như Tống Ngọc Hâm. Mà Tổng Ngọc Hâm đi theo bên cạnh người trung niên này.
 
- Tống Lập này quả nhiên tự mình tới!
 
Lý Nguyên Xuân hơi thở trầm xuống, thấp giọng nói.
 
- Người này chính là tộc trưởng Tống Lập của Tống gia sao?
 
Hạ Ngôn sửng sốt, hỏi.
 
- Đúng! Tộc trưởng Tống gia, Tống Lập! Thực lực của lão đã là Đại Linh Sư sơ kỳ!
 
Lý Nguyên Xuân ngưng trọng nhìn Tống Lập, chậm rãi nói!
 
Khi Lý Nguyên Xuân nói xong câu đó, Hạ Ngôn hít thở một hơi thật sâu, mở to hai mắt nhìn Lý Nguyên Xuân, lại chuyển hướng về phía Tống Lập.
 
-Đại. Đại Linh Sư?
 
Âm thanh Hạ Ngôn đều run nhè nhẹ.
 
Mặc dù Hạ Ngôn trầm ổn, lúc này cũng không thể bình ổn xuống. Mắt thấy một lát mình sẽ giao thủ với Đại Linh Sư. Cho dù Hạ Ngôn tự tin hơn nữa, cũng không cho rằng có phần thắng khi giao thủ với Đại Linh Sư.
 
- Ha ha ha.
 
Tống Lập kia xông vào trong gian phòng, nở nụ cười thâm trầm.
 
Mang theo một đám người Tống gia, không coi ai ra gì mà vào phòng tiếp khách, ánh mắt đảo qua, cuối cùng dừng ở trên người Tô Cách.
 
-Tô Cách! Lá gan ngươi thật sự lớn, dám cho người đả thương con ta!
 
Giọng nói của Tống Lập âm trầm, vang vọng trong phòng tiếp khách.
 
Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn trên mặt Tống Lập, trong lòng cũng có chút bất an.

 
Nếu như thật sự chém giết nhau, vậy thật sự không có bao nhiêu phần thắng".
 
Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
 
Phía sau Tống Lập, không chỉ có Tống Ngọc Hâm và Linh sư Vinh tiên sinh, còn có một lão già khác cũng là cường giả có cảnh giới Linh Sư. Bốn gã Linh Sư, trong đó có một gã cường giả Đại Linh Sư!
 
Lắc đầu, đầu óc Hạ Ngôn đã bắt đầu nhanh chóng chuyển động.
 
"Mặc kệ như thế nào, chỉ không cho Tống Lập này không ra tay mới có phần thắng! Nhưng Tống Lập làm sao không thể ra tay chứ?"
 
Hạ Ngôn hung hăng siết tay nói.
 
- Tống tộc trường! Lão có biết nguyên nhân đầu đuôi của chuyện này không?
 
Đối mặt với Tống Lập, tuy rằng biểu tình của Tô Cách có chút mất tự nhiên, tuy nhiên cũng không yếu thế, hỏi lại.
 
- Hừ! Đương nhiên biết!
 
Tống Lập vung tay lên.
 
Tống Ngọc Hâm và Vinh tiên sinh khẳng định thêm mắm thêm muối nói một lần. Tống Lập này đương nhiên tin tưởng con mình.
 
- Tô Cách! Ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn tự mình đưa con gái đến Tống gia, sau đó giao người đả thương con ta cho ta xử lý. Bằng không, Tô gia có thể vĩnh viễn biến mất ở thành Tử Diệp!
 
Khẩu khí của Tống Lập dị thường bá đạo. Ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Tô Cách.
 
-Hừ!
 
Tống Ngọc Hâm ở phía sau Tống Lập nhìn chằm chằm Hạ Ngôn với vẻ oán độc. Ánh mắt đỏ, phảng phất như muốn giết người!
 
- Tống tộc trưởng! Hai chuyện này ta đều không thể làm được. Lệnh công tử sở dĩ bị thương, sai ở chính hắn. Tuy nhiên ta chấp nhận xuất tiền điều trị thương thế cho hắn.
 
Tô Cách lắc đầu, cười khổ nói:
 
- Lệnh công tử tuy rằng bị thương rất nhỏ, lại không có chuyện gì, vẫn xin Tống tộc trưởng đại nhân đại lượng.
 
Tô Cách cúi đầu thật sâu, xin lỗi nói.
 
- Ha ha ha
 
Tống Lập lại đột nhiên cười ha ha.
 
- Tô Cách! Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn khờ dại như vậy?
 
- Con ta nếu như có vấn đề, ngươi cho là hiện tại ta còn có thể nói lời vô nghĩa với ngươi hay sao? Tô gia đã sớm bị san bằng phẳng!
 
Tống Lập lạnh lùng nói:
 
- Ta nói hai chuyện này ngươi thật sự làm không được?
 
Nói xong lời cuối cùng, uy thế trên người Tống Lập chậm rãi mạnh dần. Khí thế Đại Linh Sư không giống tầm thường. Đừng nói là người thường, cho dù là người tu luyện bình thường cũng khó ngăn cản!
 
Tô Cách liên tục lui về phía sau vài bước mới đứng vững, tuy nhiên vẫn kiên định nói:
 
- Tống tộc trưởng! Ta thật sự làm không được.
 
- Tốt! Tốt lắm!
 
Tống Lập nhẹ nhàng nâng tay.
 
- Tô Cách! Ngươi phải biết hậu quả!
 
- Tống Lập! Tên hỗn đản ngươi không nên khinh người quá đáng!
 
Lý Nguyên Xuân rít gào một tiếng, nhảy ra.
 
Tống Lập trông thấy một bóng người nhảy ra, linh lực toàn thân "ầm" một tiếng bạo phát ra, sau đó nhìn chăm chú nhìn Lý Nguyên Xuân.
 
- Ngươi.
 
Tống Lập do dự một chút.
 
- Ngươi là người của Học Viện Tử Diệp?
 
- Phụ thân! Hắn là Lý Nguyên Xuân. Gã Lý Nguyên Xuân bên người Viện trưởng!
 
Tống Ngọc Hâm thấp giọng nói.
 
Hắn vừa mới thông qua khảo hạch học viên đặc biệt của Học Viện Tử Diệp, tự nhiên cũng nhận thức Lý Nguyên Xuân, chỉ là hắn có chút buồn rầu. Lý Nguyên Xuân tại sao xuất hiện ở nơi này?
 
