Linh Khứu Phi Long (Linh Thứu Phi Long)

Chương 16: Hồi 16

Nhất Linh dạt đến gần, nữ nhân ấy quay người. Không động đến một ngón tay, cả gn Nhất Linh lại tự khắc trôi theo hướng cô ta.

Qua một quãng sông nhỏ dài phủ kín cây cối hai bên, phía trước mặt hiện ra một dòng thác. Nữ nhân ấy đi thẳng vào trong thác, lúc cô ta đi qua, thác nước đột nhiên tách ra làm hai, hệt như trên đầu cô ta đặt một chiếc ô che vậy.

Sau thác là một cái động lớn. Đi sâu vào bên trong, ánh mặt trời dần dần tối lại. Trong bóng tối lại bỗng hiện ra một quầng sáng, ánh sáng ấy mỗi lúc một mạnh dần, cuối cùng bừng lên trước mặt, vậy là đã ra khỏi động.

Ai cũng không thể ngờ tới, sau động lại có một thế giới khác.

Đó là một sơn cốc nhỏ, bốn bề vách đá dựng đứng, trong cốc bạt ngàn là những hoa cỏ dại. Tiểu sơn cốc cũng rộng phải đến bốn năm mẫu, ở giữa là một đầm nước nối thông với dòng nước trong động, xung quanh đầm nước, giữa cây cỏ xanh tươi ấy điểm xuyết một vài khóm trúc. Trên bãi cỏ mạn trái, ở giữa hai khóm trúc là một cái lán, lau trắng làm nóc trúc cây làm trụ, dưới đất là một phiến đá trắng, một người đàn ông ăn mặc gần như nữ giới đang ngồi xếp vòng tròn bên trên.

Người đàn ông đó trạc tuổi với nữ nhân nọ, đều khoảng hai ba mươi gì đó, lông mày thanh dài, mũi thẳng miệng vuông, không hiểu vì sao lại ngồi im đó không chút động đậy, cũng không lên tiếng, song ai nhìn qua cũng khó có thể không nhìn lại lần thứ hai, nếu như người đó là một cô gái xinh đẹp thì không nói làm gì, đằng này lại là một người đàn ông, quả là có chút kỳ lạ.

Người đàn ông chằm chằm nhìn vào Nhất Linh. Lúc nhìn người khác, ở người đó có một thần thái rất khoan thai, một cảm giác thật khó diễn tả.


Xăm soi một hồi, bỗng nhiên người đó cười lên ha hả: “Chẳng trách có thể cảm nhận được linh khí của Thiên Long trên người tên tiểu tử này. Hóa ra Thiên Long đã làm hòa thượng, lấy Truyền đăng đại pháp truyền vào cơ thể hắn, ấy… không đúng”. Giọng nói của người đàn ông bỗng chuyển sang kinh ngạc: “Tên tiểu tử này đã trúng độc, lại còn bị thương, với huyền công thông thiên triệt địa của Thiên Long, có thứ độc nào mà lại không hóa giải được? Kẻ nào đã đả thương thằng nhóc?”

Người đàn ông lẩm bẩm tự hỏi, ánh mắt lại xoáy sâu vào trong mắt của Nhất Linh, thần ý như đã thâm nhập vào trong tâm khảm cậu, bỗng nhiên lại cười phá lên, nói như than: “Thiên Long à Thiên Long, cứ tưởng rằng ngươi thật sự đại triệt đại ngộ, hóa ra cũng chỉ như vậy thôi. Vừa không nỡ bỏ đi thần công khổ thiền tham ngộ trong bốn mươi năm, vừa sợ cậu nhóc này ỷ vào thần công khuấy đảo giang hồ, ha ha ha, đã không dứt khoát như vậy thì làm sao ngươi thành Phật được!”

