Linh La Giới

Chương 106: Đêm Trước Giông Bão

Người có thể tiến vào tầng thứ hai để xem và đặt cược trận so tài khiêu chiến võ đài cao cấp cũng đều không phải người bình thường. Bọn họ mỗi lần đặt đều lấy đơn vị vạn để tính.
 
Người thắng vui mừng, kẻ thua chán nản. Chuyện này rất bình thường, mặc dù bọn họ đều có gia tài bạc triệu cũng không có khả năng thờ ơ trước việc mất đi hàng vạn kim tệ.
 
Trong một gian phòng xa hoa bên trong hội trường, Lý Thiên Luân cùng Nhã Phân đều ở trong đó. Phòng này chính là nơi Lý Thiên luân thường dùng làm nơi xử lý công việc. Cũng chỉ có Nhã Phân có thể tự do ra vào nơi này.
 
Trận so tài khiêu chiến võ đài cao cấp vừa mới kết thúc khiến Lý Thiên Luân cùng Nhã Phân đều phá lệ khiếp sợ. Mặc dù trong mấy trận đấu trước đó, Lý Thiên Luân cùng Nhã phân đã bắt đầu chú ý Tây Xuyên, nhưng trong trận so tài khiêu chiến võ đài cao cấp cuối cùng này, thực lực Tây Xuyên biểu hiện ra vẫn khiến hai người có chút giật mình.
 
Trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Nhã Phân vẫn còn mang một chút kinh ngạc. Phải biết rằng, hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến thành Ngọc Thủy đã trải qua không biết bao nhiêu năm không có xuất hiện người khiêu chiến có thể thắng được Phi Vân. Mà trong hai tháng gần đây lại liên tiếp xuất hiện hai người đánh bại Phi Vân. Mà trận này chỉ dùng hai chiêu đã khiến cho Phi Vân trọng thương.
 
Người đầu tiên chính là Linh La mới xuất hiện không lâu trước. Mà người thứ hai còn lại chính là Tây Xuyên.
 
Tây Xuyên này cũng không phải người thành Ngọc Thủy, mà tháng trước mới tiến vào thành Ngọc Thủy. Thời điểm mới bắt đầu, Tây Xuyên này cũng giống như Linh La đều không có ai từng nghe nói tới đại danh Tây Xuyên.
 
Mà sau trận so tài khiêu chiến đầu tiên, Tây Xuyên mới dần dần được mọi người chú ý.
 
Trận so tài khiêu chiến đầu tiên, hắn chỉ dùng một trảo chặt đứt đùi tên chủ võ đài kia! Lập tức trên võ đài máu tươi phun chảy, khiến rất nhiều người đều khiếp sợ đến không thể nói nên lời.
 
Mặc dù ở trên võ đài cũng không ít người bị thương thậm chí có lúc bị chết, nhưng trường hợp trực tiếp đánh gãy đùi đối phương một cách đẫm máu như vậy lại rất hiếm khi xuất hiện.
 
Trận thứ hai, trận thứ ba, trận thứ tư tiếp theo đó.
 
Cho đến trận thứ mười, Tây Xuyên giành toàn thắng!
 
Nhã Phân cũng đã từng đặc biệt cho điều tra bối cảnh của Tây Xuyên, nhưng cuối cùng kinh ngạc phát hiện, ngay cả lực lượng hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến cũng không thể điều tra ra người này.
 
Chỉ biết được hắn từ thành Kim Dương đi tới thành Ngọc Thủy.
 
Thành Kim Dương cũng là một chủ thành cùng cấp với thành Tử Diệp, ở phía đông thành Tử Diệp, cách nhau hơn mười quận thành. Tây Xuyên này đi vào thành Ngọc Thủy dường như cũng không có mục đích gì.
 