- Con không phải nói người đả thương con là một gã nhất cấp dong binh sao? Làm sao mà biến thành Lý Nguyên Xuân?
 
Tống Lập nhíu mày hỏi có chút bất mãn.
 
Sớm biết là Lý Nguyên Xuân, lão sẽ thận trọng! Liên quan đến Viện trưởng Học Viện Tử Diệp, chuyện này có thể trở nên phức tạp. Vốn chỉ là một Tô gia, cho dù diệt, cũng không tính là chuyện quá lớn. Nhưng nếu như liên quan đến viện trưởng Liễu Vân của Học Viện Tử Diệp, chuyện đó càng trở nên tế nhị rồi!
 
Phải biết rằng, Liễu Vân tuy rằng chỉ gần là Chấp sự Thánh điện, nhưng quan hệ giữa ông và Điện chủ là bằng hữu! Trước kia hai người đã là bằng hữu lâu năm. Hơn nữa, nghe nói thực lực hai người cũng gần nhau! Trong Thánh điện, không có bất cứ Chấp sự nào có thể bằng vai phải lứa với Liễu Vân! Thật ra, Liều Vân gần như chính là phó Điện chủ Thánh điện.
 
- Đả thương con chính là nhất cấp dong binh, chính là người thanh niên kia.
 
Bị phụ thân mang theo tâm tình bất mãn hỏi Tống Ngọc Hâm vội chỉ vào Hạ Ngôn, nói.
 
Hạ Ngôn cũng chậm rãi đi ra.
 
- Đúng vậy! Là ta đả thương ngươi!
 
Hạ Ngôn nhìn về phía Tống Ngọc Hâm cười nói.
 
Sắc mặt Tống Lập tối sầm, đôi mắt nhìn Hạ Ngôn với vẻ hung dữ, khí thế toàn thân giống như bị một cơn lốc xoáy hấp thu lập tức thu liễm lại. Sát ý giống như thực chất tràn ngập toàn thân.
 
- Lý Nguyên Xuân! Ngươi muốn thế nào?
 
Ánh mắt Tống Lập từ trên người Hạ Ngôn chuyển hướng về Lý Nguyên Xuân.
 
Lý Nguyên Xuân cười ha ha:
 
- Tống Lập! Có lẽ ngươi cho là Tống gia ngươi ở thành Tử Diệp có thể muốn làm gì thì làm sao? Con trai của ngươi nên quản đi. Vừa rồi không chết, không có nghĩa là một hồi không chết. Hiện tại không chết, không có nghĩa tương lai không chết!
 
- Nói thẳng đi! Tống Lập! Lập tức mang theo người Tống gia của ngươi rời đi.
 
Lý Nguyên Xuân vung tay lên, nói với vẻ không kiên nhẫn
 
Sắc mặt Tống Lập tối đen như mực, một lúc lâu không nói gì.
 
Tô Cách ở bên cạnh, cũng hoảng sợ nhìn Lý Nguyên Xuân. Ông không nghĩ tới Lý Nguyên Xuân cũng dám dùng khẩu khí như vậy nói với Tống Lập, không khỏi nhìn phía Hạ Ngôn, thầm nghĩ: "Bằng hữu của Hạ Ngôn quả nhiên không giống bình thường!"
 
- Phụ thân! Lý Nguyên Xuân này dựa vào Viện trưởng khinh người quá đáng!
 
Tống Ngọc Hâm phẫn nộ nói. Hắn cũng không ngẫm lại, hắn có phải dựa vào gia tộc Tống gia hay khi dễ người thường.
 
- Ngươi câm miệng lại!
 
Tống Lập trừng mắt liếc nhìn chính đứa con của mình.
 
Tống Lập thở ra một hơi, đôi mắt cũng hơi chợt lóe. Trên mặt đột nhiên tràn ra một tia ý cười.
 
- Lý Nguyên Xuân! Ngươi chẳng qua là một gã Linh Sư trung kỳ, chẳng lẽ cũng dám ngăn cản ta.
 
Tuy rằng Tống Lập cười, bất quá răng lại cắn chặc cộp cộp.
 
- Ngươi có thể thử xem!
 
Lý Nguyên Xuân lấy ra đại kiếm phía sau lưng cầm trong tay.
 
- Ha ha ha.
 
Tống Lập dừng một chút, rồi sau đó ngửa mặt lên trời nở nụ cười.
 
- Được rồi! Lý Nguyên Xuân! Hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi biết chênh lệch giữa ngươi và ta lớn bao nhiêu!
 
- Đại trưởng lão! Đi giết tên nhất cấp dong binh kia. Ta đi đối phó Lý Nguyên Xuân này!
 
Tống Lập hơi hơi xoay người nói với lão già ở phía sau. Tống Lập đương nhiên không xuất thủ giết Lý Nguyên Xuân. Lão chỉ muốn cuốn lấy Lý Nguyên Xuân. Quan hệ giữa Lý Nguyên Xuân và Viện trưởng Liễu Vân của Học Viện Tử Diệp không bình thường, lão cũng không dám đánh chết Lý Nguyên Xuân
 
Thế nhưng vây khốn Lý Nguyên Xuân, lão có thể làm được dễ dàng. Lý Nguyên Xuân chính là Linh Sư trung kỳ, mà lão đã là Đại Linh Sư sơ kỳ.
 
- Được!
 
Thân thể lão già kia hơi hơi nhảy lên, liền nhảy lên phía trước, một thanh trường đao trong tay rất nhanh rút ra từ trong vỏ.
 
Lúc này tâm thần Hạ Ngôn đã hoàn toàn ngưng tụ, ánh mắt gần như nhìn chằm chằm lão già này.
 
"Dường như có thực lực Linh Sư hậu kỳ!"
 
Hạ Ngôn cảm giác được linh lực dao động trên người lão già, trong lòng phán đoán.
 
"Lấy thực lực hiện tại của ta, dường như rất khó!" Hạ Ngôn nắm trường kiếm trong tay.
 
"Cường giả Linh Sư hậu kỳ, bình thường cũng có thể phát ra uy lực võ kỹ một ngàn hai trăm độ. Mà ta cũng có thể phát ra uy lực võ kỹ một ngàn độ. Ta phải dựa vào thân pháp!"
 
- Đê tiện!
 
