Linh Khứu Phi Long (Linh Thứu Phi Long)

Chương 4: Hồi 04

Chúng nhân hai phái đều ngoảnh hết ra cửa, chỉ thấy một thiếu niên đầu trọc lốc, người vận tăng bào, toàn thân ướt sũng, chính là Nhất Linh.

Cả Quần Anh Hội và Thiết Huyết Minh đều kinh ngạc xuýt xoa. Lục Cửu Châu reo lên: "Nhất Linh tiểu sư phụ!" Cổ Uy và mấy người khác thì gọi lớn: "Thiếu minh chủ!" Hai bên cùng lên tiếng, mỗi bên một phách, không khí đang trang nghiêm phút chốc trở nên náo loạn.

Nhất Linh bước vội lại, đột nhiên một tay chụp lấy tay Lục Trúc, đồng thời tay kia lột bỏ tấm khăn che đầu của Lục Từ Anh.

Lục Cửu Châu kinh ngạc lẫn giận dữ: "Tiểu sư phụ làm gì vậy?"

Nhất LInh nắm chặt cổ tay Lục Trúc, không nhìn ánh mắt thẹn thùng của Lục Từ Anh, nói với Lục Cửu Châu: "Lục hội chủ, trước khi đi lấy Hỏa Chi tôi đã từng nói, nếu may mắn lấy được Hỏa Chi thì sẽ có một việc yêu cầu Lục hội chủ, hội chủ cũng đã đích thân đồng ý, có đúng vậy không?"

Lục Cửu Châu gật đầu: "Đúng, ta đã nói, tiểu sư phụ có yêu cầu gì, chỉ cần Lục Cửu Châu có thể lấy được, làm được thì muôn thác cũng không từ, nhưng tiểu sư phụ thấy đó, con gái ta đã được gả cho thiếu minh chủ của Thiết Huyết Minh, hôn lễ đã thành. Nếu tiểu sư phụ muốn ta rút lại hôn nước, đem con gái gả cho cậu, chuyện đó ta tuyệt đối không thể làm, bởi thế là trái với đạo nghĩa, các vị xem có phải vậy không?"

Đám người của Quần Anh Hội đồng thanh tán thành.

Nhất Linh lắc đầu cười khổ: "Hội chủ hiểu lầm ý của tôi rôi, điều tôi muốn là mong hội chủ hãy bỏ quá cho đứa a hoàn này của tôi đã giở trò đùa, đừng để cho hai phái lại phải động can qua!" Nói đoạn quay lại giật mũ chú rễ trên đầu Lục Trúc ra.

Mái tóc đen mượt mà xoã xuống, tân lang trở về đúng bộ dạng của một cô gái. Lục Trúc cười hì hì, lễ độ vòng tay: "Tiểu tì nữ bên cạnh thiếu minh chủ là Lục Trúc xin tham kiến họi chủ, xin hội chủ xá tội!" Rồi nhìn sang Lục Từ Anh, cũng hành một lễ: "Xin tiểu thư tha tội!"

Cha con Lục Cửu Châu ngẩn người ra, Lục Cửu Châu mặt mỗi lúc một tái đi, lắp bắp: "Việc này... việc này rốt cuộc là như thế nào?"

Lục Trúc cười hì hì, giật lại mũ trong tay Nhất Linh chụp lên đầu cậu: "Tiểu hòa thượng này mới đích thực là thiếu mình chủ, tiểu nữ chỉ là a hoàn bên cạnh tiểu hòa thượng mà thôi. Tiểu hòa thượng rơi vào tay Lục tiểu thư, tiểu nữ không còn cách nào khác đành phải đóng giả thiếu minh chủ, tìm cách đưa cả thiếu minh chủ và Lục tiểu thư về nhà, chính là chuyện như vậy. Lục hội chủ, tiểu nữ tuy là giả, song tiểu hòa thượng lại là thật. Tóc trên đầu tuy đã cạo đi song thân phận thiếu minh chủ không hề thay đổi, liên minh hai phái cũng sẽ vẫn tiến hành như trước. Việc đã đến nước này, tiểu nữ nghĩ, chi bằng hôn lễ cứ cử hành như thường, các vị nói có phải không?"

Thiết Huyết Minh reo hò vang dậy, nhất loạt hưởng ứng.

Lục Cửu Châu kinh hãi lẫn tức giận, nhất thời đứng đờ ra không biết phải làm sao. Sắc mặt của Lục Từ Anh lúc đỏ lúc trắng, cũng im lặng không nói gì. Ý nghĩ hai người xoay chuyển kịch liệt, song không hẹn mà đồng, đều đi đến một suy tính giống nhau. Lục Từ Anh cũng như cha, chỉ tính toán được mất, không nặng về tình cảm. Cả hai đều nghĩ: "Lúc này mà trở mặt thoái hôn, sẽ gây ra trăm hại mà không được lợi gì, lại càng xấu mặt nữa." Lục Từ Anh trong lòng tuy là ngượng ngùng vô cùng, một chút cũng không thích gì tiểu hòa thượng ngốc nghếch này nhưng vẫn nhìn sang Lục Cửu Châu thăm dò.

Hai cha con tâm ý tương thông, Lục Cửu Châu thấy ánh mắt con gái, lập tức đưa ra chủ ý, đang định lên tiếng thì Nhất Linh lại nói: "Hội chủ, lệnh ái dung mạo tuyệt trần, tôi quả thật vô cùng ngưỡng mộ. Nếu được nàng về làm vợ thì quả là thần tiên cũng khôn bằng, nhưng tôi biết rõ lệnh ái không yêu thích gì tôi, cứ miễn cưỡng thành hôn thì quả thật là làm khó cho cả hai, vậy xin hội chủ rút lại thánh mệnh!"

Hỉ đường thay rể, Lục Từ Anh đã khó nghĩ lắm rồi, giờ lại bị Nhất Linh từ chối hôn ước trước mặt tất cả quan viên hai phái, thật không còn mặt mũi nào nữa. Nàng vung tay lên thẳng cánh cho Nhất Linh một bạt tai, đoạn chạy vút ra ngoài lễ đường.

Lục Cửu Châu mấy chục năm xưng hùng thiên hạ, không biết đã trải qua bao nhiêu sóng gió, song chuyện dở mếu dở cười thế này đích thực lại là lần đầu, muốn dương trường trút giận cũng khó khăn, bởi thứ nhất Nhất Linh có đại ân với lão, thứ hai đang ở trong sào huyệt người khác, gây chiến chỉ thêm chuốc vạ vào thân. Thêm vào lòng lo lắng cho ái nữ, lão giậm chân dẫn thủ hạ rút khỏi đại đường, đuổi theo Lục Từ Anh.

Thiết Huyết Minh trên dưới hoan hô vang rền như sấm. Cổ Uy, Tân Vô Ảnh và Bạch Hạc Niên nhìn nhau rồi cùng sụp xuống trước mặt Nhất Linh, đồng thanh: "Tham kiến minh chủ". Tám ngàn đệ tử Thiết Huyết Minh cũng theo nhau quỳ xuống.

Nhất Linh bối rối đưa tay đỡ ba lão nhân dậy: "Không, tôi không..." Chưa dứt lời, giọng Lục Trúc lại vang lên trong tai: "Cha con họ Lục xấu hổ bỏ đi, ngày mai nhất định sẽ dẫn đại quân đến tấn công. Cậu mà tự nói ra chân tướng, Thiết Huyết Minh như rắn mất đầu thì ngày mai Trung Nghĩa cốc máu sẽ chảy thành sông đó."

