Linh La Giới

Chương 154: Xin Lỗi

Nhất Kiệt cảm thấy trong nháy mắt khí thế trên ngưồi Hạ Ngôn phát sinh biến hoá rất lớn. Vẻ mặt đột nhiên ngưng trọng. Bản thân hắn là đệ tử cao cấp, là cường giả hậu thiên đỉnh phong!
 
"Nhất Kiệt ngươi sẽ không hối hận chứ?" Hạ Ngôn nhìn Nhất Kiệt lạnh lùng nói "Ta, tên gọi Hạ Ngôn!"
 
"Hạ Ngôn?" Nhất Kiệt thân mình chấn động, "Ngươi chính là người ngày hôm qua viện trưởng thu nhận làm đệ tử? Ngươi là. Hạ Ngôn?"
 
Đám người Nhất Kiệt tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên! Sáng ngày hôm qua khi đang tiến hành khảo hạch viện trưởng đã xuất hiện và thu nhận một tên đệ tử. Tin tức này đã truyền đi khắp học viện.
 
Hạ Ngôn nghe Nhất Kiệt nói trong lòng có chút rung động, hắn không nghĩ tin tức lại lan truyền nhanh như vậy.
 
"Không sai!" Bất chợt Hạ Ngôn gật đầu nói.
 
"Ha ha!" Nhất Kiệt cười ha ha, ánh mắt ngưng trọng nói: "Đệ tử mà viện trưởng tự mình thu nhận, ta cũng muốn xem ngươi rốt cuộc có năng lực ra sao!"
 
Vừa nói xong thanh hắc côn trong tay Nhất Kiệt đã vù vù quét tới " Vút. Vút", một côn quét ngang, mang theo tàn ảnh và âm thanh xé gió.
 
Tất cả mọi người sắc mặt khẽ biến!
 
" Giáo sư, người nói Hạ Ngôn có thể là đối thủ của đệ tử cao cấp kia không?"
 
Một tên đệ tử bên người Đái Kỳ lên tiếng hỏi. Các thành viên khác trong nhóm toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên ngưồi Đái Kỳ.
 
Những đệ tử này đương nhiên mong rằng Hạ Ngôn sẽ thắng. Cho dù như thế nào bọn họ cũng coi Hạ Ngôn như đại diện cho những đệ tử sơ cấp. Nếu bọn họ có đủ thực lực thì sẽ hận là không thể tiến tới cho bọn đệ tử cao cấp này một bài học.
 
" Ta cũng không biết!" Đôi mắt đẹp của Đái Kỳ chăm chú nhìn Hạ Ngôn, trong lòng thấp thỏm.
 
Nàng cảm thấy Hạ Ngôn không hề yếu nhược như trong tưởng tượng của mình. Có lẽ nàng đã đánh giá Hạ Ngôn quá thấp!
 
"Nhưng vì sao hắn ngay cả danh ngạch khảo hạch đệ tử học viện cũng không đạt được? Cuối cùng phải nhờ có quan hệ với viện trưởng mới có thể trở thành đệ tử của học viện mà không cần thông qua khảo hạch!" Đái Kỳ mày liễu khẽ nhăn, trong lòng nghi hoặc.
 
Đái Kỳ cũng như một số giáo sư và đệ tử khác, bọn họ đều biết Hạ Ngôn nhờ có quan hệ đạc biệt với viện trưởng cho nên mới có thể trở thành đệ tử của học viện. Chứ không phải nhờ vào thực lực của chính mình thông qua khảo hạch của học viện để trở thành đệ tử.
 
"Tên Nhất Kiệt kia, thực lực rất mạnh. Vừa rồi hắn xuất thủ với Chu Lan Đức, chỉ dùng một chiêu đã kích bại Chu Lan Đức. Nếu thay vào đó là ta giao thủ với hắn, không biết có thể đỡ nổi mấy chiêu! Một gã đệ tử sơ cấp thấp giọng hoảng sợ nói.
 
Nhưng người khác trong đầu lúc này ý nghĩ cũng không khác biệt lắm! Họ thấy công kích vừa rồi của Nhất Kiệt cũng cảm giác được chính mình không thể là đối thủ của hắn.
 