Lý Nguyên Xuân sửng sốt. Tống Lập tự thân đã đến sát bên người hắn, một kiếm đâm vào nơi tim của Lý Nguyên Xuân
 
Một kiếm này dường như cũng không nhanh. Lý Nguyên Xuân có thể né tránh được. Nhưng hắn vừa mới né tránh, ngay sau đó lại một kiếm ép về cổ của hắn. Đầu Lý Nguyên Xuân nghiêng về phía sau, lại né tránh qua.
 
Mỗi một lần Tống Lập công kích, Lý Nguyên Xuân đều có thể né được. Hơn nữa, đều là gian nan lắm mới né được, căn bản không có năng lực trả đòn hay là lao ra khỏi bóng kiếm phong tỏa của Tống Lập.
 
- Vèo!
 
Tiếng xé gió sắc bén mang theo một luồng lực lượng cường đại, đôi mắt Hạ Ngôn nhìn chăm chú vào thân đao trên trường đao trong tay gã đại trưởng lão Tống gia. Một đao này mang theo uy lực gần một ngàn độ!
 
Tốc độ Linh Sư hậu kỳ quả nhiên nhanh hơn nhiều!"
 
Thân thể Hạ Ngôn thoáng nghiêng đi, đao phong sượt qua trước ngực hắn.
 
Bất kể là tốc độ di động hay là tốc độ xuất đao, đại trưởng lão Tống gia này đều nhanh chóng dị thường.
 
Hạ Ngôn cũng căn bản không có thời gian suy tư nhiều thứ. Hơn nữa, lực lượng trên đao phong ngưng tụ không tiêu tan, người ngoài thoạt nhìn dường như là một đao bình thường. Nhưng Hạ Ngôn lại biết, nếu như bị đánh trúng, lực lượng một đao này có bao nhiêu uy lực. Tuy rằng lực lượng vẫn luôn hơn một ngàn độ, nhưng đại trưởng lão lại có thể vẫn luôn khống chế mà không phát ra!
 
Cho nên, Hạ Ngôn thậm chí căn bản không dám trực tiếp dùng vũ khí trong tay lấy cứng đối cứng với đại trưởng lão.
 
- Hả?
 
Đại trưởng lão thoáng kinh ngạc.
 
- Dong binh này có tốc độ thật nhanh!
 
Tốc độ của Hạ Ngôn khiến đại trưởng lão Tổng gia này cũng có chút giật mình.
 
Linh Sư bình thường cũng không như tốc độ như Hạ Ngôn, mà ngay cả Linh Sư hậu kỳ như hắn dường như cũng kém tốc độ Hạ Ngôn một chút!
 
Một luồng đao khí mãnh liệt tràn ra, theo mặt đất trực tiếp chém ra. Nháy mắt, một ít thứ trên con đường bay của đao khí toàn bộ đều bị chém thành hai nửa. Cuối cùng, ngay cả vách tường gian phòng cũng bị đánh thành một lỗ lớn.
 
Tô Cách nhìn thấy hết hồn, chậm rãi thối lui.
 
Ầm ầm ầm.
 
Thân thể Hạ Ngôn nhảy về phía trước, trường kiếm nháy mắt sớm va chạm hơn trăm lần với trường đao của đại trưởng lão. Đốm lửa bắn ra chung quanh, rồi sau đó hai người thoáng tách ra. Sắc mặt ngưng trọng, Hạ Ngôn cảm giác được bàn tay cũng có chút run lên. Mà đại trưởng lão kia lại hưng phấn di động thân thể xông đến đây.
 
"Lực lượng kém một chút, tốc độ hơi nhanh chút nữa, trong phòng này không có lợi cho ta!"
 
Đôi mắt Hạ Ngôn đảo qua, nhìn trong phòng, trong đầu nghĩ biện pháp đưa chiến trường đi ra ngoài.
 
Không gian trong phòng căn bản là không thể thi triển thân pháp!
 
Lợi dụng không gian hẹp ở trong phòng có thể hạn chế tốc độ của Hạ Ngôn!
 
-Ha ha!
 
Đại trưởng lão cười lạnh.
 
- Phanh! Phanh! Phanh!
 
Đại trưởng lão liên tục chém ra vài chục đao. Tuy nhiên lại cũng không bổ về phía thân thể Hạ Ngôn mà là bức Hạ Ngôn dồn về một góc!
 
- Đáng ghét!
 
Hạ Ngôn biết tâm tư của đại trưởng lão Tống gia nhưng lại không có cách nào. Về mặt lực lượng, hắn yếu hơn một ít, liều mạng với đối phương không được. Như vậy cũng chỉ có thể liên tục trốn tránh công kích của đối phương.
 
Dần dần, Hạ Ngôn bị buộc tới một góc trong phòng. Các loại dụng cụ bài trí đều gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến di động thân pháp của Hạ Ngôn.
 
- Hay lắm! Giết hắn đi!
 
Vinh tiên sinh cách đó không xa, bỗng nhiên vỗ tay nói lộ ra vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn với vẻ âm độc, khóe miệng mang theo vẻ cười lạnh.
 
Mà bên kia, Lý Nguyên Xuân cũng bị tộc trưởng Tống Lập của Tống gia từng bước ép sát, căn bản không có biện pháp nào ra tay viện trợ cho Hạ Ngôn!
 
- Nhìn ngươi còn có thể duy trì bao lâu!
 
Một đao chém ra, đại trưởng lão Tống gia cười nói với giọng âm dương quái khí.
 
Hạ Ngôn cũng không lên tiếng, chỉ là cố gắng ngăn trở công kích của đại trưởng lão. Linh lực toàn thân đang không ngừng thúc dục, mỗi một lần ngăn cản đều phải tiêu hao không ít linh lực!
 
- Keng! Keng!
 
Tiếng va chạm kịch liệt!
 
Thi thoảng vũ khí hai người có một lần chính diện va chạm. Không có cách nào, không gian của gian phòng nhỏ hẹp, có đôi khi Hạ Ngôn thật sự tránh không được, đành phải ra sức vận chuyển linh lực ngăn cản! Mỗi một lần ngăn cản như vậy, đều khiến cho khí huyết toàn thân nhộn nhạo!
 
Đại trưởng lão này tuy rằng có thể chém ra uy lực võ kỹ một ngàn hai trăm độ, mà Hạ Ngôn có thể chém ra uy lực võ kỹ một ngàn độ. Chênh lệch hai người khoảng hai trăm độ, nhưng chỉ chênh lệch hai trăm độ, khiến Hạ Ngôn cũng khó chịu.
 