Tân Vô Ảnh lớn tiếng nói: "Từ khi minh chủ gặp nạn, bổn minh như rắn không đầu, thực lực suy yếu chỉ còn chưa bằng phân nửa lúc trước. Quần Anh Hội mượn gió bẻ măng từ hai mặt công tới, bổn Minh đã bị sóng gió lung lay, cái nguy sụp đổ đã hiện ra trước mắt. Thiếu minh chủ kịp thời xuất hiệu cứu vãn được nguy biến, nắm bắt thời thế lệnh cho tam đường ẩn dấu thực lực, rút bớit tinh nhuệ. Thiết Huyết Minh ngày ngay vẫn có thể dương cao cờ hiệu, các đệ tử hôm nay vẫn có thể đứng được ở đây, Quần Anh Hội không dám khinh suất khuấy động can qua, tất cả đều bởi con mắt nhìn xa của thiếu minh chủ, đó là đại công thứ nhất. Trận chiến ở Song Phong lĩnh, hảo thủ Quần Anh Hội đông hơn chúng ta, nhân mã cũng nhiều hơn hẳn, lại bày gian kế định một mẻ lưới quét sạch cá. Thiếu minh chủ nắm chắc địch tình, mưu xuất kỳ kế, chẳng những cứu được các huynh đệ Huyết Ngao đường, lại đánh cho Quần Anh Hội thất bại thảm hại, đó là công trạng xuất sơn lần thứ hai. Thiếu minh chủ lấy trí dũng độ thiên đóng giả hòa thượng, ẩn mình vào trng nội bộ của Quần Anh Hội, tìm hiểu gian mưu của địch, khiến cho Lục lão tặc thôn tính bổn Minh không thành, trái lại còn làm trò cười cho thiên hạ, khiến huynh đệ trong Minh được mở mày mở mặt, đó chính là công tích thức ba. Trong hơn mười ngày, thiếu minh chủ liên tiếp lập ba đại kỳ công, mưu dũng kể cả khi minh chủ tại thế cũng chỉ được như vậy. Hôm nay Tân Vô Ảnh xin bái người làm tân minh chủ, huynh đệ có phục hay không?"

Tám ngàn đệ tử trên dưới trong ngoài đồng thanh hô vang: "Phục!"

Cổ Uy giọng sang sảng: "Mời thiếu minh chủ thượng tọa nhận bái lễ tôn xưng minh chủ!"

Nhất LInh nhìn Lục Trúc, biết rõ là không thể từ chối, chỉ còn cách ngồi lên ngai bảo tọa nhận bái lễ của quần hùng. Năm nghìn người trong tam đường, hơn hai nghìn người canh giữ tổng đường, gần tám nghìn người đã hành quỳ đại lễ, từ giờ phút này, Nhất Linh chính thức trở thành minh chủ Thiết Huyết Minh.

Đột nhiên Tân Vô Ảnh trừng mắt nhìn Lục Trúc hét: "Nha đầu Lục Trúc, các huynh đệ đều đã bái lạy minh chủ, tại sao ngươi không quỳ?"

Lục Trúc đảo mắt một vòng, chum mũi: "Tôi là người của công tử, không phải người của Thiết Huyết Minh. Tôi có bái là bái công tử nhà tôi chứ không bái minh chủ nhà các người đâu!"

Chúng nhân bật cười vang dội, Cổ Uy nói to: "Cô nương quả thật là nữ Gia Cát, bây giờ hãy lộ rõ hoa dung nguyệt mạo để mọi người làm quen, có được không?"

Lục Trúc ngoe nguẩy: "Làm quen thì chẳng có gì ngại, nhưng mấy nghìn người thế này, người nào cũng dán mắt nhìn tôi, tôi thi không sao nhưng công tử nhà tôi sẽ sao lắm đó!"

Lại một trận cười rền vang cả lễ đường.

0O0

Giờ đây Nhất Linh đã là minh chủ, mọi sinh hoạt phép tắc đương nhiên là khác hẳn trước đây.

Cậu phải dọn vào nơi sinh thời Thủ Thiên Đồ thường ở. Đó là một biệt điện lộng lẫy giống như hoàng cung, bên ngoài hùng vĩ, bên trong thập phần rực rỡ xa hoa khiến Nhất Linh trầm trồ mấy ngày không hết.

Lúc này, Nhất Linh đã tắm xong, thay quần áo sạch sẽ, ngồi xếp bằng tròn trên chiếc giường lộng lẫy của Thủ Thiên Đồ. Cậu nhìn Lục Trúc đang ngồi bên bàn nói: "Hảo tỉ tỉ, tôi muốn đi nghỉ rồi, tỉ cũng đi ngủ đi."

"Khoan đã!" Lục Trúc xua tay: "Ta muốn hỏi cậu hai chuyện. Có phải cậu vì hái Hỏa Chi gì đó cứu Lục Cửu Châu mà bị Hàn Long nuốt mất phải không? Làm sao mà lại trở về được, hay ai đã cứu cậu vậy?"

"Không có ai cứu tôi cả." Nhất Linh lắc đầu: "Hàn Long muốn đớp tôi, tôi đã chặn được miệng nó lại. Nó quấn lấy tôi liền bị nước cuốn đi, cứ thế đến ngày hôm sau trời sáng, Hàn Long không còn sức nữa nên phải nhả ra, tôi lại bơi ngược về. Mất hai ngày một đêm, vừa khéo đến kịp ngăn cản tỉ thấy Lục tiểu thư."

"Bơi ngược dòng hai ngày một đêm?" Lục Trúc lè lưỡi lắc đầu, dừng một lúc lại tiếp: "Nói cậu vội vãn trở về để làm tân lang thì còn có lý, đằng này lại về để ngăn cản hôn lễ, cậu có ý gì vậy?"

Ánh mắt Nhất Linh như trĩu xuống, khẽ lắc đầu: "Tôi không có tư cách để lấy Lục tiểu thư, cũng không muốn lừa dối cô ấy."

"Tại sao?"

Nhất Linh lắc đầu, không trả lời, chỉ thở dài rồi nhắm mắt lại.


"Kỳ lạ, chỉ trong mấy ngày mà tiểu hòa thượng dường như lớn hẳn lên!" Lục Trúc nhìn vẻ mặt ưu tư của Nhất Linh, bối rối đến thẩn người ra. Nàng bước ra khỏi phòng, đưa mắt nhìn bốn phía, nghĩ thầm: "Tìm thứ đó không khó, tốt hơn là nên từ từ. Tiểu hòa thượng trong người tiềm tàng Truyền Đăng đại pháp, thực là chân bảo khó kiếm trên đời, nếu không sơm nắm lấy trong tay, đợi đến khi hắn lĩnh trí ngộ ra thì hỏng bét, nhưng ta phải làm thế nào bây giờ?" Ậy, mấy vị sư tỉ mà ở đây thì tốt quá rồi!"

Điều Lục Trúc đoán quả không sai, Nhất Linh thực sự đã trở thành một con người khác.

