Linh La Giới

Chương 117: Thổ Cẩu làm dáng

Hạ Ngôn khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia cười lạnh.
 
Mười vạn kim tệ quả thật là một con số không nhỏ. Tổng gia sản của một gia tộc hạng ba trong thành Ngọc Thuỷ cũng chỉ khoảng mười vạn kim tệ.
 
Đám người chung quanh không xa, từng người đều ngưng thở nhìn kim phiếu trong tay Hạ Ngôn loé ánh sáng vàng trong trời chiều. Xấp kim tệ này, chỉ cần ở trong Đại lục Long Chi liền có thể bất kỳ thời điểm thời gian nào đều có thể đổi thành kim tệ.
 
"Chẳng lẽ Hạ Ngôn thiếu gia thật sự muốn bồi thường mười vạn kim tệ cho cha con Mã Tang?"
 
Mọi người đều nghĩ vậy trong lòng.
 
Đương nhiên, khi nhìn thấy sấp kim phiếu kia, rất nhiều người không kìm nổi nuốt nước miếng ừng ực, trên mặt lộ vẻ kích động. Đại đa số mọi người, cho dù lấy sinh mạng đi đặt cược, mạo hiểm cả đời đều khó kiếm được mười vạn kim tệ. Trừ khi là vận khí đặc biệt tốt, hoặc là thực lực, tài trí hơn người.
 
Ánh mắt Hạ Ngôn chuyển động, ngón tay khẽ đếm kim phiếu, mấy giây sau liền rút ra mười tờ kim phiếu trị giá một vạn trực tiếp ném cho lão Mã cách đó không xa.
 
-Mười vạn kim phiếu, ngươi cầm cho chắc!
 
Giọng nói Hạ Ngôn lạnh như băng, gằn từng từ.
 
Lão Mã nhìn kim phiếu, trong lòng lại khủng hoảng không nói nên lời, kinh ngạc nhìn Hạ Ngôn, thân thể mập mạp không ngừng run rầy.
 
-Không!
 
Cổ họng lão Mã bật ra thanh âm cổ quái, nhìn Hạ Ngôn, liên tục vẫy bàn tay mập mạp:
 
-Hạ Ngôn thiếu gia, ngài đại nhân đại lượng! Hạ Ngôn thiếu gia, van cầu ngài tha thứ cho Tang nhi. Hắn còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện. Hạ Ngôn thiếu gia, kim phiếu này…
 
-Kim phiếu này, kim phiếu này ta tuyệt đối không thể nhận. Tụ Tiên Lâu…Nên dỡ!
 
Lão Mã giậm chân, oán hận nhìn thoáng qua Tụ Tiên Lâu. Vì đứa con lão, lão không chút do dự bỏ qua Tụ Tiên Lâu.
 
-Ha ha!
 
Hạ Ngôn cười cười:
 
-Mã Tang không hiểu chuyện? Đúng vậy, hắn quả thật không hiểu chuyện. Tuy nhiên, ngươi thì sao? Ngươi cũng không hiểu chuyện? Nếu ngươi hiểu chuyện, làm thế nào lại mặc kệ hành vi ngày thường của hắn?
 
-Yên tâm, ta sẽ để lại cho hắn một mạng!
 
Trong mắt Hạ Ngôn chợt loé lệ quang!
 
Lão Mã kia tức thời toàn thân run rẩy.
 
Nói gì nữa cũng vô dụng. Ở Đại Lục Long Chi, chỉ xem thực lực. Ai thực lực mạnh, người đó có quyền lên tiếng. Hơn nữa, việc này vốn là do Mã Tang cùng Từ Dương Thuỷ gây ra.
 
Ánh mắt lão Mã đột nhiên trợn trừng, chỉ vào Từ Dương Thuỷ xụi lơ trên mặt đất, lạnh lùng nói:
 
-Đều là hắn! Đều là tên khốn này! Hạ Ngôn thiếu gia, ngài nhất định không thể bỏ qua cho tên khốn này. Đều là hắn làm hỏng Tang nhi!
 
-Bốp!
 
