Linh Khứu Phi Long (Linh Thứu Phi Long)

Chương 14: Hồi 14

Hóa ra Hồ nữ đã hạ Thiên Hồ Lộ vào thức ăn của Nhất Linh.

Đây là xuân dược cực mạnh cử thế vô song, chỉ có ở Thiên Hồ môn. Cơ thịt toàn thân Nhất Linh run bần bật, người như phát hỏa, mồ hôi đổ ròng ròng, chính là Thiên Hồ Lộ phát tác gây nên.

Trong lều Hồ nữ lại cho đốt Thiên Hồ Mị hương. Ngửi phải mùi hương này, thần trí sẽ hỗn loạn như say rượu, cũng lại giống như đang bồng bềnh trong mây, công lực tiêu tán, không thể tự làm chủ được mình.

Thiên hồ Nhiếp hồn đại pháp có thể nói là một mật kỳ tà môn dùng nữ sắc làm loạn nhân tâm, trói buộc linh trí con người. Hai ba mươi năm nay, mỗi lần Hồ nữ thi triển Thiên Hồ Nhiếp hồn đại pháp thì không một ai không bị mê hoặc tâm trí, cuối cùng phải tuân phục bà ta như một con rối, không dám mảy may kháng cự.

Thiên Hồ Lộ, Thiên Hồ Hương, Thiên Hồ Nhiếp hồn đại pháp, người trong võ lâm chỉ nghe đến bất kỳ một trong ba cái tên đó, không ai là không biến sắc mặt. Hôm nay là dịp đầu tiên Hồ nữ đồng thời sử dụng cả ba pháp bảo, song lại không thể lung lay được thiền tâm của Nhất Linh.

Lục Trúc nhìn cơ thể Nhất Linh không ngừng co giật, mồ hôi vã ra đầm đìa, lòng mỗi lúc một không thể chịu nổi, khẩn khoản nói với Hồ nữ: “Sư phụ, cậu ấy là đại đức cao tăng, thiền tâm vững vàng, ngoại lực hấp dẫn không nổi mà chỉ có thể làm cho bản thân cậu ta bị dày vò mà thôi…”

Hồ nữ liếc nhìn Lục Trúc: “Sao, con đã động lòng với hắn thật ư?”

Lục Trúc đỏ bừng mặt: “Không, con…”

“Ngọc nữ vong tình, con phải nhớ cho kỹ!” Hồ nữ quát lên rồi lạnh lùng nhìn Nhất Linh: “Nếu ta không khống chế nổi ngươi, Thiên Hồ môn coi như giải tán ở đây!” Bỗng vung tay lên, một sợi tơ hồng từ trong tay áo bay ra phóng thẳng tới mũi Nhất Linh.

Tơ hồng này vốn là một loại mật dược dạng bột đã bị nội lực của Hồ nữ ép thành sợi, cùng với những đợt hô hấp, sợi tơ chẳng khác một con tiểu hồng xà dài ngoẵng, từ từ chui vào trong cơ thể Nhất Linh.

“Liệt dương xuyên tâm tán!” Lục Trúc kêu lên kinh hãi, sắc mặt tái nhợt.

“Liệt dương xuyên tâm tán” là một loại mật dược được Hồ nữ chế thành từ hàng chục loại dâm dược và độc dược. Dược tính một khi phát tác, người trúng phải sẽ nổi ham muốn ghê gớm, toàn thân như muốn nổ tung, nhục dục lên đến đỉnh điểm, hóa thành hỏa độc xuyên vào tim gây đau đớn khó có thể hình dung, bảy ngày sau sẽ bị hỏa độc công tâm mà chết.

“Liệt dương xuyên tâm tán” không hề có thuốc giải. Trên đời duy nhất có thể giải được loại độc này chỉ có thân thể Ngọc nữ thần công mà Hồ nữ đã luyện thành.

Hồ nữ xoa nhẹ trước mũi Nhất Linh để giải bỏ mê thần dược lực của Thiên Hồ Mị hương. Nhất Linh mở trừng mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân như mềm nhũn, nhất thời đứng lên không nổi, thể lực đều đã bị Thiên Hồ Lộ làm cho tiêu tán.

