Linh Chu

Chương 166: Nhảy vào Hoàng Nê Cổ Tỉnh (1)

Nữ Ma mặc dù dùng hai ngón tay bẻ gẫy Toái Không Kiếm, lại còn nuốt sạch Khí Linh của Toái Không Kiếm. Nhưng mà tổ sư Đại Diễn Tiên Môn lại trong lúc nhanh như chớp giật đó đã tìm được một tia sức sống mà cướp đường bỏ chạy. Lão trực tiếp bay vào tầng mây, thi triển ra phép cấm thiêu đốt huyết dịch, chỉ nghĩ thoát được càng xa càng tốt.

Nữ Ma ngước một đôi mắt đỏ sòng sọc nhìn chăm chú trời cao, một cánh tay ngọc chậm rãi vươn lên, với về hướng bầu trời.

Mặc dù cự ly cách mấy chục dặm, tổ sư Đại Diễn Tiên Môn vẫn cảm nhận được uy hiếp tử vong, huyết nhục toàn thân đều căng thẳng. Chỉ cần bị cánh tay ngọc của Nữ Ma va chạm vào, như vậy chính là lúc chết của lão.

Ta không cam lòng! Ta không cam lòng!

Một cánh tay ngọc kia đã đến trên đỉnh đầu tổ sư Đại Diễn Tiên Môn!

- A Di Đà Phật, người ta phải có lòng khoan dung độ lượng !

Một cây trụ lớn màu vàng từ trên bầu trời đè ép xuống, thật giống như cột trụ Kình Thiên chống đỡ thiên địa sụp đổ. Nó nện đứt hư ảnh cánh tay Nữ Ma.

Đây không phải một cây trụ lớn, đây là một cây thiền trượng màu vàng.

Rất rung động, lại có người có thể đủ sức tiếp được một chiêu của Nữ Ma, đánh nát được hư ảnh cánh tay của Nữ Ma !

Nữ Ma lúc xuất thế đã quét sạch ngay tại chỗ, ngay cả mấy vị Cự Kình đều không thể tiếp được nàng xuất một chiêu. Giờ phút này cuối cùng cũng đã gặp được địch thủ, chẳng lẽ có Phật Môn đại hiền đến đây trừ ma?

Phong Phi Vân truy theo ở phía sau, trong mắt đúng là hiện lên vẻ ngạc nhiên, không ngờ lão Tửu Nhục hòa thượng này lại dũng mãnh như thế?

Không phải nguyên khí của lão tổn hao nhiều sao?

Phong Phi Vân vốn tưởng rằng Tửu Nhục hòa thượng chỉ là một tên lưu manh bịp bợm lừa gạt phố phường, trời mà biết người này lại có thể đối chọi với một chiêu của Nữ Ma, nhưng lại bất bại.

Người có thể lớn lối cùng Nữ Ma đã xuất thế !

Đây là bước ngoặt lớn lao có thể làm cho người ta thấy được hy vọng sống sót.

- Ai u má ơi! Chạy mau a! Bần tăng không có xúc phạm, mới vừa rồi chỉ là tay bị chuột rút a !

Tửu Nhục hòa thượng quát to một tiếng, ôm Nạp Lan Tuyết Tiên vắt lên trên vai mà bỏ chạy thật giống như một cụ ông bị chó rượt. Lão biến Vô Địch Thiền Trượng trở thành cây gậy, chống một cái bật đi mà chạy trối chết.

Đừng xem lão chỉ là chống một cái bật đi một lần, tốc độ kia quả thực vô phương diễn tả bằng ngôn từ. Chả mấy chốc lão liền nhảy vọt qua vài quả núi lớn, chỉ còn một cái bóng đen.

Đô mắt đỏ đòng đọc của Nữ Ma đột ngột xuất ra hai luồng sáng, biến thành hai mảnh Huyết Hải. "Hưu" một tiếng, nàng đã biến mất tại chỗ, biến thành một luồng sáng đỏ rực xuyên phá trời cao mà đuổi theo.

Tửu Nhục hòa thượng tựa hồ là cố ý, hắn đã dẫn Nữ Ma đi, muốn giảm bớt sự giết chóc khiến cho tu tiên giả còn lại thấy hiện ra một tia cơ hội sống.

Giờ phút này thời gian nửa canh giờ sắp hết, trong thân thể truyền đến một cảm giác suy kiệt, Phong Phi Vân không dám ở lại chỗ ma quỉ nhảy múa chính là nơi không thể ở này.

Tác dụng phụ của Cổ Tu Đan thật sự quá lớn, có thể làm cho người ta suy kiệt mà ngất đi. Nếu như đúng vào lúc này mà té trên mặt đất, chỉ sợ lập tức liền có xác ướp tăng nhân cổ xông lên gặm hắn thành đầu khớp xương.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Phong Phi Vân muốn rút đi, nhưng mà cũng không thể toại nguyện. Có người sau lưng đánh lén, quyền phong kêu vù vù che dấu ý định giết người vô cùng vô tận.

