Linh Chu

Chương 37: Đông Phương Kính Nguyệt. 2

Phong Phi Vân vốn luôn chú ý đến cổ xe này, lúc này cổ xe động một cái thì Xích long đoạn đao trong tay hắn cũng động theo, hai tay cầm đao, một đao bổ ra ngoài.

Lưỡi đao phá vỡ bầu không khí, phát ra thanh âm "Boong boong".

"Ầm!"

Hôm nay Phong Phi Vân đã đạt đến linh dẫn đỉnh phong, lực cánh tay của hai tay vô cùng kinh ngạc, hơn nữa còn có Xích long bảo đao sắc bén, dù cho là cửa thành huyền thiết kiên cố của thành Linh Châu hắn cũng có thể một đao mà bổ ra.

Nhưng mà một đao này mang theo một tảng lớn hồng quang, còn mang theo cả lực “bẻ gãy nghiền nát” lại giống như bổ vào trên một bức tường thần sơn, một lực mạnh từ trong lưỡi đao truyền tới chuôi đao, rung động quá mức làm cho cánh tay của Phong Phi Vân tê dại.

"Khanh khách!"

Lưỡi đao cùng với cổ xe va chạm vào nhau, tia lửa bắn tung tóe!

Phong Phi Vân thu đao lùi về phía sau, đầu khớp của cánh tay bị chấn động bởi tiếng "Khanh khách" vang dội, đau muốn nứt ra.

- Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại ra tay với ta?

Trên mặt Phong Phi Vân sinh ra vẻ mặt giận dữ, hắn không phải là một người dễ dàng nổi giận thế nhưng đối phương không phân tốt xấu lại đột nhiên đột kích, dù cho là ai gặp phải tình huống như vậy cũng sẽ tức giận đến chưởi má nó.

- Mới có mấy ngày lại có thể đột phá đến linh dẫn đỉnh phong, thiên tư đúng là thượng thừa.

Từ trong cổ xe truyền tới một thanh âm già nua khàn khàn!

- Thì ra là tiền bối của Ngân Câu phường!

Thanh âm của đối phương làm cho Phong Phi Vân nghe ra được đó chính là lão thái bà của Ngân Câu phường.

Tu vi của lão thái bà này sâu không lường được, một tiếng thanh âm của tỳ bà là có thể đem Tam gia giết chết, thực lực so với Phong Phi Vân bây giờ cường đại hơn trăm lần, dĩ nhiên đối với nàng Phong Phi Vân rất cung kính, dù sao nàng chính là lão nhân gia.

Đương nhiên ngay cả mặt của nàng Phong Phi Vân cũng chưa từng thấy, chỉ mới dựa vào suy đoán mà cho rằng nàng là một bà lão, nói không chừng nàng còn là một mỹ nhân phong nhã tài hoa tuyệt thế.

- Tiền bối ... Hắc hắc!

Đối phương hình như có chút không vui, thanh âm có chút rất khác thường.

Phong Phi Vân không chịu nổi thanh âm âm dương quái khí như thế này, nói:

- Nếu như tiền bối không thích tiếng xưng hô này, vậy ta gọi người là lão bà bà vậy!

- To gan, Phong Phi Vân, ngươi biết ngươi ở đây là đang nói chuyện với người nào hay không?

Trịnh Đông Lưu lột cái mũ màu đen trên đầu xuống, tím mặt nổi giận nói.

Phong Phi Vân dường như đã sớm đoán ra được đó là hắn, chẳng chút nào bất ngờ, nhẹ nhàng cười nói:

- Ta gọi nàng một tiếng lão bà bà đó là đã nể mặt lão nhân gia ấy, nếu gia tộc Ngân Câu đè ép ta, bổn thiếu gia ta cũng không kiêng cữ gì.

Kiếp trước Phong Phi Vân chính là tộc trưởng yêu tộc phượng hoàng, đại nhân vật gì mà chưa từng thấy qua, nếu không phải vị lão bà bà này giúp hắn chém chết Tam gia thì hắn căn bản là không cần phải cung kính đối với nàng như vậy.

- Kính cô nương, người bớt giận, không cần phải tranh chấp với một tên phóng đãng quần là áo lượt kém hiểu biết này!

Trịnh Đông Lưu hết sức lo sợ, trực tiếp quỳ sát xuống mặt đất, rất lo người con gái trong xe giận dữ, như vậy thì hậu quả khó có thể tưởng tượng được.

Kính cô nương?

Nhất thời Phong Phi Vân ngây người ra, một lão thái bà tám mươi tuổi vậy mà gọi là "Cô nương", mẹ kiếp, Trịnh Đông Lưu này quả thật là buồn nôn.