Ban đầu tham gia so tài khiêu chiến dường như chỉ muốn kiếm một chút kim tệ. Tuy nhiên Nhã Phân vẫn hoài nghi trong lòng, ngàn dặm xa xôi đi tới thành Ngọc Thủy chỉ để kiếm kim tệ? Điều này quả thật khiến người khác khó hiểu, nếu muốn kiếm kim tệ vậy ở bất cứ chủ thành hay quận thành nào đều có thể kiếm, vì sao nhất định phải đi tới thành Ngọc Thủy?
 
sau khi trận khiêu chiến hôm nay kết thúc, Nhã Phân lại càng thêm hoài nghi. HIển nhiên Tây Xuyên này là một gã cường giả Tiên Thiên, người có thực lực mạnh mẽ như vậy nếu muốn kiếm kim tệ, có rất nhiều phương pháp so với tham gia so tài khiêu chiến tại hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến nhanh lẹ hơn nhiều, cũng kiếm được nhiều hơn nhiều.
 
- Cường giả cảnh giới Linh sư.
 
Ngón tay Lý Thiên Luân chậm rãi gõ nhịp trên mặt bàn trong phòng, ánh mắt lóe sáng.
 
- Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến nhỏ bé thành Ngọc Thủy chúng ta không ngờ xuất hiện một cường giả Linh sư tham gia so tài khiêu chiến! Có ý tứ! Rất có ý tứ!
 
Lý Thiên Luân đưa ánh mắt nhìn về phía Nhã Phân, khóe miệng mang vẻ tươi cười quỷ dị, hai vai khẽ di động một chút.
 
Không khí trong phòng lại có chút ngột ngạt.
 
- Hội trưởng! Nếu Tây Xuyên này đảm nhiệm chủ võ đài cao cấp vậy sau này.
 
Nhã Phân sắc mặt ngưng trọng, thân hình gợi cảm cùng bộ lễ phục màu đen cao quý tản mát ra mùi hương khiến người khác mê say.
 
- Không đâu!
 
Lý Thiên Luân lắc đầu nói:
 
- Hắn là cường giả Linh sư! Ha ha, nếu hắn thật sự muốn đảm nhiệm chủ võ đài cao cấp, ta nghĩ rất nhanh sẽ có Linh sư đến khiêu chiến hắn. Như vậy đối với hội trường chúng ta cũng có lợi.
 
Lý Thiên Luân khoát tay áo cười nói.
 
Nhã Phân chân mày nhăn lại, sau đó liền giãn ra, tay đặt trên bàn bĩu môi nói:
 
- Tôi hiểu rồi! Hì hì, chỉ tiếc thành Ngọc Thủy chỉ là quận thành, nếu là chủ thành thì.
 
- Xin dừng bước!
 
Đúng lúc Nhã Phân đang nói, phía ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào.
 
- Là tiếng của hộ vệ!
 
Nhã Phân nhíu mày nói.
 
- Ừ!
 
Lý Thiên Luân gật đầu.
 
- Tránh ra! Ta muốn vào gặp hội trưởng các ngươi!
 
Một giọng nói khác vang lên.
 
Lý Thiên Luân nhướng mày ngạc nhiên nói:
 
- Ồ? Sao lại là Tây Xuyên?
 
Nhã Phân cũng khó hiểu như vậy.
 
Lý Thiên Luân đứng dậy hướng về phía cửa hô lên:
 
- Để Tây Xuyên tiên sinh vào đi!
 
Bóng người lóe lên, từ cửa phòng nháy mắt chợt xuất hiện một người. Người này chính là cường giả Linh sư vừa mới đánh bại Phi Vân trên võ đài cao cấp, Tây Xuyên!
 
- Ha ha! Ra mắt hội trưởng đại nhân!
 
Sau khi Tây Xuyên tiến vào, cười ha ha, ánh mắt dạo một vòng trên người Nhã Phân, sau đó mới nhìn Lý Thiên Luân nói.
 
Hắn cũng biết rõ thực lực Lý Thiên Luân.
 
Nhã Phân bị hắn nhìn có chút hờn giận cau mày, tuy nhiên đó chỉ là chuyện tình trong nháy mắt, lập tức liền khôi phục tươi cười.
 
Nhã Phân đương nhiên sẽ không biểu lộ sắc thái để Tây Xuyên thấy. Cho dù có chút mất hứng nàng cũng có thể nhanh điều chỉnh tốt tâm tình của mình. Tây Xuyên này quả thật khiến nàng rất không thích.
 