- Xoẹt!
 
Ánh đao chợt lóe, đao phong của đại trưởng lão lướt sát bên tai Hạ Ngôn, đao phong sắc bén sượt qua khiến tai Hạ Ngôn chảy máu!
 
Tuy nhiên Hạ Ngôn cũng không dám phân tâm, sắc mặt vẫn bình tĩnh chống đỡ. Uy lực của Linh La kiếm lúc này cản bản không phát huy được.
 
"Nếu cứ tiếp diễn như vậy, ta sớm hay muộn cũng ngăn không được!" Trong lòng Hạ Ngôn cũng có chút lo lắng, nhưng phòng này.
 
Đột nhiên, Hạ Ngôn nhìn thấy khi đao khí vừa rồi quét ngang, đánh ra một lỗ hổng.
 
"Đúng vậy, phòng này do gỗ chế tạo thành, cũng không chắc chắn, chỉ cần ta phóng kiếm khí ra ngoài hẳn là rất dễ dàng có thể hủy diệt toàn bộ phòng! Đến lúc đó ra bên ngoài trống trải. "
 
Đôi mắt Hạ Ngôn sáng lên.
 
"Như vậy liền có cơ hội!"
 
Linh lực vốn nội liễm đột nhiên bùng nổ trên thân kiếm, lực lượng điên cuồng mãnh liệt hướng về chung quanh gào thét mà ra.
 
Ầm.
 
Toàn bộ phòng đều bắt đầu lay động dữ dội.
 
Kiếm khí từ trên thân kiếm không ngừng phát ra, hơn mười luồng kiếm khí ở trên vách tường trong phòng, bị lưu lại một chỗ hổng to lớn.
 
Thấy Hạ Ngôn làm như vậy, đại trưởng lão Tống gia rất nhanh phát giác mục đích của Hạ Ngôn. Sắc mặt phát lạnh, mày nhăn lại: "Tiểu tử kia muôn hủy diệt phòng, sau đó liền có nhiều không gian có thể lợi dụng thân pháp tránh né."
 
Ngay sau đó, đại trưởng lão gia tăng tiết tấu công kích. Tuy nhiên, lão muốn đánh bại Hạ Ngôn, cũng không phải thoải mái như vậy! Tuy rằng tiết tấu nhanh hơn, nhưng Hạ Ngôn vẫn có thể ngăn cản!
 
Lý Nguyên Xuân cũng tùy thời chú ý Hạ Ngôn. Lúc này, nhìn thấy cách làm của Hạ Ngôn cũng hiểu được, lập tức từ trên đại kiếm của hắn, cũng phát ra từng luồng kiếm khí hỗn loạn.
 
Một lát sau!

 
Ầm
 
Toàn bộ phòng, lung lay muốn đổ, một số cây cột to lớn chống đỡ gian phòng, ầm ầm đổ xuống. Một vùng bụi đất đều xao động, tràn ngập khắp nơi. Tô Cách nhanh chóng khom người nhảy ra ngoài từ một lỗ hổng trên vách.
 
-Mở!
 
Hạ Ngôn đột nhiên hét lớn một tiếng.
 
Rầm.
 
Căn phòng rộng lớn rốt cục ầm ầm đô xuống hoàn toàn. Người ở trong phòng đều dậm chân xuống đất một cái, mạnh mẽ nhảy lên trên mà thoát ra.
 
Vèo vèo.
 
Mấy bóng người đều phá vỡ nóc nhà, tạm thời phi hành lên trên gian phòng ngã xuống.
 
- Đi chết đi!
 
Đại trưởng lão Tống gia chém một đao mạnh mẽ về phía Hạ Ngôn. Một đao này lão hoàn toàn chém ra hết lực lượng linh lực. Một đao hung mãnh dị thường, mang theo tiếng khí bạo liên tiếp, chém giết tới bên người Hạ Ngôn.
 
Ánh mắt Hạ Ngôn thoáng ngưng, thân thể hơi hơi rơi xuống phía dưới, rồi sau đó trường kiếm trong tay cũng hoàn toàn quán chú linh lực toàn thân. Một kiếm mang theo uy lực ngàn độ ngăn cản đao phong trường đao của đại trưởng lão Tống gia.
 
- Hây!
 
Hạ Ngôn cũng hét lớn một tiếng.
 
Lực lượng to lớn trên trường kiếm, thối quét đến như bài sơn đảo hải.
 
Keng
 
Thân kiếm không ngờ không chịu nổi lực lượng, trực tiếp gãy thành hai đoạn. Tiếp theo, thân thể Hạ Ngôn liền bay về phía sau. Mà thân hình đại trưởng lão bỗng dừng lại. Uy lực mà Hạ Ngôn phát ra khiến khí huyết của hắn tạm thời bốc lên, ngực rất khó chịu.
 
"Thực lực tiều tử này thật đúng là mạnh!"
 
Đại trưởng lão hoảng sợ trong lòng nói.
 
Sắc mặt Hạ Ngôn trở nên tái, thân thể không chịu sự khống chế, trực tiếp bay hơn mười thước, mới rơi trên mặt đất, liên tục lui lại mấy thước. Trong tay chỉ còn lại nửa thanh kiếm. Linh lực toàn thân đều không thể lưu thông thông suốt nữa. Thật giống như sợi tơ bị lực lớn làm đứt. Trong lúc nhất thời, ngay cả Tụ Linh huyệt đều không thể khống chế.
 
-Đi chết đi!
 
Đúng lúc này, Tống Ngọc Hâm lại hét lớn một tiếng chói tai xông tới bên người Hạ Ngôn, đâm về phía trước ngực Hạ Ngôn, hắn đã sớm chờ cơ hội!
 
Con ngươi Hạ Ngôn mạnh mẽ co rút lại, nhìn một kiếm này, sẽ đâm xuyên qua ngực!
 
- Vô sỉ!
 
Hạ Ngôn chợt quát một tiếng, thân thể quỷ dị thoáng nghiêng người về phía bên trái, mà thanh kiếm gẫy trong tay thì lật tay đâm ra.
 
Tuy rằng linh lực trong cơ thể không thể lưu thông thuận lợi, nhưng Hạ Ngôn là Linh Sư trung kỳ. Sau khi bị thương lực lượng toàn thân tập hợp bùng nổ, cũng có thể đạt tới uy lực mấy trăm độ. Hơn nữa, tốc độ cũng rất nhanh.
 
-Hự!
 