Hồ nữ lạnh lùng nhìn Nhất Linh: “Ngươi đã trúng mật dược độc môn của Thiên Hồ Môn ta. Nếu như không làm theo chỉ dặn của ta, bảy ngày sau sẽ bị hỏa độc công tâm mà chết. Hơn nữa trong bảy ngày đó, cứ vào giờ Ngọ giờ Tí, ngươi còn phải chịu đủ đau đớn hành hạ. Ta cho ngươi thời gian ba ngày để ngươi suy nghĩ trong sự hành hạ của đau đớn, xem rốt cuộc là ngươi chịu đau đủ bảy ngày mà chết hay là ngoan ngoãn nghe lời của ta. Nhớ, ba ngày sau ta sẽ tìm ngươi!”


Nhất Linh thở mạnh, từ từ đứng dậy, khẽ chắp tay cúi đầu rồi quay người đi ra khỏi trướng, không nói nửa lời.

Lục Trúc nức nở: “Nhất Linh…!”

Nhất Linh không đáp cũng không dừng lại, cứ thế đi thẳng ra ngoài.

Đằng sau, Hồ nữ cười nhạt: “Ta xem ngươi chịu đựng được bao lâu!”

Trời đã tối, trăng lơ lửng giữa rừng. Nhất Linh loạng choạng bước đi, những làn gió thu mềm mại nhẹ nhàng vuốt qua mặt cậu, thoang thoảng mùi thơm hoa dại. Tiếng côn trung râm ran tứ phía, lúc bổng lúc trầm khiến Nhất Linh cảm thấy như mình đang trở lại những ngày xưa ở cùng sư phụ trên bờ Gia Lăng giang, những tháng ngày không chút bận lòng lo nghĩ.

“Hóa ra Lục Trúc là đệ tử của Ô Sơn Hồ nữ, thì ra cô nương ấy cũng chỉ muốn trở thành bá chủ võ lâm!” Nhất Linh vừa đau đớn nghĩ thầm vừa nhìn vào bầu trời đêm bát ngát bàng bạc ánh trăng, bỗng nhiên cảm nhận được sự bao la của trời đất, những sinh tử nhục vinh, tranh danh đoạt lợi của con người sao mà nhỏ bé vô cùng.

Về đến Trung Nghĩa cốc, đệ tử của Thiết Huyết Minh ra nghênh đón. Từ ánh mắt lẳng lặng nhìn, Nhất Linh cảm nhận được sự kính trọng vô bờ đối với mình.

“Ta phải để cho họ sống an lành, quyết không dẫn họ vào những tranh đấu đẫm máu nữa!” Nhất Linh nghĩ thầm.

Cả Lục Từ Anh, Lý Ngọc Châu đều còn chưa đi ngủ. Hai người thấy sắc mặt Nhất Linh tiều tụy đều tỏ ra hết sức quan tâm, cùng tiến đến người bên trái, người bên phải dìu cậu về Phi Long cung.

Trên đường đi Nhất Linh đã nghĩ kỳ, liền hất văng tay hai cô nương ấy ra khiến cả hai đều kinh ngạc, Lý Ngọc Châu đỏ bừng mặt: “Huynh làm sao vậy?”.

Nhất Linh lạnh lùng nhìn nàng: “Lý tiểu thư, cô nương thực sự thích ta sao? Ta nghĩ không đúng vậy đâu, cha cô nương gả cô nương cho ta, chẳng qua là muốn mượn sức của ta, tiêu diệt Quần Anh Hội, mục đích cuối cùng chỉ là nhất thống giang hồ mà thôi, ta nói không sai chứ?”

Lý Ngọc Châu không ngờ Nhất Linh lại đột nhiên nói ra những lời như vậy, lùi lại một bước, kêu lên lắp bắp: “Tự Hùng…!”

Nhất Linh không nhìn Lý Ngọc Châu nữa mà quay sang Lục Từ Anh, cũng với giọng lạnh lùng như vậy: “Lục tiểu thư, ánh mắt hôm đi lấy Hỏa chi ấy tôi không thể nào quên được, những cái khác không cần thiết phải nói nữa!”

Lục Từ Anh tái mét mặt, mím chặt hai môi, chằm chằm nhìn Nhất Linh, không nói gì.

