Linh Chu

Chương 107: Phượng Hoàng Bất Tử

Toàn bộ miếu thần khôi phục lại sự yên tĩnh, nhưng mà loại yên tĩnh này lại có cảm giác không thật chút nào.

Phật chúc trên tòa phật tháp kia vẫn trường minh, vĩnh viễn bất diệt.

Bên ngoài miếu thần, bầu không khí lại vô cùng khẩn trương, trong nháy mắt, lại có một vị cự kình xuất hiện.

Hắn ngồi trong một cổ xe đồng, cỡi thần lộc mà tới, tuy là khí thế không kém gì hai người cường đại trước mặt nhưng vẫn không có thể để cho người khác xem thường.

Một cổ áp bách vô hình cũng theo cổ xe đồng từ từ lướt tới, càng lúc càng mạnh, làm cho linh khí trong không khí đều bị khiên dẫn, biến thành một luồng sức mạnh cực lớn.

Tuy chỉ là một cổ xe đồng thông thường nhưng mà cứ như thiên quân vạn mã tề hành vậy!

Lái xe chính là một thiếu niên tuấn lãng, người mặc kim y, lưng mang trường kiếm, tuổi chừng 17, 18. Với tuổi như vậy hiển nhiên không tính là trẻ vị thành niên, nhưng trên cổ của hắn lại mang theo một miếng kim loại của trẻ sơ sinh.

Tần Minh vươn người một cái, nhìn qua miếu thần ở phía xa, đôi mắt quét qua toàn bộ những người có mặt ở đây, hình như hắn đã chạy một quãng đường rất xe nên chân có vẻ thực sự rất khó chịu.

Hắn bèn nhảy xuống khỏi cổ xe đồng, tháo thanh trường kiếm trên lưng xuống. Trường kiếm trong tay hắn quả thực rất xuất thần nhập hóa, chỉ trong chớp mắt mà đã xuất trên mặt đất đến mấy chục đạo kiếm khí.

Bành, bành, bành ...

Khói bụi trên mặt đất bay tán loạn, lúc bụi bặm lắng lại thì đã thấy trên mặt đất hiện ra một hàng chữ bá đạo:

"Tần gia lão tổ tới!"

Thế lực Tần gia ở Nam thái phủ rất lớn, chính là một gia tộc đứng đầu, thực lực cũng giống như Phong gia, tuyệt đối là bá chủ một phương.

- Trong cổ xe đồng lại là vị lão tổ Tần gia, lần này thật sự không ổn rồi!

Sắc mặt Phong Dật Chi ngưng trọng, chăm chú nhìn chằm chằm vào cổ xe đồng ở ngoài miếu thần.

Phong Phi Vân không hiểu, hỏi:

- Tại sao lại không ổn?

- Tần gia và Phong gia là 2 gia tộc đứng đầu Nam thái phủ, thế lực như nhau nên chỉ có phủ chủ mới có thể áp chế được hai nhà chúng ta. Dĩ nhiên phủ chủ chính là người có đẳng cấp thiên hậu ở vương triều Thần Tấn, hai nhà chúng ta tuyệt đối không thể đuổi theo kịp, cũng rất ít quan tâm đến tranh đấu giữa các đại thế lực.

- Tần gia và Phong gia đã có ân oán nhiều năm, có không ít đệ tử Phong gia có thiên tư cao tuyệt đã chết dưới tay Tần gia. Dĩ nhiên, đệ tử Tần gia cũng chết không ít trong tay cường giả Phong gia chúng ta. Thù hận giữa hai nhà càng ngày càng sâu, nếu như không phải có phủ chủ đại nhân làm chủ thì Phong gia và Tần gia đã sớm sống chết với nhau rồi.

- Gia chủ của hai nhà qua các triều đại đều là những người có mưu tính sâu xa, biết rõ thế lực hai bên không kém gì nhau, nếu thật sự đánh nhau sống chết một trận thì nhất định cả hai đều bị thiệt hại cho nên tất cả mọi người đều đang chờ thời cơ.

Phong Dật Chi thành thực đem những ân oán giữa Phong gia và Tần gia nói ra hết, trong mắt càng lúc càng sâu xa, tràn đầy lo âu.

- Thời cơ gì chứ?

Phong Phi Vân hỏi?

Phong Dật Chi nói tiếp:

- Chỉ cần thực lực của hai bên mất thăng bằng thì trong một thời gian ngắn đối phương có thể đánh cho bên kia không có cơ hội trở mình. Bây giờ nơi miếu thần này nhất định cất giấu một bí mật to lớn kinh thiên động địa, nếu để cho lão tổ Tần gia chiếm được một loại cự bảo nào đó thì nhất định chiến lực có thể tăng vọt, đến lúc đó lão tổ Phong gia chúng ta chưa chắc là đối thủ của hắn.