"Bắt đầu đi!" Nhất Kiệt hét lớn một tiếng, trường côn màu đen trong tay mang theo âm thanh xé gió lao đi, liền có một đạo khí lãng quét ra bốn phía, làm bụi đất và lá cây trên mặt đất bị thổi tung lên, khí thế làm cho người ta sợ hãi.
 
Trên mặt Hạ Ngôn vẫn là nụ cười lạnh lùng, không hề nhúc nhích, đứng nguyên tại chỗ. Nhưng lúc này trường kiếm trong tay liền buông xuống.
 
Mọi người thấy một màn này đều lộ ra thần sắc khó hiểu.
 
"Chẳng lẽ, Hạ Ngôn sợ Nhất Kiệt đến nỗi ngay cả vũ khí cũng cầm không nổi sao?" Có người thấp giọng nói.
 
"Không xong rồi, Hạ Ngôn chân mền ra hay sao? Hắn sao còn chưa có động tác gì?"
 
"Hắc hắc, mới vừa rồi cón ngông cuồng như vậy, bây giờ lại nhuyễn như con sên!" Nhìn Hạ Ngôn, nhất kiệt lạnh lùng cười. Nội lực trong người vẫn không ngừng vận chuyển, mỗi bước chân nội lực phát ra ngày càng khổng lồ.
 
"Bộp!"

 
Nhất Kiệt đột nhiên nhảy cao lên, thân mình hướng về phía Hạ Ngôn! Cả người đều bay trên không trung, phía trước là vô số côn ảnh, đem toàn thân Hạ Ngôn bao trùm trong đó.
 
"Hảo côn pháp"
 
Rất nhiều người thấy Nhất Kiệt trước tiếp dùng trường côn đánh về phía Hạ Ngôn. Cho dù không bị đánh trúng nơi yếu hại cũng nhất định sẽ bị thương.
 
"Tên Nhất Kiệt này, quả thật dám đánh đệ tử của viện trưởng, đối với đệ tử do viện trưởng thu nhận cũng không thèm bớt đi một phần khí lực." Tên giáo sư khoảng hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt chợt lóe, vừa cười vừa nói.
 
"Bộp"
 
Ngay lúc này mọi người thấy côn ảnh dường như đã đánh lên trên người Hạ Ngôn, thậm chí còn nghe thấy như có âm thanh trường côn đánh lên da thịt. Nhưng có điều kỳ quái là, bạch sắc thân ảnh của Hạ Ngôn không vì trúng một côn vừa rồi mà ngã xuống, mà là.
 
Bạch sắc thân ảnh quỷ dị chớp động một cái từ trong trùng điệp côn ảnh đột nhiên lao ra.
 
Nguyên bản Hạ Ngôn đã bị đối phương dùng trường côn phong kín, không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau Nhất Kiệt.
 
Trong mắt mọi người, thấy Hạ Ngôn nhấc chân lên đạp vào phía sau Nhất Kiệt một cước!
 
Động tác vô cùng thong thả, tất cả mọi người quanh đấy đều thấy rất rõ ràng. Một cước chậm rãi kia. Dĩ nhiên là đặt trên cái mông của Nhất Kiệt! Nhất Kiệt căn bản không có cơ hội tránh né nhìn Hạ Ngôn thật giống như là đi tản bộ, một cước vừa đạp ra rồi lại chậm rãi thu hồi lại.
 
Côn ảnh biến mất. Thân thể Nhất Kiệt tung lên không trung, tứ chi duỗi ra nhìn như con cóc, sau đó rất nhanh rơi mạnh xuống đất"oanh" một tiếng, làm cho bụi bay mù mịt.
 
Mọi người đang quan sát ở xung quanh, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong lúc nhất thời không có một ai lên tiếng.
 
Thậm chí ngay cả những đồng bạn của Nhất Kiệt trợn tròn mắt, không biết rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra?
 
Tràng cảnh vừa rồi thật giống như Nhất Kiệt và Hạ Ngôn phối hợp với nhau vậy, cam tâm tình nguyện để cho Hạ Ngôn đạp một cước. Nếu không nghe cuộc đối thoại của hai người ngay trước đó thì không thể tin đây là một cuộc luận bàn, mà chỉ có thể nghĩ rằng đây là một màn biểu diễn.
 
"Nhất Kiệt, chẳng lẽ đã nhớ ra Hạ Ngôn là đệ tử của viện trưởng sao?" Có người trong miệng lẩm bẩm.
 