Tống Ngọc Hâm hừ nhẹ một tiếng.
 
Mặt đất ầm ầm, biểu tình dần dần đọng lại, cúi đầu nhìn trước ngực, một thanh đoản kiếm chi còn lại chuôi kiếm ở bên ngoài. Mà trường kiếm trong tay hắn đảm chệch vạt áo Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn thậm chí có thể cảm giác được hàn ý trên trường kiếm, thân kiếm của Tống Ngọc Hâm gần như dán lên da thịt.
 
Khí lực bản thân đều giống như bị rút sạch. Vừa rồi, thanh kiếm này chỉ kém không đến một cm thì có thể đâm vào trái tim hắn. Nếu không phải vào phút cuối, Hạ Ngôn tinh tế không chế co rút cơ ngực. Cho dù hắn có nghiêng người, một kiếm này cũng có thể đâm xuyên qua lồng ngực hắn.
 
Nơi yết hầu Tống Ngọc Hâm khô khan của phát ra mấy tiếng, rồi sau đó thân thể chậm rãi ngã xuống với vẻ không cam lòng.
 
- Ngọc Hâm!
 
Đại trưởng lão vận chuyển linh lực một vòng, nhìn thấy Tống Ngọc Hâm ngã xuống, chấn động, liền hét lớn một tiếng, tiếp theo thân thể nhanh chóng vọt đến.
 
Tống Lập kia ở phía xa xa cũng nghe được, xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy đứa con Tống Ngọc Hâm ngã trước mặt Hạ Ngôn, trong đôi mắt bắn ra hai luồng hàn quang, vốn thân ảnh đang giằng co với Lý Nguyên Xuân, giống như một luồng khói nhẹ trong nháy mắt bay tới trước người Hạ Ngôn.
 
Tuy rằng đại trưởng lão Tống gia di động trước, hơn nữa khoảng cách vốn gần Hạ Ngôn nhất, nhưng vẫn không tới trước tộc trưởng Tống Lập. Cường giả có cảnh giới Đại Linh Sư, tốc độ nhanh hơn Linh Sư nhiều. Mà ngay cả Hạ Ngôn, cũng chưa thấy rõ Tống Lập làm sao đến bên người mình.
 
- Hâm nhi!
 
Bóng dáng Tống Lập dừng lại, nhìn thấy Tống Ngọc Hâm té trên mặt đất với thanh kiếm gẫy găm trên ngực, hơn nữa Tống Ngọc Hàm vẫn đang mở hai mắt. Trong đôi mắt kia tràn ngập vẻ không cam lòng!
 
- Không!
 
Tống Lập bi thương kêu một tiếng, âm thanh giống như muốn phá vỡ tầng mây, cự ly truyền ra rất xa.
 
- Ngươi. phải. chết!
 
Đôi mắt Tống Lập mạnh mẽ chuyển hướng về phía Hạ Ngôn, rống giận từng chữ một, tiếp theo đó một kiếm liền đâm tới Hạ Ngôn. Tốc độ cực nhanh, Hạ Ngôn thậm chí căn bản không cảm giác được kiếm phong! Mắt thấy Hạ Ngôn cũng bị đánh chết!
 
Đúng lúc này, đột nhiên một luồng lực lượng quỷ dị xuất hiện ở bên người Hạ Ngôn. Luồng lực lượng này, vững vàng ngăn chặn lại Tống Lập ra sức đánh ra một kiếm dưới cơn thịnh nộ.
 
-Hả?
 
Tống Lập kinh hãi mạnh mẽ chuyển ánh mắt về phía người bên cạnh.
 
Lúc này, một lão già xuất hiện bên cạnh Hạ Ngôn. Ánh mắt Hạ Ngôn thoáng ngưng, thấp giọng nói trong miệng:
 
- Sư phụ!
 
Người vừa mới xuất hiện chính là Viện trưởng Học Viện Tử Diệp, Liễu Vân!
 
- Ngươi.
 
Vừa rồi Tống Lập rất đau lòng. Tuy nhiên hiện tại lại hoảng sợ nhìn Hạ Ngôn và Liễu Vân.
 
- Sư phụ?
 
- Đúng! Tống Lập! Vì sao ngươi muốn giết đệ tử ta?
 
Đôi mắt Liễu Vân nhìn về phía Tống Lập, hỏi với giọng điệu lạnh nhạt. Tiếp theo, Liễu Vân vươn tay kéo Hạ Ngôn lại.
 
- Các. Các ngươi.
 
Tống Lập thấy Liễu Vân và Hạ Ngôn, khiếp sợ trong lòng. Trong đầu trống rỗng, rồi sau đó ánh mắt dừng trên thi thể Tống Ngọc Hâm, một niềm bi thương giống như trái tim muốn vỡ ra.
 
Đại trưởng lão Tống gia, còn có Vinh tiên sinh, đều tới bên người Tống Lập. Lý Nguyên Xuân cũng tới bên người Liễu Vân.
 
Người Tô gia đều kinh ngạc nhìn sáu người trong sân, còn có thi thể Tống Ngọc Hâm.
 
Tâm Hạ Ngôn buông lỏng, coi như hiểu rõ trước kia vì sao vẻ mặt Lý Nguyên Xuân vẫn rất nhẹ nhàng. Nguyên lai hắn biết Viện trưởng Liễu Vân xuất hiện.
 
- Tống Lập! Vì sao ngươi muốn giết chết đệ tử Hạ Ngôn của ta?
 
Đôi mắt Liễu Vân hơi hơi rung, lại hỏi một câu với vẻ lạnh nhạt. Tuy nhiên, lúc này đây khi hỏi ra, khí tức ông đột nhiên bùng nổ, toàn bộ áp chế Tống Lập!
 
Khí thế của cường giả Linh Tông, căn bản không thể tưởng tượng. Giờ khắc này Tống Lập cảm giác được mình cũng không thể hít thở.
 
- Hắn. Hắn giết con ta!
 
Tống Lập xuất ra khí lực toàn thân, mới hô ra được mấy từ.
 
Liễu Vân nhìn thi thể trên mặt đất, nói với vẻ khinh miệt:
 
- Đáng chết! Hừ! Học viên của Học Viện Tử Diệp không nên có người như vậy!
 
- Hạ Ngôn! Con làm đúng lắm.
 
Liễu Vân mỉm cười nhìn Hạ Ngôn.
 