- Phong Phi Vân, nghiệt chướng nhà ngươi này, không ngờ lại thả nữ ma đầu kia ra. Hôm nay lão phu sẽ thanh lý môn hộ, diệt súc sinh nhà ngươi này.

Người ra tay chính là lão tổ Phong gia. Vừa rồi vào lúc Nữ Ma xuất thế, lão ẩn náu ở chỗ sâu trong Thần Miếu, tránh thoát được một kiếp, chờ sau khi Nữ Ma đi thì lão liền xông ra.

Tất cả mọi người nhìn thấy Phong Phi Vân xông vào trong hào quang, hơn nữa bình yên vô sự đi ra từ bên trong. Mà cùng lúc đó Nữ Ma cũng hoàn toàn hồi phục, tất cả điều này đều làm cho người ta hoài nghi chính là Phong Phi Vân trợ giúp Nữ Ma, Nữ Ma mới xuất thế ngang trời.

- Đây là trợ Trụ vi ngược a!

- Phủ Nam Thái phát sinh đại kiếp, Phong Phi Vân nhất định phải trực tiếp chịu trách nhiệm.

- Một kẻ là Yêu Ma Chi Tử, một kẻ là nữ ma đầu, thì ra chính là một đám đi chung đường. Hôm nay chúng ta chém Yêu Ma Chi Tử trước, sau đó lại giết nữ ma đầu.

...

Rất nhiều tu tiên giả đều chết ở trong tay xác ướp tăng nhân cổ, oán khí của bọn họ tương đối lớn. Giờ phút này đã trút tất cả oán khí lên trên người Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân cũng sớm đã bị người ta đổ oan. Coi như hôm nay hắn có thể chạy thoát được mạng, không lâu sau ác danh của hắn cũng sẽ truyền khắp thiên hạ, sẽ được một số người chụp mũ "Yêu Ma Chi Tử", "Nữ Ma tay sai", "Phong gia phản nghịch", "kẻ tạo ra tai nạn ".

Thế này thì đã làm sao, hắn chính là Phong Phi Vân, không làm thất vọng lương tâm của mình, không thẹn với lương tâm. Còn nếu mà ai dám đến nói hươu nói vượn, có một người giết một người, có hai người thì giết một đôi.

- Phốc!

Phong Phi Vân không hề lưu tình nữa, hắn xuất một chỉ liền đánh xuyên thủng mi tâm một vị đạo nhân áo trắng đến đây cản đường. Tại mi tâm để lại một cái lỗ máu to bằng đầu ngón tay.Đầu hắn bị linh khí xuyên thấu làm cho gáy bị nổ tung, sau đó thân thể cứng còng té ngã trên mặt đất.

Bàn tay lại đánh ra lần nữa, một chưởng này liền như thiết ấn ngất trời quét ngang một mảnh, đánh cho ba tên trưởng lão Phong gia cảnh giới Thần Cơ bị nện đến bay ngược đi ra ngoài. Ai nấy đều miệng phun máu tươi, lăn lộn trên mặt đất.

Muốn mở một đường máu, sẽ phải quyết đoán vô tình!

- Phốc, phốc, phốc!

Một chưởng đánh ra hư ảnh ba con Kỳ Ngưu, mỗi một con đều cao gần mấy trượng. Chúng huy động gót sắt, chà đạp như dã thú, làm cho ba trưởng lão Phong gia vốn đã bị đánh bay ngã trên mặt đất lại bị đạp thành thịt vụn.

Mặc dù dược lực Cổ Tu Đan đã càng ngày càng loãng, một cỗ cảm giác suy kiệt trong thân thể kia cũng càng ngày càng mạnh, nhưng mà Phong Phi Vân lại chiến đấu càng hung dữ mạnh mẽ hơn, hai mắt đều đã đỏ hồng, chỉ cần ai dám đến cản đường thì chính là kẻ địch.

- Súc sinh!

Lão tổ Phong gia cũng không nhịn được nữa. Bàn tay duỗi ra, thiên địa rõ ràng hội tụ trên chưởng tay, hóa thành một cái thủ ấn thật lớn, đánh cho Phong Phi Vân bay đi ra ngoài.

- Phốc!

Phong Phi Vân cuối cùng là như cung căng hết sức, vô phương ngăn cản chưởng ấn của Cự Kình nên bay ngược lên trời cao. Hắn đâm sụp một góc bức tường đất của Thần Miếu, ngũ tạng đều bốc lên kịch liệt, cổ họng ngòn ngọt liền phun ra một ngụm máu tươi, làm cho vạt áo ngực đều bị nhuộm đỏ.

- Rầm!

Hắn rơi trên mặt đất, vô phương đứng vững bước chân, chỉ lảo đảo một cái liền đụng phải thành Hoàng Nê Cổ Tỉnh lạnh như băng.