Dần dần bắt đầu có tiếng chân người đi lại, tiếng nói chuyện vẳng đến.
Nhất Linh tự hỏi: “Không biết đây là đâu? Mấy người ngoài kia đang nói gì nhỉ?”. Nghĩ như vậy, đôi tai cậu chợt trở nên mẫn cảm gấp trăm lần, tiếng nói cười từ những căn phòng cách xa cả chục trượng cũng nghe rõ mồn một, thế nhưng nghe một lúc vẫn không hiểu lấy một từ.
“Mình đã lạc đến đâu vậy, không hiểu người ta nói, đúng là rắc rối rồi!” Nhất Linh nghĩ đoạn rồi thò đầu ra cửa sổ nhìn quanh, thấy đằng sau một mái nhà không xa nhô lên một lá cờ lớn, bên trên viết: “Lục Thuận Tiêu Cục”.
“Lục Thuận tiêu cục là một trong Thất đại tiêu cục ở Giang Nam, hóa ra mình đã trôi đến tận Giang Nam, chẳng trách không hiểu họ nói gì”. Nhất Linh nghĩ bụng.
Một tháng trời lo toan hoạn nạn với chức Minh chủ, những thứ trên giang hồ, quả thật Nhất Linh cũng đã biết được không ít.
Bên ngoài có tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng “két” mở cửa, một thanh niên đẩy cửa bước vào. Thấy Nhất Linh đang đứng trong phòng, người này nghệt mặt ra, nhìn xung quanh không thấy có ai khác mới quay đầu nhìn vào mặt cậu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Nhất Linh không hiểu vì sao lại trở nên nhạy cảm như vậy, đoán ra ngay người đó đang nghi hoặc điều gì, vì thế lấy một mảnh sứ làm động tác cạo râu trên mặt, rồi toét miệng ra cười.
Người thanh niên kia cũng cười, đoạn nói: “Thoáng một cái, gà mái già đã biến thành vịt tơ, huynh đệ khá lắm!”.
Người này tên gọi Tô Đại Phát, là chân chạy trong tiêu cục Lục Thuận, một thanh niên nhanh nhẹn dễ gần, vì thế Thủy Liên Nhu mới gọi hắn đến chăm sóc Nhất Linh. Có điều những gì hắn nói, Nhất Linh hoàn toàn không hiểu.
Nhất Linh khom người hành lễ: “Đa ta ơn cứu mạng của đại ca!”.
Tô Đại Phát, là chân chạy trong tiêu cục Lục Thuận, một thanh niên nhanh nhẹn dễ gần, vì thế Thủy Liên Nhu mới gọi hắn đến chăm sóc Nhất Linh. Có điều những gì hắn nói, Nhất Linh hoàn toàn không hiểu.
Nhất Linh khom người hành lễ: “Đa tạ ơn cứu mạng của đại ca!”.
Tô Đại Phát bối rối đáp lễ: “Người cứu huynh không phải là tôi, mà là tiểu thư nhà tôi”.
Những người áp tiêu đều biết nói tiếng Quan thoại, vì thế lúc này Nhất Linh đã bắt đầu hiểu.
Nhất Linh nói: “Vậy thì xin đại ca hãy cho gặp tiểu thư nhà, để đệ có thể tận mặt cảm tạ!”.
Tô Đại Phát cười hì hì, gật đầu: “Đúng là nên đa tạ, nên đa tạ! Tiểu thư nhà tôi đúng là một người tốt, không những đẹp người mà tâm tính cũng hệt như Quan Âm Bồ tát vậy”.
Bỗng một giọng nói dịu dàng từ ngoài cửa vang lên: “Vừa sớm ra đã tìm không thấy ngươi, hóa ra ở đây nói xấu sau lưng ta hả?”.
Tô Đại Phát lè lưỡi: “Tiểu thư tới rồi!”. Đoạn cất cao giọng: “Tiểu thư mau vào đi, nạn nhân tỉnh lại rồi, còn muốn cảm tạ tiểu thư nữa đấy!”
Nhất Linh nhìn vọng ra ngoài cửa, thấy một thiếu nữ đang khoan thai bước đến.
Cô nương ấy tuổi trạc đôi tám, dung mạo tuyệt vời. So với những mỹ nhân mà cậu đã gặp như Lục Từ Anh, Lục Trúc hay Lý Ngọc Châu thì chỉ có phần hơn chứ không hề thua kém.
Thế nhưng điểm làm Nhất Linh rung động không phải bởi nhan sắc mỹ miều của giai nhân mà là vẻ dịu dàng, từ tâm lộ ra trong đôi mắt nàng.
