Liêu Vương Phi

Chương 69: Sủng hạnh Cơ thiếp

Đêm đen càng thêm cuồng mị, gió lạnh thổi qua, càng giống như lợi kiếm vô tình, nhẫn tâm đâm thẳng vào lòng người

Giữa Lăng Hà Hiên lại phơi phới xuân tình, đèn lồng đỏ hai bên tẩm cung cũng đung đưa bất định theo gió đêm

Bên trong tẩm cư mùi đàn hương hảo hạng nhàn nhạt vấn vít trong không1khí, trên bàn ngọn nến cũng đang bùng cháy, thỉnh thoảng vang lên một tiếng “tách” nhỏ

Ánh sáng chập chờn làm nổi bật hai cơ thể đang quấn lấy nhau trong trướng (màn), tựa như “đằng nhiễu thụ, thụ triền đằng”(1)

(1) đằng: cây mây, cây song; nhiễu, triền: ôm, quấn

Trên giường lớn lộng lẫy bày ra những chiếc áo ngủ bằng8gấm, ra sức tấu lên một khúc tình cảm cao trào mãnh liệt.

Giường lớn cùng bầu không khí ám muội, hai người tình cảm mãnh liệt mà mây mưa hoan ái.

Người đàn ông gấp rút thở dốc, đan xen hơi thở quyển rũ của nữ nhân.

Chiếc giường gỗ vì những động tác của bọn họ phối hợp phát ra những âm2thanh kẽo kẹt, trong phòng tỏa ra một tia ái muội kiều diễm.

Rất lâu sau, chỉ nghe thấy tiếng gầm trầm thấp của người đàn ông

Sau đó, người đàn ông rời khỏi cơ thể người phụ nữ, đẩy nàng ta a

Mùi vị hoan ái tràn ngập tẩm cư cuối cùng cũng lắng xuống.

“Vương thượng…”

Thanh âm mang theo sự rã rời của4người phụ nữ, mang theo chút tình cảm bí mật thở gấp, âm cuối như cố ý kéo dài ra, lẩm bẩm

Ngay sau đó, cơ thể mềm mại bám vào người đàn ông, một bàn tay nhỏ bé non mềm vuốt ve bờ ngực rắn chắc của người đàn ông, trong mắt tràn ngập sự si mê cùng sùng bái

“Hmm?”

Bàn tay to của Da Luật Ngạn Thác vuốt ve da thịt mềm mại, lười biếng đáp

Cơ thiếp cũng có một dung mạo khuynh quốc, đôi mắt long lanh ánh nước lúc này tràn ngập vẻ xuân tình, xinh đẹp bất kham.

“Vương thượng, thiếp rốt cuộc cũng chờ được người đến!” Một tiếng than nhẹ đầy thỏa mãn từ môi nàng thoát ra, gò má mềm mại thoáng chốc ửng hồng dán chặt trên lồng ngực tinh tráng.

Cặp mắt chớp chơp tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ mê muội, cả khuôn mặt dường như cũng được chiếu rọi tràn đầy sắc màu.

Dung mạo tuyệt mỹ của hắn khiến cho mọi nữ nhân trong thiên hạ phải điên cuồng, sở hữu khí lực mạnh mẽ có thể khiến mọi nữ nhân đều cảm thấy an toàn, có quyền lực khiến người trong thiên hạ phải ước ao.

Một người nam nhân như vậy, lúc này đây lại cùng nàng cá nước thân mật, đối với nàng đủ kiểu vuốt ve chăm sóc.

Nhìn dung nhan tuấn mỹ của hắn, nghĩ tới sự sủng hạnh tối nay của hắn, nghĩ tới sự đối đãi ôn nhu của hắn, nàng hài lòng thỏa mãn mà nở nụ cười. Đây đích thị là một giấc mộng không chân thực, khiến nàng cảm thấy không thể tin được.

Nàng như một cống phẩm ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này đã triệt để lạc lối.

Hắn có đôi mày kiếm, con ngươi thâm thúy tựa hố băng, cánh mũi cao thẳng, môi bạc hơi nhếch lên.

Giống như thiên thần cao quý nhưng lại mang theo khí phách vương giả trời sinh.