- Lão tổ Phong gia bị đánh bại hoặc là chết thảm, như vậy thì muốn đánh tan Phong gia, đối với Tần gia mà nói quả thực dễ như trở bàn tay.

Có đôi lúc sau chiến tranh gia tộc thì chính là những cường giả tuyệt đỉnh tranh tài lẫn nhau, ai thắng, người đó là vương giả, ai bại, người đó chính là vong hồn!

Lão tổ Tần gia cũng là người ở ẩn, nếu không phải xuất hiện một thứ có giá trị thì hắn làm sao có thể chạy đến nhanh như vậy được chứ? Rất rõ ràng là trong miếu thần quả thực có thứ gì đó rất khó lường nên mới làm cho những cự kình ở khắp nơi bị hấp dẫn chạy tới đây.

Ánh mắt Phong Phi Vân có hơi co rụt lại, vận chuyển Phượng hoàng thiên nhãn, hướng về cổ xe đồng phía xa nhưng lại không thể nào nhìn thấu được bên trong. Rốt cuộc thì bên trong cổ xe đồng là người nào đang ngồi, chỉ cảm thấy được từng đạo đạo xà ảnh bay lượn xung quanh cổ xe đồng, tựa như vị gia chủ Tần gia đang tu luyện công pháp nào đó.

- Tiểu bối phương nào, vậy mà dám nhìn trộm lão tổ nhà ta, ngươi liếc mắt nhìn một cái, ta lại liếc trả ngươi một cái.

Tần Minh cảm nhận được ánh mắt của Phong Phi Vân, đồng tử trong hai mắt co rút lại, biến thành mũi châm nhỏ xí.

"Vèo!"

Một đạo kiếm khí nhỏ như sợi lông trâu từ trong mắt hắn bay ra.

Tốc độ phản ứng của người này cực nhanh, tính cảnh giác rất cao, quả thực là một thiếu niên nhân tài kiệt xuất, mà đồng trung kiếm của hắn so với Song đồng toái nguyệt kiếm của Phong Tiên Tuyết thì còn nhanh hơn, làm cho người khác không thể nào tránh được.

"Bất tử phượng hoàng thân!"

Hiển nhiên Phong Phi Vân cũng không có cách nào né tránh được một kiếm này, nhưng mà hắn lại vận Bất tử phượng hoàng thân, huyết dịch toàn thân nhanh chống lưu động, mặc cho đạo kiếm khí này đâm vào mi tâm.

"Phốc!"

Đạo kiếm nhỏ như sợi lông trâu nhưng lại sắc bén vô cùng, trong nháy mắt đã chui vào giữa mi tâm của Phong Phi Vân.

Kiếm khí xuyên vào người quả thực đau đớn vô cùng, nhưng mà lại chạm phải huyết dịch mới vừa vận chuyển trong người Phong Phi Vân nên kiếm khí vô địch này bắt đầu hòa tan.

Thật giống như băng gặp nước nóng vậy!

Cao nhân tiền bối có mặt ở đây thực sự rất nhiều, không chỉ có nhân vật cấp trưởng lão, ngay cả nhân vật cấp lão tổ cũng có tới ba vị, nếu như lúc này mà hai tiểu bối giao thủ với nhau thì đối với tu sĩ lão bối mà nói thực sự là không coi ai ra gì.

- Phong Phi Vân, bây giờ liền đưa ta ra khỏi miếu thần thì toàn bộ ân oán sẽ xóa bỏ hết.

Đông Phương Kính Nguyệt luôn cảm thấy tòa miếu thần này đã trở thành nơi thị phi, ở lâu thêm một khắc thì chỉ càng nguy hiểm đến tính mạng mà thôi.

Hiển nhiên Phong Phi Vân cũng biết ở đây đã càng lúc càng nguy hiểm, đặc biệt là sau khi ba vị cự kình kia chạy tới thì tình hình càng trở nên phức tạp, một khi những nhân vật cự kình kia xuất thủ thì đủ để nghiền nát tất cả mọi người có mặt ở đây một cách dễ dàng.

- Được!

Phong Phi Vân cũng không muốn dây dưa thêm với Đông Phương Kính Nguyệt, bèn điều khiển độ trận đài sen, xuyên qua tường rào miếu thần, đưa nàng ra khỏi cấm địa miếu thần.