Trước mặt mọi người, lão Mã tát hai cái thật mạnh lên mặt mình. Tiếng vang giòn tan, năm dấu ngón tay có thể thấy được.
 
-Hạ Ngôn thiếu gia! Ngài nói rất đúng, ta cũng có sai! Là ta, là ta đã quá nuông chiều Tang nhi. Tuy nhiên Tang nhi thật sự là trời sinh hiền lành! Chủ ý làm ác đều là thằng khốn này đưa ra!
 
Lão Mã vẻ mặt kích động chỉ vào Từ Dương Thuỷ, xem tư thế hận không thể ăn thịt uống máu hắn.
 
Từ Dương Thuỷ tuy rằng xụi lơ trên mặt đất nhưng đầu óc vẫn rất thanh tỉnh. Nghe thấy lão Mã đổ hết tai hoạ lên người mình, lập tức mặt đỏ tai hồng.
 
-Lão già kia, lão sắc ma ngươi…
 
Từ Dương Thuỷ trù ếm mắng.
 

-Được rồi!
 
Hạ Ngôn ngăn cản hai người này chửi nhau:
 
-Chuyện các ngươi, ta không muốn quan. Cũng không muốn biết các ngươi đã làm những gì! Ai khi dễ muội muội ta, ta sẽ bắt hắn chịu tội!
 
Ầm!Ầm!
 
Tụ Tiên Lâu lại sụp một góc. Toà tửu lâu xa hoa này, hiện tại đã trở thành tàn phế kinh khủng. Mà trong thời gian chén trà nhỏ trước đây, nó vẫn còn rực rỡ hùng tráng.
 
Ai có thể nghĩ, chỉ một lát công phu, Tụ Tiên Lâu liền biến thành bộ dạng như thế này?
 
-Hạ Ngôn thiếu gia!
 
Hạ Cách Tang đứng bên cạnh Hạ Ngôn, thấp giọng nói một câu:
 
-Từ Dương Thuỷ này quả thật không phải thứ tốt! Mã Tang cùng Từ Dương Thuỷ ở một chỗ, bình thường đều là Từ Dương Thuỷ làm ác!
 
Hạ Cách Tang là trưởng hộ vệ khu phường thị Bắc, tự nhiên đối với việc ác của hai người này có chút hiểu biết.
 
Hạ Ngôn nghe nói như thế, ánh mắt chớp loé.
 
-Ừ, ta biết!
 
Hạ Ngôn nói thêm:
 
-Thổ Cẩu. Cắn đứt hai tay tên Từ Dương Thuỷ này xuống.
 
Thổ Cẩu đã sớm dồn sức đợi lênh, lập tức ánh xanh chợt loé, thân thể duỗi thẳng, chân sau dùng sức đạp đất! Thân hình đầy lông biến thành một đường cong, "Ngao" một tiếng, vọt tới Từ Dương Thuỷ.
 
Từ Dương Thuỷ vừa mới phản ứng lại, còn không kịp biểu hiện vẻ hoảng sợ liền cảm thấy một trận gió cắt da ập vào mặt, tiếp theo một bóng đen phóng to trong con ngươi hắn.
 
-A!
 
Tiếng kêu thê lương thảm thiết khắp phường thị!
 
-Crắc!
 
-Crắc!
 
Liên tục hai tiếng xương gãy vang lên, hai tay Từ Dương Thuỷ đầy bị cắn rơi. Gọn gàng, dứt khoát, nhanh chóng, dễ dàng.
 
Sau khi cắn, Thổ Cẩu còn lắc lắc cái đầu có chòm lông trắng tròn, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Từ Dương Thuỷ đang kêu la thảm thiết. Nó nhìn vài nhịp hô hấp, lúc này mới quay người, đi về phía Hạ Ngôn, vẫy vẫy cái đuôi, bộ dạng như tranh công!
 
-Nhìn ngươi thật đắc ý, không phải là cắn người sao!
 
Hạ Ngôn đá một cước lên mông Thổ Cẩu, Thổ Cẩu lập tức té bay ra ngoài. Tuy nhiên nó xoay người, nhe răng, trợn mắt trở lại bên Hạ Ngôn, hưng phấn kêu "gâu gâu".
 