Hiện tại Hạ Ngôn cũng không có một chút khí tức nào, ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn, chỉ có thể cười cười.
 
"Linh Sư vốn cũng sẽ thoát lực!" Ý niệm trong đầu Hạ Ngôn hiện lên.
 
- Tống Lập! Chuyện hôm nay ta sẽ không lập tức truy cứu. Ngươi mang người của ngươi về đi. Sau này hãy kêu con cháu Tống gia thu liễm một chút!
 
Liễu Vân xua tay nói với Tống Lập đang suy nghĩ xuất thần.
 
- Tộc trưởng.
 
Đại trưởng lão thấy Tống Lập không phản ứng, vội kêu lên một tiếng.
 
Lúc này thân thể Vinh tiên sinh đều khẽ run nhè nhẹ, không dám ngẩng đầu.
 
- Tộc trưởng! Chúng ta trở về đi!
 
Đại trưởng lão vươn tay nhẹ nhàng kéo Tống Lập một hồi.
 
Lúc này Tống Lập mới từ ngơ ngẩn phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt đờ đẫn nhìn đại trưởng lão. Rồi sau đó, Tống Lập ôm thi thể của Tống Ngọc Hâm, chậm rãi đi đến cánh cổng Tô gia.
 
Sau khi người Tống gia rời đi!
 
Tô Cách, Tô Cầm đều mang theo cảm xúc kinh ngạc vạn phần, rồi tới bên người Hạ Ngôn.
 
- Bái kiến Viện trưởng đại nhân!
 
Tô Cách cung kính nói.
 
Viện trưởng Học Viện Tử Diệp, bình thường hắn ngay cả nhìn thấy cũng rất khó. Mà hiện tại, Viện trưởng Liễu Vân đứng trước mặt hắn.
 
"Hạ Ngôn dĩ nhiên là đệ tử của Viện trưởng Học Viện Tử Diệp".
 
Tô Cầm với đôi mắt đẹp nhìn Hạ Ngôn.
 
"Khó trách thực lực của hắn mạnh mẽ như vậy chứ"
 
Thành Tử Diệp quản hạt hơn hai mươi quận thành, mấy trăm thành trấn, vài ngàn thôn trang. Chỉ sợ người không biết Viện trưởng Học Viện Tử Diệp cũng không nhiều lắm. Cho dù là mấy chủ thành lân cận và người tu luyện cũng hiểu rõ lực lượng của Học Viện Tử Diệp!
 
Học Viện Tử Diệp là học viện hàng đầu của đại lục. Danh tiếng của Viện trưởng học viện này tuyệt đối không dưới Điện chủ Thánh điện ở thành Từ Diệp.
 
Cũng khó trách sau khi Tô Cách biết thân phận của Liễu Vân, kinh ngạc đến toàn thân đều run nhè nhẹ. Tuy rằng ông là thương nhân. nhưng cũng hay thường giao lưu với ngưởi tu luyện!
 
Tụ Linh huyệt của Hạ Ngôn lúc này đã bắt đầu chậm rãi phóng xuất ra linh lực. Trải qua một hồi nghỉ ngơi sắc mặt của Hạ Ngôn đã khôi phục vẻ hồng nhuận. Mới vừa rồi một hồi cứng rắn đối mặt với đại trưởng lão Tống gia khiến cho toàn thân kinh mạch của Hạ Ngôn đều không ngừng chấn động. Tuy rằng chỉ kém uy lực võ kỹ hai trăm độ nhưng nhưng hai trăm độ này rất quan trọng.
 
Liễu Vân và Tô Cách khách sáo vài câu, ánh mắt chuyển về phía Hạ Ngôn.
 
- Hạ Ngôn! Mới vừa rồi con đấu với trưởng lão Tống gia, có cảm ngộ gì không?
 
Liễu Vân cười khẽ hỏi.
 
- Cảm ngộ?
 
Hạ Ngôn sửng sốt
 
Tỷ đấu kịch liệt vạn phần vừa rồi chỉ cần phân tâm thì sẽ vô tình bị đánh chết. Lúc ấy Hạ Ngôn cũng không dám phân tâm. Cho dù tập trung toàn bộ tinh thần cũng hung hiểm vạn phần. Với thân pháp của Hạ Ngôn miễn cưỡng mới có thể chống được.
 
Nhìn vào phòng tiếp khách Tô gia, biểu tình Hạ Ngôn kinh ngạc, bắt đầu nhớ về cuộc tỷ đấu vừa rồi với đại trưởng lão Tống gia.
 
- Không cần vội sau khi trở về, hãy cẩn thận suy nghĩ một chút. Ta tin rằng, con nhất định lĩnh ngộ một vài thứ! Tỷ đấu với cường giả tất nhiên sẽ có thu hoạch nhất định! Nhất là chân chính trong sinh tử chém giết!
 
Liễu Vân hơi híp mắt, cười nói.
 
Trên Đại Lục Long Chi, có không hề ít ngưởi tu luyện cực đoan, vẫn luôn tìm cưởng giả tỷ đấu. Mà bản thân ở trong loại tỷ đấu không ngừng mạnh hơn! Võ kỹ của bọn họ cũng đều có sát khí tràn ra chung quanh, đao kiếm còn chưa rời khỏi vỏ thì sát khí đã tràn ngập!
 
Hạ Ngôn gật gật đầu, đôi mắt lộ vẻ kiên định.
 
- Tô lão gia! Chúng ta cáo từ!
 
Liễu Vân cũng không muốn chờ ở nơi này, cho nên chuẩn bị cáo từ.
 
Tô Cách vội nói:
 
- Liễu Viện trưởng! Sắc trời cũng đã không còn sớm, không bằng hãy dùng tiệc tối tại đây đi?
 
Tô Cách nhìn sắc trời.
 
Giữa trưa sau khi Hạ Ngôn đánh lui Tống Ngọc Hâm, qua hai canh giở, tộc trưởng Tống Lập của Tống gia mới mang theo người đến. Sau đó hai bên so đấu một hồi sắc trời đã có chút chuyển tối.
 
Liễu Vân xua tay cười nói:
 
- Không cần phiền toái chúng ta đây cáo từ!
 
- Liễu Viện trưởng! Vừa rồi Hạ Ngôn bị thương rất nhỏ trong lúc tỷ đầu, không bằng cho Hạ Ngôn nghỉ ngơi một ngày ở nơi này, chờ thân thể hắn khôi phục tốt hơn rồi hãy đi!
 