Người không hiểu biết chưa hẳn là người ngu si, chẳng qua bởi những chuyện mà họ trải qua còn quá ít ỏi. Với những ai có trí có tâm, thời gian sẽ làm cho họ trưởng thành. Mấy ngày trước, Nhất Linh mới chỉ như một tờ giấy trắng tinh khôi, cái gì cũng không hiểu và không muốn đi tìm hiểu. Nhưng tình cảm đối với Lục Từ Anh đã thôi thúc cậu vươn lên, quan sát xung quanh, cảm nhận một cách tự nhiên những vui buồn được mất, hỉ lạc bi thương. Lưới tình tự dệt như vạc dầu nung nấu trái tim cậu từng phút từng ngày, ngôn lệnh tuyệt tình của Lục Từ Anh lại càng giống như một nhát quật thẳng cánh nhấn cậu sâu vào chín tầng địa ngục. Con người vật lộn trong cái vạc dầu nơi địa ngục ấy làm sao lại có thể không ngộ ra được điều gì?

Nửa ngày một đêm bị Hàn Long quấn chặt, tính mạng nằm giữa lằn ranh sinh tử, đầu óc Nhất Linh không khỏi hồi tưởng lại những chuyện trước kia, những con người, những sự kiện gặp phải từ sau khi sư phụ mất đi hết lượt này đến lượt khác đi qua trong tâm trí cậu. Đến khi bơi ngược dòng hai ngày một đêm trong dòng Náo Long, lên tới bờ, tất cả đã sáng rõ trong đầu Nhất Linh, cậu đã trở thành một con người hoàn toàn khác.

Cậu đã thấy rõ Lục Từ Anh là con người thế nào, cô nương ấy muốn gì và thích cái gì.

Cậu đã trở nên thông minh hơn, song bản tính thuần hậu thì vẫn chưa hề thay đổi.

Ngày hôm sau, hàng vạn nhân mã của Quần Anh Hội kéo đến tấn công Trung Nghĩa môn. Nhất Linh hạ lệnh phòng thủ chặt, Quần Anh Hội tổn thất mấy trăm người mà vẫn không công đuộc thành, đành dừng tay hưu chiến. Đến tối, trong trận bỗng nhiên truyền ra tiếng khóc bi thương, hàng vạn người của Quần Anh Hội đều khóc lên thảm thiết, Cổ Uy và mấy đường chủ nghi ngờ bất định, phái thám tử đi thăm dò. Thám tử lập tức hồi báo tin Lục Cửu Châu đã chết.

Quần Anh Hội ngay trong đêm rút về Hắc Thạch trấn, dựng đài linh cữu, ngày hôm sau tiến cử Lục Từ Anh làm hội chủ, loan tin thề sẽ trả thù cho Lục Cửu Châu.

Quần hùng Thiết Huyết Minh đều đoán Lục Cửu Châu bị Nhất Linh làm cho tức đến nỗi hàn độc công tâm mà chết, người nào người nấy vui cười hết cỡ.

Ngày thứ ba, hơn bốn vạn tinh binh Thanh Long Hội lũ lượt kéo đến trước Trung Nghĩa cốc, Nhất Linh hạ lệnh chuẩn bị cung tên, tam đường thay thế nhau trực chiến, phòng thủ nghiêm ngặt.

Thanh Long Hội đứng đầu là Lý Thanh Long, một trong những hảo thủ tuyệt đỉnh Hắc đạo khi đó, dưới có tam kỳ là Hoàng, Bạch, Hắc, mỗi kỳ đều có ngũ môn. Kỳ chủ của Hoàng kỳ là Chu Dị, kỳ chủ Bạch kỳ là Lưu Sương, kỳ chủ Hắc kỳ là Du Khánh Tài, người nào người nấy thân hoài tuyệt học, đều thuộc hàng cao thủ bậc nhất võ lâm.

Thanh Long Hội dựng trại trước Trung Nghĩa cốc, Lý Thanh Long dẫn kỳ chủ tam kỳ Hắc, Bạch, Hoàng tới Hắc Thạch trấn tế điếu Lục Cửu Châu. Lục Từ Anh dẫn đường chủ tam đường nghênh tiếp.

Lý Thanh Long thấy đám Lăng Anh nước mắt giàn dụa, còn Lục Từ Anh thì khóc đến nỗi mắt sưng lên như quả đào mọng, nghĩ bụng: "Khóc hay lắm! chỉ có điều chết sao đúng lúc thế! Người ngựa của Thanh Long hội vừa đến lão ta đã chết rồi, không lẽ lão phu lại là sứ giả câu hồn?"

Thủ lãnh Hắc đạo tam đại phái, người nào cũng thuộc hàng gian hùng chí trùm thiên hạ, nếu không tận mắt thấy thì tuyệt đối không chịu tin bất cứ chuyện gì.

Lý Thanh Long lấy vẻ mặt u buồn, nói: "Đáng tiếc cho Lục lão ca đang còn sung sức mà đã ra đi như vậy!"

Lục Từ Anh khóc: "Cũng không biết là vì sao, buổi trưa còn khoẻ mạnh, lúc chập tối đột nhiên lại ra đi, cha ơi cha!"

Lý Thanh Long nhẹ giọng: "Thật đáng tiếc, đáng tiếc, Lục lão buông tay về chốn Tây phương, thân đăng cực lạc, hiền nữ không nên quá đau lòng! Lão phu và Lục ca nhiều năm là bằng hữu, hôm nay đến bái lạy trước linh cữu của Lục lão ca, mong được ngắm di dung." Trong bụng lại nghĩ: "Chết thật chết giả, lão phu chỉ nhìn là biết, nếu không cho lão phu nhìn tất ở đây có trò quỷ gì rồi!"

Lục Từ Anh gật đầu, vẫn sụt sịt: "Đa tạ thế bá, mời!" Rồi đi lên trước dẫn đường.

Trong linh đường, hai bên nến cháy đỏ rực, khói hương nghi ngút, ở giữa là cỗ quan tài thiết mộc, Lục Cửu Châu nằm cứng đơ bên trong.

Lý Thanh Long thốt lên: "Lão ca, sao huynh lại đi sớm như vậy! Tiếc thay, thế gian này lại mất đi một cao thủ!" Lão định thần nhìn chăm chú, chỉ thấy hai mắt của Lục Cửu Châu lõm vào, toàn thân tím ngắt, cả người giống như một con cá lớn đông cứng, trên lông mi thậm chí còn đọng một lớp sương xanh mỏng.

Lý Thanh Long vui như mở cờ trong bụng: "Lão tiểu tử đúng là chết thật rồi, quả lả bị hàn độc công tâm, ha ha, thật đúng là trời giúp lão phu!" Ngoài mặt lại làm ra vẻ hết sức đau lòng, cung kính vái ba vái, châm một tuần hương, an ủi Lục Từ Anh mấy câu, sau đó mới ra về.

Vừa rời khỏi Hắc Thạch trấn, lão không nhịn được cười phá lên, Kỳ chủ tam kỳ đều vòng tay: "Chúc mừng Long đầu nhất thống Hắc đạo!"

Lý Thanh Long vuốt râu cười: "Lão mặt trắng Lục Cửu Châu này mà không chết, ta quả thật còn lo ngại vài phần, giờ lão đã đi tong, ta còn sợ ai nữa?"

Chu Dị thập phần cao hứng: "Quần Anh Hội tiến cử Lục Từ Anh làm hội chủ, Thiết Huyết Minh thì suy tôn Thủ Tự Hùng làm minh chủ. Một tiểu tử, một hài nữ, quảng đường mà hai đứa oắt con đó đi được, cộng lại e cũng không dài bằng những cây cầu mà Long đầu đã bước qua, làm sao dám bảo Long đầu là đối thủ?"