Đám người xem gần như không thể tin vào mắt mình. Đây… đây thực là một con thổ cẩu?
 
Quả thực… quả thực…
 
Thực lực của chủ nhân mạnh đến khó tin, ngay cả con chó cũng lợi hại vậy sao? Hơn nữa, dường như nó còn có thể hiểu tiếng người, Hạ Ngôn kêu nó cắn hai tay, nó liền cắn hai tay.
 
Lão Mã lau mồ hôi đầy đầu, trong lòng không yên. Lão lo lắng Hạ Ngôn sai con Thổ Cẩu đáng sợ này đi cắn đứa con đã chết ngất của lão.
 
Hạ Ngôn quay sang Hạ Cách Tang, cũng không để ý đến lão Mã kia nữa:
 
- Đúng rồi, vị lão nhân kia, phái người trị liệu cho tốt!
 
Hạ Ngôn chỉ vào lão nhân đã trợn mắt há mồm kia, lại lấy một ít kim tệ đưa cho Hạ Cách Tang:

 
-Số tiến này, đưa cho bà ấy.
 
Hạ Ngôn cũng biết, đưa nhiều kim tệ đối với lão nhân kia chưa chắc là chuyện tốt. Thứ nhất, bà ấy không có nơi để tiêu. Thứ hai, rất có khả năng vì kim tệ mà người khác có chủ ý xấu với bà ấy.
 
Dù sao lão nhân này chắc là cũng ở gần đây, chờ sau này hỏi Hạ Cách Tang địa chỉ của bà, về sau kêu người khác quan tâm nhiều là được.
 
Hạ Cách Tang nhận kim tệ, liền vâng vâng dạ dạ.
 
-Rầm! Rầm!
 
Tụ Tiên Lâu rốt cuộc ầm ầm sụp suống!
 
Từng luồng tro bụi bốc lên, bao phủ mười mấy thước chung quanh. Những cửa hàng gần đó cũng bị bao phủ một lớp bụi thật dày. Chủ nhân mấy cửa hàng nhanh chóng lấy công cụ quét dọn.
 
Hạ Ngôn ôm Tiểu Thanh hướng về phủ viện Hạ gia nhanh chóng đi tới. Thổ Cẩu đi bên cạnh Hạ Ngôn. Hai người một chó rất nhanh biến mất trên đường phường thị.
 
Bụng Tiểu Thanh có máu bầm, còn phải tìm một dược sư đến chăm sóc kĩ một hồi mới được.
 
Chờ Hạ Ngôn về tới phủ viện Hạ gia, toàn Hạ gia cũng đều đang sôi trào. Tuy rằng chuyện xảy ra tại phường thị cũng chỉ nửa canh giờ, nhưng phường thị cách phủ Hạ gia rất gần, một khi có chuyện rất nhanh đã truyền đến.
 
Chuyện Hạ Ngôn ở phường thị giáo huần Từ Dương Thuỷ cùng Mã Tang, đã nhanh chóng truyền khắp con cháu Hạ gia. Gần như mọi người không thể lường trước được Hạ Ngôn lại biểu hiện cường thế như vậy.
 
Cho tới này, mọi người đều cảm thấy Hạ Ngôn là người tao nhã, dường như không từng tức giận, nhìn thấy bất kỳ người nào, bộ dạng đều rất lễ phép.
 
Nhưng không nghĩ tới, không ngờ lại cường thế như vậy. Không ngờ lại liên tiếp phế Từ Dương Thuỷ cùng Mã Tang. Hơn nữa, lại còn trực tiếp dỡ bỏ Tụ Tiên Lâu. Tụ Tiên Lâu đã ở phường thị được hơn hai mươi năm, Hạ Ngôn lại trực tiếp dỡ bỏ!
 
Hơn nữa, làm rất gọn gàng dứt khoát. Chuyện làm cho mọi người ngạc nhiên nhất là, nguyên nhân là bởi vì tỳ nữ Tiểu Thanh của hắn bị hai tên hoàn khố kia làm nhục.
 