Nhã Phân vẫn thích người như Linh La hơn, sạch, gọn, linh hoạt, những lúc ở gần Linh La tâm tình Nhã Phân đều phi thường tốt đẹp, thậm chí có một loại cảm giác chờ mong.
 
- Tây Xuyên tiên sinh! Không biết ngài tìm ta có việc gì?
 
Lý Thiên Luân đưa mắt nhìn Nhã Phân, sau đó quay lại nhìn Tây Xuyên hỏi, vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ.
 
Tây Xuyên nhướng chân mày, ánh mắt híp lại cười hắc hắc nói:
 
- Hội trưởng đại nhân! Ta nghe nói thành Ngọc Thủy này không lâu trước có một Linh La đã đánh bại Phi Vân! Ta thấy không bằng Hội trưởng bố trí cho ta chiến một trận cùng Linh La kia đi!
 
Sau khi Tây Xuyên đánh bại Phi Vân, chợt nghe không lâu trước có một người khiêu chiến tên là Linh La cũng đánh bại Phi Vân, lập tức hắn liền hỏi Linh La là ai. Tuy nhiên, người đó cũng không biết rõ lắm, đương nhiên không thể nói cho hắn. Cuối cùng, người đó chỉ cho hắn đến tìm hội trưởng Lý Thiên Luân để Lý Thiên Luân sắp xếp trận giao chiến này.
 
- Linh La?
 
Lý Thiên Luân nhướng mày trầm ngâm một lát, ánh mắt chợt lóe nói:
 
- Tây Xuyên tiên sinh! Linh La tiên sinh cũng không phải là chủ võ đài của hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, ngài muốn giao chiến cùng hắn cần phải được sự đồng ý của hắn mới được!
 
- Nếu có thể để Tây Xuyên giao chiến cùng Linh La, vậy nhất định sẽ khiến cho thành Ngọc Thủy chấn động. Đến lúc đó thanh danh hội trường cực hạn thành Ngọc Thủy càng lớn hơn nữa!
 
Điều này đương nhiên cũng là điều Lý Thiên Luân mong được thấy nhất.
 
Tuy nhiên hiện tại hắn cũng không thể xác định Linh La có chấp nhận tham gia trận khiêu chiến này hay không.
 
- Hắc hắc! Ta tin hội trưởng đại nhân chắc chắn có biện pháp! Hơn nữa, chuyện này đối với hội trường Cực Hạn khiêu chiến cũng là một chuyện tốt mà! Hội trưởng có thể yên tâm, ta nhất định sẽ không lấy tính mạng Linh La kia!
 

Tây Xuyên nhướng lông mày âm hiểm cười nói.
 
Nhã Phân ở bên cạnh hô hấp liền nặng nề, trong lòng như bị tắc nghẽn.
 
Nghe thấy Tây Xuyên muốn giao thủ với Linh La, Nhã Phân đột nhiên cảm thấy một trận hoảng hốt.
 
Linh La tuy rằng thực lực rất mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là cường giả Hậu Thiên đỉnh. Chênh lệch với Linh sư cũng không phải một chút xíu. Nếu hai người giao thủ vậy hy vọng thắng của Linh La gần như bằng không.
 
Nhìn vẻ mặt Tây Xuyên này, tuy rằng nói sẽ không lấy tính mạng của Linh La, nhưng nếu phế đi một cánh tay hoặc một cái chân vậy chẳng phải Linh La trở thành phế nhân sao?
 
Nhã Phân biết thân phận thật của Linh La, thực ra cũng chẳng phải nói nàng căn bản không có lý do gì phải lo lắng. Nhưng loại lo lắng này chính là thân bất do kỷ. Từ trong nội tâm phát ra không thể khống chế!
 
Nhã Phân có chút thất thần, cắn cắn đôi môi đỏ mọng.
 
- Tây Xuyên tiên sinh! Sinh tử trên võ đài do tuyển thủ tự chủ!
 
Lý Thiên Luân da mặt khẽ giật giật mấy cái, trầm giọng nói. Vừa rồi Tây Xuyên nói sẽ không lấy tính mạng Linh La, hắn thân là Hội trưởng tự nhiên không thể chấp nhận những lời này!
 
- Ha ha ha! Đúng vậy, ta biết quy củ này.
 