Người phụ nữ kia vẫn không lên tiếng, suốt từ nãy giờ chỉ chằm chằm nhìn Nhất Linh, vẻ mặt yêu hận đan xen, nghe thấy người đàn ông kia cười, cũng cất lên than thở: “Thiên Long, Thiên Long, huynh hà tất lúc nào cũng phải khổ sở như thế. Còn nhớ năm xưa, huynh với tài cán tuyệt thế của mình hùng tôn thiên hạ, chỉ cần lật bàn tay một cái, chức Hoàng đế cũng đã làm rồi, sống lại sợ sát khí quá nặng gì đó, cố ý cá cược với Đại Ngu, rồi lại cố ý có thể thắng mà không chịu thắng, tự tay giải tán Thiên Long giáo đã một tay dựng nên, khiến trăm vạn giáo chúng phải li tán khổ sở, biết bao nhân sĩ tài nghệ xuất chúng phải chịu trói buộc ẩn cư sơn dã, kéo chuỗi ngày buồn thảm suốt bốn mươi năm. Huynh dùng Truyền đăng đại pháp truyền võ công cho đệ tử, lại thi triển khắc chế trong đó, làm cho hắn không thể phát huy hết tài trí và võ công của huynh, vì sao vậy? Hoặc là huynh đừng truyền cho ai, mà đã trao truyền thì hãy để đệ tử thỏa chí phát huy, tại sao lúc nào huynh cũng phải dè chừng như thế?”.

“Đâu chỉ có như thế, thực ra hắn làm việc gì cũng đều không đến nơi như vậy!”. Người đàn ông kia nói lớn: “Ví như muội và Linh Phụng, hai người đều yêu hắn, hắn cũng yêu hai người, thế nhưng chỉ vì một lời thề với vong thê mà không dám để tình cảm được tự dọ, cuối cùng tạo thành hận tình thiên cổ!”

“Huynh đừng nói nữa!” Người phụ nữ đó nấc lên.

“Phải chăng ta nói không đúng?” Người đàn ông phá lên cười thê lương: “Chúng ta ai mà không biết, Thiên Long hùng tài tuyệt thế, song quả thật không phải là con người sảng khoái!”

Người phụ nữ nói: “Huynh ấy chỉ là tự đặt luật lệ quá nghiêm mà thôi!”

“Nhân sinh đắc ý tất tận hoan, lúc vợ lúc mẹ, thật chẳng giống một nam tử hán chút nào!” Người đàn ông kia hét lên.

Người phụ nữ đứng dậy, khẽ rùng mình một cái, đột nhiên giơ tay lên, lao vút đến chụp lấy người Nhất Linh quẳng xuống bãi cỏ, rồi đi lại đỡ Nhất Linh ngồi dậy, chợt chìa đôi môi đỏ định hôn vào miệng Nhất Linh.

Người đàn ông ngạc nhiên: “Muội làm gì vậy?” Nói đoạn vung tay chặn giữa hai cặp môi, tốc độ quả là nhanh hơn ý nghĩ con người.

Người phụ nữ bình lặng quay đầu lại nhìn người đàn ông, nói: “Muội muốn truyền chút âm linh vào cơ thể cậu ta. Huynh chẳng phải đã nói Thiên Long không đủ sảng khoái sao? Chờ âm linh của muội phá bỏ khắc chế của Truyền đăng đại pháp, khơi dậy ra toàn bộ tiềm năng của Thiên Long. Tài hoa, võ công của Thiên Long cộng với ma tính của muội, khi ấy huynh hãy xem cậu nhóc này có sảng khoái hay không nhé!”.

Người đàn ông hơi lưỡng lự đôi chút, rồi đột nhiên kêu lên: “Không phải, muội không phải có ý này. Thực ra muội muốn tiếp tục mối tiền duyên với Thiên Long trong tâm linh mà thôi!”