Chỉ là cái nhìn lướt qua cũng khiến nàng thất hồn lạc phách, trái tim từ đó tựa như không thuộc về mình nữa.

Nàng nhớ tới buổi tối lần đầu tiên khi vào phủ, hắn liền tự mình lâm hạnh, nàng cho rằng bản thân mình đã dùng sự ôn nhu của mình làm cảm động lòng hắn, rốt cuộc hắn cũng bước vào Lăng Hà Hiên!

Đêm nay nàng không ngủ được, một ngày một đêm này nàng luôn luôn nghĩ đến sự điên cuồng của người đàn ông này, mỗi sáng tinh mơ, nàng ở một tẩm cư cách hắn rất xa, vĩnh viễn đợi chờ, mong muốn được diện kiến hắn dù chỉ một lần.

Thế nhưng, hắn đối xử với nàng lại luôn thờ ơ lãnh đạm.

Hắn đem phần sủng ái xa hoa cho Ninh phi kiêu căng ngạo mạn kia, nhưng Ninh phi lại bỏ quên một Tần Lạc Y thanh lãnh, phạm phải sai lầm chết người, hạnh phúc cuối cùng mỏng manh như thế.

Tần Lạc Y, trong vô thức, trong đầu nàng lại nghĩ đến thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy.

Da Luật Ngạn Thác híp mắt lại, con ngươi thâm thúy cũng không vì màn hoan ái vừa rồi mà có chút ấm áp.

“Hóa ra Cơ thiếp lại nhớ bản vương như vậy!”

Hắn nhàn nhặt mở miệng, lời nói thâm tình được hắn nói ra cứ như thế không sợ hãi mà dậy sóng.

Cơ thiếp ngẩng đầu, đôi môi đỏ mọng tỏa ra mùi thơm lướt qua yết hầu của Da Luật Ngạn Thác.

“Thần thiếp không dám cầu xin vương thượng mỗi đêm đến Lăng Hà Hiên để lâm hạnh thiếp, chỉ cần vương thượng người còn nhớ tới Cơ thiếp là thần thiếp đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi!”

Nói xong một câu cực kỳ thê lương, khiến người nghe không khỏi thương tiếc.

Da Luật Ngạn Thác buông mắt nhìn người phụ nữ ngoan ngoãn trong lòng, không khỏi kinh ngạc trước vẻ nhu mì của nàng.

“Nhưng mà bản vương là người đã diệt gia tộc của nàng, nàng bị xem như cống phẩm chẳng lẽ nàng không trách bản vương sao?” Da Luật Ngạn Thác trông thấy vẻ mặt vong tình của Cơ thiếp, bất chợt nghĩ đến vấn đề này, Tần Lạc Y không phải vì lý do này mà hận bản thân mình hay sao?

Khuôn mặt Cơ thiếp lập tức ánh lên vẻ mị hoặc.

“Vương thượng nói thế sẽ làm thần thiếp hoảng sợ, thần thiếp yêu mến vương thượng còn không đủ, sao có thể oán trách vương thượng?”

Nàng cúi xuống, bắt đầu hôn ngực hắn.

Bờ ngực vừa phóng khoáng vừa rắn chắc, không tìm thấy một chút sẹo dư thừa nào. Dáng người của hắn, tựa như được trời xanh trạm trổ công phu

Cơ thiếp hiểu sai ý, cho rằng Da Luật Ngạn Thác hỏi nàng như vậy, chính là một loại thăm dò.

Bất giác nụ cười nhạt trên môi hắn bắt đầu lan tràn.

Yêu, nàng như vậy mà có khả năng nói yêu ta sao?

“Nàng yêu bản vương ở chỗ nào?” Hắn cười chế giễu, chỉ cảm thấy nữ nhân trong lòng mình đột nhiên cứng đờ.

Nhưng ngay lập tức, người phụ nữ trong lòng lại lần nữa cười yếu ớt, thanh âm êm ái như chim hoàng oanh

“Thần thiếp yêu người, bởi vì người là vương thượng, bởi vì người rong ruổi chiến đấu nơi sa trường, bởi vì người đối tốt với thiếp…”

Cuối cùng hắn cười lạnh một tiếng.