Phong Phi Vân tự nhận là năng lực chịu đựng trong lòng hoàn toàn mạnh mẽ nhưng vẫn không có trình độ cường đại đến mức kêu một lão thái bà là cô nương, công phu nịnh hót của Trịnh Đông Lưu này cũng không tệ à!

Phong Phi Vân hung hăng hướng về mặt đất khạc một bãi nước miếng nhỏ, lúc này thật sự rất là buồn ói!

"Bộp bộp!"

Tiếng vỗ tay trong trẻo trong cổ xe vang lên.

Tiếp theo một cánh tay hết sức nhu mỹ vén tấm rèm lên, hiện ra rõ ràng đó là một cánh tay thon thon, khăn che mặt màu trắng, thân ảnh yểu điệu.

Đông Phương Kính Nguyệt đi ra, mang trên mặt cái khăn che mặt màu trắng, trên khăn che mặt còn có thêu một con tiểu hồ điệp màu xanh nhạt trong rất sống động, thật giống như linh tính mãi mãi vậy, cánh tay trắng ngọc ngà ôm một chiếc đàn tỳ bà màu đỏ, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng khẩy khẩy dây đàn, một đôi mắt trong suốt mang theo một nụ cười nhìn chằn chằm Phong Phi Vân tựa như là đang suy nghĩ điều gì vậy.

Đây tuyệt đối là một người con gái đẹp làm cho người khác phải hít thở một cách khó khăn, cho dù vẫn còn mang khăn che mặt nhưng cũng không cách nào che giấu được vẻ đẹp của nàng, đây chính là một mỹ nữ từ trong ra ngoài, mang theo hơi thở cao quý thánh thiện.

Thân phận của nàng tuyệt đối không đơn giản, luồng khí phách kia tuyệt đối không phải là con gái nhà bình thường có thể học được.

Con mắt của Phong Phi Vân trợn tròn, cả người cứng ngắc nhìn Đông Phương Kính Nguyệt đang từ trên cổ xe bước xuống, giống như là thất quỷ vậy, cơ thể bắt đầu run rẩy, nắm tay không kìm được siết chặc phát ra thanh âm "Khanh khách!"

Bây giờ trái tim của hắn giống như là quyện đao lại, huyết dịch cả người đều sôi trào lên!

Thiên hạ tại sao có thể có hai nữ nhân có khí chất giống nhau như vậy, quả thực là Đông Phương Kính Nguyệt ở trước mắt giống Thủy Nguyệt Đình như đúc, giống như hàm yên xuất trần vậy, thánh thiện mờ ảo như nhau.

Thù hận lên men ở trong lòng sau đó biến thành từng đợt sóng lớn ngập trời, chìm ngập trong hai mắt hắn, bao phủ lý trí của hắn.

Hàm răng của Phong Phi Vân cắn chặt, ngực đau đến co giật, hét lớn một tiếng:

- Thủy Nguyệt Đình, đừng tưởng rằng cô mang cái khăn che mặt đó thì ta không nhận ra cô, tình thù kiếp trước ân oán kiếp này, chúng ta không chết không thôi. Tiện nhân, chết cho ta.

Đông Phương Kính Nguyệt bị tiếng rống này của Phong Phi Vân làm cho hơi sững sờ, tâm trạng hơi chấn động một chút, có thể cảm giác được lúc này Phong Phi Vân đang hận thù vô tận, hận thù xen lẫn bi ai mà thống khổ.

Đây là do hận một người biết bao nhiêu mới có thể nhớ mãi không quên như vậy, mới có thể làm cho lý trí của một người mất đi như thế?

Thế nhưng ... Thủy Nguyệt Đình là ai?

Đông Phương Kính Nguyệt thầm nghĩ trong lòng, chăm chú nhìn thật kỹ giống như một vị tiên nữ giáng trần đứng kiên định ở đó, trong lòng tràn đầy khó hiểu, ý nghĩ thù hận của Phong Phi Vân tại sao lại nhằm vào nàng?

Quyền phong đã như thanh kiếm đập thẳng vào mặt!

"Ầm!"

Đôi mắt tuyệt đẹp của Đông Phương Kính Nguyệt có hơi ngẩng lên, vẫn chưa có phản ứng đã đối mặt với Phong Phi Vân đang xung phong liều chết lao tới, vung mạnh một quyền, bên phải nhào đến một quyền nữa, làm cho nàng bị quật ngã trên mặt đất, đàn tỳ bà màu đỏ nàng đang ôm trong tay đều bị Phong Phi Vân đá bay ra ngoài.

Một quyền này thật sự là quá bất ngờ, làm cho hàm của Trịnh Đông Lưu thiếu điều muốn rơi xuống đất!

Xong rồi, xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!