Bất quá mọi người liền bác bỏ ý nghĩ này, mới vừa rồi Nhất Kiệt còn nói ra những lời khó nghe như vậy, cũng chẳng cấp cho Hạ Ngôn chút mặt mũi nào. Hơn nữa mọi người cẩn thận nghĩ lại thì thấy Nhất Kiệt không hề lưu thủ. Thế công của hắn đối với Hạ Ngôn còn mạnh hơn lúc giao thủ cùng Chu Lan Đức rất nhiều. Côn ảnh phô thiên cái địa ban nãy không phải là giả.
 
Chỉ là, Hạ Ngôn làm thế nào làm từ trong trùng điệp côn ảnh kia lao ra?
 
Ngay cả Đái Kỳ lúc này cũng có chút buồn bực nhíu mày!
 
Hạ Ngôn cũng chưa dừng lại mà dưới chân khẽ điểm một cái, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh màu trắng thoáng cái đã tới bên người Nhất Kiệt, tiếp tục lại đã ra một cước nữa. Nhất Kiệt lúc này cũng không thể tránh thoát được, cả người lại bay lên rơi trúng một bụi cây thấp nhỏ cách đó mười thước trong rừng cây.
 
Mấy tên đồng bạn của Nhất Kiệt sắc mặt đại biến, ánh mắt hướng tới Hạ Ngôn, vũ khí trong tay dương lên muốn phát động công kích.
 
Hạ Ngôn cười lạnh, thanh âm hướng tới bụi câu nhỏ trong rừng lạnh lùng nói:" Ta đã nói rồi, ngươi sẽ phải hối hận vì những gì ngươi đã nói!"
 
Chu Lan Đức chứng kiến một màn này hết sức sửng sốt, thật không dám tin vào mắt mình nữa! Vừa rồi hắn cùng Nhất Kiệt giao thủ, căn bản là không hề có lực hoàn thủ. Mà Nhất Kiệt lúc này như đã trở thành một người hoàn toàn khác, cũng không hề có một chút lực nào hoàn thủ.
 
Chênh lệch, sao lại quá lớn như vậy?
 
Hạ Ngôn đi tới bên cạnh Chu Lan Đức, bàn tay vỗ nhẹ bờ vai của hắn, khí tức sắc bén lạnh lùng ban nãy đã hoàn toàn tiêu tán.
 

"Chu Lan Đức hôm đó, ở tửu lâu, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta!" Hạ Ngôn cười cười nói.
 
Chu Lan Đức cứng người, nhớ tới những gì hôm đó nói với Hạ Ngôn ở tửu lâu, sắc mặt trở lên ửng hồng.
 
Bây giờ khi chứng kiến thực lực của Hạ Ngôn, chỉ sợ cho dù giao tranh với mấy tên hộ vệ kia một lúc, chưa chắc đã thất bại. Tên Nhất Kiệt này, cũng là một cường giả hậu thiên đỉnh phong, hơn nữa đối với khả năng khống chế lực lượng vô cùng chuẩn xác. Nhưng trước mặt Hạ Ngôn ngay cả năng lực hoàn thủ cũng không có.
 
Nhất Kiệt từ trong bụi cây lồm cồm bò dậy, phun ra vài cọng cỏ trong miệng, phẫn nộ nhìn Hạ Ngôn.
 
"Đáng giận, dựa vào cái thân pháp bất nhập lưu này thủ thắng, có năng lực gì chứ?" Nhất Kiệt nổi giận đùng đùng gào rít nói.
 
Phần mông và eo hắn cảm thấy đau dần.
 
Hạ Ngôn vừa rồi đá hắn hai cước, mặc dù không dùng quá nhiều lực. Nhưng cũng phải liệu thương một hai tháng mới bình phục lại. Mới vừa rồi hắn còn chưa kịp thấy thân ảnh của Hạ Ngôn thì đã bị trúng một cước rồi.
 
"Ngươi nếu không phục, vậy chúng ta tiếp tục!" Hạ Ngôn cười nói.
 
"Ta đến đây!" Nhất Kiệt phẫn nộ nói. Vừa dứt lời nội lực đã đề thăng lên cực hạn. Vừa rồi rốt cuộc hắn cũng không thể biết mình thua như thế nào?
 