Cái nàng yêu bất quá cũng chỉ là quyền lực của hắn mà thôi

Có dung mạo khuynh quốc, nhưng không có trái tim khuynh quốc

Không sai, khắp thiên hạ chỉ có một mình Tần Lạc Y.

Cơ thiếp thấy Da Luật Ngạn Thác không lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lay động lòng người giương lên, sợ hãi mà nói:

“Vương thượng, có phải thần thiếp nói sai điều gì, khiến vương thượng mất hứng?”

Nói xong, trên đôi đôi mắt rung động dần dần tràn ngập sương mù.

Vẻ đẹp rung động lòng người của Cơ thiếp đích thực thu hút được rất nhiều nam nhân, nhưng trong mắt Da Luật Ngạn Thác, lại…

Không đáng một đồng!

Bất đắc dĩ, hắn lại nghĩ đến những giọt lệ như hoa rơi xuống trần thế của Tần Lạc Y, khiến một kẻ như hắn biết thế nào là rung động.

Nữ nhân bướng bỉnh kia, dù biết sự sủng nịnh của ta đối với nàng, vậy mà không chịu thật lòng, chẳng lẽ trong lòng nàng vẫn còn nghĩ đến Tang Trọng Dương sao?

Một cơn thịnh nộ đang ẩn nhẫn dần dần hiện lên trên đôi mắt hắn.

“Chủ tử, thuốc đã sắc xong rồi!”

Thanh âm nho nhỏ của một nha hoàn từ ngoài cửa truyền vào.

“Bưng vào đặt trên bàn đi!”

Cơ thiếp giương giọng hướng ra ngoài phân phó

Nước thuốc đen tỏa ra mùi vị nồng đậm của thảo dược, cơ thể hơi đứng dậy uyển chuyển khoác chiếc áo mềm mỏng lên người, xuống giường, đem chén thuốc kia bưng lên

Trong mắt Da Luật Ngạn Thác lộ ra chút nghi hoặc, lập tức, khóe môi ấm áp khi cười có những nếp nhăn mờ nhạt:

“Không nghĩ tới Cơ thiếp lại hiểu chuyện như vậy!”

Hết thảy mọi người trong Đông Lâm Vương phủ đều biết rõ, vương thượng tuy có rất nhiều phi tần, nhưng hắn chưa bao giờ cho phép người nào mang thai con của hắn, nếu một phi tần nào vi phạm, nhất định kết quả sẽ rất thê thảm.

Cơ thiếp hiển nhiên hiểu rõ đạo lý này, cho nên để buộc được trái tin Da Luật Ngạn Thác, nàng chỉ có thể làm như vậy.

Nàng mỉm cười:

“Nếu Vương thượng đã không thích tình cảm dịu dàng như vậy, thiếp sẽ không làm vậy nữa?”

Từ vẻ nhu thuận hiền hòa khiến Da Luật Ngạn Thác một lần nữa nhớ đến Tần Lạc Y, nếu như bản thân nàng có thể quy thuận như thế, vậy thì tốt biết bao nhiêu!

Y nhi!

Ánh mắt Da Luật Ngạn Thác căng thẳng, hắn lập tức cau mày lại, đem ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị chuyển sang bộ y phục gần như trong suốt trên người Cơ thiếp.

“Lại đây!” Hắn lạnh lùng ra lệnh.

Trong mắt Cơ thiếp tràn ngập vui vẻ, lập tức đặt thuốc xuống bàn, nhẹ nhàng tiến lên, mềm mại dựa vào ngực Da Luật Ngạn Thác.

“Vương thượng!”

Nàng khẽ nỉ non.

“Cơ thiếp nàng thật hiểu chuyện, bản vương nên khen thưởng nàng thật tốt!” Vẻ cuồng quyến (1) trên mặt Da Luật Ngạn Thác nở ra một nụ cười châm biếm.

(1) Cuồng quyến: Điên cuồng nóng nảy

Vừa dứt lời, bàn tay to liền nắm lấy nơi đẫy đà của nàng, không chút mảy may thương hoa tiếc ngọc.

Cơ thiếp “ưm” một tiếng, cơ thể lập tức xụi lơ trong vòm ngực cường tráng của hắn

Trong lòng lại vui mừng khôn xiết, hắn lại lần nữa mê đắm cơ thể mình.