Lý Thanh Long khoái trá cười lên ha hả.

Kỳ chủ Hắc Du Khánh Tài nói; "Hai đứa đó tuy còn nhỏ, song trợ giúp cho chúng lại là những lão hồ ly đã thành tinh. Thiết Huyết Minh tuy chỉ còn là con ngài cuối thu nhưng Lục Cửu Châu mấy lần đánh vẫn không thể nuốt trôi, quả không thể xem thường. Quần Anh Hội tuy mất Lục Cửu Châu, thực lực vẫn gần như tương đương với chúng ta, Long đầu nếu muốn một mẻ diệt sạch hai phái, chỉ e hơi khó khăn."

Lý Thanh Long gật đầu: "Miệng lão phu tuy lớn song không thể nuốt một lúc hai cái bánh bao, bữa tiệc này lão phu phải thưởng thức từ từ thôi!"

Cùng ngày hôm ấy, Thanh Long Hội lên núi chặt hạ gỗ to, dựng nên một đài cao bên ngoài Trung Nghĩa cốc, xung quanh lại cất ba chiếc lán lớn. Mấy thủ lãnh Thiết Huyết Minh thấy vậy đều cảm thấy lạ lùng, Cổ Uy càu nhàu: "Lão tiểu tử này dựng đài lớn như vậy, chẳng lẽ để mời chúng ta xem kịch?" Trong lòng không ngừng thắc mắc, vì thế càng cho phòng thủ nghiêm ngặt hơn.

Ngày hôm sau, đàn chủ Hồn Diệt đàn Trần Kháng đến báo, Thanh Long Hội ở ngoài la hét mời tân minh chủ ra gặp mặt.

Nhất Linh dẫn Tân Vô Ảnh cùng mấy thuộc hạ lên trên Trung Nghĩa tường, Lục Trúc theo sát phía sau.

Cách tường thành chừng hơn mười thước, Lý Thanh Long dẫn đầu kỳ chủ tam kỳ cùng bốn hộ pháp đứng đó, Ngô Vi chết trong tay Lý Nhất Phi, Ngũ Long nay đã thành Tứ Long rồi.

Mấy thuộc hạ Thiết Huyết Minh thấy Lý Thanh Long, cũng cất tiếng cười to. Cổ Uy tay chỉ thẳng Lý Thanh Long, chửi lớn: "Lý lão tặc nhà ngươi dùng âm mưu quỷ kế ám hại Minh chủ chúng ta, ngày nào Cổ Uy ta còn sống, nhất định sẽ ăn thịt, lột da nhà ngươi."

Lý Thanh Long ngửa mặt cười vang: "Được lắm, nắm xương già của lão phu đây xin giao cho nhà ngươi đó, hoan nghênh các hạ đến lấy bất cứ lúc nào!" Rồi chỉ sang Nhất Linh: "Đây chính là con trai của Thủ Thiên Đồ sao? Các người suy tôn thằng ranh miệng còn hơi sữa lên làm Minh chủ, thật khiến lão phu phải cười đến rụng răng mất!"

Nhất Linh còn chưa biết lão là ai, vẫn vòng tay nói: "Long đầu, Thủ Tự Hùng có lễ. Tại hạ thiếu niên ít tuổi, lần đầu gánh vác trọng trách, tự biết lo sợ, không biết tiền bối có thể chỉ dạy cho tại hạ được chăng?"

Đó là những lời xuất phát tự đáy lòng Nhất Linh. Từ lúc được suy tôn Minh chủ, trong lòng cậu không lúc nào hết lo sợ, nhưng những sự bất an ấy hoàn toàn không giống với nỗi lo mấy ngày trước. Từ khi đóng giả thiếu minh chủ, Nhất Linh đã trải nghiệm rất nhiều, âm mưu quỷ kế, máu tanh chém giết, chỉ trong vòng hơn mười ngày cậu đều đã trải qua, đó chính là kinh nghiệm. Lục Trúc lại chỉ dạy cho cậu không ít nam bắc cổ kim, đó chính là kiến thức. Bơi ngược dòng hai ngày một đêm, nỗi đau thể xác và tinh thần đã kết hợp kiến thức với kinh nghiệm vào làm một. Khi lên đến bờ, cậu đã thực sự trưởng thành, trở thành một khách giang hồ chân chính!

Mấy ngày trước Nhất Linh sợ là vì cái gì cũng không biết, giờ đây cậu đã hiểu ra tất cả, sự lo lắng ngày hôm nay chính là ý thức được áp lực quá lớn của chiếc ghế minh chủ, không biết mình có thể gánh vác nổi hay không.

Lý Thanh Long lạnh lùng nhìn Nhất Linh, nghĩ bụng: "Nghe nói tiểu tử này rất lợi hại. Lục Cửu Châu là loại đại giảo hoạt, vậy mà liên tiếp bại liền mấy trận trong tay hắn, cuối cùng phải ôm hận mà chết. Đối diện với kẻ thù giết cha mà hắn không giận dữ, không hoang mang, không tự ti cũng không cao ngạo. Định lực này e rằng cả ta cũng không theo kịp, đúng là không thể khinh thường!"

Lão quả là gừng càng già càng cay, trong lòng đề phòng cảnh giác song ngoài mặt lại không chút thay đổi thái độ ngông cuồng: "Tiểu tử, ngươi không cần thiết phải giả bộ như thế. Giang hồ tam đại phái, thế lực cân bằng suốt hai mươi năm nay đã bị phá, đến thời điểm nhất thống Hắc đạo rồi. Lão phu đây không muốn tạo thêm tội nghiệp, đặc biệt cho dựng đài này là để tổ chức tiểu Thiên Long đại hội, tam phái tranh hùng, kẻ thắng sẽ hiệu lệnh toàn thiên hạ, ngày hai tháng hai sang năm, đỉnh Thái Sơn bay lên trời hóa Rồng."

"Tấm lòng nhân từ của Long đầu, tiền bối đây xin cảm tạ!" Nhất Linh vòng tay cung kính. "Nhưng tiểu bối trọng trách tuy lớn, lại hiểu biết nông cạn, cần phải thương nghị với các nguyên lão trong Minh rồi mới trả lời Long đầu được, dám mong lượng thứ! Đoạn khẽ vòng tay, không đợi Lý Thanh Long trả lời đã quay người đi vào. Lý Thanh Long ngây người ra, mắt trợn ngược lên song không thể làm gì hơn.

Lục Trúc giơ ngón tay cái lên, khẽ cười: "Thật không tồi chút nào, lão giang hồ thành tinh đó cũng chỉ đến như vậy mà thôi!"

"Còn phải đa tạ tỉ tỉ dạy bảo nữa." Nhất Linh nghiêng đầu, miệng khẽ động song không phát ra tiếng. Lục Trúc trông thấy là hiểu, mấy người kia vẫn không hề biết gì, trong lòng ngoài kính phục giờ còn thêm vài phần nể sợ.

Cổ Uy thở dài: "Vẫn là Minh chủ định lực hơn người, lão phu chửi mắng với lão tặc ấy, nghĩ lại chẳng khác đứa trẻ lên ba!"

Tần Vô Ảnh cười nhạt: "Hoá ra lão cũng biết à?"

Cổ Uy nổi cáu: "Lão thì có hơn gì ta?"

Bạch Hạc Niên cười lớn: "Vừa nãy ba tuổi, bây giờ chỉ còn có hai tuổi rưỡi rồi!"