“Lời đã đến nước này, hai cô hãy về đi!” Nhất Linh quay người đi, quả thật không dám đối diện với ánh mắt của Lục Từ Anh, nén lòng nói: “Hãy chuyển lời đến Hội chủ và Long đầu, xin họ hãy thu binh trở về. Ba phái đã không ai nuốt nổi ai, cũng không làm nổi thân gia, vậy thì nên duy trì cục diện như trước đây thôi!” Nói rồi đi vào phòng đóng chặt cửa lại, trong lòng thầm than: “Từ Anh, Ngọc Châu, cho dù hai người đối với tôi là thật hay giả, tôi đều không thể giữ hai người lại được, tôi chỉ còn có sáu ngày tại thế nữa thôi!”

Lục Từ Anh, Lý Ngọc Châu lập tức đi ngay trong đêm. Nhất Linh hạ lệnh đóng chặt cửa thành, không cho phép bất cứ người nào trong hai hội vào. Sáng sớm hôm sau, Lý Thanh Long đã đến dưới chân thành, Nhất Linh từ chối không gặp.

Sau ngọ, Quần Anh Hội dẫn quân rút trước. Đến ngày thứ ba Lý Thanh Long cũng dẫn tàn quân rút về Giang Nam.

Ba đại môn phái khổ đấu ròng rã hơn một tháng, huyết vũ tinh phong cho đến giờ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Chỉ có Nhất Linh là đang bị hành hạ bởi đau đớn tột cùng.

Hỏa độc ngày càng mạnh lên,đêm hôm đó dược tính lại phát tác, Nhất Linh cố nghiến răng chịu đựng. Đối với khả năng tiềm ẩn kỳ lạ của Truyền đăng đại pháp trong cơ thể thực ra Nhất Linh cũng có những cảm ứng nhất định, thế nhưng dù có vắt kiệt não cậu cũng chỉ có thể nhớ được “Khổ ải vô biên” và “Hồi đầu thị ngạn”. Tất cả những thứ ấy chỉ đến khi giao chiến mới xuất hiện, trong hoàn cảnh này lại không thể giúp được gì.

Bất giác Nhất Linh nhớ đến sư phụ, thầm kêu lên điên cuồng: “Sư phụ, hãy cứu con!”.

Suốt mấy canh giờ, cậu luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cơ thể cảm tưởng như đang ở trong một hỏa lò rừng rực, từng khúc thịt trên người giống như bị ngập trong vạc dầu sôi, vậy mà cơ thể ngồi xếp bằng tròn của cậu trước sau không hề nhúc nhích, chính là định lực thiền tâm của Đại Trác hòa thượng đang phát huy tác dụng. Nếu đổi là người khác chắc chắn đã kêu gào ầm ĩ, nhảy nhót điên loạn lên rồi.

Cũng không biết qua bao lâu, những luồng nhiệt độc chạy khắp cơ thể dần tập trung tại ở vùng bụng, biến thành một sợi dây nhỏ xuyên vào tâm mạch. Trong cảm giác của Nhất Linh, nó giống như một sợi sắt nung đỏ đang in dấu lên từng khúc trong tâm mạch cậu.

Sự đau đớn này, phi đại cao nhân thì không ai có thể chịu đừng được. Từng cơ thịt trên người Nhất Linh không ngừng co giật, nhưng thiền tâm của cậu trái lại càng rõ ràng hơn, tâm linh dường như đã vượt ra khỏi xác thịt, cơn đau dần trở nên xa vời tạo ra một thứ cảm giác hư ảo như trong giấc mộng.

Khoảng sau một canh giờ, dược tính qua đi, linh trí Nhất Linh dần dần trở lại, thoáng nghe tiếng ồn ào bên tai, thậm chí có cả tiếng khóc, mở mắt ra thì thấy xung quanh vây kín những người, cả Tân Vô Ảnh, Cổ Uy đều có mặt.

“Minh chủ tỉnh rồi!” Cổ Uy reo lên, tất cả mọi tiếng ồn ào bỗng dưng im bặt. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Nhất Linh.

Tân Vô Ảnh vẻ mặt đầy lo lắng: “Minh chủ, người bị làm sao vậy?”

Nhất Linh nhìn ánh mắt lo lắng của lão ta, lắc lắc đầu, nói: “Không sao!”. Giọng nói suy nhược vô cùng.

Nhất Linh nhìn Tân Vô Ảnh, rồi lại nhìn Cổ Uy, Bạch Hạc Niên, lấy lại tinh thần, khẽ lên tiếng: “Ba vị đều ở đây, tôi có một chuyện muốn nói!”

Cả ba người đều chăm chú lắng nghe.