"A. "
 
Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Nhất Kiệt thân thể vừa đứng lên lại ngồi chồm hỗm xuống, nội lực vừa vận chuyển toàn thân kinh mạch đã truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.
 
" Nhất Kiệt, ngươi sao vậy?" Vài tên đồng bạn của Nhất Kiệt khẩn trương nhìn hắn, đồng thời đề phòng Hạ Ngôn.
 
"Đáng giận, ta vừa mới vận nội lực, toàn thân liền vô cùng đau đớn!" Nhất kiệt thanh âm tàn nhẫn lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Ngôn.
 
"Nhất Kiệt, ngươi bây giờ còn có thể tiếp tục luận bàn với ta sao? Nếu không thể thì hãy mau hướng Chu Lan Đức xin lỗi đi!" Hạ Ngôn khoát tay, ánh mắt khinh miệt khẽ lướt qua Nhất Kiệt.
 
Hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt Nhất Kiệt từ trên người Hạ Ngôn chuyển qua người Chu Lan Đức. Trầm ngâm một lát hắn mới cắn răng đứng dậy.
 
Sau đó Nhất Kiệt hai tay nắm chặt, khập khiễng đi tới trước mặt Chu Lan Đức.
 
" Chu Lan Đức, khi nãy là ta không đúng. Mong ngươi bỏ qua cho!" Nhất Kiệt cúi thấp đầu nói.
 
"Chúng ta đi!" Sau khi xin lỗi xong, Nhất Kiệt đối với mấy tên đồng bạn đang mục trừng khẩu ngốc nói lớn, sau đó đi vào phía trong rừng cây.
 
" Hạ Ngôn tiên sinh, cảm ơn ngươi!" Chu Lan Đức ánh mắt kích động, vẫn gọi Hạ Ngôn là tiên sinh.
 
Hạ Ngôn cười nói:" Không có gì, sau này cố gắng tu luyện, khi thực lực tăng lên không ai có thể khi dễ chúng ta!"
 
" Hạ Ngôn, đi thôi!" Đái Kỳ kỳ đứng cách đó không xa lên tiếng giục Hạ Ngôn, nàng cũng không hề nói chuyện với tên giáo sư kia.
 
Hạ Ngôn xoay người lại nhìn thoáng qua, rồi lại quay lại nói với Chu Lan Đức: "Ta đi trước đây! Về sau còn gặp lại nhiều!"
 
Chu Lan Đức vội vàng gật đầu.
 
Mà vị giáo sư của Chu Lan Đức thì đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Ngôn, trong mắt quang mang chợt lóe, không biết đang suy nghĩ gì?
 
"Hạ Ngôn, vừa rồi, ngươi làm thế nào đánh bại cái tên đệ tử cao cấp Nhất Kiệt kia?" Có tên đệ tử, tò mò không chịu được lên tiếng hỏi.
 
Hạ Ngôn cười cười lắc đầu nói: "Cho dù ta nói ngươi cũng không thể hiểu, cho nên ta không nói thì hơn!"
 
"Hả?" Tên đệ tử kia miệng há to. Rồi sau đó cười hắc hắc, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn, rồi sau đó hạ giọng nói:" Hạ Ngôn, khi có thời gian. Ngươi dạy ta vài chiêu nhé!"
 
"Uh, chỉ cần ngươi có thể học được" Hạ Ngôn liếc mắt nhìn tên đệ tử này một cái.
 
Linh La tâm pháp, không phải người bình thường có thể học được!
 
"Hôm nay tới đây thôi, thời gian còn lại các ngươi lo việc của bản thân đi, nhớ kỹ ngày mai đến học đường. " Đái Kỳ quay mặt lại nhìn mọi người mở miệng nói.
 
Trong lúc nói ánh mắt Đái Kỳ nhìn về phía Hạ Ngôn, ẩn chứa một tia khác thường.
 
" Đệ tử của viện trưởng, quả nhiên có một chút bản lãnh!" Đái Kỳ trong lòng thầm nghĩ, rồi sau đó mày liễu khẽ nhăn. Thực ra vừa rồi, nàng cũng không thể nhìn thấy Hạ Ngôn làm thế nào thoát ra khỏi côn ảnh, rồi xuất hiện phía sau Nhất Kiệt.