Tô Cầm cất tiếng nói trong trẻo về phía Liễu Vân.
 
Ngay từ đầu, người Tô gia cũng không có hy vọng quá lớn vào Hạ Ngôn, rồi sau đó Hạ Ngôn đánh lui Tống Ngọc Hâm, rồi lúc nãy giao thủ với đại trưởng lão Tống gia, rồi sau đó giết chết Tống Ngọc Hâm, thời khắc mấu chốt Viện trưởng Liễu Vân xuất hiện.
 
Tất cả mọi thứ đều khiến cha con Tô gia lòng vui dị thường.
 
Từng cái không thể được nối tiếp nhau, khiến Tô Cách, Tô Cầm đến bây giở cũng không thể bình tĩnh lại. Hạ Ngôn với niên kỉ còn trẻ, còn có thực lực cường đại như thế. Hơn nữa, hiện tại lại quan hệ đặc thù với Tô gia, Tô Cách và Tô Cầm vui sướng vạn phần.
 
Có thể kết bạn với một gã Linh Sư, đều đã khiến Tô Cách vui mừng rồi, càng đừng nói là một gã Linh Sư có thực lực mạnh như thế. Càng quan trọng hơn là sau lưng gã Linh Sư này, là Viện trưởng Liễu Vân của Học Viện Tử Diệp! Có những người này, Tô Cách cũng không e ngại Tống gia nữa. Lúc nãy Tống gia còn không phải ngoan ngoãn rời đi sao? Căn bản là ngay cả một câu phản bác cũng không dám nói ở trước mặt Liễu Vân, chính là tộc trưởng Tống Lập của Tống gia, quả thật không có tư cách nói chuyện! Lão biết rõ, cho dù Liễu Vân muốn diệt trừ toàn bộ Tống gia, cũng không cần hao phí thời gian quá lâu.
 
Đừng nhìn Tống gia là tứ đại gia tộc ở thành Tử Diệp, nhưng nếu so với Học Viện Tử Diệp, vậy căn bản cũng không tính là gì!
 
Diệt một trong tứ đại gia tộc thì vẫn còn ba cái! Căn bản không ảnh hưởng quá lớn.
 
Nghe Tô Cầm nói như vậy, Liễu Vân thoáng trầm ngâm, nhìn về phía Hạ Ngôn.
 
- Cũng được! Hạ Ngôn! Ngươi ở Tô gia nghỉ ngơi một đêm, qua hai ngày thì đi học viện nha!
 
Thấy Liễu Vân đồng ý, Tô Cách và Tô Cầm đều vui vẻ nhìn về phía Hạ Ngôn.
 
Mày Hạ Ngôn rất nhẹ cau lại, chậm rãi gật đầu nói:
 
- Dạ! Vậy hôm nay con không đi nữa!
 
Tối nay, liền có thể nhớ lại toàn bộ quá trình chém giết cùng với trưởng lão Tống gia!
 
- Nguyên Xuân! Chúng ta đi thôi!
 
Liễu Vân nói với Lý Nguyên Xuân.
 
Lý Nguyên Xuân gật đầu một cái thật mạnh, rồi sau đó cười nói ha ha với Hạ Ngôn:
 
- Lão đệ! Thực lực của đệ thật sự là mạnh. Trưởng lão Tống gia kia có cảnh giới Linh Sư hậu kỳ. Đệ có thể giao thủ với hắn trong thời gian dài mà không bại thật sự khiến ta.
 
- Ha ha ha.
 
Cuối cùng, Lý Nguyên Xuân cũng không nói tiếp. Nếu như hắn giao thủ với đại trưởng lão Tống gia, khẳng định duy trì thời gian không được bao lâu.
 
Hạ Ngôn lắc đầu nói:
 
- Đệ cũng bằng vào thân pháp mới có thể duy trì lâu như vậy!
 
- Lão đệ! Đệ hiện tại vẫn còn trẻ, tiền đồ sau này không thể hạn lượng nha!
 
Con ngươi Lý Nguyên Xuân sáng lên, mạnh mẽ gật đầu một cái.
 
Liễu Vân đã đi về phía cánh cổng. Lý Nguyên Xuân đi đến bên người Hạ Ngôn, vỗ nhẹ một cái, rồi sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.
 
Tô Cách vội vàng đi theo, khom người tiễn hai người đi ra ngoài. Chờ khi Tô Cách quay về, Tô Cầm đỡ Hạ Ngôn đứng lên. Tiểu Hoa đứng cạnh ánh mắt thỉnh thoảng chuyển đến người Hạ Ngôn. Tuy rằng Hạ Ngôn đang khôi phục linh lực, tuy nhiên kinh mạch toàn thân đã bị chấn động, cũng cần nghỉ ngơi một đêm cho tốt. Nếu không phải kinh mạch Hạ Ngôn cứng rắn vượt xa Linh Sư bình thường, e rằng sớm đã nằm xuống.
 
Cuối cùng sau khi cứng rắn đối đầu với đại trưởng lão Tống gia, nếu là Linh Sư bình thường, căn bản không có khả năng tránh đi một kiếm của Tống Ngọc Hâm, cũng không có năng lực xuất kiếm đánh chết Tống Ngọc Hâm. Nhưng quang điểm trong linh lực của Hạ Ngôn, khiến cho kinh mạch của Hạ Ngôn cứng cỏi hơn Linh Sư bình thường, mới có thể tại thời điểm cuối cùng bộc phát ra linh lực cường đại đánh chết Tống Ngọc Hâm.
 
- Hạ Ngôn tiên sinh! Hôm nay nếu như không có ngươi thì trên dưới một nhà ta chỉ sợ cũng trốn không thoát độc thủ của Tống gia.
 
Tô Cách nhìn Hạ Ngôn với vẻ mặt ngưng trọng.
 
- Tô lão gia! Ông không cần khách khí như thế!
 
Hạ Ngôn mỉm cười nói.
 
- Ha ha!
 
Tô Cách vuốt chòm râu cười cười.
 
- Cầm nhi! Con đưa Hạ Ngôn tiên sinh đi theo ta!
 
Nói xong, Tô Cách xoay người đi về phía trái.
 
Hạ Ngôn có chút nghi hoặc nhìn Tô Cầm, không biết Tô Cách muốn dẫn hắn đi đâu? Tuy nhiên hắn vẫn cùng Tô Cầm đi theo phía sau Tô Cách.
 