Cô nương ấy chính là Thủy Liên Nhu, bận lòng vì chàng trai nàng vớt lên từ dòng Trường Giang vẫn hôn mê chưa tỉnh, sáng sớm đã tìm đến thăm nom. Vốn cho rằng Nhất Linh vẫn còn trong bộ dạng lướt thướt hôm qua, nào ngờ vừa vào đến trong phòng lại trông thấy một thanh niên vạm vỡ cao to, ánh mắt tràn đầy sức sống.
Nét mặt và ánh mắt của chàng trai ấy ẩn chứa một mê lực kỳ lạ. Trong khoảnh khắc bốn mắt tương giao, tim Thủy Liên Nhu tự dưng đập lên thình thịch, toàn thân chợt có cảm giác nhức mỏi và mềm nhũn ra trong một nỗi sợ hãi không nói thành lời, song cũng ẩn ước một sự dễ chịu khó có thể diễn tả nổi.
Thủy Liên Nhu giật thót mình, không hiểu chuyện này là thế nào. Càng đáng sợ hơn, nàng cảm thấy hai má cũng đang nóng ran, không lẽ lại đỏ ửng lên thì đúng là phiền phức.
Thủy Liên Nhu tính vốn thiện tâm, lúc nào cũng dịu dàng hòa ái. Nàng cũng là một cô nương đoan trang mực thước, cư xử với người khác giới bao giờ cũng nhất nhất theo lễ giáo. Lần này lại không hiểu vì sao, đối diện với một thanh niên xa lạ, chỉ nhìn gã ta có một lần mà trong lòng lại dậy lên cảm giác xuân tình.
Khi ấy Nhất Linh đã cúi đầu hành lễ: “Đa tạ ơn cứu mạng trị thương của tiểu thư!”
Thủy Liên Nhu vội vàng đáp lễ: “Công tử không cần khách sáo, bất cứ ai cũng sẽ làm như vậy, chúng tôi chỉ là vừa khéo bắt gặp công tử mà thôi!”. Ngoài miệng ứng đáp như vậy, trong bụng lại cảnh cáo bản thân: “Thủy Liên Nhu, người làm sao vậy, đừng có để xấu hổ trước mặt người ta!”.
Suy nghĩ rõ ràng như vậy, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt của Nhất Linh, cậu khẽ mỉm cười, nàng lại có cảm giác như một trận gió xuân đang thổi mát rượi tâm hồn mình vậy.
Trong vô thức, Thủy Liên Nhu nở một nụ cười ngọt ngào đáp lại.
Cười xong, nàng lần nữa giật thót mình. Nụ cười vừa trao gã trai đó, vốn chỉ có thể dành cho tình lang, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nhất Linh cũng giật nảy người, tự mắng bản thân: “Bảo ngươi không được cười, vì sao lại cứ cười vậy?”
Tình Ma trong bộ lốt Nhất Linh, lần đầu tiên hoạt động lại đã đại hiển kỳ công. Một cô nương non nớt như Thủy Liên Nhu làm sao có thể là đối thủ của Ma công bách niên từ Tình Ma chứ! Nhất Linh cũng gần giống như Thủy Liên Nhu, không thể chống lại được bá khí tai quái của luồng tinh lực Tình Ma truyền sang, tâm trí bắt đầu dần thay đổi.
Tô Đại Phát trợn mắt lên nhìn, chợt vỗ tay: “Tiểu thư hôm nay sao mà đẹp vậy!”
Thủy Liên Nhu giật thót mình, hai má ửng đỏ giận dữ: “Ngươi nói bậy cái gì thế?” Rồi quay sang Nhất Linh bối rối nói nhanh: “Công tử đã dậy thì mời ra bên ngoài dùng điểm tâm luôn!” Miệng nói chân vội vã bước đi, không dám nhìn Nhất Linh lần nào nữa.
Ra đến ngoài, Thủy Liên Nhu dặn dò Tô Đại Phát tiếp đãi Nhất Linh, còn mình thì đi như chạy trở lại khuê phòng. Nghĩ về một lúc dào dạt xuân tình ban sáng, nàng quả thật vừa kinh hãi vừa lo sợ.
Trong phòng, Kim Phụng Kiều vẫn còn nằm dài trên giường. Đến nhà tẩu tẩu tương lai làm khách, đương nhiên nàng phải ngủ cùng giường với Thủy Liên Nhu. Nghe thấy tiếng bước chân, Kim Phụng Kiều vội quay người ra, liếc nhìn khuôn mặt vẫn còn hồng lên của Thủy Liên Nhu, nàng tinh nghịch bắt nọn: “Được rồi, được rồi, tẩu tẩu tốt đã động xuân tâm, lẽ nào đang nhớ đến đại cả tôi?”