Người phụ nữ đưa tay ra khẽ vuốt ve gò má của người đàn ông đó, ánh mắt đầy yêu thương, nhẹ nhàng nói: “Muội vốn một lòng cùng huynh hợp tịch song tu, cùng đăng vô thượng tình thiên. Nhưng muội cũng không giấu huynh làm gì, muội thực sự rất yêu Thiên Long, không thể chịu được khi trên người huynh ấy có chút tì vết, cũng không thích người khác nói không tốt về huynh ấy”. Nói rồi thu tay về, ánh mắt bỗng trở nên kiên định vô cùng: “Muội đã hạ quyết tâm, bỏ đi cái vỏ bọc này, lấy chút ma tính trong âm linh của muội, giúp cậu ta trở thành một nam tử hán sảng khoái thật sự!”

Nói rồi cúi miệng xuống, hai cặp môi áp sát vào nhau, lấy đầu lưỡi nạy mở hai hàm răng của Nhất Linh, tìm đến lưỡi cậu cuộn chặt vào.

Âm linh cứ thế được truyền vào cơ thể Nhất Linh, hòa quyện với chân khí của Thiên Long trong người cậu.

Hợp tịch song tu chi pháp, Phật gia có, Đạo gia cũng có, dùng chút nguyên âm nguyên dương của nam nữ vốn có từ trước cùng bổ sung hòa hợp với nhau mà thành một chỉnh thể, cuối cùng dùng tình nhập đạo, đăng đạt Vô thượng tình thiên.

Pháp tu của Phật và Đạo có chút khác nhau, song điểm hòa hợp của cơ thể là thống nhất, lưỡng âm phía dưới tương giao, nam dương khí nhập vào ở đó, lưỡng thiệt phía trên tương hấp, nữ âm khí thoát ra từ đó. Hai điểm tiếp xúc giống như hai cầu nối bắc thông âm dương, lấy dương kích âm, dùng âm nhuận dượng, âm dương bổ trợ cho nhau, lâu dần sẽ lấy thái cực mà nhập vô cực, vô âm vô dương, từ đó mà đạt đến thiên đạo.

Người phụ nữ ấy không thu dương khí của Nhất Linh mà chỉ dùng đầu lưỡi truyền ra âm khí của mình. Có xuất mà không có nhập, chính là muốn truyền âm linh của mình sang cơ thể cậu. Cách nào xem ra còn bá đạo hơn cả Truyền đăng đại pháp của Thiên Long nhiều lần, khi vào đến cơ thể Nhất Linh, âm khí cũng hoàn toàn tự do chu chuyển, vì thế bà ta (phải, bây giờ phải gọi nữ nhân ấy là bà ta) mới nói âm linh có thể bỏ đi cấm chế, khơi dậy hết tiềm năng của Thiên Long là vậy.

Người đàn ông thấy bà ta đưa miệng xuống, không hề ngăn cản. Nhưng nhìn làn da mịn màng trắng hồng dần trở nên khô ráp tái nhợt, bỗng thảng thốt kêu lên: “Âm Ma, Âm Ma, mấy chục năm yêu thương, cuối cùng muội cũng bỏ ta đi theo Thiên Long mất rồi!”. Tiếp đó lại cười phá lên: “Nhưng muội cũng đừng tưởng qua mặt được ta. Muội vô tình thì ta sẽ vô nghĩa. Muội muốn Thiên Long trở thành một đại anh hùng đội trời đạp đất, ta sẽ cho hắn trở thành anh hùng không qua khỏi mỹ nhân quan, thành Tình Ma thứ hai cho các người biết tay!” Nói rồi đưa tay điểm vào huyệt Ngọc chẩm sau não của nữ nhân gọi là Âm Ma đó.

Một luồng dương khí bá đạo bám theo âm khí của Âm Ma, truyền thẳng vào cơ thể của Nhất Linh. Âm Ma không có cách kháng cự, bỗng thu tay lại, chụp lấy bả vai của Tình Ma, móng tay cắm sâu vào da thịt.


Tình Ma cười ha hả, đẩy nhanh tốc độ vận Ma công, cơ thể Nhất Linh vụt bay thẳng lên rồi rơi xuống đầm nước, theo dòng nước trôi ra ngoài.