Nhất Linh nhìn Cổ Uy, điềm đạm: “Cổ đường chủ, sông Gia Lăng thuộc quản hạt của Huyết Hồn đường, trên sông Gia Lăng có một vị gọi là Đại Trác Bồ tát, ông có biết không?”

Cổ Uy gật đầu: “Biết! Đại Trác Bồ tát nhân tâm từ cốt, bốn mươi năm nay cứu người vô số, thật là một vị Bồ tát sống”.

“Vị Đại Trác Bồ tát ấy có một tiểu đồ tên là Nhất Linh, ông có biết không?”

“Biết, Nhất Linh tiểu hòa thượng đó có lẽ năm nay cũng mười bảy, mười tám tuổi rồi. Tiểu hòa thượng cũng nhân từ giống hệt như sư phụ cậu ta vậy”

Nhất Linh mỉm cười, ánh mắt dường như nhìn về nơi xa xăm trên sông Gia Lăng, cậu nói: “Hơn một tháng trước, vào đêm bảy tháng bảy, Đại Trác Bồ tát đã rời xa trần gian rồi”

Những người vây xung quanh đều “a” lên một tiếng, trong ngữ khí đều thể hiện lòng tôn kính tiếc thương.

“Trước khi Đại Trác Bồ tát ra đi đã dặn dò đồ đệ Nhất Linh phải lập tức đến Thiếu lâm tự”.

“Thiếu lâm tự?” Cổ Uy cau mày: “Lẽ nào Đại Trác Bồ tát lại là cao tăng tiền bối ở Thiếu lâm tự?”

Nhất Linh không trả lời, kể tiếp: “Sáng sớm hôm sau, Nhất Linh bái biệt sư phụ, đang định khởi hành thì có sáu người tìm đến. Một người trung niên, bốn đại hán to khỏe vạm vỡ và một thiếu niên chừng mười sáu tuổi. Người trung niên đó nói với Nhất Linh, họ đang bị một toán phỉ đồ truy sát, muốn nhờ Nhất Linh giúp một chuyện, để Nhất Linh đóng giả thiếu chủ của họ, thu hút truy binh cho thiếu chủ chạy thoát”.

“Làm gì có cái lý đó, đó chẳng phải là bắt nạt người thật thà sao?” Cổ Uy chau mày.

Nhất Linh vẫn giữ vẻ mặt tươi cười: “Nhất Linh vốn không biết lòng người hiểm ác, tình nguyện thay đổi y phục với vị thiếu niên nọ. Thiếu niên ấy còn cạo bỏ tóc, dùng keo dính chặt tóc trên đầu Nhất Linh, sau đó bốn đại hán hộ tống Nhất Linh chạy tiếp để dẫn dụ truy binh”.

Cổ Uy thở dài một tiếng: “Nhất Linh đúng là quá thật thà!”

“Bốn đại hán bảo vệ Nhất Linh bỏ chạy đến Lưỡng Giang phân đà, thủ hạ của Cổ đường chủ. Khi ấy truy binh đuổi đến, đà chủ Lưỡng Giang phân đà là Viên Mãnh vì bảo vệ Nhất Linh đã bị trọng thương, không biết sống chết ra sao”.

Tân Vô Ảnh, Cổ Uy và mấy người khác bắt đầu lộ vẻ nghi ngờ, chăm chú nhìn Nhất Linh.

“Chạy khỏi Lưỡng Giang phân đà, bốn đại hán bảo vệ Nhất Linh chỉ còn lại có một người là Mã Long”.


“Mã Long?” Tân Vô Ảnh động dung.

Nhất Linh gật đầu rồi tiếp: “Mã Long bảo vệ Nhất Linh chạy suốt một ngày một đêm, lại một lần nữa Thanh Long Hội đuổi đến. Để bảo vệ Nhất Linh, Mã Long đã tự sát, đúng vào lúc ấy thì Cổ đường chủ dẫn người đến”

Tân Vô Ảnh nhìn Cổ Uy, rồi lại nhìn Nhất Linh, ánh mắt đầy nghi hoặc. Cổ Uy lại càng ngây ra không hiểu: “Minh chủ, người đang nói gì vậy?”

Nhất Linh cười nhẹ: “Ta đang nói, thực ra ta không phải là Thiếu minh chủ Thù Tự Hùng của các người. Ta là đệ tử của Đại Trác Bồ tát, Nhất Linh tiểu hòa thượng!”