Phòng tiếp khách bị làm sập, bốn người trực tiếp tới chỗ ở của Tô Cách!
 
- Tiểu Hoa! Ngươi ở bên ngoài chờ ta!
 
Tô Cách nói với Tiểu Hoa.
 
Tiểu Hoa dùng ánh mắt mê hoặc nhìn ba người, gật gật đầu.
 
Đi theo Tô Cách, Hạ Ngôn và Tô Cầm đều tiến vào phòng, rồi sau đó, Tô Cầm quay lại đóng cửa phòng. Tô Cách đi đến góc vách tường, nhẹ nhàng vỗ trên vách tường.
 
- Cạch. cạch.
 
Một hồi âm thanh đá va chạm từ bên trong truyền ra.
 
Hạ Ngôn kinh ngạc nhìn biến hóa trên vách tường kia, chỉ thấy từ trên vách trên, không ngờ chậm rãi hình thành một cánh cửa. Rồi sau đó, cánh cửa này tự động mở ra. Một vùng hào quang màu xanh biếc bắn ra. Đôi mắt Hạ Ngôn nhẹ nhàng nhấp nháy, trái tim nhanh chóng nhảy lên. Mà thân thể Tô Cách đi vào trong vách trên tìm tòi, từ trong đó lấy ra một chiếc hòm màu xanh biếc. Những quang mang màu lục này, liền từ trên hòm phát tán ra, những hào quang này rất dịu dàng!
 
- Đây là.
 
Hạ Ngôn nghi hoặc hỏi.
 
- Hạ Ngôn tiên sinh! Đây là một quyển bí tịch!
 
Tô Cách chậm rãi nói trên mặt mang theo vẻ tươi cười.
 
- Hạ Ngôn! Bí tịch này, phụ thân ta đã cất dấu ba mươi năm!
 
Tô Cầm ở bên cạnh cười nói.
 
- Bí tịch?
 
Hạ Ngôn ngẩn ra!
 
Một quyển bí tịch không ngờ đặt trong cái hộp như vậy. Chỉ là cái hộp này e rằng cũng vô giá! Hộp ngọc bích này đưa lên phòng đấu giá, tuyệt đối có thể bán ra một cái giá ở trên trời. Mà quyển bí tịch này lại đặt trong một cái hộp như vậy, vậy rốt cục là bí tịch gì?
 
- Chẳng lẽ là bí tịch Thiên cấp?
 
Hạ Ngôn thầm thì nói.
 
Bí điển Nhân cấp không có khả năng đặt trong hộp ngọc bích như vậy. Nghe thấy giọng nói của Hạ Ngôn, Tô Cách mỉm cười, lắc đầu, chậm rãi mở hòm ra. Từ trong đó, Tô Cách lấy ra một tảng đá! Hạ Ngôn nhìn thấy, đồng dạng là một tảng đá màu lục.
 
- Không phải bí tịch sao? Làm sao biến thành tảng đá chứ?
 
Hạ Ngôn kinh ngạc trong lòng, không khỏi nhíu mày. Vừa rồi, Tô Cách rõ ràng nói là bí tịch mà!
 
- Hạ Ngôn tiên sinh! Ngươi nhìn kỳ lại xem!
 
Tô Cách đưa tảng đá đến trước mặt Hạ Ngôn với biểu tình ngưng trọng.
 
Hạ Ngôn chần chờ tiếp nhận, lúc này vừa nhìn thấy bèn chấn động. Trên tảng đá này không ngờ được khắc một dòng chữ! Mà trên mặt tảng đá dĩ nhiên là do kim tuyến liên kết. Tảng đá là một mảnh ngọc thạch dùng kim tuyền kết hợp.
 
Lúc này vừa nhìn thấy, Hạ Ngôn không thể không thấy kinh ngạc!
 
- Đây là bí tịch gì mà kỳ lạ như vậy? Hạ Ngôn hỏi với vẻ kinh ngạc.
 
Cho dù tâm tình Hạ Ngôn có trầm ổn, lúc này cũng không thể không kinh ngạc, không thể không kích động hưng phấn!
 
- Đây là một quyển bí điển Thần cấp! Ta đã dấu kỹ ba mươi năm, hôm nay cuối cùng gặp được người đáng được có nó!
 
Tô Cách thoạt nhìn rất cao hứng.
 
Vuốt vuốt chòm râu của mình, đôi mắt lóe sáng nhìn Hạ Ngôn, Tô Cầm cũng động dạng nhìn Hạ Ngôn với ánh mắt mê ly!
 
- Bản bí điển Thần cấp này là gia gia ta truyền lại cho ta, đáng tiếc thiên tư ta có giới hạn nên không thể trở thành người tu luyện! Càng không thể tu luyện! Nghe gia gia ta nói bản bí tịch này cũng là trong lúc vô ý ông đạt được. Gia gia của ta cũng là một người tu luyện, tuy nhiên ông chỉ có cảnh giới Hậu Thiên đỉnh. Năm đó trong lúc vô ý ông đã tìm được bản bí tịch này trên thi thể một người, mà thần không hay quỷ không biết dấu đi. Đáng tiếc, bởi vì thực lực của bản thân ông còn hạn chế nên không thể tiến hành tu luyện!
 
Tô Cách đã bắt đầu nhớ lại chuyện xưa.
 
Hạ Ngôn nhìn lại bản bí tịch bằng ngọc bích trong tay, trong lòng cảm xúc phập phồng! Bí tịch Thần cấp cho dù là trong học viện Tử Diệp cũng không có. Có thể thấy, giá trị một quyển bí tịch Thần cấp rốt cục có bao nhiêu chứ! Những Đại Linh Sư, cường giả Linh Tông, e rằng đều đỏ mắt vì bí tịch Thần cấp.
 
- Hạ Ngôn! Phụ thân muốn tặng bí tịch này cho huynh!
 
Tô Cầm ở bên cạnh, đôi mắt đẹp chớp chớp nhìn Hạ Ngôn dịu dàng nói. Khi nói chuyện, sắc mặt hơi hơi chuyển đỏ, cũng không biết có phải muốn sớm nói ra lời này hay không?
 
Tuy nhiên, Hạ Ngôn cũng không để trong lòng lời nói lúc sáng của nàng.
 
- Đúng vậy! Hạ Ngôn tiên sinh! Xin cậu hãy nhận bản bí tịch này.
 
Tô Cách nói với vẻ kiên định, trên mặt cũng lộ ra sắc đỏ!