Rất nhiều người đều đoán trong lòng, có thể Hạ Ngôn cùng Tiểu Thanh có quan hệ thân mật gì khác không?
 
-Không phải rất nhiều người đều nói, Hạ gia Hạ Ngôn thiếu gia rất ôn hoà, tính tình rất tốt sao?
 
Sau khi Hạ Ngôn rời đi, ở phường thị mọi người bắt đầu bàn luận.
 
-Này…
 
Một người ánh mắt chợt loé, nhìn xung quanh:
 
-Ngàn vạn lần không nên bị vẻ bề ngoài mê hoặc. Thiếu gia trong gia tộc như Hạ gia, có thể là hạng tầm thường dễ dây vào hay sao?
 
-Nói không sai. Hạ Ngôn thiếu gia này, nếu ngươi kính trọng hắn, không đắc tội hắn thì hắn sẽ lễ phép với ngươi. Nhưng nếu ngươi động vào vảy ngược của hắn, hừ hừ! đó chính là muốn chết!
 
Một gã thương nhân giọng khẳng định nói.
 
Người xung quanh cũng đều gật đầu.
 
-Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy không? Lão Mã kia, ha ha! Mặt xanh giống như quả hồng dậm lông ấy. Hừ! Bình thường kiêu ngạo lỗ mũi hướng lên trời, hôm nay cuối cùng đã gặp khắc tinh.
 
Một hán tử gầy gò, cắn răng nói.
 
-Ngàn vạn lần đừng nói lung tung. Lão Mã kia, không phải loại chúng ta có thể đắc tội!
 
Lại có người vội vàng cắt lời. Sau một hồi ồn ào lộn xộn, phường thị cũng dần dần khôi phục yên tĩnh. Trừ bỏ Tụ Tiên Lâu bị dỡ bỏ thành một đống, đều hết thảy không có biến hoá gì.
 
Từ Dương Thuỷ cùng Mã Tang cũng đều được khiêng đi trị liệu. Mẫu thân Từ Dương Thuỷ lúc đến, thấy con nằm trong vũng máu, khóc vang trời một hồi. Tuy nhiên bị Hạ Cách Tang kề kiếm lên cổ, cũng lặng lẽ thu hồi vẻ mặt khiến người ta chán ghét, vội vàng cho người khiêng đứa con rời đi.
 
Vết máu trên đất được hộ vệ tẩy sạch, hết thảy đều khôi phục trật tự.
 
Tuy nhiên, tin tức Hạ Ngôn phát uy ở phường thị Hạ gia rất nhanh truyền khắp thành Ngọc Thuỷ. Rất nhiều người đều hứng thú bàn luận.
 
Trong đó cũng có cả Nhã Phân và Lý Thiên Luân của Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến.
 
-Rốt cuộc hắn cũng có lúc nổi giận.
 
Lý Thiên Luân cười nói.
 
Trên mặt Nhã Phân cũng mang theo ý cười, đôi môi đỏ mọng quyến rũ động lòng người khẽ hé:
 
-Đúng vậy. Ta còn tưởng hắn vĩnh viễn không nổi giận đó! Không thể tưởng tượng được, một tỳ nữ nhỏ bé khiến hắn tức giận đùng đùng như thế.
 
Lúc nói chuyện, Nhã Phân khẽ lắc đầu, hai luồng cao vút mêm mại trước ngực thoáng phập phồng.
 
Lý Thiên Luân lại lắc đầu nói:
 
-Hạ Ngôn này kỳ thực cũng không phức tạp, ngươi đối xử tốt với hắn, hắn cũng đối tốt với ngươi. Ta nghĩ, tỳ nữ Tiểu Thanh kia, nhất định là rất tốt với Hạ Ngôn. Hơn nữa, Hạ Ngôn cũng không coi nàng làm người hầu để sai khiến.
 
Nghe lời nói của Lý Thiên Luân, biểu tình trên khuân mặt xinh đẹp của Nhã Phân cứng đờ, sau đó nói:
 
-Đúng vậy! Hắn quả thật là người như vậy!