Linh La Giới

Chương 13: Tinh võ quảng trường

Hạ Ngôn hờ hững gật đầu, khóe môi nhếch lên mang ý cười nói: " đại hội tuyển chọn đệ tử ưu tú đã bắt đầu, chúng ta đến quảng trường tinh võ đi!"
 
Thấy Hạ Mạc Phi kinh ngạc, Hạ Ngôn hoàn toàn có thể hiểu, kỳ thật nếu người trong Ngọc Thủy thành nếu thấy hắn tham gia đại hội cũng sẽ kinh ngạc cực kì, không kinh ngạc cũng sẽ không có được mấy người.
 
"Hạ Ngôn, ngươi. Ta sợ bọn Đại trưởng lão, bọn hắn. " Hạ Mạt Phi nhìn nhìn Hạ Ngôn, muốn nói lại thôi.
 
Hạ Ngôn biết hắn muốn nói cái gì, cũng không thèm để ý, tự tin nói: "ta sẽ làm bọn hắn chấn động, ta sẽ làm mọi người nhìn ta với cặp mắt khác xưa! Nguyện vọng của mẫu thân, ta sẽ hoàn thành! Hạ Ngôn hôm nay đã không phải là Hạ Ngôn ngày xưa nữa. "
 
Nói mấy câu đó xong, ánh mắt Hạ Ngôn tự nhiên nhìn về phía chiếc nhẫn trên ngón tay, cả người toát ra một cỗ khí thế, cỗ khí thế này lại làm cho Hạ Mạt Phi có cảm giác kinh tâm động phách. Khí chất Hạ Ngôn trước kia là loại khí chất nhu nhược, làm cho người khác có cảm giác là hắn yếu đuối, mà khí chất bây giờ, Hạ Mạt Phi lại có cảm giác chấn động.
 
Ở tinh võ quảng trường, bốn mươi hai tên đệ tử đang tiến hành đo nội lực, bốn mươi hai đệ tử, đã hơn phân nửa thí nghiệm đo nội lực xong.
 
"Kế tiếp, Hạ Lưu!" Hạ Cổ Thu đứng ở trên viên đá lớn gần đó kêu tên, những đệ tử kiểm tra xong đều im lặng đứng ở một bên, trên mặt mỗi người biểu tình khác nhau. Có người vui mừng, có người sầu!
 
Cứ ba năm là tuyển chọn một lần, đối với mỗi người đệ tử rất trọng yếu. Vị trí năm người đứng đầu là mục tiêu của mỗi một đệ tử! Qua mỗi đợt kiểm tra thì địa vị của một người lại thay đổi rất nhiều!
 
"Xôn xao"
 
Người bên trong quảng trường đột nhiên truyền ra một trận âm thanh sợ hãi.
 
Hạ Lưu trên mặt ngạo nghễ, hai tay đặt trên viên đá, thân thể hơi hơi trầm xuống, song chưởng chậm rãi vận nội lực, viên đá liền không ngừng lăn đi! Rãnh đo nội lực không ngừng gia tăng!
 
Năm mươi.
 
Sáu mươi.
 
Bảy mươi.
 
Quảng trường chung quanh đột nhiên ồ lên, là bởi vì Hạ Lưu đã đem viên thạch đẩy lên hơn bảy mươi khắc độ. Con số bảy mươi khắc độ, nói lên rằng Hạ Lưu đã đả thông hơn bảy mươi võ đạo kinh mạch.
 
Lúc này, Hạ Lưu sắc mặt dần dần đỏ lên, trên cánh tay gân xanh nổi lên, giậm chân giận dữ. Bất quá, viên thạch vẫn tiếp tục lăn.
 
Bảy mươi lăm.

 
Tám mươi.
 
"Hạ Lưu, không hổ là Hạ gia trẻ tuổi đệ tử xuất sắc nhất! Tuổi còn nhỏ, vậy mà đã đả thông tám mươi võ đạo kinh mạch!" Ở trên ghế, đại biểu Vương gia cùng Tịch gia, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ, hai mắt lóng lánh tinh quang.
 