Nhất Linh và mấy người kia đều mỉm cười, cả Cổ Uy cũng phá lên cười, nhìn sang Tân Vô Ảnh nói: "Cuồng Bạch thường ngày tự đánh trống tự thổi kèn, nếu quả thực có chút mưu kế làm lui được lão tặc, lão phu mới thực sự phục ngài."

Tân Vô Ảnh hừm một tiếng, mấy người vào đại đường, ngồi quanh nghị phòng, Nhất Linh lên tiếng: "Đúng thế, ba vị đường chủ, cần phải làm thế nào đẩy lui được cả hai phía cường địch đây?"

Bạch Hạc Niên nói: "Chủ ý này của Lý Thanh Long thật là thâm độc. Bổn Minh tiền minh chủ vừa tạ thế, Quần Anh Hội thì Lục Cửu Châu cũng ô hô ai tai. Đại hội Thiên Long vốn là cao thủ tranh hùng, tam phái bây giờ còn có ai qua mặt được Lý lão tặc nữa?"

"Khỏi phải nói!" Cổ Uy ngắt ngang lời Bạch Hạc Niên: "Lý Thanh Long muốn bắt nạt chính là Thiết Huyết Minh ta. Tuy không có hảo thủ tuyệt đỉnh, lão phu có chết cũng nhất định phải đánh với lão tặc ấy ba trăm hồi."

"Rốt cuộc cũng chỉ là có bản lãnh trong ba trăm hồi mà thôi." Tân Vô Ảnh thủng thẳng nói. Cổ Uy giận dữ trừng mắt nhìn: "Lão chưa chắc đã mạnh hơn ta đâu!"

Tân Vô Ảnh không thèm nhìn lại, song lại nhìn Nhất Linh: "Nhưng nếu như Minh chủ chịu ra tay, Lý Thanh Long nhất định chạy mất giáp!"

Bạch Hạc Niên giật mình, nhìn Tân Vô Ảnh, rồi lại nhìn Cổ Uy. Cổ Uy vỗ mạnh vào đùi, reo lên mừng rỡ: "Phải rồi, hôm đó Minh chủ mới trở về, chỉ một chiêu đã hất cho lão tiểu tử Tân Vô Ảnh ngã sóng xoài, món này Lý Thanh Long có luyện thêm mười năm nữa cũng không làm được!"

"Có luyện thêm một trăm năm nữa cũng không làm được!" Tân Vô Ảnh quay mặt nhìn lại Cổ Uy.

Cổ Uy lần này không hề nổi cáu, ranh mãnh nói: "Vậy à? Người ngã là lão tiểu tử ngươi, lão phu không ngã đương nhiên là không biết rõ rồi!"

Lục Trúc che miệng cười, Bạch Hạc Niên và Nhất Linh thì không. Trong lòng Bạch Hạc Niên mừng đến quên cả cười, còn Nhất Linh thì khó nghĩ mà không thể cười lên được.

Nhất Linh trước đây không hiểu chẳng qua là vì ít trải sự đời chứ không phải vì ngốc nghếch. Giờ đây cậu đã trưởng thành, gặp chuyện không còn hoảng hốt nữa mà đã biết suy trước tính sau. Thế nhưng đối nhân xử thế thì được, còn về võ công cậu lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Những kỳ tích Nhất LInh làm ra đều được thực hiện trong lúc thần thức mơ hồ, cho dù là bật văng Độc Long tiên của Tiêu Trầm hay hất bay cả người Tân Vô Ảnh, có ra sức suy nghĩ cậu cũng cảm thấy hoàn toàn lạ lẫm.

Ngoại lệ duy nhất chỉ có hai chiêu thức mà sư phụ đã từng nói Khổ hải vô biên và Hồi đầu thị ngạn. Nghĩ đến hai chiêu này, trong đầu Nhất Linh đột nhiên xuất hiện một số tư thế, trên người cũng tự khắc có những phản ứng kỳ lạ. Nhưng nếu chỉ dựa vào hai chiêu này làm sao có thể quyết một trận thắng bại với Lý Thanh Long đây? Nhất Linh ngay đến nghĩ cũng không dám.

Cậu đưa mắt, thấy Bạch Hạc Niên vẫn chằm chằm nhình mình, trong lòng hốt hoảng, thiếu chút nữa quay đầu lại hỏi Lục Trúc, song cuối cùng cũng ghìm lại được.

Nhất Linh đã hiểu ra, Thiết Huyết Minh nếu muốn tiếp tục tồn tại, bảy vạn đệ tử nếu không muốn đầu lìa khỏi cổ, điều quan trọng nhất là đoàn kết, là đồng tâm hiệp lực, mà mấu chốt của sự đồng tâm lại chính là ba con người trước mặt này. Sự đồng tâm của họ căn nguyên sâu xa vẫn chỉ là bởi lòng kính phục một Minh chủ như cậu. Một khi họ nhìn ra được vị Minh chủ của họ chỉ là một gã bù nhìn trống rỗng thì số phận của Thiết Huyết Minh lập tức sẽ tiêu tan.

Nhất Linh chợt nghĩ ra, dẫu sao bây giờ cậu cũng vẫn đang là Minh chủ, địa vị uy tín trong lòng ba người Tân Vô Ảnh đang cao vời vợi. Cậu cố gắng định thần, tự nhủ phải không được sợ, hãy bình tĩnh suy nghĩ lại xem sao.

Có bản lĩnh thì có thể thuyết phục được người khác, bộ dạng hách dịch cũng có thể hù dọa được người khác. Cái lý lẽ này, nhất thời Nhất Linh vẫn chưa thông hẳn, nhưng cũng đã có một chút cảm giác rồi.

Nghĩ một hồi, Nhất Linh lên tiếng: "Thiên Long đại hội chính là ngày mồng hai tháng hai sang năm. Lý Thanh Long chỉ là hàng tiểu bối, không có tư cách để mở Thiên Long đại hội, mục đích duy nhất của lão là thôn tính chúng ta. Vì thế chúng ta phải tương kế tựu kế khiến cho lão không thể đạt được mục đích của mình, còn những việc khác căn bản không cần để ý tới."

Tân Vô Ảnh gật đầu: "Minh chủ nói quả thật xác đáng, Lý Thanh Long mở sớm Thiên Long đại hội chẳng qua chỉ là quỷ kế mà thôi. Thực lực của chúng ta không thể xem thường, sự uy hiếp của Quần Anh Hội lại càng lớn, hai đánh một nhất định sẽ khiến cho hắn chết mà không có đất chôn. Ba bên cùng giao chiến thì uy lực của hắn là mạnh nhất, nhưng nếu cứ cố thủ không ra thì lão đánh với ai?"

Cổ Uy vỗ tay: "Thì ra đây là chủ ý của lão, lão phu vốn là muốn giao chiến với hắn vài trận, nhưng lần này xem ra là không phải đánh trận nào rồi. Chúng ta cố thủ không ra, Gia Cát Lượng nhất định sẽ tức Tư Mã Ý, như vậy thì Lý lão tặc không thể không tức lão tiểu tử nhà ngươi được!"

Lục Trúc mỉm cười: "E rằng Cổ đường chủ sai rồi, tiểu nữ nghe nói là Tư Mã Ý mới là rất không vừa lòng với Gia Cát Lượng." Cổ Uy trợn mắt: "Lão phu biết chứ, chẳng qua là nghĩ chưa ra đó thôi!"

