Tảng sáng, ở Lậu Trất Hiên càng vắng lặng hơn rất nhiều, mặc dù dần dần bắt đầu bước vào đầu xuân, nhưng không khí sáng sớm vẫn lạnh lẽo như ăn mòn1Tần Lạc Y.
Trời tờ mờ sáng, sương mù nhàn nhạt dường như còn muốn một thời gian nữa mới tản ra, thân thể nhỏ nhắn của Tần Lạc Y hiện ra ở giữa8làn sương mù càng khiến cho con người ta đau lòng.
Nàng hà hơi, nỗ lực dùng hơi nóng sưởi ấm bàn tay nhỏ bé của mình, nhưng vẫn không thấm vào đâu.
Rơi vào2đường cùng, nàng chỉ có thể cắn răng, duỗi tay đưa vào trong nước lạnh, giặt quần áo mà bọn nha hoàn ném vào trong thùng gỗ.
Nước lạnh như băng liên tục đâm4thẳng vào đầu ngón tay của Tần Lạc Y, sự lãnh lẽo tiếp tục thấm vào trong tim, mãi cho đến khi đầu ngón tay trở nên tê cứng, nàng biết lúc này máu trong người mình đã bắt đầu đông lại.
Cuối cùng cũng kiên trì giặt hết đống quần áo, sau đó nàng cầm quần áo hong khô cẩn thận, cố nén cảm giác gần như tê cóng toàn thân, đổ nước trong thùng gỗ đi…
Ai ngờ trọng tâm không ổn định, thùng gỗ trong tay rơi xuống, thoáng cái đổ ào trên mặt đất.
Bọt nước lạnh giá đột nhiên bắn lên tung tóe, nước lạnh buốt phun khắp thân thể nàng, làm toàn bộ áo quần trên người nàng ướt nhẹp!
Tần Lạc Y run lên mãnh liệt, chau mày lại, vội vã lùi về phía sau vài bước, thật là lạnh quá…
Bỗng nhiên một lồng ngực ấm ấp chặn lại đường lui của nàng, lập tức thân thể lạnh cóng của nàng liền bị cánh tay mạnh mẽ từ sau lưng ôm chặt!
“A…”
Nàng kinh ngạc thở gấp, mặc dù không quay đầu lại, nhưng đã biết người phía sau là nam nhân, bao bọc nàng không phải là hơi thở quen thuộc, mà lại rất xa lạ…
“Lạc Y, là ta!”
Tiếng nói vô cùng dễ nghe ở trên đỉnh đầu Tần Lạc Y vang lên, lập tức, bàn tay nhỏ bé của nàng liền bị khóa lại trong bàn tay to của người này.
Tần Lạc Y quay đầu lại…
Dáng người to lớn kiêu ngạo, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười thân thiết.
Bạch Tiêu Nhiên!
Không!
Hắn hiện nay là đại hoàng tử nước Khiết Đan… Da Luật Bội, biểu đệ của Da Luật Ngạn Thác!
Nàng đột nhiên rút bàn tay nhỏ bé của mình ra, trong mắt mang theo vẻ cảnh giác.
Da Luật Bội cảm thấy rất kỳ lạ:
“Nàng sao vậy? Lẽ nào mấy ngày không gặp, không nhận ra ta sao?”
Khi hắn phát hiện Tần Lạc Y dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình thì trong lòng lại có chút đau đớn!
Tần Lạc Y mở miệng, vừa định nói cái gì đó, liền hắt hơi một cái!
Nàng cảm thấy rất lạnh, thân thể cũng lạnh, tim cũng lạnh.
Da Luật Bội nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia đau đớn:
“Lạc Y, xin đắc tội!”
Nói xong, hắn không hề đề ý sự phản đối và giãy dụa của Tần Lạc Y, duỗi tay bế nàng lên…
“A —— ngài thả ta ra!”
Tần Lạc Y thực sự không ngờ mình sẽ bị một nam nhân ôm lấy thân thiết như vậy, vội vàng giãy dụa, trong lòng tràn ngập sự bất an.
Da Luật Bội không mảy may dừng bước, bàn tay vẫn như cũ tha thiết quấn chặt thân thể của nàng, hắn nhẹ cười, nhìn nàng:
“Lạc Y, nàng giống như một chiếc lông vũ, thực khiến người khác yêu thương!”