Thủy Liên Nhu hồn xiêu phách lạc, hốt hoảng quay đi, mặt càng đỏ bừng: “Tiểu nha đầu nhà cô nói linh tinh cái gì thế, ai động xuân tâm nào?”.
“Ấy à, chỉ lớn hơn muội có mấy tháng, làm gì mà ra vẻ thế?” Kim Phụng Kiều nhảy xuống giường, chạy đến phía sau đưa tay ôm chầm lấy Thủy Liên Nhu, giọng nũng nịu: “Không phải xuân tâm, vậy đỏ mặt cái gì chứ?”
Mỹ nhân họ Kiều khi ngủ chỉ thắt một dải yếm nhỏ, bộ ngực tròn căng áp sát vào sau lưng Thủy Liên Nhu. Thủy Liên Nhu vốn đang loạn tâm, lại càng đứng không vững, hốt hoảng: “Ây a, trên nóc nhà có người, lộ hết cả rồi!”
Kim Phụng Kiều không biết là kế, hét lên inh ỏi, lao trở lại giường, chui biến vào chăn. Thủy Liên Nhu bật cười, lại trở về trạng thái bình thường, ngồi xuống cạnh giường nói: “Được rồi, dậy đi thôi! Chẳng phải muội gan lớn tày trời sao? Cũng sợ người ta nhìn thấy à?”
Kim Phụng Kiều khi ấy mới biết là trúng kế, lại chui ra khỏi chăn, làu bàu: “Tẩu tẩu xấu, đợi gã về nhà muội rồi, xem muội xử lý thế nào!” Nói rồi đứng dậy mặc áo, bỗng nhớ đến chuyện hôm qua, hỏi: “Hây, người chúng ta cứu đã tỉnh lại chưa?”
Thủy Liên Nhu nghĩ đến Nhất Linh, tim bất giác lại đập mạnh hơn, vội định thần lại: “Tỉnh rồi, đang ở ngoài sảnh ăn điểm tâm nữa kìa”.
Kim Phụng Kiều chau mày: “Chà, sao lại để cho hắn điểm tâm ở ngoài sảnh chứ, trông lôi thôi bẩn thỉu như vậy thì ai mà dám ăn nữa?”
Trước mắt Thủy Liên Nhu hiện lên thân hình cao to vạm vỡ, vẻ mặt tươi cười của Nhất Linh, trong lòng tự dưng nảy sinh một cảm giác kiêu ngạo, kiểu như người ấy chính là huynh trưởng hay tình lang của nàng vậy.
“Nếu như muội gặp người ấy, nhất định sẽ ăn thêm một bát nữa đấy!” nàng vừa nói vừa cười.
Kim Phụng Kiều nhìn nàng vẻ không tin, nhưng điệu bộ của Thủy Liên Nhu lại không hề giống với giả tạo, mới ngạc nhiên nói: “Muội không tin!” Nói rồi bắt đầu trang điểm, đang chuẩn bị xuống lầu thì a hoàn đến báo: “Năm vị công tử gia đều đã đến rồi, đang hỏi tiểu thư dậy chưa?”
Kim Phụng Kiều bực dọc: “Mở mắt ra đã đến, định đưa tang ta chắc! Nói với họ là ta vừa ngủ, phải trời tối mới dậy!”. Nói rồi quay phắt người trở lại lầu thượng, cũng không buồn đi xem gã chết trôi nữa.
Thủy Liên Nhu cười, gọi a hoàn mang điểm tâm đến. Hai người cùng ngồi ăn trong khuê phòng, miệng thì ăn nhưng chẳng ai còn tâm trí nào cả. Kim Phụng Kiều vì bực tức, Thủy Liên Nhu lại là hoảng sợ.
Đôi mắt mỉm cười của Nhất Linh lúc nào như cũng treo trong tâm trí. Thủy Liên Nhu sợ Kim Phụng Kiều nhận ra nên cố ép lòng nhớ tới vị phu quân tương lai của mình là Kim Long Thụy, ca ca của Kim Phụng Kiều.
Nhưng những gắng gượng của nàng cũng không hề có tác dụng.
Kim Long Thụy và cô kiều nữ Kim Phụng Kiều này có điểm không giống nhau. Phụ thân hai người là Kim Phú Minh mất sớm, khi ấy Kim Phụng Kiều mới tám tuổi, còn Kim Long Thụy đã mười tám. Mười tám tuổi, Kim Long Thụy đã phải gánh vác Kim gia môn. Vốn thông minh chịu khó, cộng với chút tài thao lược thiên phú, mười năm trở lại đây, Kim gia không những không suy thoái mà trái lại còn hưng vượng hơn xưa. Lúc Kim Phú Minh còn sống Kim gia chỉ có hơn chục cửa hiệu, giờ đã phát triển lên đến hơn hai mươi, ruộng đất cũng tăng lên không ít, bản thân Kim Long Thụy cũng giành được danh hiệu Ngọc Diện Na Tra.