Ánh mắt âm lãnh của Tây Xuyên xoay chuyển, lại nhìn về phía Nhã Phân thật lâu, sau đó thu hồi ánh mắt:
 
- Vậy xin hãy bố trí cho ta giao chiến với Linh La kia vào ba ngày sau đi!
 
- Hội trưởng, Nhã phân tiểu thư! Ta xin cáo từ trước! Năm vạn kim tệ tiền thưởng ta đã lấy rồi! Hắc hắc, cảm ơn!
 
Nói xong, Tây Xuyên xoay người không một tiếng động đi về phía cửa ra ngoài.
 
Sau khi Tây Xuyên rời đi, đôi chân mày của Nhã Phân cũng đã dính sát lại với nhau.
 
- Hội trưởng! Ngài thật sự muốn cho Linh La giao chiến với Tây Xuyên này sao?
 
Giọng nói quyến rũ của Nhã Phân cũng có chút ngưng trọng, ánh mắt cũng có phần hốt hoảng.
 
Lý Thiên Luân nhìn về phía Nhã Phân, ngón tay không ngừng gõ lên trên mặt bàn, trầm mặc một lát rồi nói:
 
- Chuyện này còn phải xem ý Linh La, nếu hắn đồng ý vậy ta cũng không có lý do gì không để cho hai người bọn họ giao chiến. Đã vậy, hiện tại cô sai người tới Hạ gia báo tin cho Linh La đi, kêu hắn đến hội trường sau đó cẩn thận thương lượng cùng hắn. Ta thấy hắn có lẽ sẽ đồng ý. Ha ha! Nếu hắn đồng ý vậy hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến của chúng ta.
 
Nói xong Lý Thiên Luân có chút đắc ý nở nụ cười.
 
- Nhã Phân! Cô dường như có chút không thoải mái. Chẳng lẽ cô đang lo lắng cho Linh La?
 
Đột nhiên, giọng điệu Lý Thiên Luân thay đổi, ánh mắt có chút cổ quái dò hỏi.
 
Thân thể mềm mại của Nhã Phân khẽ chấn động, vội nói:
 
- Không phải! Tôi. tôi chỉ cảm thấy Tây Xuyên này quá cổ quái! Linh La là cường giả Hậu Thiên, tuy rằng đã đánh bại Phi Vân nhưng cũng không thể là đối thủ của Tây Xuyên này. Nếu để Linh La giao chiến với hắn vậy Linh La sẽ rất nguy hiểm! Linh La mới mười lăm tuổi mà thôi!
 
- Ôi!
 
Lý Thiên Luân than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn xa xa nói:
 
- Cô cứ làm theo lời ta nói đi! Quyền quyết định chuyện này ở trong tay Linh La, vậy cứ xem bản thân Linh La đi!
 
Lý Thiên Luân chớp chớp mắt khoát tay với Nhã phân.
 
Nhã Phân trên mặt có chút lo lắng, cũng không nói thêm gì nữa, đành phải chuyển bước chậm rãi lui xuống.
 
- Hy vọng Linh La không ngu ngốc đồng ý thì tốt! Ừ, chờ Linh La đến ta sẽ thuyết phục hắn không nên đồng ý.
 
Sau khi ra khỏi phòng Lý Thiên Luân, Nhã Phân bắt đầu gia tăng cước bộ đồng thời trong lòng thầm nghĩ.
 
Đi qua một khúc ngoặt, trên mặt Nhã phân đã không còn vẻ hít thở không thông nữa, lại khôi phục vẻ thong dong tươi cười tự tin như trước.
 
***
 
Hạ Ngôn từ trong hiệu thuốc bắc đi ra, đôi chân mày sau chiếc mặt nạ đang nhăn lại.
 
- Cho dù chưa tính Huyết Lăng Thảo thì vẫn còn thiếu mười hai vạn kim tệ nữa! Số tiền đó kiếm thế nào được đây?
 
Hạ Ngôn lắc lắc đầu đi ở trên đường:
 
- Ôi! Gia đình bình thường thu nhập một năm cũng chỉ mười mấy kim tệ! Mà một gốc cây thảo dược cũng cần mấy vạn kim tệ.
 
Luyện đan phối chế dược quả thật không phải việc người bình thường có thể làm. Hạ Ngôn bất đắc dĩ thở dài.
 