Hơi thở nhẹ nhàng lướt trên trán Tần Lạc Y, khiến nàng càng thêm sợ hãi.
“Ngài… Ngài rốt cuộc muốn mang ta đi đâu?
Tần Lạc Y kinh ngạc lên tiếng hỏi, bởi vì nàng phát hiện Da Luật Bội ôm mình đi ra khỏi Lậu Trất Hiên.
Da Luật Bội nở nụ cười tà mị:
“Mang nàng đến một nơi ấm áp…thay quần áo!”
Nói xong, hắn đưa mắt nhìn quần áo đã sớm bị ướt nhẹp của Tần Lạc Y, sức lực trong cánh tay vô thức siết chặt, đem thân thể lạnh băng của nàng dựa sát vào mình.
Trong lòng Tần Lạc Y muốn nhanh chóng nhảy ra ngoài, nàng mãnh liệt nắm lấy ống tay hắn, đôi mắt vô thức nhìn bốn phía, sau đó liền liều mạng giãy dụa.
“Yên tâm, sớm như vậy, ngay cả nhaa hoàn trong phủ cũng chưa rời giường đâu!”
Da Luật Bội nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, có lòng tốt nhắc nhở nàng.
Nhưng thấy nàng không phối hợp chút nào, ngón ta khẽ điểm nhẹ, phong bế lại huyệt đạo bên ngoài, khiến cho nàng không thể nào cử động được.
Trong lòng dâng lên chút cảm giác giận dỗi, tối hôm qua hắn ngủ ở Đông Lâm Vương phủ, sau khi trải qua quá trình thăm dò, mới biết được Tần Lạc Y bị biểu huynh giáng vào Lậu Trất Hiên, khi hắn nghe được tin tức này thì tim liền tan vỡ!
Lậu Trất Hiên, nơi này giống như bị vứt bỏ, hắn đương nhiên biết quy củ của Lậu Trất Hiên, dù sao hắn cũng không nghĩ tới biểu huynh lại đối xử như vậy với Tần Lạc Y, trước đây hắn cho rằng tình cảm của biểu huynh dành cho nữ tử này sẽ không bao giờ đổi thay, không ngờ, mấy ngày không gặp, Da Luật Ngạn Thác đã vứt bỏ nàng!
Nữ tử này, Da Luật Ngạn Thác không biết quý trọng, hắn đương nhiên sẽ hiểu được mà quý trọng!
Da Luật Bội ôm Tần Lạc Y tiến vào một nơi, một cỗ mùi ấm áp lập tức bao bọc lấy nàng, thật thoải mái!
Da Luật Bội phân phó nha hoàn phụ trách cuộc sống thường ngày của mình chuẩn bị nước nóng tắm rửa và thay quần áo cho nữ tử này, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, ngồi bên cạnh nàng, tỉ mỉ nhìn vẻ mặt tái nhợt thiếu sức sống của nàng.
Tim bỗng đau xót, bàn tay to nhẹ nhàng xoa khuôn mặt lạnh buốt của nàng, càng giống như cẩn thận từng li từng tí chạm vào một pho tượng búp bê bằng thủy tinh, rất sợ không cẩn thận một cái, nàng liền vỡ vụn, hắn cầm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ giọng nói:
“Lạc Y, ta làm như vậy cũng không phải là muốn khinh bạc nàng, chẳng qua là ta nhìn thấy thân thể lạnh buốt của nàng, thì cảm thấy rất đau lòng, chỉ có thể nghĩ ra cách này!”
Thân thể Tần Lạc Y không thể nào nhúc nhích, chỉ có thể dùng lời nói biểu đạt suy nghĩ của mình, ngữ khí nhẹ nhàng mà lạnh nhạt:
“Nếu như ngài thương hại ta, vậy thì không cần nữa!”
Da Luật Bội khẽ giật mình, hắn sững sờ nhìn khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tần Lạc Y, cúi người xuống, trong đôi mắt sáng rực tràn đầy sự nghi hoặc:
“Lạc Y, vì sao nàng lại đối xử với ta như vậy?”
Hắn thực sự không rõ, mấy ngày trước đây hắn còn cùng nàng cười cười nói nói đánh cờ, ngày hôm nay vì sao thái độ của nàng đối với mình lại thay đổi lớn như vậy?
Tần Lạc Y lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, trong lời nói tràn ngập hàn ý, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ:
“Vậy ngài muốn Lạc Y phải đối xử với ngài như thế nào đây? Đại hoàng tử?”