Bạch Hạc Niên đăm chiêu: "Vậy thì chúng ta trả lời Lý Thanh Long như thế nào đây?"

"Trả lời cái gì? Đợi lão phu đến Trung Nghĩa môn, mắng cho hắn một trận." Cổ Uy hằm hằm nói.

Tân Vô Ảnh nhìn Nhất Linh thăm dò: "Lý Thanh Long tìm được chúng ta, thì nhất định cũng sẽ tìm được Quần Anh Hội."

Trong đầu Nhất Linh hiện lên bóng dáng Lục Từ Anh, thân gái một mình lại vừa mang đại tang, bên cạnh không người giúp đỡ, cậu không khỏi lo lắng, buột miệng: "Vậy phải làm thế nào?"

Tân Vô Ảnh nhìn vẻ mặt lo lắng của Nhất Linh, nghĩ bụng: "Thì ra Minh chủ vốn vẫn thích nha đầu ấy, từ hôn chỉ là do không muốn bị Quần Anh Hội thôn tính mà thôi." Lão nói như trấn an: "Minh chủ bất tất phải lo lắng, Lục Từ Anh tài trí hơn người, nhất định sẽ tìm ra cách đối phó."

Nhất Linh xấu hổ, gật đầu nói: "Đúng vậy!"

Lục Trúc nghĩ bụng: "Đúng là tên ngốc!"

Nàng lên tiếng: "Quần Anh Hội nhất định sẽ nói rằng nếu chúng ta tới phó hội, họ cũng sẽ tới."

Tân Vô Ảnh gật gù: "Nhất định là như vậy rồi!"

Nhất Linh vẻ nghĩ ngợi: "Tam phái nếu tụ họp quần công, Thiết Huyết Minh chúng ta không chừng sẽ thiệt thòi nhất!

Tân Vô Ảnh liếc nhìn Cổ Uy, Nhất Linh bỗng gật đầu nói: "Đúng, phải dồn cho Lý Thanh Long vào cảnh quẫn bách mới được, phải để lão bất chấp tất cả tấn công chúng ta."

Cổ Uy và Bạch Hạc Niên đồng thanh: "Vậy phải làm thế nào?"

Nhất Linh lắc đầu, trầm ngâm một hồi mới lên tiếng: "Ta phải suy nghĩ kỹ đã, các người cũng nghĩ đi, để mai hẳng hay."

Về đến biệt điện, Lục Trúc mới cười cười: "Tiểu hòa thượng quả là đã lớn rồi, thật là lợi hại!" Nhất Linh trong lòng không khỏi lo lắng: "Tỉ tỉ, có phải là tôi đã nói sai điều gì không?"

Lục Trúc lắc đầu: "Không phải, quả thực là cậu đã trưởng thành!" Nói đoạn nhìn Nhất Linh, cười vẻ trêu chọc: "Xem ra cậu có vẻ lo lắng cho Lục Từ Anh, cô nương ấy quả thực tốt phước!"

Nhất Linh đỏ mặt: "Không... ta..." Ngập ngừng một lúc, cậu mới thú nhận: "Cô ấy không hề thích tôi."

Lục Trúc đột nhiên lạnh lùng: "Cô ta nếu thích cậu thì đã sao, loại nữ nhân này? Hừm, rốt cuộc cậu vẫn chưa ngộ ra à?"

Lục Trúc trước nay luôn nói nói cười cười với Nhất LInh về chuyện nữ nhân, xem như chẳng để những việc đó vào đâu. Lúc này thấy bộ dạng bối rối của cậu khi nhắc đến Lục Từ Anh, bỗng nhiên lại cảm thấy chua xót vô cùng.

Sự ấm ức trong lòng Lục Trúc mỗi lúc một tăng, nàng không kìm được, đến trước mặt Nhất Linh: "Được, cậu xem, hôm nay ta nhất định sẽ khiến cậu phải quên nha đầu rắn rết ấy đi!" Nói đoạn liền đưa tay bóc lớp da trên mặt xuống.

Nhất Linh ngạc nhiên đến sững sờ!

Trước mắt cậu là một khuôn mặt mới lạ, một mỹ nhân hoàn toàn mới lạ. Vẻ đẹp của nàng hoàn toàn khác với Lục Từ Anh, nhan sắc của Lục Từ Anh cuốn hút nhưng không hấp dẫn, là một vẻ đẹp khiến người ta không dám lại gần, đôi lúc nàng có cười lên cũng chỉ như ánh nắng yếu ớt loáng qua mặt băng đông giá mà thôi. Hoa dung phía trước Nhất Linh lại ấm áp, tràn đầy xuân sắc, mỗi nụ cười, mỗi động tác cúi đầu, quay mặt hay nhíu mày đều có thể lay động tâm can. Vẻ đẹp của Lục Từ Anh như băng, nhan sắc của Lục Trúc lại như lửa, có thể sưởi ấm, cũng có thể thiêu đốt lòng người.

Mỹ nhân bỗng xoay người, thân hình lả lướt trong một điệu vũ kỳ lạ. Không chỉ nhảy múa, nét mặt nàng còn biến đổi theo mỗi bước xoay. Gian biệt điện phút chốc tràn ngập ánh mặt trời, vừa rực rỡ lung linh, vừa chói lóa không thể nhắm bắt.

Nhất Linh chớp chớp mắt ngắm nhìn nàng, tâm trí mê đi không còn biết trời trăng gì nữa. Đôi mắt cậu dán chặt vào khuôn mặt Lục Trúc, nàng buồn Nhất Linh cũng buồn, nàng thích Nhất Linh cũng háo hức, nàng lo Nhất Linh cũng nhíu mày, này vui Nhất Linh cũng hớn hở. Lục Trúc càng múa càng lại gần Nhất Linh, rồi bỗng ôm lấy cổ cậu, đôi môi đỏ thắm chầm chậm chạm nhẹ lên má. Nhất Linh đích thực đã hoàn toàn lịm đi.

Cũng chẳng biết là bao lâu, nàng buông tay ra, đôi mắt long lanh ngước nhìn Nhất Linh thì thầm: "Tiểu hòa thượng ngốc, ngủ một giấc đi."

Đoạn khẽ cười, thướt tha bay ra cửa.

0O0

Cả buổi sáng hôm sau Nhất Linh sống trong trạng thái mơ mơ tỉnh tỉnh. Đôi mắt cậu không rời được gương mặt Lục Trúc, tuy nàng đã mang lại mặt nạ che đi dung nhan diễm kiều, nhưng mỗi khi nghĩ đến nét đẹp tuyệt thế hôm qua, Nhất Linh bất giác toàn thân nóng ran lên.

Lục Trúc cố gắng để tỉnh cậu: "Đừng bao giờ để tình riêng xen lẫn vào việc chung, nếu cậu chỉ vì đắm say nữ sắc mà bất cẩn kéo quân đi phó hội thì nhất định sẽ gây ra họa lớn. Bảy vạn đệ tử của Thiết Huyết Minh chỉ vì cậu mà máu chảy thành sông đó!"

Nhất Linh đáp: "Đúng vậy, nhưng không biết Quần Anh Hội trả lời Lý Thanh Long như thế nào?"

Lục Trúc "hừ" một tiếng, nói: "Cậu vẫn lo lắng cho Lục Từ Anh?"

Nhất Linh đáp nhỏ một tiếng: "Phải!"