Hạ Ngôn mặc một thân quần áo màu xanh cũng không có lập tức quay về phủ viện Hạ gia, hắn phải nghĩ ra một biện pháp kiếm tiền mới được.
 
Dọc theo con phố nhỏ hẹp, Hạ Ngôn cứ đưa bước về phía nam. Trên đường, cho dù có người nhìn thấy Hạ Ngôn cũng sẽ không quá để ý. Hình dáng Hạ Ngôn hiện tại cũng không thể khiến người khác liên tưởng tới thân phận Tộc trưởng tương lai của Hạ gia.
 
Sau khi ra khỏi tiệm thuốc bắc Hạ Ngôn đã tháo chiếc mặt nạ xuống, trên khuôn mặt khôi ngô hai chân mày nhăn lại gần nhau.
 
- Số kim tệ còn thiếu đó thật khó kiếm mà!
 
Hạ Ngôn lắc đầu thầm nghĩ.
 
- Nếu chỉ thiếu mấy vạn kim tệ có lẽ còn có thể tìm tộc trưởng cùng trưởng lão hội nhờ giải quyết. Nhưng đây lại là mười mấy vạn kim tệ! Phường thị khu Bắc Hạ gia chúng ta lợi nhuận một tháng cũng chỉ mấy vạn kim tệ mà thôi.
 
Gia tộc khổng lồ như vậy, các vấn đề phải chi tiêu bằng tiền cũng cực kỳ tốn kém. Chỉ sợ kim tệ tích lũy được trong ngân khố Hạ gia cũng không quá nhiều!
 
Đi ở trên đường, trong lòng Hạ Ngôn luôn xoay quanh mấy ý nghĩ như vậy.
 
- Ồ?
 
Hạ Ngôn vừa tập trung nhìn, bước chân tự nhiên dừng lại.
 
- Ta thế nào lại đến Phường thị khu Nam tịch gia rồi? Phường thị khu Nam này là phường thị lớn nhất Tịch gia, cũng chính là trụ cột kinh tế của Tịch gia. Lợi nhuận quả thật khôgn tồi nha! nếu phường thị khu Nam sụp đổ vậy Tịch gia sẽ lập tức gặp khó rồi.
 
Từ rất xa Hạ Ngôn đã nhìn thấy không ít người tu luyện đi ra đi vào Phường thị khu Nam.
 
Hiện tại tuy rằng danh vọng Hạ gia bởi vì quan hệ của Hạ Ngôn mà tăng lên một tầng cao mới, nhưng trên vấn đề lợi nhuận, chỉ đơn thuần dựa vào danh vọng cũng không thể đánh bại đối thủ.
 
Dù sao Tịch gia đã kinh doanh ở thành Ngọc Thủy hàng trăm năm, có rất nhiều gia tộc cùng thế lực đều phụ thuộc Tịch gia. Hơn nữa, thời gian dài như vậy Tịch gia cũng có rất nhiều khách hàng cố định ủng hộ. Những người này không có khả năng bởi vì danh vọng Hạ gia càng ngày càng lớn mà lựa chọn xa lánh Tịch gia, làm ăn với Hạ gia được.
 
Trừ khi Tịch gia hoàn toàn tan vỡ không còn hy vọng đông sơn tái khởi, bọn họ có lẽ mới có thể suy nghĩ tới việc thay đổi phe cánh.
 
- Bố cục tổng thể của phường thị khu Nam cũng không khác biệt lắm so với Phường thị khu Bắc Hạ gia chúng ta.
 
Hạ Ngôn đảo mắt quan sát, tinh quang trong mắt chớp động.
 
- Nếu đã đến đây rồi vậy vào xem!
 
Ý niệm trong đầu xoay chuyển, Hạ Ngôn liền cất bước đi vào bên trong phường thị.
 
- Này lão lý! Thịt ngày hôm qua ta mua tại sao không tươi? Có phải lão lấy thịt hôm trước chưa bán hết bán cho ta hay không?
 
Hạ Ngôn mới vừa đi vào trong khu vực phường thị, chợt nghe thấy một giọng la lớn bên cạnh.
 