"Này Hạ Lưu, có thể tiếp bước chân dở dang của Hạ Đông Thăng!"
 
Tộc trưởng Hạ Phi Long cũng chậm rãi gật đầu khen ngợi.
 
"Hô!"
 
Rốt cục, Hạ Lưu thu công, nhảy đến bên cạnh viên đá. Viên đá ầm ầm tiếng ma sát với nền trở về nguyên trạng. Hạ Lưu đả thông tám mươi chín kinh mạch!Thành tích ngạo nhân này nhất thời làm nên một trận vỗ tay như sấm!
 
Hạ Lưu tầm mắt đảo quanh một vòng, hai tay ôm quyền, hướng về đài cao cúi người thi lễ. Tuy rằng hắn cực lực khống chế, nhưng trên mặt sắc mặt vui mừng vẫn hiện ra.
 
Ở trước hắn, thành tích tốt nhất trong đám đệ tử Hạ gia, cũng bất quá đả là bảy mươi lăm mạch. Mà hắn đem viên đá lăn đến tám mươi chín khắc! Hiển nhiên, thể diện Hạ gia trước đại biểu Vương gia và Tịch gia trở nên đẹp hơn rất nhiều.
 
Lúc này, Hạ Lưu đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, chân mày nhăn lại. Hắn thấy hai nhân ảnh dần dần xuất hiện ở cửa quảng trường, càng ngày càng rõ ràng. Hắn chăm chú nhìn kỹ mới phát hiện là Hạ Ngôn cùng Hạ Mạt Phi!
 
Sau một lát tất cả mọi người trên quảng trường đều thấy được Hạ Ngôn cùng Hạ Mạt Phi.
 
"Tên Hạ Ngôn này tới đây làm gì vậy?" Đại trưởng lão Hạ Lai nhìn chằm chằm Hạ Ngôn.
 
"Hạ Ngôn?" Tam trưởng lão Hạ Trường Hà, trên mặt thần sắc biến đổi, trước đó hơi hơi vui vẻ rồi sau đó lại lộ ra vẻ lo âu! Năm trước Hạ Ngôn từng nói muốn tham gia cuộc tuyển chọn đệ tử ưu tú năm nay.
 
"Hừ, ngựa non còn dại!" Hạ Cổ Thu hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm mắng.
 
Trong mấy hơi thở..., ánh mắt mọi người trong quảng trường cơ hồ đều nhìn về Hạ Ngôn cùng Hạ Mạt Phi. Hạ Ngôn áo quần rách rưới so với tên ăn mày còn thảm hơn, điều này càng làm cho rất nhiều người xem thường trong miệng hừ lên một tiếng.
 
Đại biểu Vương gia và Tịch gia, còn có danh sĩ Ngọc Thủy thành, cũng đều có chút ngoài ý muốn nhìn về phía hai người đệ tử vừa mới tiến vào tinh võ quảng trường.
 
Hạ Ngôn cũng không có vì ánh mắt mọi người mà e sợ, hắn chậm rãi đi đến trung ương quảng trường, thi lễ thật sâu với người trên đài.

 
"Tộc Trưởng đại nhân, các vị trưởng lão, Hạ Ngôn bởi vì bận. tu luyện, cho nên không thể có mặt đúng giờ, mong tộc trưởng cùng các vị trưởng lão hiểu và bỏ qua. " Hạ Ngôn thoáng thấp đầu, thanh âm trẩm ổn mở miệng nói.
 
Hạ Mạt Phi ở bên cạnh Hạ Ngôn, khom người thật sâu với người trên đài rồi sau đó thấp giọng nói với Hạ Ngôn: "Hạ Ngôn, ta lên khán đài đây!"
 