“Không, điều này không thể được!” Tân Vô Ảnh và mấy người kia cùng đồng thanh.

“Đó là sự thật”. Nhất Linh mỉm cười, xoa xoa đỉnh đầu nói: “Các ngươi trông mấy vết sẹo trên đỉnh đầu ta là có thể nghĩ ra ngay”.

Thế nhưng những chỗ câu đưa tay đến thì lại chạm phải những đụn tóc dài chừng một thốn. Dược lực của “Liệt dương xuyên tâm tán” lại có thể làm cho tóc cậu mọc dài ra chỉ trong vòng hơn một canh giờ, quả là điều Nhất Linh không ngờ tới, cậu lặng người một lát rồi nói: “Những vết sẹo trên đỉnh đầu ta, các ông thường ngày cũng đã nhìn thấy rồi đó”

Cổ Uy vẫn lắc đầu: “Không, đây không phải là sự thật!”

“Ông muốn nói là đầu óc ta đã hồ đồ rồi?” Nhất Linh lắc đầu cười, đưa tay vuốt mặt, hóa ra râu lại không thấy mọc ra, nói: “Đầu óc ta không hề hồ đồ, chỉ là bị trúng độc, trúng phải “Liệt dương xuyên tâm tán” gì đó của Ô Sơn Hồ nữ”.

“Ô Sơn Hồ nữ?” Cổ Uy nộ quát: “Lão phu sẽ lột da mụ ta!”.

“Thực ra Lục Trúc không phải là a hoàn của ta, mà là tiểu đệ tử của Ô Sơn Hồ nữ. Cô nương ấy tình cờ chứng kiến toàn bộ quá trình ta và Thiếu minh chủ các người tráo đổi thân phân cho nhau nên xuất hiện uy hiếp ta, giả làm a hoàn của ta”.

Tân Vô Ảnh, Cổ Uy nhìn nhau, trong lòng đều như hoảng hốt tỉnh ngộ: “Chẳng trách con nha đầu này lại ngông cuồng không xem chủ nhân ra gì, hóa ra là như vậy!” Đồng thời cả hai người cũng gần như đã tin những gì Nhất Linh nói là sự thật.

Nhất Linh nói: “Ba vị đường chủ, theo như ta đoán. Thiếu minh chủ thật sự của các người hiện giờ có lẽ đang ở chỗ của Hồng Y Lão tổ trên Đại Tuyết Sơn. Tình thế hiểm nghèo đã qua, các người hãy đi đón cậu ấy trở về đi!”

Mấy người hoang mang nhìn nhau, ánh mắt Tân Vô Ảnh loáng lên như lưỡi dao bắn sang Cổ Uy, nói: “Họ Cổ kia, ông nói như thế nào đây?”.

Cổ Uy mặt bỗng đỏ bừng, hơi thở dồn dập, ngẩng mạnh đầu lên nói: “Một kẻ tham sống sợ chết, bỏ bê cơ nghiệp tổ tông và tính mạng của thuộc hạ không thèm quan tâm. Một người nhân tâm khắc cốt, lấy giả làm thật, chịu đựng hiểm nguy cùng vượt qua khó khăn với huynh đệ. Thù Tự Hùng tuy là con trai cố Minh chủ, song vô tình vô nghĩa đến tột cùng. Nhất Linh tuy là người không liên can nhưng lại có ơn cao tựa trời với Thiết Huyết Minh. Cổ Uy nhất định bái người làm Minh chủ, không nhận tên tiểu tặc vô tình vô nghĩa ấy”. Rồi quỳ sụp xuống khẳng khái: “Huyết Hồn đường Đường chủ Cổ Uy bái kiến Minh chủ. Hai vạn thủ hạ của Huyết Hồn đường nguyện sống chết cùng Minh chủ!”.

Nhất Linh ngạc nhiên đang định đỡ lão đứng dậy thì lại nghe giọng Tân Vô Ảnh sang sảng: “Hay, hay lắm! Huyết Ảnh đường Đường chủ Tân Vô Ảnh bái kiến Minh chủ!” Rồi cũng quỳ xuống, Bạch Hạc Niên cũng vội vàng quỳ theo.

Đệ tử bốn phía quỳ theo Tam đường Đường chủ, chúng nhân ngoài điện cũng quỳ rạp cả xuống.