Đưa mắt nhìn sang, Hạ Ngôn thấy một gã râu quai nón đang chất vấn một người bán thịt.
 
Trong phường thị, các loại cửa hàng bán tạp hóa, đồ ăn hay bán thịt đều có. Chỉ cần là nghề nghiệp có thể kiếm tiền đều có thể nhìn thấy ở trong này. Phường thị thực ra chính là một cái chợ lớn. Tuy nhiên, chợ này là do một gia tộc chiếm đóng, người ngoài muốn tiến vào cần phải được gia tộc này đồng ý.
 
- Hả? Cái gì? Không tươi sao? Lão Trương! Những lời này mà ngươi cũng nói! Lão Lý ta bán thịt cũng không phải một ngày hai ngày, đã có khi nào ta hãm hại người chưa? Số thịt đó đều là thịt tươi vừa mổ xong đó!

 
Từ trong cửa hàng thịt thò ra một cái đầu bóng láng kêu lớn với gã râu quai nón kia.
 
Xem ra hai người này đã quen biết nhau nhiều năm, lão Trương này hẳn là thường xuyên tới nơi này mua thịt.
 
- Vậy sao? Dù sao cũng cảm thấy được không quá tươi mới. Thôi quên đi quên đi, ta đi mua vải dệt cho đám phụ nữ trong nhà đây, cả ngày kêu la bắt ta mua quần áo mới, ta đi trước đây!
 
Gã râu quai nón nói xong, chân bước rộng nhanh chóng đi về phía trước.
 
- Ha ha! Ngươi đối với đám đàn bà đó của ngươi quả thật không tệ đó, vậy hẹn gặp lại. Lão Lý cười ha ha nói với theo.
 
Hạ Ngôn ở một bên cũng lắc đầu cười khẽ.
 
Kỳ thực cuộc sống bình dân như vậy cũng có rất nhiều lạc thú, không cần ưu sầu phiền não về rất nhiều chuyện. Tuy nhiên bọn họ vĩnh viễn cũng không thể cảm nhận được vinh quang của cường giả.
 
Bọn họ chỉ có thể ngửa mặt trông nhìn những cường giả này.
 
Chẳng hạn như khu phố này đột nhiên xuất hiện một cường giả Linh sư, vậy sợ rằng sẽ sinh ra chấn động. Bất kể là người tu luyện hay là bình dân đều nhất định tiến lên để được thấy, hơn nữa còn ngạc nhiên thán phục. Có ai không hâm mộ cường giả chân chính? Nhưng người có thể trở thành cường giả chân chính chỉ có một số ít bộ phận. Người thuộc số ít này nắm giữ phần lớn tài nguyên toàn bộ đại lục!
 
- Ồ?
 
Trong một quán trà cách đó ngoài trăm mét, một gã hộ vệ mặc trang phục Tịch gia ánh mắt biến đổi. Một đạo lệ quang từ trong mắt hắn bắn ra.
 
Hắn vừa rồi trong lúc vô ý nhìn ra phía ngoài, không ngờ thấy được một gương mặt mà hắn quen thuộc.
 
Đương nhiên, hắn là đội trưởng thị vệ Phường thị Tịch gia. Tất nhiên thường xuyên ở trong phường thị nhìn thấy người quen. Nhưng gương mặt này lại khiến hắn mạnh mẽ chấn động trong lòng, toàn thân cũng run lên.
 
- Người này tại sao giống tiểu tử Hạ gia kia như thế?
 
Trưởng hộ vệ phường thị cau mày lẩm bẩm.
 
- Đại ca! Sao vậy?
 
Một gã hộ vệ bên cạnh mê hoặc nhìn trưởng hộ vệ, kinh ngạc lên tiếng hỏi.
 
Trưởng hộ vệ chỉ ra ngoài nói:
 
- Ngươi xem.
 
Tên hộ vệ đưa ánh mắt theo tay trưởng hộ vệ nhìn ra phía ngoài, chỉ nhìn thấy một thanh niên mặc bộ trang phục màu xanh đứng ở nơi đó, đang mê hoặc quan sát đánh giá những người đi đường cùng cửa hàng hai bên.
 
- Hắn là ai vậy?
 