Thật không nghĩ tới, trong lòng Da Luật Ngạn Thác lúc này, nghĩ tới tất cả đều là hình dáng Tần Lạc Y, Cơ thiếp đối với hắn bất quá chỉ là để phát tiết lửa giận mà thôi.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Cơ thiếp, Da Luật Ngạn Thác cười tàn nhẫn, động thân một cái, đâm thật sâu vào thân thể của nàng.

“Vương thượng…”

Âm thanh ngâm nga xinh đẹp của Cơ thiếp lại lần nữa vang lên.

Một đôi tay trắng như tuyết hờ hững quấn trên đôi vai rộng rãi của Da Luật Ngạn Thác.

Động tác của nàng càng thêm kích thích hắn, càng khiến hắn kích động đi sâu vào nàng

Bị một lực đạo hung mãnh va chạm khiến nàng không ngừng thở gấp, điên cuồng mạnh mẽ nhưng không mang theo một chút tình cảm nào.

Cơ thiếp gần như bị sức lực mạnh mẽ này chôn vùi, hai mắt mờ sương nhìn cơ thể dính đầy mồ hôi của mình đang di chuyển, lại hướng về người gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc trên người mình, đôi mắt âm u không mang theo bất kỳ tình cảm nào, tản ra **** mang đến điên cuồng.

Sức mạnh trong cơ thể ngày càng thô bạo

“…Y nhi… Y nhi…”

Thân thể Cơ thiếp bỗng nhiên cứng đờ, nàng khuất nhục cắn chặt môi mình, trong đôi mắt không còn xuân tình vẽ lên một tia bi thương.

Vì sao? Vương thượng cao cao tại thượng kia trong khi cùng nàng hoan ái lại gọi tên nữ nhân khác

Nhất diệp biển chu, tam sinh mộng biệt

Kiều bạn liễu loạn vân yên

Diêu sơn cô phong ẩn tàn hà

Chẩm kinh đắc, hàn vũ thiên niên

Quái ứng đoạn tràng, dạ đương***

Li tình tự thị triền miên

Hồ tâm uyên ương hí phong hà

Khởi năng bất, niệm luyến trần duyên

Sớm tinh mơ, tuyết trắng chầm chậm rơi đánh tan không gian vắng lặng

Một bóng người đang hướng về mùa đông phương bắc, tựa hồ đã quen với giá lạnh, nhưng mà, thời tiết nơi đây sao có thể lạnh lẽo như thế chứ?

Tần Lạc Y lẳng lặng ngồi trên thuyền hoa ở giữa hồ, hoa tuyết thuần sắc như hoa lê rơi vòng quanh xuống nước.

Mái tóc đen thật dài buông xuống bên hông, áo trắng càng làm nổi bật lên sự trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai mắt tựa như một dòng nước trong, bởi vì tuyết trắng xóa, khói trắng dường như khẽ phủ bên người, không giống người trong cõi trần gian.

Tần Lạc Y cầm ngọc bội trong tay, đôi mắt trong trẻo chứa đầy vẻ sầu bi hòa cùng lo lắng, cánh môi anh đào nhè nhẹ run

Tang đại ca!

Tối qua, thật là huynh sao? Trong khoảng thời gian này rốt cục là huynh đi đâu?

Tần Lạc Y nhìn ngọc bội trong tay, e rằng chỉ còn biện pháp là đau lòng

Giờ khắc này, lòng của nàng chỉ có thể lặng im mà bất lực

Khi lần đầu tiên nàng thấy miếng ngọc bội này, tâm trạng đã bị phá nát hoàn toàn, tâm tình lạnh băng vốn đã được an tĩnh trở lại, giờ tựa như có từng đợt sóng lăn tăn ùa đến.

Nàng còn nhớ rõ ngọc bội này vốnị là một đôi, lúc trước Tang đại ca đem một khối ngọc bội trao cho mình, lấy làm lời thề non hẹn biển, khi chinh chiến trên sa trường mà thành công thắng lợi trở về, cũng là ngày lấy Tần Lạc Y nàng làm vợ.

Hôm nay, nàng không có khả năng chờ Tang đại ca đến ngày chiến thắng trở về, càng không bảo đảm bản thân mình có thể đưa cho huynh ấy mảnh ngọc bội kia được nữa.