Trong lòng nghĩ thầm; "Chỉ mong Lục tiểu thư đừng đi đâu là được!" Đáng tiếc Lục Từ Anh lại không nghĩ như vậy. Giữa trưa thám mã Thiết Huyết Minh đưa tin về, hơn hai nghìn người của Quần Anh Hội do Lục Từ Anh thống lĩnh đã tiến vào Tây Đại Bằng, người ngựa đóng quán cách Thiên Long đài chứng năm dặm.

Mấy thủ lĩnh Thiết Huyết Minh nhìn Nhất Linh dò hỏi, Lục Trúc cằn nhằn: "Nha đầu này điên rồi sao? Lẽ nào ả không biết, cha mình đã chết thì Quần Anh Hội sẽ không còn ai là đối thủ của Lý Thanh Long nữa, Thiên Long đại hội thế nào cũng do một mình Lý Thanh Long khuynh đảo mà thôi!"

Một dòng máu nóng bỗng nổi lên, mấy tư thế kỳ lạ chợt thoáng qua trong đầu, Nhất Linh nắm chặt tay: "Lý Thanh Long thật ngông cuồng, ta phải cho lão một bài học mới được."

Tân Vô Ảnh hy vọng: "Minh chủ đã có kế sách gì sao?"

Nhất Linh đanh thép: "Mai hộ pháp theo cha ta, bị Thanh Long Hội phục kích bắt đi. Khi ta ở Quần Anh Hội, thường hay nghe cha con Lục hội chủ nói với nhau rằng Lý Thanh Long rất coi trọng Mai Hộ Pháp, muốn thu dụng dưới trướng lão ta, nhưng Mại Hộ Pháp thà chết không đầu nhập Thanh Long Hội. Lý Thanh Long từng phát thệ tiêu diệt bổn Minh để xem Mai Hộ Pháp trung hiếu với ai."

Cổ Uy nắm chặt tay: "Mai Tử Kỳ thật là một huynh đệ tốt! Bổn Minh có chết đến người cuối cùng, Lý Thanh Long cũng đừng hòng mà đạt được mục đích."

Nhất Linh nhìn về phía đài cao: "Ta sẽ làm một trận đánh cuộc với Lý Thanh Long, Cổ đường chủ, mở Trung Nghĩa môn để ta đi ra!"

Cổ Uy hăng hái: "Được, tam đường huynh đệ sẽ hết lòng chiến đấu vì Minh chủ, xem Lý Thanh Long làm gì nổi ta!"

Nhất Linh lắc đầu: "Không, một mình ta đi thôi!"

"Không được!" Ba người bọn Cổ Uy đồng thanh kêu lên, Tân Vô Ảnh vội vã: "Tên tiểu nhân Lý Thanh Long này, Minh chru không nên coi thường mà mạo hiểm!"

Nhất Linh lắc đầu: "Ta biết tự bảo vệ mình, một mình đi, dù cho lão có quỷ kế gì cũng phải kiêng nể ta vài phần."

0O0

Thiết Huyết Minh mở rộng Trung Nghĩa môn.

Ba tiếng pháo nổ ra, chỉ có một mình Nhất Linh xuất thành. Cậu vừa đi ra, cánh cửa sắt lại khép kín. Hàng nghìn người của Quần Anh Hội và Thiên Long Hội đóng quân xung quanh chằm chằm dõi theo Nhất Linh, vừa kinh sợ vừa khâm phục.

Nhất Linh đi đến trước lều chỉ huy của Quần Anh Hội, nhìn Lục Từ Anh. Nàng gầy đi trông thấy, dáng vẻ bơ phờ tiều tụy. Cậu chắp tay cung kính: "Lục tiểu thư, nghe nói Lục hội trưởng đã từ trần, Thủ Tự Hùng vừa sợ hãi vừa hổ thẹn. Việc giả thông gia tại lễ đường hôm ấy thực đã làm quá mất rồi. Thủ Tự Hùng không dám mong tiểu thư bỏ quá, chỉ mong có thể lượng tình mà xem xét lại cho."

Lục Từ Anh lạnh lùng nhìn Nhất Linh: "Thì ra ngươi cũng biết ăn nói như vậy, quả nhiên mặc áo rồng giống rồng, mặc áo hổ giống hổ, ngươi cạo trọc đầu khoác áo cà sa là nghiễm nhiên trở thành hòa thượng. Lục Từ Anh ta có mắt mà không thấy anh hùng, đã nhìn nhầm người rồi!"


Nhất Linh bối rối vô cùng, cậu vốn là hòa thượng thực sự, nhưng làm sao có thể nói rõ với Lục Từ Anh được đây! Gần mười năm cứu người trên Ác quỷ tập, những lời khách sáo cậu đã nghe rất nhiều, lúc này cũng định thanh minh vài câu nhưng không hiểu sao miệng cứ như cứng lại.

"Một mình nugoi ra đây làm gì?" Lục Từ Anh nghi ngờ hỏi: "Cha ngươi đã như vậy mà ngươi vẫn chưa đủ kinh sợ sao?" Trong lòng nàng lại nghĩ thầm: "Nhưng tên hoà thượng này cũng ranh mãnh lắm, lẽ nào hắn có âm mưu gì khác chăng, quả là đã tự lo hão rồi!"

Nhất LInh khom người: "Đa tạ tiểu thư đã quan tâm!" Lục Từ Anh lạnh nhạt: "Đừng nghĩ ta thương xót gì ngươi, là do ta quan tâm đến Quần Anh Hội. Môi hở thì răng lạnh, nếu như Thiết Huyết Minh bị tiêu diệt thì Quần Anh Hội cũng khó có thể giữ được."

Nhất Linh mặt bỗng đỏ ửng lên, cắn răng nói: "Tiểu thư yên tâm, Lý Thanh Long đừng hòng mà mong làm gì được chúng ta!"

Nói đoạn chắp tay bước lên cao đài. Lý Thanh Long cũng bước lên đài, cười cười: "Tiểu minh chủ, ngươi với tiểu nha đầu của Quần Anh Hội đó quả là một cặp trời sinh, các ngươi đã bàn được cách đối phó với lão phu chưa vậy?"

Nhất Linh chắp tay: "Long đầu, tại hạ nể người là bậc tiền bối trong giang hồ, Long đầu cũng phải tự trọng mới được."

Lý Thanh Long cười lớn: "Tiểu minh chủ một mình đến tham gia Thiên Long đại hội này, chẳng phải là muốn một tay chống trời, dựa vào sức lực một người áp đảo quần hùng hai hội sao?"

Nhất LInh không đáp, quay mặt nhìn sang lều của Thanh Long Hội. Trước lều, một đại hán bị trói chặt đang ngồi trên ghế, đôi mắt xúc động nhìn cậu. Nhất Linh chắp tay , nói lớn: "Các hạ là Mai Tử Kỳ Mai Hộ Pháp của bổn Minh?"

Đại hán cố cúi người đáp: "Hạ nhân chính là Mai Tử Kỳ!"

Nhất Linh mỉm cười: "Đa tạ Mai Hộ Pháp!" Đoạn quay đầu nói với Lý Thanh Long: "Long đầu, ta có một chiêu võ tên là Bạt Hồ Thủ, chuyên bứt râu người khác." Lý Thanh Long ngạc nhiên song vẫn lạnh lùng: "Ngươi nói lung tung gì vậy?"

Nhất Linh quan sát toàn trận, nói lớn: "Trước khi tham gia Thiên Long đại hội, ta muốn dùng chiêu võ này đánh cuộc với Long đầu."