Tên hộ vệ cũng chưa từng gặp Hạ Ngôn. Mà trưởng hộ vệ lại từng thấy Hạ Ngôn ở cuộc tranh đoạt danh ngạch không lâu trước đó, cho nên nhận biết được.
 
Trưởng hộ vệ sửng sốt, mới nhớ ra những hộ vệ này chưa từng thấy qua người đó lần nào, lập tức trầm giọng nói:
 
- hắn chính là Hạ Ngôn của Hạ gia đang nổi danh đó. Hiệu Mãnh! Nghe nói gần đây lại được đề cử làm hậu tuyển tộc trưởng Hạ gia nữa! Ngay cả trưởng lão hội cũng thông qua rồi. Sau này hắn rất có thể chính là tộc trưởng Hạ gia đó!
 
- A? Hắn chính là Hạ Ngôn đó sao?
 
Hộ vệ kia chấn động.
 
- Ừ! Đừng kinh động hắn, để xem hắn muốn giở trò gì.
 
Trưởng hộ vệ gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo nói.
 
***
 
- Tộc trưởng!
 
Trong phủ viện Hạ gia!
 
Hạ Phi Long ở trong tiểu viện, lão vừa mới ăn cơm trưa xong, đang nói chuyện cùng với Hạ Tử Hân về một chút sự tình tu luyện, chợt nghe thấy một hộ vệ từ bên ngoài gọi lớn.
 
- Vào đi!
 
Hạ Phi Long hướng ra ngoài cửa nói.
 
Hộ vệ nghe xong bước vào phía trong cửa một bước, thân thể chợt lóe lên tiến tới.
 
Hộ vệ này đang thực hiện phiên trực tại cửa chính Hạ gia.
 
- Có chuyện gì sao?
 
Hạ Phi Long đưa mắt nhìn hộ vệ hỏi.
 
- Mới vừa rồi Nhã Phân tiểu thư của hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến đưa tới một phong thư!
 
Hộ vệ cúi đầu khom người nói.
 
Hạ Tử Hân ở bên cạnh tròng mắt xoay chuyển tò mò nghe.
 
- Ồ? Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến?
 
Hạ Phi Long không khỏi kinh ngạc một chút, hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến bình thường cũng không tiếp xúc cùng một gia tộc thế lực nào. lần trước trên cuộc tranh đoạt danh ngạch, Nhã Phân đã ngoại lệ ngồi trên ghế của Hạ gia cũng khiến người khác không thể ngờ rồi. Hiện tại không nghĩ tới lại phái người đưa thư tới, Nhã Phân này muốn làm gì đây?
 
- Bức thư này là gửi cho Hạ Ngôn thiếu gia!
 
Hộ vệ mặt không thay đổi nói tiếp.
 
- Gửi cho Hạ Ngôn?
 
Hạ Phi Long ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt cổ quái kinh ngạc hỏi.
 
Hạ Tử Hân lại nghi hoặc cau mày.
 
- Đúng vậy! Nhưng vừa rồi khi thuộc hạ đưa thư này tới thì Hạ Ngôn thiếu gia không ở trong phủ viện, cho nên thuộc hạ đưa bức thư này tới cho Tộc trưởng!
 
Hộ vệ kia vừa nói vừa từ trong người lấy ra một phong thư màu vàng, tiến lên hai bước đưa cho Hạ Phi Long.
 
Hạ Phi Long tiếp nhận bức thư nhìn một chút.
 
- Quả thật là thư của hội trường Cực hạn Khiêu Chiến. Ừ! Ngươi đi được rồi!
 
Hạ Phi Long gật đầu nói với hộ vệ.
 
- Rõ! Tộc trưởng!
 
Hộ vệ cung kính đáp, rồi sau đó lùi lại ba bước mới xoay người rời đi.
 
- Phụ thân! Nhã Phân của hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến kia vì sao lại tìm Hạ Ngôn?
 
Hạ Tử Hân chờ hộ vệ vừa rời đi liền không kìm nổi lên tiếng hỏi.
 
Người Hạ gia còn chưa ai biết Hạ Ngôn chính là Linh La, tự nhiên không biết quan hệ giữa Hạ Ngôn cùng hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến. Nhã Phân đột nhiên gửi cho Hạ Ngôn một bức thư, cũng khó trách bọn họ sẽ nghi hoặc.
 