Âm Ma và Tình Ma ôm chặt lấy nhau, trong nháy mắt biến thành hai bộ xương khô khốc.

Âm Ma và Tình Ma đều là những ma đầu bất thế cùng thời với Thiên Long. Âm Ma tàn độc mưu mô, ai nấy nghe danh cũng khiếp sợ. Tình Ma trêu hoa ghẹo nguyệt, một tay không biết đã hái bao cành phù dung. Về sau Âm Ma yêu Thiên Long, còn Tình Ma thì lại yêu Âm Ma, mối tình tay ba giằng xé nhau. Âm Ma tình trường thất ý, cùng với việc thoái ẩn của Thiên Long cũng tuyệt tích giang hồ cùng với Tình Ma, chọn sơn cốc này làm nơi hợp tịch song tu. Hai người lấy tình nhập đạo, vốn đã đoạn tuyệt thế tình, không ngờ nhân duyên xui khiến lại gặp Nhất Linh, người đã được nhận Truyền đăng đại pháp của Thiên Long, cuối cùng phải hứng chịu kết cục xương cốt hóa bùn.

Đến đây đã rõ, sư phụ của Nhất Linh, vị Đại Trác Bồ tát cứu người vô số trên sông Gia Lăng ấy chính là Thiên Long, người một tay sáng lập Thiên Long giáo, tung hoành thống trị giang hồ năm nào. Thiên Long theo Phật bốn mươi năm, sát ý năm xưa đã thu kiếm tịnh tận, tuy đã dùng Truyền đăng đại pháp đem cả đời thần công của mình truyền vào Nhất Linh, nhưng lại thêm cả khắc chế vào trong đó, vì thế trong đầu Nhất Linh ngoài hai chiêu “Khổ hải vô biên” và “Hồi đầu thị ngạn” ra, các thần công khác chỉ khi nguy hiểm tột cùng mới xuất hiện.

Tất cả những điều này Nhất Linh đều không hay biết, Lục Trúc tuy nhận ra Nhất Linh có được Truyền đăng đại pháp, song dù thế nào cũng không ngờ rằng, Truyền đăng đại pháp nhập vào trong người Nhất Linh lại toàn là những tuyệt học của Hùng Thiên Long tuyệt thế năm xưa.

Thương tích Nhất Linh lập tức hồi phục, độc tính của “Liệt dương xuyên tâm tán” nháy mắt cũng được hóa giải hết. Với huyền công song tu hợp thể của Âm Ma và Tình Ma thì còn loại độc chất nào có thể phát tác? Độc chất người lại còn làm tăng thêm dương lực cho Nhất Linh.

Âm linh của Âm Ma, ma khí của Tình Ma, cùng với Phật khí của Thiên Long vốn có trong cơ thể cậu cứ thế giày vò, mỗi loại phát tác một kiểu. Đầu óc Nhất Linh rối tung lên, nhất thời không thể nào tỉnh lại được. Nhất Linh bị cuốn theo dòng chảy, từ con sông nhỏ vào sông Gia Lăng, rồi từ Gia Lăng cuốn vào Trường Giang, ròng rã mấy nghìn dặm cho đến tận thành Kim Lăng.

Thật may mắn, mặc dù thiêm thiếp như xác chết suốt mấy nghìn dặm thủy lộ, cá kình ở trên sông lại không hề coi Nhất Linh là miếng mồi ngon. Thực ra đó không phải chuyện may rủi gì, Nhất Linh tuy cơ thể hôn mê, song Thiên Long, Âm Ma, Tình Ma trong cơ thể cậu vẫn đang đại triển thân thủ. Phật tính viên thông soi sáng, ma tính mẫn cảm biến hóa. Người mà có cả hai thứ ấy, chớ nói cá kình, ngay cả ông tổ của Hà Bá nổi lên cũng chưa chắc dám làm gì cậu.