Nói đoạn bước tới gần Lý Thanh Long, lão vừa nghi ngờ vừa lo lắng, thầm nghĩ: "Tên tiểu tử này quả nhiên là có mưu kế." Tuy vậy lão vẫn thản nhiên: "Cuộc cái gì?"

"Một chiêu của ta sẽ bứt được bộ râu của Long đầu. Nếu không được, Thiết Huyết Minh từ nay sẽ tôn phụng hiệu lệnh của Long đầu. Vạn nhất mà được, xin Long Đầu thả Mai Hộ Pháp của bản Minh ra."

Một chiêu bứt được râu của đối phương, chẳng phải cũng là một chiêu có thể lấy mạng đối phương sao? Dám đánh cuộc như vậy với Lý Thanh Long liệu có mấy người trong giang hồ? Nếu chỉ cần một chiêu mà lấy được mạng của Lý Thanh Long, cần gì phải tổ chức tiếp Thiên Long đại hội!

Nhưng tên nhóc con tiểu Minh chủ kia đã nói như vậy, hơn nữa lại dám đánh cuộc như vậy. Hắn rõ ràng không phải là điên, bây giơ cũng đang giữa trưa, hắn cũng không thể nằm mơ nói nhảm được.

Lý Thanh Long vừa sợ vừa ngờ, rõ ràng là một cuộc đánh cược mười phần thấy thắng cả mười, nhưng lão vẫn do dự bất quyết.

Lúc này, Lục Từ Anh đang ở lán trại phía tây bỗng lên tiếng: "Cuộc hay không cuộc, Long Đầu hãy nói dứt khoát một câu."

Lý Thanh Long liếc nhìn Nhất Linh, gằn giọng: "Nếu như ngươi nói mà không giữ lời thì thế nào?"

"Rất đơn giản, dẫu sao tại hạ cũng chỉ có một người, mấy vạn người của Long đầu đồng loạt tấn công, tại hạ có mọc thêm cánh cũng không thể chạy được."

Lý Thanh Long chăm chăm nhìn Nhất Linh rất lâu, hít một hơi sâu rồi mới nói; "Được, lão phu đánh cuộc với ngươi!"

Lão là người cầm đầu Thanh Long Hội, dọc ngang giang hồ đã mấy chục năm, không biết đã trải qua bao nhiêu kinh biến. Lần đánh cuộc này lại quả là lần đầu tiên trong đời lão.

Lý Thanh Long lùi lại hai bước, Nhất Linh nhìn lão, đột nhiên nở nụ cười trẻ thơ, những thế thức hoạt kê của chiêu "khổ hải vô biên" ánh lên trong tâm trí. Cậu chầm chậm giơ tay uốn mình.

Tiếp theo là một tiếng kêu thống khổ, mấy vạn người đương trường ai nấy đều ngạc nhiên nhổm dậy.

Lý Thanh Long cứ lùi mãi về phía cao đài, cả bộ râu dài mượt lúc trước chỉ còn lại không đầy một phần ba, hai phần ba bộ râu còn lại đang nằm trong tay Nhất Linh.

Lý Thanh Long hai mắt tối sầm như gặp phải hồn ma, run run thét lớn: "Thiên Long Trảo, ngươi dùng Thiên Long Trảo!"

Thiên Long Trảo, Thiên Long trấn bốn phương! Bốn mươi năm trước, Thiên Long hiệu lệnh quần hùng, là đệ nhất chí tôn, oai trùm thiên hạ.

Kêu lên tiếng ấy, Lý Thanh Long cũng bất giác giật mình. Nếu nói Nhất Linh dùng Thiên Long Trảo thì ngay đến lão cũng khó có thể tin được. Nhưng nếu nói là không phải, thì đó lại là võ công thần diệu gì đây? Nhất LInh cười lạnh, tay giơ cao xoè ra, bộ râu trắng tinh bay tản mát theo gió. Cậu bước xuống đài, thẳng đường đi tới bên cạnh Mai Tử Kỳ, nhẹ giọng: "Mai Hộ Pháp!"

Mai Tử Kỳ vừa cười vừa khóc; "Thiếu minh chủ!"

Nhất LInh gật đầu, xoay lưng cõng Mai Tử Kỳ lên.

Trung Nghĩa Môn rộng mở, Nhất Linh cõng Mai Tử Kỳ bước vào. Trong thành bùng lên những tiếng hoan hô liên hồi, vang dậy đất trời. Lý Thanh Long, Lục Từ Anh và hàng vạn người của Thanh Long, Quần Anh hai hội đều lặng lẽ đứng yên, không một ai động đậy, thậm chí không có một ai lên tiếng.

Nhất Linh lại thực hiện thành công kỳ tích thứ tư. Cổ Uy, Tân Vô Ảnh và môn nhân Thiết Huyết Minh, ai nấy đều mừng vui khôn xiết, chỉ Lục Trúc là không hưởng ứng, một mình chăm chú nhìn Nhất Linh. Nhất Linh ngượng ngùng nhìn nàng, gượng cười: "Không có cách nào, tôi không biết giải huyệt nên đành phải cõng lão ta về, phiền tỷ giải huyệt cho lão."

May mà Nhất Linh vẫn còn nhớ chỉ dùng môi nhấp nháy với Lục Trúc. Những lời này nếu lọt vào tai đám Cổ Uy, Tân Vô Ảnh thì thật sự sẽ là sấm giữa trời quang. Lục Trúc tuy là biết rõ về Nhất Linh nhưng vẫn còn bán tín bán ngờ. Nàng giải huyệt đạo cho Mai Tử Kỳ, lão quỳ xuống bái lạy: "Mai Tử Kỳ bái kiến Thiếu Minh chủ, đa tạ ơn cứu mạng của thiếu minh chủ."

Cổ Uy vỗ vai hắn, nói lớn: "Nhầm rồi Mai huynh đệ, phải gọi là Minh chủ mới đúng!" Mai Tử Kỳ hai mắt sáng lên, nước mắt ứa ra: "Bổn Minh có người tài giỏi như vậy làm Minh chủ, quả thật là trời không diệt Thiết Huyết Minh này rồi!"

0O0

Đêm đó, Quần Anh Hội xảy ra một chuyện lạ.

Trong một căn mật thất, Lục Cửu Châu đã chết bỗng nhiên sống lại.

Thì ra lão đã giả chết, mục đích làm cho Lý Thanh Long không đề phòng, coi nhẹ Quần Anh Hội, may ra có thể bẫy được Thanh Long Hội một phen.

Cái tin tiểu Minh chủ Thiết Huyết Minh một chiêu vặt trụi râu Lý Thanh Long làm lão phải tức tốc sống lại.

"Các ngươi nói xem có phải là tên tiểu tử đã dùng Thiên Long Trảo thật không?" Lục Cửu Châu nhìn mấy người Lục Tử Anh và Chu Vạn Lý.

"Không thể nào!" Lục Từ Anh lắc đầu: "Nếu hắn là người nối dõi Thiên Long thì chúng ta làm sao còn có cơ hội gì nữa!"

"Đúng vậy!" Đám Chu Vạn Lý đồng thanh gật đầu: "Tiểu tử đó rốt cuộc đã dùng võ công gì mà lại có uy lực đến như vậy?"

Ba người Lăng Anh, Chu Vạn Lý và Tiêu Kỳ cùng lắc đầu. Lục Từ Anh hai mắt đột nhiên sáng lên, không biết đang nghĩ tới điều gì.