Nàng không nghĩ tới Bạch Tiêu Nhiên, ngài luôn miệng nói mình là ngài Trung Nguyên vậy mà lại chính là Đại hoàng tử, hắn đã lừa dối tình bạn bè của nàng.
Thân thể Da Luật Bội bỗng nhiên giật mình:
“Nàng — nàng biết rồi sao?”
Tần Lạc Y không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn khẽ than nhẹ:
“Lạc Y, ta cũng không phải là cố tình giấu diếm nàng, thật không dám giấu, khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, thì liền bị nàng hấp dẫn sâu sắc, nàng tựa như tiên nữ không màng khói lửa nhân gian, ôm đàn cổ trong lòng, ở rừng trúc giữa sương mù sáng sớm, hiện ra bồng bềnh tuyệt trần như vậy, ta rất sợ nàng biết thân phận phía sau của ta, sẽ tránh ta thật xa, vì vậy ta chỉ có thể nghĩ ra cách này!”
Trong mắt Tần Lạc Y không có chút gợn sóng, sau khi giọng nói Da Luật Bội hạ xuống, liền nhàn nhạt lên tiếng:
“Hoàng tử chẳng qua chỉ xem trọng một chút nhan sắc của ta mà thôi, cần gì phải chấp nhất như vậy?”
“Không, nàng làm ta say mê đâu chỉ vì vẻ mặt xinh đẹp chứ? Lạc Y, nàng quá coi thường ta!”
Da Luật Bội dễ dàng được nhận thấy được sự bi thương lãnh đạm của Tần Lạc Y, khuôn mặt kiên cường thanh tú ẩn hiện thần sắc chịu đựng.
Tần Lạc Y hời hợt nói:
“Nếu thật sự là vậy, Tần Lạc Y ta đây phải phụ lòng yêu mến của hoàng tử rồi!”
“Nàng…. Vì sao lại lãnh đạm với ta như vậy?”
Da Luật Bội vịn tay lên vai Tần Lạc Y, lên giọng.
“Đại hoàng tử, những thứ ngài phân phó đều đã chuẩn bị xong rồi.”
Bên ngoài tẩm cư truyền đến giọng nói của nha hoàn.
Da Luật Bội dần dần buông bàn tay trên vai Tần Lạc Y ra, sau khi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, hét lớn ra cửa trước:
“Được rồi, ngươi lui ra đi!”
“Dạ —”
Đợi nha hoàn đi xa, ánh mắt Da Luật Bội lần nữa trở lại trên người Lạc Y, nâng tay,vươn về phía cô áo của nàng.
“Ngài muốn làm gì?”
Tần Lạc Y sợ hãi hét lên, đáng tiếc thân thể không thể cử động được chút nào, bằng không nàng đã sớm chạy đi rồi!
Da Luật Bội nhẹ nhàng vừa cười vừa nói:
“Nàng chán ghét ta cũng không thể hành hạ thân thể của bản thân mình, quần áo trên người nàng đã ướt rồi, nếu không đổi lại sẽ sinh bệnh! Ta chỉ muốn giúp nàng thay quần áo mà thôi!”
Đôi mắt yên tĩnh của Tần Lạc Y bắt đầu trở nên hoang mang lo sợ, nàng lập tức đáp:
“Ngài làm như vậy không hợp đạo lý —”
“Ta đã nhìn qua thân thể của nàng, có cái gì không hợp đạo lý chứ?”
Hắn lên giọng cắt đứt lời của nàng.
“Cái gì?” Tần Lạc Y hoảng sợ hỏi: “Ngài nói cái gì? Âm thanh cũng trở nên run rẩy.
Da Luật Bội hảo tâm đem chuyện ngày đó cứu nàng ra khỏi hồ kể lại từ đầu tới cuối một lần nữa.
Tần Lạc Y càng nghe sắc mặt càng trắng, mái tóc đen như thác nước làm nền cho khuôn mặt trắng nõn của nàng, khiến người ta nhìn vào đau xót vô cùng.
Đôi mắt tối sầm lại, như rơi vào trong đêm tối…
Thấy nàng hoảng hốt, đầu ngón tay hắn vung lên, giải khai huyệt đạo của nàng, cầm bàn tay mềm mỏng ngăn lại sự kích động của nàng, chân thành nói:
“Lạc Y, cái nên nhìn ta đã nhìn, cái không nên nhìn cũng đã nhìn, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng”
Đôi mắt trong suốt của Tần Lạc Y hiện ra một ít mê man, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy nội tâm ngũ vị hỗn tạp (1), trăm xoay nghìn chuyển.