Na Tra là nhân vật cực kỳ lợi hại trong Thần đạo, còn Ngọc Diện thì chính là khen ngợi tướng mạo của Kim Long Thụy rồi.
Năm trước, một chuyến tiêu của Thủy Lục Thuận gặp phải chút rắc rối, Kim Long Thụy ra mặt giải quyết ổn thỏa, Thủy Liên Nhu theo cha tạ ơn, vừa gặp mặt đã thấy Long Thụy quả là một nhân vật anh tuấn lợi hại vô cùng. Cũng trong buổi gặp hôm đó, Kim Long Thụy vừa thấy nàng cũng nhất kiến sinh tình, sai người mai mối. Thủy Lục Thuận đương nhiên không từ chối, hôn kỳ được định vào tháng năm năm nay.
Thường ngày, Thủy Liên Nhu lúc buồn hay nhớ đến Kim Long Thụy, đến vẻ mặt anh tuấn cùng rất nhiều những câu chuyện xuất sắc của chàng ta, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc.
Thế nhưng hôm nay thì lại khác, nàng không hề nhớ tới Kim Long Thụy, cứ cố nghĩ đến chàng ta là lòng lại rối bời, chỉ có đôi mắt mỉm cười của Nhất Linh là lúc nào cũng đong đưa trước mặt nàng.
Cuối cùng Thủy Liên Nhu cũng hết nước, chỉ còn cách cắn răng cảnh cáo bản thân: “Thủy Liên Nhu, ngươi là người đã đính ước rồi, tuyệt đối không được như Kim Phụng Kiều chiêu tam rước tứ!”
Thủy Liên Nhu trong khuê phòng tâm thần bất định, cố gắng tranh đấu với bản thân. Nhất Linh bên ngoài dường như cũng cảm được vẻ xuân tâm rung động của nàng. Giống như Thủy Liên Nhu, câu cũng đang tự vấn gay gắt: “Nhất Linh, sao ngươi lại trở nên như vậy, sao lại dám nảy sinh tà ý với ân nhân đã cứu mạng mình?”
Nhất Linh không hề hay biết, ma tính của Tình Ma đã hằn sâu lên tâm não cậu, con người cũng đang dần dần thay đổi, thế nhưng Tình Ma vẫn chưa thể khống chế được cậu hoàn toàn. Bản chất thuần hậu chưa hết, Phật tâm cũng vẫn đang còn, vì thế mặc dù vô tình nảy sinh sắc ý, song sau đó lại tự trách ngay bản thân mình.
Nhất Linh ăn điểm tâm ở đại sảnh, có Tô Đại Phát tiếp đãi. Một lúc sau, cả năm người trong đám Trương Kiếm, Châu Thanh Văn kéo đến. Tô Đại Phát vốn không thiện cảm gì với năm kẻ ăn không ngồi rồi này, vì thế càng tỏ ra nhiệt tình với Nhất Linh.
Nhất Linh đang mặc bộ quần áo của gia nhân Thủy phủ, nói về y phục thì quả là không thể so bì với đám công tử giàu có kia, song trên người cậu lại phảng phất một khí chất hết sức hấp dẫn người khác, khiến người ta nhìn một lại không thể không nhìn hai.
Đám Trương Kiếm đầu tiên tưởng có thêm một kẻ cạnh tranh thần thế nữa, ai nấy đều buồn tiu nghỉu. Nhưng về sau biết được người này chính là kẻ mà hôm qua họ đã cứu thì lập tức cả năm đều vui mừng hớn hở. Họ cùng vây lấy Nhất Linh, khua môi múa mép, thêm mắm thêm muối tìm đủ mọi cách tự ca ngợi bản thân, một là để Nhất Linh cảm kích, hai là làm nản lòng tình địch.
Nhất Linh cảm tạ một hồi, tự dưng sinh ra cảm giác nhìn thấu được ý nghĩ của cả năm người, chợt nhủ thầm: “Năm tên tiểu tử khoác lác!” Tự nói xong, trong lòng lại cảnh giác: “Sao mình lại nghĩ xách mé như vậy? Kỳ lạ thật, sao mình không còn giống với trước kia nữa nhỉ?”
Cuối cùng thì Nhất Linh cũng đã có cảm giác về sự thay đổi của mình.