Dưới ánh mắt của mọi người, Hạ Mạt Phi chịu áp lực rất lớn! Hắn cùng với Hạ Ngôn cùng tiến vào tinh võ quảng trường có thể sẽ làm rất nhiều tộc nhân hiểu lầm, cho nên Hạ Mạt Phi mới vội vã rời khỏi Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn gật gật đầu nói: "hảo!"
 
Hắn biết Hạ Mạt Phi trong lòng suy nghĩ như vậy, cũng là bình thường thôi. Ngay cả Hạ Tử Hân cũng không thân với Hạ Ngôn như trước, huống chi là Hạ Mạt Phi? Có thể ở thời điểm ai cũng trở mặt mà lại nói chuyện với mình mấy câu, không gạt bỏ mình ra, cũng đã rất quí rồi.
 
"Hạ Ngôn, ngươi tới nơi này làm cái gì?" Tộc trưởng cùng các trưởng lão còn chưa lên tiếng, Hạ Cổ Thu liền lớn tiếng mắng, "Bây giờ đang khảo thí, ngươi mau tránh sang một bên đi!"
 
"Ta cũng có tư cách tham gia đại hội lần này, ta muốn tham gia đợt tuyển chọn này!" Hạ Ngôn ánh mắt nhìn thẳng Hạ Cổ Thu, ánh mắt không chút nhân nhượng!
 
Hạ Cổ Thu nao nao, hắn vậy mà lại bị ánh mắt Hạ Ngôn nhìn có chút chột dạ.
 
"Làm loạn, ngươi ngay cả một cái kinh mạch cũng không đả thông!Lại còn muốn tham gia đại hội? Ha ha. " Hạ Cổ Thu trong lòng tức giận, khinh thường cười to nói.
 
"Ai. " Tam trưởng lão Hạ Trường Hà trong lòng thở dài một tiếng.
 
"Nếu Hạ Ngôn đã đến đây, vậy cũng cho hắn tham gia đi!" Tộc trưởng Hạ Phi Long ánh mắt lóe lên xẹt nhanh qua Vương gia, Tịch gia cùng với các vị danh sĩ Ngọc Thủy thành.
 
"Tạ tộc trưởng!" Hạ Ngôn nói!
 
Quảng trường bốn phía lại truyền ra tiếng nghị luận xì xào.
 
"Này Hạ Ngôn, vậy mà lại muốn tham gia đại hội?"
 
"Ha ha, không biết đầu của hắn có bị đập đá không. Ngay cả một đạo kinh mạch cũng không đả thông, như thế nào tham gia được? Đây không phải là tạo cơ hội cho mọi người nhạo báng hay sao? Đại trưởng lão vẫn đối với hắn bất mãn, chỉ sợ một hồi. "
 
"Đừng nói nữa, kỳ thật Hạ Ngôn rất đáng thương, ở Hạ gia, hắn mặc dù là trực hệ đệ tử, nhưng một chút địa vị cũng không có!" Một gã đệ tử chi thứ hơn hai mươi tuổi ngăn cản người bên cạnh.
 
"Hừ!" Hạ Cổ Thu hừ lạnh một tiếng, trong lòng bất mãn nói " ngươi trước đứng sau mọi người đi, chờ ta kêu lên ngươi, rồi ngươi lên khảo hạch!"
 
Hạ Ngôn xoay người, đi đến sau hơn mười đệ tử còn lại, im lặng đứng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, giống như hết thảy cũng không thể ảnh hưởng đến hắn, dao động hắn.
 
Hạ Tử Hân đỏ thẫm môi cắn cắn, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn, há mồm muốn nói, lại không biết nói cái gì. Lúc này, nàng đang đứng trước Hạ Ngôn không xa. Mày liễu hơi nhăn lại, quần áo rách nát trên người Hạ Ngôn làm nàng có một tia thương xót.
 
"Kế tiếp, Hạ Minh!" Hạ Cổ Thu ở trên viên đá hô to.