- Chuyện này cha cũng không rõ lắm, có lẽ Hạ Ngôn quen biết Nhã Phân tiểu thư!
 
Hạ Phi Long lắc đầu cười cười nói.
 
Đôi mi thanh tú của Hạ Tử Hân hơi hơi nhíu lại nói:
 
- Hạ Ngôn làm sao lại quen biết nàng chứ? Hạ Ngôn mới mười lăm tuổi, mà Nhã Phân đó đã vượt quá hai mươi ba tuổi rồi mà?
 
Hạ Phi Long khoát tay nói:
 
- Chuyện này có quan hệ gì? Nhã Phân đó cũng không phải nữ tử bình thường, địa vị của nàng trong hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến gần bằng Lý Thiên Luân. Hơn nữa, luận diện mạo hay tổng thể, thành Ngọc Thủy cũng không có mấy người có thể so được. Nếu Hạ Ngôn có thể kết hợp cùng nàng. haha!
 
Lời chưa nói ra đã rất rõ ràng rồi.
 
Hạ Ngôn nếu có thể kết hợp cùng Nhã Phân thành một đôi, vậy quan hệ giữa Hạ gia cùng hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến sẽ tiến thêm sâu sắc hơn một tầng. Đến lúc đó cho dù trên hội nghị Thánh đường, Lý Thiên Luân thân là Chấp sự Thánh đường chẳng lẽ sẽ không vì Hạ gia nói tốt một chút sao?
 
- Nhưng.
 
Hạ Tử Hân cau mũi định nói gì đó.
 
- Chờ Hạ Ngôn quay về mới hỏi thêm một chút đi! Tiểu tử này khi nào thì quen biết Nhã Phân tiểu thư chứ? Chúng ta cũng không biết.
 
Hạ Phi Long nhìn bức thư màu vàng cười nói.
 
Hạ Ngôn ở Phường thị khu nam dạo quanh một vòng. Ở một số cửa hàng cũng có hỏi giá cả cửa hàng cũng có hỏi giá cả các loại hàng hóa. So với Phường thị Hạ gia cũng không kém nhiều.
 
Hạ Ngôn tới nơi này cũng không muốn gây rối, cho nên hắn đương nhiên sẽ không cố ý điều tra.
 
Mấy tên hộ vệ kia chỉ đi theo từ rất xa.
 
- Đại ca! Tên đó giết Tịch Thu Thủy thiếu gia, nếu chúng ta có thể bắt hắn, Tộc trưởng khẳng định sẽ rất cao hứng, chúng ta liền lập được công lớn rồi!
 
Một gã hộ vệ ánh mắt lấp lóe hào quang hưng phấn, nhỏ giọng nói bên tai Trưởng hộ vệ.
 
Trưởng hộ vệ trợn mắt, trực tiếp bạt tai một cái lên đầu tên hộ vệ đó:
 
- Ngươi chỉ là đầu con heo! Ngươi không ngẫm lại xem, Hạ Ngôn này dám một mình đến phường thị Tịch gia có thể có chỗ dựa nào hay không? Chỉ bằng thực lực chúng ta cũng muốn bắt hắn sao? Hừ! Ngươi chưa được thấy thực lực của hắn! Hắn sớm đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch đó!
 
Tên hộ vệ kia đã bị một bạt tai, có chút ủy khuất cúi đầu không dám nói tiếp.
 
Trưởng hộ vệ dừng lại một chút nói thêm:
 
- Cho dù chúng ta dựa vào nhân số nhiều có thể bắt hắn, vậy cũng sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn, đến lúc đó tin tức truyền ra ngoài. Hạ gia sẽ bỏ qua sao? ngươi cũng không ngẫm lại xem, thân phận Hạ Ngôn này hiện tại là cái gì? Hậu tuyển tộc trưởng Hạ gia đó! Hừ! Còn muốn lập công sao, đến lúc đó cái mạng nhỏ của ngươi cũng chưa chắc còn đâu!
 
Vừa nghe lời này, tên hộ vệ kia lập tức càng trở nên yên lặng, đưa tay sờ sờ đầu mình.