(1) Ngũ vị hỗn tạp: Ngọt, chua, cay, đắng, mặn
Nàng rút tay trái của mình ra khỏi tay hắn, vẻ mặt tràn ngập sự xa cách:
“Ta biết hoàng tử vì tính mạng của ta mà bất đắc dĩ mới làm như vậy, đại ân đại đức của hoàng tử suốt đời khó quên, hoàng tử không cần tự trách mình, cũng không cần phải chịu trách nhiệm!”
Nàng kiên quyết nói, tỏ ý muốn rời khỏi giường.
Da Luật Bội nhìn dung mạo xinh đẹp lạnh lẽo của nàng, nghe nàng kiên quyết nói như vậy, tim có chút lạnh, cuối cùng mạnh mẽ ôm lấy thân thể ấm áp mềm mại của nàng:
“Lạc Y, đừng đi!” Giọng nói hắn khàn khàn, giống như đang kiềm chế một loại tình cảm gì đó.
Tần Lạc Y chau mày, trong lòng thấy không vui, nàng đẩy Da Luật Bội ra, sắc mặt tức giận:
“Hoàng tử, xin ngài tự trọng!”
Ánh mắt Da Luật Bội ngẩn ra, lập tức hắn buông Tần Lạc Y, nói:
“Lạc Y, nếu như nàng kiên trì muốn rời khỏi đây, thì cũng phải thay quần áo cẩn thận hãy đi, thời tiết rất lạnh, tốt nhất không nên sinh bệnh!”
Nói xong, nhẹ nhàng đỡ Tần Lạc Y xuống, liền đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn một mình nàng.
Nàng nhẹ nhàng đi tới chỗ cửa, sau khi khẳng định hắn đã đi xa, ánh mắt liền rơi vào quần áo trên bàn, đúng là quần áo người Hán màu trắng, trong lòng khẽ dao động, cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Ngay sau đó, nàng nhìn hơi nước bay lượn lờ trong thùng nước tắm.
Nàng giơ tay lên, tay áo màu hồng nhạt rơi xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn nã…
Thân thể lạnh giá dần dần khôi phục lại sự ấm áp, nàng nhẹ nhàng đứng lên, mặc bộ Hán phục màu trắng lên người, đơn giản mềm mại lại nhẹ nhàng thơm mát, vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng đột nhiên trở trên cực kỳ tinh tế, sâu sắc.
Nàng khẽ mở cửa, lại phát hiện sân nhỏ ở đây khá là thanh nhã, vườn hoa, thư phòng, tiền sảnh, hậu sảnh toàn bộ đều đủ cả, giống như chỗ ở của Da Luật Ngạn Thác.
Nàng cười khẽ, xem ra nơi đây đặc biệt làm cho Da Luật Bội hoặc là chuẩn bị cho hoàng thân nào đó, mình chẳng bao giờ từng ở đây.
Đôi mắt Tần Lạc Y sâu thẳm, lặng lẽ thở dài, nàng thò tay nắm hoa tuyết trên cây, mười đầu ngón tay thon dài, quấn trong suốt như tuyết, ánh sáng long lanh óng ánh của hoa tuyết phát ra càng làm cho ngón tay trắng nõn xinh đẹp.
Mình phải mau rời khỏi nơi này, nàng đi qua đi lại trong sân, tâm tình có chút buồn bực.
Một thân áo trắng tràn đầy mờ mịt, sân này vậy mà khiến nàng tìm không được đường ra! Mái tóc đen đột nhiên tung bay trong gió, tay áo bồng bềnh, phảng phất giống như tiên nữ.
Đôi mắt trong suốt của nữ tử khẽ đảo, ánh sáng từ quần áo màu trắng của nàng tản ra xung quanh, tuyệt đẹp khiến người người động tâm, không nghĩ tới nàng cười rộ lên lại đẹp như vậy.
Khóe mắt Tần Lạc Y đảo qua bóng dáng to lớn nọ, trong lòng run lên, nhướn mày nhìn nụ cười ở sâu trong đáy mặt Da Luật Bội, càng nhìn chính giống như người yêu.